Phàm là người sống ở trên đời ai cũng có vài cái sai lầm thời nông nổi, Quân thượng tiên ba mươi vạn năm tu vi đạo hạnh cao cao tại thượng hào hoa phong nhã của Tiên giới cũng không ngoại lệ.



Bây giờ Quân thượng tiên ba mươi vạn năm tu vi đạo hạnh cao cao tại thượng hào hoa phong nhã của Tiên giới đang kẹt ở Hỏa Đà cốc, khắp mình quấn Thiết Tàm Ti, khóe môi rỉ máu, nghiêm túc chiêm nghiệm về chuyện vừa rồi.



Quân Thành Thu nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao Mạnh thiếu hiệp đây luôn dùng ánh mắt 'chỉ hận không thể mổ thịt dóc xương rồi vứt cho chó ăn' nhìn hắn. Cũng hiểu tại sao Mạnh Phượng Nham chỉ cần nhìn thấy hắn thôi đã kích động như thế.



Vì Quân Thành Thu hắn quá khốn nạn chứ sao!



Con mẹ nó đừng nói là Mạnh Phượng Nham, ngay cả chính hắn xem xong đoạn kí ức kia cũng chỉ hận không thể xông lên vả một phát chết tươi cái tên nghiệt tử dưới kia!



Quân Thành Thu không dám hoài nghi tính chân thực của giấc mộng này cũng không dám tin cái tên bợm nhậu say xỉn đang ngồi vắt vẻo trên lan can tửu lâu kia là mình. Hắn giận lắm, khóc ra hai hàng lệ rong biển, rưng rưng cắn môi.



Mẹ nó, ta đã làm cái gì thế này, thanh danh! Thanh danh còn đâu?!



Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, tự lấy đá đập chân mình!



Người bên dưới kia là Quân Thành Thu, không sai. Ngày ấy ước chừng cỡ bảy tám ngàn năm trước, hắn mới xuất quan sau đợt thanh tẩy định kì của Bát Vân. Kết giới vừa mở Quân Thành Thu đã nhảy nhót y như một con khỉ, chạy ra ngoài tìm trò vui. Đương lúc ấy ở Cửu Trùng Thiên đang có dịp triển lãm Tam Túc Kim Ô, Quân Thành Thu vì tò mò mà chạy đi xem. Kết quả Tam Túc Kim Ô chưa nhìn được cái lông đuôi Quân thượng tiên đã bị yến tiệc rượu ngon mỹ nữ cám dỗ mê mẩn, uống một trận bất diệc nhạc hồ, đảo lộn trời đất. Uống đến độ chân nam đá chân chiêu, a a hét lên kinh hoàng một tiếng rơi thẳng xuống Nhân giới, để lại một lỗ thủng hình người trải khắp chín tầng mây.



Cũng không biết ngọn gió nào đưa Quân thượng say xỉn rơi vào đúng tửu lâu. Buồn ngủ gặp chiếu manh, Quân Thành Thu rút bạc trắng giắt đầy thắt lưng ra làm thêm chầu nữa. Mà chuyện Quân Thành Thu giàu có nổi danh khắp Tiên giới là chuyện ai cũng biết. Một ít bạc vụn Quân thượng mang theo tùy thân mà đủ cho hắn uống liền một trận ba ngày ba đêm.



Đương lúc tiểu nhị đang ra sức chuốc rượu cho Quân thượng thì chợt nghe được tiếng tên ngốc nào đó ở dưới lầu kêu gào đòi cải tử hoàn sinh. Cái muôi đang múc rượu đổ vào miệng Quân thượng trong tay tiểu nhị khựng lại. Quân thượng tiên say vắt trên lan can, mắt híp thành hai đường chỉ, ngoài miệng mắng không thiếu câu gì nhưng vẫn dỏng tai lên nghe. Sau đó không cần nghĩ quá năm giây Quân thượng đã tự xác định trong đầu.



Tưởng chuyện gì, cái đó mình làm được!



Vậy nên diễn biến tiếp theo chúng ta đều biết, duy chỉ có một điều nằm ngoài kế hoạch - đó là Quân Thành Thu sau khi ngủ một giấc dậy thì quên sạch.



Quân Thành Thu kinh hãi nhìn thằng đần đang say sưa ôm bầu rượu ngả ngớn vắt trên lan can tửu lâu bên dưới, lại áy náy nhìn Mạnh Phượng Nham.



Ngày còn bé Quân Thành Thu được gửi đi học ở chỗ Tần Tư Bác, không rõ có lão cổ nhân nào đó nói, chúng ta tạo ra quỷ dữ cho riêng mình. Bấy giờ Quân Thành Thu đến nghe còn chẳng buồn nghe, bây giờ nhìn lại một bộ dáng cuồng ma điên loạn của Mạnh Phượng Nham Quân Thành Thu không thể không thừa nhận, một phần cẩu vận này là do chính tay hắn tạo ra.



Mạnh Phượng Nham vung tay tắt mộng cảnh bên dưới đi rồi lại ngồi phịch xuống cái ghế dựa, hai tay khoanh trước ngực, phụng phịu nhíu mày. Giọng gã rất không có hảo cảm: "Thế nào? Nhớ ra chưa?"



Quân Thành Thu bị trói cứng ngắc, không còn cách nào khác biểu đạt được sự ân hận của mình nên đành dùng ánh mắt thâm tình nhìn gã. Mạnh Phượng Nham bị nhìn thế thì rớt hết mấy tầng da gà da vịt, râu ria dựng ngược lên, thẹn quá hóa giận gắt: "Nhìn gì mà nhìn! Hỏi ngươi đấy, nhớ ra chưa?!"



Nhớ rồi! Đương nhiên là nhớ rồi!



Họ Quân gật đầu như giã tỏi nhưng lòng vẫn thầm toan tính. Quân thượng tiên hắn nói đi nói lại, dù có áy náy đến mấy thì cũng vẫn cần thể diện. Thanh danh hắn mấy chục vạn năm trên Tiên giới đâu có dễ dàng gây dựng được!



...Được rồi, đúng là danh tiếng của hắn cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn cần chứ!



Nghĩ thế nên Quân Thành Thu tự động bỏ qua màn nhận sai mà nhảy luôn đến phần tạ lỗi.



Quân Thành Thu một bên vặn cổ tay, bắt lại tứ linh trong người gắng sức vận công bắt đầu mài tiếp Thiết Tàm Ti một bên giả vờ như không bắt chuyện với Mạnh Phượng Nham: "Mạnh thiếu hiệp, tại hạ thừa nhận với ngươi chuyện năm đó là ta sai. Trong lòng tại hạ bây giờ cũng đang muôn phần áy náy. Nhưng chuyện đã đến nước này, muốn vãn hồi cũng không vãn hồi được nữa. Thiếu hiệp ngươi xem xem, có cách nào ta có thể bù đắp cho ngươi được hay không?..." Giọng nói càng về cuối càng nhỏ, lí nhí ra chiều chột dạ lắm.



Mạnh Phượng Nham nghe thế thì khí thế hẳn lên. Gã đứng dậy ưỡn ngực, hừ mạnh mấy tiếng, râu mép giật giật, "Lão tử ngoài cái mạng chó của ngươi ra thì không còn muốn cái gì khác nữa!" Dứt lời khua tay cầm cái ghế vung lên toan bổ xuống đầu Quân Thành Thu!



Quân Thành Thu sợ quá, trong chớp mắt mà mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Bao nhiêu công sức mài Thiết Tàm Ti của hắn này giờ không thể để một cái ghế dựa đập tan được! Phải nhanh nhanh nghĩ cách, nhanh nhanh nhanh!



"Tào Thất! Tào Thất!..."



Quân Thành Thu bóp họng hét toáng lên, "Thiếu hiệp xin dừng tay! Tại hạ, tại hạ biết tung tích của Tào Thất!"



Cái ghế dựa gỗ xoan đen bóng chắc nịch dừng lại cách chóp mũi Quân thượng một ngón tay. Quân Thành Thu hé mắt ra nhòm, thấy thế thì mạnh mẽ thở phào một hơi, lòng thầm cảm khái. Hắn chỉ là bí quá làm liều, không ngờ lại thành công chặn được một đập trời giáng của Mạnh Phượng Nham.



Mạnh Phượng Nham nghe thấy hai chữ 'Tào Thất' thì bất giác giật mình, thần tình sững lại, cái ghế trong tay cũng chầm chậm dừng lại rồi hạ xuống. Quân Thành Thu nghe thấy giọng gã đã có chút run rẩy: "Tào Thất cái gì? Ngươi..."



Bao nhiêu năm đã trôi qua, Mạnh Phượng Nham này vẫn cứ dễ lừa như thế. Ai cũng lừa được gã.



Quân Thành Thu vừa thương vừa đồng tình, trộm thở dài một cái. Con tim vừa kinh hoàng đập cũng dần bình ổn lại. Mà không ngờ Mạnh Phượng Nham còn kích động hơn hắn, Quân Thành Thu chưa kịp thở phào đã thấy đầu choáng mắt hoa một trận. Mạnh Phượng Nham hai tay túm cổ áo hắn điên cuồng lắc, vừa lắc vừa nói như tát nước vào mặt:



"Ngươi nói cái gì Tào Thất?! Tào Thất ở đâu?! Ngươi biết?!"



Quân Thành Thu bị lắc đến độ mắt mũi long sòng sọc, mãi mới đặt được lưỡi đúng vị trí vội vàng hô lên: "Ặc ặc... Thiếu hiệp xin hãy dừng tay đã! Sẽ chết người, thiếu hiệp ——"



Mặt Mạnh Phượng Nham thoắt ngắn thoắt dài, gã dừng tay, vuốt lại cổ áo cho Quân Thành Thu rồi lùi ra sau ba bước, tay chắp sau lưng húng hắng hỏi: "Ngươi, chuyện vừa rồi, nói tiếp đi." Nghĩ nghĩ thấy thế có vẻ chưa rõ ràng, lại nói thêm: "Về Tào Thất, ngươi biết những gì thì mau nói đi."



Quân Thành Thu lập tức nắm bắt cơ hội, vươn cổ sang chỗ Mạnh Phượng Nham thương lượng: "Thế này nhé đại ca, ta biết rất nhiều chuyện về Tào Thất. Đầy đủ quê hương gốc gác tổ tiên mười mấy đời nhà hắn ta cũng biết. Ta đương nhiên cũng sẽ nói với đại ca ngươi. Nhưng là nếu ta nói rồi, ngươi liệu có thể thương tình mà mở cho ta một con đường sống không?"



Mạnh Phượng Nham hai tay chắp sau lưng, cố dằn lại cái ham muốn đánh người ra vẻ trầm tĩnh hỏi lại: "Ngươi xác định không lừa ta lần nữa?"



Quân Cơ Hội vội vàng đáp: "Đương nhiên!"



Nào ngờ Mạnh Phượng Nham lăn lộn ở Ma giới mấy năm cũng bớt cù lần đi không ít, gã chưng hửng liếc Quân Thành Thu, nhả từng chữ: "Vậy cũng còn phải xem thông tin của ngươi có hữu ích hay không đã."



Quân Thành Thu hết cách, không muốn đôi co đấu khẩu với Mạnh Phượng Nham này lâu. Hắn một bên nhẩm tính thời gian mình cắt đứt được Thiết Tàm Ti một bên thỏa hiệp với Mạnh đầu gấu: "Thôi cũng được, thiếu hiệp xin chờ chút." Nói rồi nhắm mắt lại định thi triển thần chú mà lại như sực nhớ ra chuyện gì, mở mắt dặn dò: "Chuyện này không thể nóng vội, thiếu hiệp xin chớ vì sốt ruột mà lại bóp cổ tại hạ, hỏng hết đại sự của chính ngươi thì tại hạ cũng hết cách." Nói rồi lại nhắm mắt.



Lần này dặn dò đủ, Quân Thành Thu nhắm mắt vào rồi không thấy láo liên nữa.



Một khắc sau khi Quân Thành Thu nhắm mắt vào mà chưa thấy mở mắt ra, Mạnh Phượng Nham cảm thấy như đã mười lăm năm trôi qua. Gã vừa cố giữ cho nắm đấm của mình khỏi vung vào mặt tên trước mắt vừa nóng ruột dậm chân, vừa dậm chân vừa lẩm bẩm: Tào Thất, Tào Thất, chúng ta thật sự có một cơ hội ư, Tào Thất...



Mạnh Phượng Nham càng nghĩ càng không nhịn được. Nhịn đến mắt cũng đỏ, gân xanh trên thái dương nổi cuồn cuộn. Nắm đấm mấy lần vung lên muốn đấm Quân Thành Thu lại bị tay trái cực lực giữ lại.



Nói ra thì cũng hơi ngại nhưng mấy năm nay Mạnh Phượng Nham học được thói xấu, cứ căng thẳng nóng ruột là phải vung tay đấm người mới chịu được. Gã theo Mộng Ma tác oai tác quái mấy năm nay ở dưới cái đáy cốc hủ bại này chưa từng để bản thân phải ủy khuất bao giờ, vậy mà hôm nay gã thực sự nhịn muốn nghẹn.



Mạnh Phượng Nham kì thực từng nghe ngóng thanh danh của Quân Thành Thu khắp nơi, biết được tên đó có bao nhiêu vô phế cũng có bao nhiêu bản lĩnh. Hơn nữa hắn lại là tiên, chuyện gã không làm được, Mộng Ma không làm được rất có thể hắn lại làm được. Mạnh Phượng Nham không thể phủ nhận trong một khoảnh khắc này gã có bao nhiêu hi vọng.



Mạnh Phượng Nham cắn răng nhịn, đè nén xúc động của mình. Gã một tay nắm chặt thành quyền một tay giữ nắm quyền đó của mình, đi đi lại lại. Mà bực một nỗi bên tai cứ nghe tiếng vo ve phiền nhiễu.



Một bên Mạnh Phượng Nham mặc áo bào đen, râu tóc xồm xoàm cầm cây ba chĩa, nóng như lửa hét vào tai gã: "Còn chờ cái gì, ngươi tên kém cỏi này! Đấm đi, chờ gì nữa?!"



Lại một bên khác Mạnh Phượng Nham vận bạch y trắng muốt, râu tóc gọn gàng hiện lên ôn tồn khuyên giải: "Đừng đừng, Phượng Nham, đại sự không thể nóng vội, chờ chút nữa thôi, kiên nhẫn chút thôi..."



Mạnh Phượng Nham áo đen nghe thế thì nổi đóa lên, cầm cây ba chĩa chọc vào mông Mạnh Phượng Nham áo trắng, miệng thét ra lửa: "Chờ cái gì mà chờ! Hắn lừa ngươi đó! Ngươi không kích động sao?!"



Mạnh Phượng Nham áo trắng bị đâm chọc giật nảy mình, không biết rút từ đâu ra một thanh kiếm thép thủ sẵn trong tay xua xua, gắt lại: "Ngươi mới là đồ lừa đảo! Xuy xuy xuy, đi ra chỗ khác đừng làm lỡ đại sự của ta!"



Mạnh Phượng Nham áo đen cũng không chịu yếu thế, hai bên cãi nhau ỏm tỏi, bất phân thắng bại. Mạnh Phượng Nham ôm đầu bưng tai lại, hai mắt hoa lên đầy sao.



"A a a a!!"



Cuối cùng, Mạnh Phượng Nham tung một quyền, đấm thẳng vào mặt Quân Thành Thu.



Quân Thành Thu: "..."



Vừa rồi Quân Thành Thu dùng hết bảy phần nội lực của bản thân, miễn cưỡng xuất ra thần thức của mình chạy vào Tống Lăng trận tìm Ti Mệnh.



Tống Lăng trận độ này cũng không khác khi xưa là mấy, chỗ nào cũng có tiên nữ râm ran bàn chuyện khuê mật. Quân Thành Thu chạy vào việc đầu tiên làm chính là giãn gân cốt, theo thói quen lượn một vòng nghe ké chuyện của người ta, ý đồ thăm dò xem có ai bình phẩm gì vè nhan sắc của hắn không. Kết quả nghe được một đống chuyện như sau:



[Tống Lăng 7688 - Nhị Bình] :



"A a a, cái vị Mộ Minh Thanh đó thật sự là cực phẩm mà! Cái khí chất đó, ngũ quan đó, dáng dấp đó! A a ta đỏ mặt!"



[Tống Lăng 484 - Liễu Qua đỉnh đỉnh] :



"Đúng đúng đúng, các chị em ai chưa được thấy Mộ Minh Thanh thượng tiên thì thật là phí cả đời đó nha! Yến tiệc hôm trước ở Lục Vân ta có cơ hội được bồi rượu các đấng đại thần. Khí chất đó của Mộ thượng tiên thực sự ăn đứt đệ nhất mỹ nam tử Bát Vân mấy trăm năm vừa rồi!"



[Tống Lăng 882 - Mộ Minh Thanh ta là bèo còn chàng là nước] :



"Còn không phải sao! Mà cũng thật là, Bát Vân có cực phẩm nam nhân như thế mà cũng giấu kĩ quá. Mấy vạn năm rồi mới thấy Mộ Minh Thanh xuất quan lần đầu, sắp hiếm lạ ngang với Thập Tam Vân rồi đấy!"



[Tống Lăng 7689 - Nhị Bình] :



"Cuộc bình chọn đệ nhất mỹ nam tử Tiên giới năm nay ta phải bầu cho Mộ Minh Thanh mới được!"



[Tống Lăng 7277 - Quan Quan] :



"Các chị em thật là làm ta khó xử mà, vừa mới hôm trước thề sống nguyện chết vì nhan sắc của Quân Thành Thu, hôm nay thế nào đã thay lòng đổi dạ rồi?"



[Tống Lăng  7690 - Nhị Bình] :



"..."



[Tống Lăng 485 - Liễu Qua đỉnh đỉnh] :



"..."



[Tống Lăng 883 - Mộ Minh Thanh ta là bèo còn chàng là nước] :



"... Chờ chút, ta đổi lại ảo danh."



[Tống Lăng 884 - Quân Thành Thu và Mộ Minh Thanh thật khó chọn quá] :



"Ngẫm lại hai vị đại thần đó mỗi người một vẻ. Kì thực loại khí chất tà mị cuồng quyến của lão Quân mị cũng rất thích..."



[Tống Lăng 7691 - Nhị Bình] :



"Khó nghĩ +1"



[Tống Lăng 486 - Liễu Qua đỉnh đỉnh] :



"Khó nghĩ +2"



[Tống Lăng 7278 - Quan Quan] :



"Các cô..."



Quân Thành Thu nghe các nàng bàn tán thế mà hốt hoảng ra mặt, hai mắt trợn to như chuông đồng. Đầu tiên là cả kinh một chập, vì sao? Vì Mộ Minh Thanh mẹ nó xuất quan!



Tiên giới có bốn vị thượng tiên, Quân Thành Thu là một, Tần Tư Uyên là hai và Mộ Minh Thanh là ba.



Tần Tư Uyên và Quân Thành Thu sớm ngày rong chơi ai cũng biết mặt, không hiếm lạ gì. Nhưng Mộ Minh Thanh đó giấu mình như mèo giấu... Ừm, nói chung là y cả vạn năm không thấy ló mặt ra lần nào. Có đôi khi còn bị người ta quên mất sự tồn tại, nếu không nhờ có tế phẩm hàng năm ghi danh ở bảng vàng thì chỉ sợ chúng tiên có tu vi dưới một vạn năm đều không biết Mộ Minh Thanh là gã nào.



Mộ Minh Thanh đó, giao tình với Quân Thành Thu không phải là nông.



Sau khi cả kinh xong Quân Thành Thu chợt thấy mình lửa giận ngút trời, hắn hằn học đạp tan mấy đám mây bay ngang qua, nghĩ.



Mẹ nó Mộ Minh Thanh giờ ngươi còn muốn tranh danh hiệu nhan sắc với lão tử nữa à!



Nghĩ nghĩ cục tức này khó mà nuốt trôi, Quân Thành Thu cẩu huyết lâm đầu, hùng hổ phóng vào trong Tống Lăng trận một viên Tống Lăng châu, nội dung đại khái là:



"Thao nê ma Mộ Minh Thanh, năm nay nếu có mở bình chọn danh hiệu đệ nhất mỹ nam Tiên giới ta quyết không nhường huynh đâu!!"



Nói cho hả giận xong thì vội vàng phủi áo bỏ chạy, để lại một đống hỗn loạn sau lưng.



***



Xa xa nơi nào đó trên Tiên giới, Lăng Lam đang ngồi thảnh thơi trên ghế quý phi cắn hạt dưa, mắt ngắm mây bay phong cảnh hữu tình thì chợt hạt dưa vỡ đôi, liểng xiểng rơi xuống đất. Tim Lăng Lam giật thót, trong đầu tự giác nảy ra hai chữ: không ổn.



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngẫm thấy Quân Thành Thu không có ở trên Thiên cung thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Nghĩ thế, Lăng Lam yên tâm nằm thẳng cẳng cắn hạt dưa tiếp. Nào ngờ chưa kịp cắn hạt nào sau lưng đã vang lên tiếng gọi hớt hải của tiên đồng Tri Lăng cung.



"Cung chủ, cung chủ! Kết giới, kết giới lại sập rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện