Mạnh Lệ Giai là người ở Thành Hồ, Chước Viên. Gia đình làm nông bình thường, trong nhà có tám người con. Mạnh Lệ Giai là trưởng nữ, từ nhỏ đã phải lăn lộn bên ngoài thay cha mẹ gánh vác mấy đứa em. Năm mười bốn tuổi quê nhà bị trận lụt lớn, song thân qua đời cùng một ngày. Mạnh Lệ Giai tứ cố vô thân lại có đàn em bám chân. Miễn cưỡng chống đỡ qua được một năm, năm mười lăm tuổi nàng vì các em mà bán mình vào thanh lâu.
Ngày mùng chín tháng chạp, tuyết vãn.
Khách làng chơi có kẻ vãng kẻ lai, có kẻ nhớ có kẻ quên. Mạnh Lệ Giai có thai với ai chính nàng cũng không biết, chỉ biết đêm đầu xuân lạnh buốt một mình nàng trốn trong miếu hoang, sinh hạ một thằng bé kháu khỉnh.
Mạnh Lệ Giai tự mình sinh con đã mất đi nửa cái mạng, lại nhìn cục thịt đỏ trong vòng tay đang run lên từng hồi. Mặt thằng nhóc rúm ró, da dẻ tím tái. Mạnh Lệ Giai kìm lòng không đặng, lột y phục trên người bọc nó.
Trời đổ tuyết dày đặc, Mạnh Lệ Giai không một mảnh vải che thân ngồi trên nền đất lạnh lẽo vừa ôm con vừa bấm đốt nhẩm tính, cả người run lên bần bật, khóe môi thì thào thở ra khói trắng.
Nhóc con sinh ngày mùng chín, vậy lấy chữ "Cửu" làm tên đi?
Mạnh Lệ Giai khóe môi tím tái, nhẹ nhàng hôn lên trán Mạnh Cửu rồi nở một nụ cười mãn nguyện.
Có con rồi nghề cũ vô pháp làm lại, Mạnh Lệ Giai nương nhờ nơi hoang vu, miễn cưỡng cầm cự được qua nửa năm. Lúc bấy giờ thân thể nàng cũng đã hồi phục không ít, nhóc con cũng đã cứng cáp hơn nhiều.
Mạnh Lệ Giai nhìn thằng nhóc không bụ sữa nằm trong rổ trúc, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Tháng bảy mặt trời có điểm gay gắt. Mạnh Lệ Giai cho thằng nhóc bú một lần, lại đặt nó cẩn thận trong rổ trúc, hôn lên mặt nó khắp một lượt lại cầm bàn tay nhỏ của nó rung rinh mãi không biết chán. Đến khi thằng nhóc chơi mệt nhắm mắt ngủ thiếp đi nàng mới dừng lại. Nàng đặt hộp gỗ nạm ngà voi vào trong rổ trúc, kìm lòng không đặng lại hôn nhóc con một lượt. Cuối cùng, trước lúc nhóc con khát sữa tỉnh lại kiên quyết chạy đi.
Mạnh Lệ Giai chuyến đó một đi không trở lại. Cũng may mệnh Mạnh Cửu lớn, mấy phen thập tử nhất sinh đều qua khỏi. Cuối cùng còn khôn lớn thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú biết bao.
Mạnh Lệ Giai ở dưới hoàng tuyền, nghe nói thế thì vô cùng mãn nguyện.
Mạnh Cửu không biết chuyện này, chính y cũng không biết y là ai. Y rốt cuộc là con của ai, là ai đã sinh ra y, là ai, Mạnh Cửu kì thực vẫn luôn muốn biết. Vậy nên sau khi nhập ma y đã từng không ít lần tra tìm trong kí ức của những người còn sống năm đó.
Hồi ức chợt lướt qua, đêm mưa năm đó mập mờ hiện lên.
Đăng Hoài Thiệu một thân lam y, tay cầm quạt trúc vừa kính vừa nhàn đứng ở huyền quan Kiếm Môn đón khách quý.
Khách quý của gã trên đầu có ô che, một thân trường sam đen tuyền. Khách quý đứng dưới mái hiên Kiếm Môn, bờ môi mỏng khẽ nhếch, giả lả cười nói: "Ha ha, không hổ là lão bản Kiếm Môn, ra tay cũng dứt khoát như vậy. Không biết kiếm khách nơi này có được bản lĩnh này hay không?" Vừa nói vừa bước qua xác lão khất cái đi vào trong, bên ngoài còn vọng ra tiếng cười nói rôm rả không ngớt.
Mà trong khoảnh khắc chiếc ô cụp xuống, Mạnh Cửu nhìn rõ tướng mạo của người mới đến kia.
Là Mạnh Thù Thanh.
Năm đó Mạnh Cửu sáu tuổi, Mạnh Thù Thanh vẫn còn sống, Đăng Hoài Thiệu cũng chưa đắc tội với y.
Mạnh Phượng Nham lấy tay vuốt mặt tử thi dưới đất, mắt người đó đóng lại, kí ức đang lơ lửng trôi trong không trung cũng biến mất.
Hóa ra, y chẳng phải con của Mạnh Thù Thanh cũng chẳng có quan hệ gì với Đăng Hoài Thiệu.
Đều là lừa gạt.
Mạnh Phượng Nham ngồi phịch xuống đất, đầu chôn vào hai cánh tay, ngây ngây ngốc ngốc ngồi qua mấy đêm ở bờ sông Hoàng.
Chuyện của Mạnh Lệ Giai cũng phải đến nhiều năm sau đó nữa y mới biết đến, cho nên lúc đó dù có muốn làm gì đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn. Nếu nàng được siêu sinh thì không biết giờ này đã đầu thai đến đời thứ mấy rồi. Còn nếu nàng không được siêu độ thì giờ này hồn phách cũng đã tán vào làm tro bụi ở Minh Ti, đừng nói tiểu ma đầu Mạnh Phượng Nham, đến thần tiên Tiên giới cũng chưa chắc có thể can thiệp được.
Mạnh Phượng Nham quanh quẩn ở Địa Ngục mấy năm, có oán báo oán có ân báo ân. Riêng Mạnh Thù Thanh năm đó chỉ là một cô hồn dã quỷ, nghịch thiên chạy về dương gian đã là tội lớn, nếu không có một kiếm hồn phi phách tán của Mạnh Phượng Nham thì ắt cũng sẽ có thiên đạo trừng trị. Chuyện của Mạnh Thù Thanh, Mạnh Phượng Nham không nhúng tay nữa.
Riêng có chuyện của Đăng Hoài Thiệu là y nhờ có chỉ điểm mới làm được.
Tiền bối đó Mạnh Phượng Nham dù có hóa ra tro ra bụi cũng không thể nào quên - Mộng Ma.
Mộng Ma là người dẫn dắt y tu luyện, gã cũng hiểu nỗi hận thù giống như y. Tâm pháp khẩu quyết của Mộng Ma dạy cho đám thủ hạ của mình chính là lấy lòng thù hận làm nguồn gốc sức mạnh. Vậy nên, lúc nghe y nói muốn báo thù, Mộng Ma liền ra tay tương trợ.
Chính là Mộng Ma thay y thăm dò mệnh cách của Đăng Hoài Thiệu, cũng chính Mộng Ma chỉ điểm y sửa mệnh cách của gã. Mà không ngờ cũng nhờ có lần đó mà Mạnh Phượng Nham gặp được tiên nhân mà hắn luôn muốn gặp bấy lâu nay.
Quân Thành Thu ở Đông Thành nép dưới cánh của Viêm Chung Ly, khó khăn lắm y mới tiếp cận được hắn. Chẳng ngờ họ Quân đó ra vẻ đạo mạo, cười xòa một cái rồi bỏ đi, nói cái gì mà: Vị huynh đệ này nhầm người rồi, ta không phải người tốt.
Mạnh Phượng Nham hận.
Hóa ra năm đó tất cả hi vọng y đặt vào tay Quân Thành Thu trong mắt hắn lại không đáng một xu. Hóa ra những lời khiến y kiên trì đợi đến đứt cái hơi tàn này chỉ là những lời hàm hồ của Quân Thành Thu trong lúc say.
Mạnh Phượng Nham hận không thể tự tay bóp nát tên Quân Thành Thu đó ngay tại chỗ.
Bất quá năm đó ma lực của y có hạn, Mạnh Phượng Nham theo Mộng Ma tu tập mấy nghìn năm nữa, được tin tưởng giao cho canh ở Hỏa Đà cốc. Thật không ngờ cuối cùng cũng đợi được một cơ hội báo thù.
Mạnh Phượng Nham nghĩ, đợi sau khi trả thù được Quân Thành Thu, y sẽ từ bỏ địa vị ở Ma giới, làm một cô hồn dã quỷ sớm ngày du lãng, đi đây đi đó, ngao du sơn thủy, ngắm nhìn khắp bốn phương tám hướng thiên hạ lúc còn sống y đã bỏ lỡ. Nếu có cơ duyên, Mạnh Phượng Nham run rẩy hít một hơi, nghĩ.
Nếu có cơ duyên, nếu có cơ duyên có thể gặp được Tào Thất thì tốt quá.
Ngày ấy Tào Thất bị độc mà chết, lúc sống cũng chưa làm ra tội ác gì khiến trời không dung đất không tha, hắn ắt sẽ được đầu thai. Mạnh Phượng Nham nghĩ thế, càng vững lòng. Y hạ quyết tâm, bất luận hắn có đầu thai đến chỗ nào Mạnh Phượng Nham y cũng sẽ đi tìm hắn.
Chuyện tình cảm trong lòng Mạnh Phượng Nham ngoại trừ Mạnh Phượng Nham ra thì không một ai biết. Từ năm mười sáu tuổi biết rung động lần đầu, cái rung động lần đầu ấy y đã dành cho Tào Thất.
Sau khi bỏ dùng kiếm gỗ, Mạnh Cửu có một thanh bảo kiếm của Mạnh Thù Thanh tặng. Kiếm dài một thước, lưỡi kiếm mỏng như lá tre lại cứng hơn sắt đá. Chuôi kiếm màu đồng khắc hoa văn đơn giản. Chính thanh kiếm nọ đã tạo nên một phần danh tiếng của Mạnh Phượng Nham trên giang hồ những năm đó.
Sau trận Thủ Lăng năm xưa ở Chước Viên, thanh kiếm nọ đã từng bị Mạnh Phượng Nham đem đi hủy một lần nhưng bất thành. Đến giờ nhìn lại cũng thấy chỉ giống như đồ bỏ đi. Kiếm bị thiêu trong lửa loang loang lổ lổ. Khắp bề mặt đều là vết xước xát do bị vật khác chém vào. Bất quá bao năm nay Mạnh Phượng Nham vẫn giữ nó ở trong ngực áo, để cạnh túi tro cốt của Tào Thất.
Dù y hận Mạnh Thù Thanh tận xương tận tủy nhưng thanh kiếm đó suốt bao nhiêu năm nay Mạnh Phượng Nham chưa từng rời tay. Có nhiều lí do, nhưng cũng bởi lẽ, thanh kiếm đó, được gọi là Thất Ca.
Thất trong "Trường thương thất mã sát thù khứ."
(Một đao một ngựa giết quân thù, thất ở đây mang nghĩa 'đơn độc'.)
Ca trong "ca bột tử", mang nghĩa 'bóp nghẹt'.
Cái tên đằng đằng sát khí lại rất hợp với Mạnh Cửu này không ngờ lại là do Tào Thất vốn không có mấy chữ nghĩa chọn cho y.
Tào Thất định bụng lấy chữ Thất trong tên hắn, chữ ca trong ca ca. Mà không biết quyển từ điển không đáng tin nào lừa Thất ca một vố, khiến hắn chó ngáp phải ruồi chọn được cái tên phi thường nội hàm, đến nỗi Mạnh Thù Thanh còn phải trầm trồ kia.
Lúc đó Mạnh Cửu biết hắn nhầm nhưng không cản, hai chữ Thất Ca đồng âm đó càng khiến y quấn quít với thanh kiếm nọ nhiều hơn. Đời trước lúc sống y luôn trầm mặc, đối với Tào Thất chưa bao giờ quá phận. Duy chỉ có thanh kiếm đó bầu bạn với y, an ủi tâm can dậy sóng của y. Lúc giết người lần đầu tiên Mạnh Phượng Nham cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi y luôn nghĩ, có Thất Ca ở đây, có Thất Ca ở đây.
Phải, Thất Ca ở đây.
Cuộc đời Mạnh Phượng Nham chỉ có hai người thân. Một là lão khất cái nuôi y lớn. Hai là Tào Thất bầu bạn với y những năm tháng thiếu thời.
Tào Thất là người duy nhất khiến y cảm thấy bối rối, thấy rung động, thấy ấm áp, cũng thấy muốn nhất mực bảo hộ.
Chỉ cần là Tào Thất nói, y sẽ nghe. Tào Thất mắng, y cũng sẽ nghe lời. Nhưng Tào Thất chết rồi, Mạnh Phượng Nham không cách nào buông bỏ tâm ma trong mình.
Có một lời của Tào Thất, "Thất ca rất thương ngươi" chống đỡ Mạnh Phượng Nham mấy nghìn năm dưới đáy bùn lầy của Hỏa Đà cốc không tẩu hỏa nhập ma. Những ngày tháng đó tăm tối bao nhiêu chỉ có Mạnh Phượng Nham biết.
Hỏa Đà cốc không lọt tới một tia sáng nào. Khắp chung quanh đều là oán khí tà vong trực chờ xông ra bất kì lúc nào nuốt chửng y. Mạnh Phượng Nham ngày ngày lơ lửng trong không trung như oan hồn, ngẩn người ngắm viên dạ minh ngọc đang phát sáng trên cao. Một bên vận sức toàn thân chế ngự những tà vong kia một bên thần hồn điên đảo, trăm vọng ngàn tưởng viễn cảnh sau khi y buông bỏ mọi chấp niệm có thể gặp lại Tào Thất ở dương thế.
Liệu huynh có còn nhận ra ta không? Bộ dáng ta thế này, có dọa huynh không? Không biết kiếp này huynh trông thế nào? Lúc trùng phùng, phải nói gì mới tốt đây?
Mạnh Phượng Nham nghĩ nhiều nhưng y vĩnh viễn không biết, Tào Thất lúc trẻ nghịch ngợm tai quái, làm nhiều chuyện không nên nên khi chết không được bước qua cầu Nại Hà. Hắn bị phạt mười tám kiếp làm trâu làm ngựa ở dương thế. Chính Tào Thất lúc này cũng đã quên mất mình đã từng là người.
Ngày ấy Mạnh Phượng Nham nghe Quân Thành Thu dò la được tin tức của Tào Thất xong y lập tức đến gặp Mộng Ma xin một viên Tán Hồn.
Tán Hồn là yêu dược Mộng Ma dùng để chế ngự đám thuộc hạ của gã. Muốn rời khỏi Ma giới phải uống một viên, hạn ba ngày sau trở về. Nếu không về hồn phi phách tán, đến địa ngục cũng không được bước vào.
Mạnh Phượng Nham chạy xuống Minh Ti tìm Tào Thất, tất nhiên Tào Thất không có ở đó. Y nhớ lại lời Quân Thành Thu, chạy một mạch lên Nhân giới.
Lúc bấy giờ đương độ giữa tháng mười, gió buốt thổi từng cơn. Chuồng ngựa phía sau phủ Lý trống trải lạnh lẽo, gió lùa tứ phía. Bên trong buộc một đôi ngựa, một đen một trắng. Con ngựa trắng béo múp míp chiếm được góc chuồng trải rơm, ngủ say sưa. Còn con hắc mã gầy lộ xương sườn đang cúi đầu liếm láp đụn tuyết đọng trong máng nước.
Mạnh Phượng Nham không biết mình dùng cách nào bước được đến gần con hắc mã đó, giơ bàn tay đỏ bừng vì lạnh lên, run rẩy một hồi, đặt lên trán nó, nhẹ nhàng vuốt ve. Con hắc mã cúi đầu mặc y vuốt, ánh mắt nhìn y ngâm ngâm thủy, im lặng đến đáng thương.
Mạnh Phượng Nham bật khóc bật cười, thân mình lảo đảo ngả nghiêng muốn ngã. Hai đầu gối y lê trong tuyết lạnh đến bật máu, kéo ra hai đường đỏ sẫm sau lưng. Y ôm cổ con ngựa, vuốt ve bờm nó, dựa vào vai nó khóc ngất trời.
"Tào Thất... Tào Thất, là ta, Cửu Tử. Thất ca, huynh nói gì đi... Mau nói gì với ta đi. Ta rất nhớ huynh..."
Đáp lại Mạnh Phượng Nham là cái nhìn mờ mịt của con ngựa. Xung quanh lặng ngắt như tờ, thoáng mới nghe tiếng gió thổi hun hút.
Hắc mã cúi đầu tiếp tục liếm láp máng nước trống không, hoàn toàn không để ý tới nam nhân vẻ ngoài xồm xoàm nước mắt nước mũi tèm lem đang ôm cổ nó khóc. Mạnh Phượng Nham trong lòng chua xót, nước mắt của y cứ chảy mãi, muốn ngừng mà không ngừng được.
Đó là kiếp thứ mười tám của Tào Thất.
Kiếp sau Tào Thất là người, lần nữa sống lại nhưng tất thảy đều tựa như mới bắt đầu với hắn. Tào Thất mất đi toàn bộ kí ức mấy đời trước của mình. Hắn quên mất mình cũng đã từng là người, đã từng có một đời khắc cốt ghi tâm với Cửu Tử của hắn.
Mạnh Phượng Nham đợi được tới lúc Tào Thất thành niên nhưng không đợi được một cơ hội ngao du sơn thủy đến đầu bạc răng long với hắn.
Tào Thất vận một bộ bạch y nhã nhặn, trong tay cầm chiết phiến phe phẩy qua lại. Ngoài đình cánh hoa theo gió lả lơi. Hắn đứng trong hoa đình, hữu lễ mà xa cách hỏi Mạnh Phượng Nham: "Vị huynh đài này, chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Mạnh Phượng Nham lau quẹt đám nước mắt nước mũi dính trên râu mình, nghẹn ngào rơi nước mắt. Y đứng đó, ngắm nhìn Tào Thất hồi lâu. Có trời mới biết y muốn gật đầu bao nhiêu. Nhưng Mạnh Phượng Nham chỉ im lặng, nhìn sâu vào ánh mắt sáng ngời của hắn, mãi mới nói: "Không, chúng ta không quen." Nói rồi quay người dứt khoát chạy đi.
Tào Thất đứng trong hoa đình dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Mạnh Phượng Nham. Nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra mình có quan hệ gì với nam nhân thoạt trông như Cái Bang này. Mải nghĩ, mãi đến lúc sau hắn mới phát giác Mạnh Phượng Nham để quên đồ.
Trên bàn đá trong hoa đình bày một bộ trà cụ. Bên cạnh bộ trà cụ đó đặt một cuộn vải dài chừng một thước. Vải bố thô sơ bọc mấy lớp đến kín kẽ. Tào Thất trông ra xa, thấy Mạnh Phượng Nham lúc bấy giờ đã khuất dạng mới vì tò mò mà cẩn trọng mở ra xem.
Tào Thất kiếp này là con nhà võ, đao kiếm gì cũng đã từng cầm qua nhưng đối với thứ mình nhìn thấy này hắn vẫn không khỏi trấn kinh một trận.
Không phải vì ấy là bảo vật khó tìm khắp thiên hạ không ở đâu có. Mà là vì toàn thân thanh kiếm đó loang lổ xước xát, duy chỉ có hai chữ "Thất Ca" ở chuôi kiếm là còn nguyên vẹn.
Tào Thất vuốt ve hai chữ nọ hồi lâu, chân mày vô thức từ từ nhíu lại, trong miệng cứ như bị định chú mà luôn hồi lẩm bẩm "Thất ca, Cửu Tử, Thất ca, Cửu Tử...."
Qua hồi lâu, hắn như sực tỉnh. Ánh mắt vừa kiên định vừa mê mang dõi ra hướng Mạnh Phượng Nham vừa mới chạy đi. Trống ngực đập nhanh không rõ lí do. Tào Thất tay chân cuống cuồng bọc lại thanh kiếm đó, ôm trong tay chạy ra khỏi hoa đình.
Khi ấy là mùa xuân, tháng chạp hoa nở khắp. Sườn núi Hồ hồng rực một sắc hoa đào, chim chóc véo von hát ca.
Tào Thất vừa chạy vừa nghe những kí ức mơ hồ xa xôi loáng thoáng hiện về trong đầu mình. Hơi thở của hắn tản lên kết thành luồng khói trắng mỏng. Tào Thất nghe giọng hắn hụt hơi mấy lần, mãi mới nói lên thành tiếng:
"Cửu Tử!"
Xa xa thấp thoáng bóng người đứng trên vách đá. Cánh hoa đào mỏng như giấy, nhiều như lông ngỗng giăng giăng bay khắp một vùng trời. Tào Thất vừa đuổi đến vừa thở, thấy bóng lưng bất động cứng đờ của người nọ chầm chậm quay lại thì vội vàng nói:
"Chúng ta, chúng ta hình như có quen nhau!"