Vì mải hóng chuyện tào lao nên Quân Thành Thu ít nhiều lỡ mất đại sự của Mạnh Phượng Nham.
Lúc đó kì thực hắn đã tìm được Ti Mệnh rồi nhưng chưa kịp hỏi bao nhiêu thì đã bị một đấm lật mặt kia của Mạnh Phượng Nham đập tỉnh.
Quân Thành Thu: "..."
Mạnh Phượng Nham vẻ mặt không thể tin được mà nhìn nắm đấm của mình rồi lại nhìn Quân Thành Thu, thần sắc phức tạp khó mà nói thành lời.
Cuối cùng vẫn là Mạnh Phượng Nham ngượng ngùng lên tiếng trước: "Vậy... Chuyện đó, sao rồi?"
Quân Thành Thu giận lắm, hằm hằm nhìn gã nhưng nghĩ đến người có lỗi trước là mình thì lại dịu đi mấy phần, thuật lại hết những gì mới hỏi được ở chỗ Ti Mệnh.
Mạnh Phượng Nham nghe xong, hai mắt doanh doanh đỏ, khịt khịt mũi. Gió cuốn mây bay 'vèo' một cái đã không thấy người đâu nữa.
Quân Thành Thu ở sau lưng vội giơ tay kiểu Nhĩ Khang: "Ấy, thiếu hiệp, cởi trói đã ——"
Chữ 'đã' cuối cùng đập vào vách đá vang thành mấy hồi âm thanh vọng lại.
Mạnh Phượng Nham vừa đi xung quanh lập tức rơi vào trầm mặc vô hạn. Cũng đúng thôi, Quân Thành Thu đâu có dở đến mức tự nói chuyện một mình. Chính giữa mộng cảnh bên dưới xuất hiện một đám mây xoáy. Sấm chớp đì đùng sét bổ tứ phía, chỉ một loáng sau đã không thấy mộng ảnh nào nữa. Bốn bề đen thui, hai mắt Quân Thành Thu lòe lòe phát sáng như cú vọ. Lại gần trông kĩ thì thấy, ồ, hóa ra là lửa giận vừa mới bừng lên đó mà.
Mẹ nó Mạnh Phượng Nham ngươi học thói xấu nói lời không giữ lời này ở đâu?!
Đáp lại là âm thanh va vào vách đá vọng lại gồ ghề: mẹ nó mẹ nó mẹ nó...
Quân Thành Thu tức nổ phổi, hậm hực xoay trái xoay phải ngọ ngoạy tới lui. Hắn thất vọng tràn trề nhìn cái lá cuốn lên theo gót chân Mạnh Phượng Nham vừa mới rời đi rồi lại bực dọc nhìn đống dây dợ trên người mình. Hít sâu mấy hơi mới nhuận khí lại, mới không bị hỏa khí bất ngờ công tâm mà thổ huyết.
Nhưng cũng còn may, Quân Thành Thu nhẩm nhẩm tính, Thiết Tàm Ti này cắt cũng sắp xong rồi. Đương bây giờ không có Mạnh Phượng Nham ở bên làm phiền có khi cũng là cái hay. Hắn không quản Mạnh Phượng Nham thất hứa nữa, cắn chặt răng, mắt nhìn thẳng, vực lại tinh thần hăng hái, tiếp tục mài mài mài...
Lại trôi qua thêm hai canh giờ nữa, vào lúc những chỗ da thịt ma sát với dây tơ chuẩn bị bốc cháy thì rốt cuộc con trai hắn, Thiết Tàm Ti, cũng chịu đứt cái 'phựt'.
Quân Thành Thu vẻ mặt không thể tin được nhìn Thiết Tàm Ti trắng như tơ nhện loằng ngoằng quấn quanh tay mình, thử vung tay mấy cái, linh mạch được đả thông cuồn cuộn lưu thông lại trong người. Trong phút chốc mạch máu dưới da của hắn đều sáng lên, cả người đỏ quạch.
Hà há, đứt rồi!
Quân Thành Thu mừng rỡ nhảy nhót hai vòng giãn gân cốt, dậm chân nhảy lên bay lượn mấy vòng mới giảm bớt phấn khích quá đà đang tăng vòn vọt trong máu. Hắn chỉnh trang y phục, chải chuốt đầu tóc rồi lại theo thói quen bật Nhãn Quang dò dưới đất xem có rụng sợi tóc nào hay không. Hai con ngươi sáng như hai ngọn đèn dò tìm dưới đất một hồi thấy không có vấn đề gì mới yên tâm khoanh chân ngồi xuống, điều tức kinh mạch vì bị o ép quá lâu mà sinh loạn đả lẫn nhau trong người.
Phấn khích qua đi, tay chân tự do, trong đầu Quân Thành Thu bất giác bật lên mấy lời của Ly Quang.
Thoát ra được thì nhớ đi thẳng, chớ có quay đầu lại. Chuyện này đừng nói cho ai biết, tự ta sẽ lo được.
Quân Thành Thu buồn bực mở mắt ra, khuỷu tay đè trên đầu gối, bàn tay chống cái má phụng phịu, nhắm mắt vào mở mắt ra mấy lần mà không cách nào tập trung lại nữa. Lòng nóng như lửa đốt. Nói hắn không lo lắng nào có được, chưa nói bản thân còn đang tiến thoái lưỡng nan chưa biết đường nào là sinh môn, chỉ riêng chuyện thượng thần của hắn đang đầy mình thương tích nằm trong tay Ma tộc, sống chết cũng chưa rõ kia cũng đủ Quân Thành Thu nghĩ đến điên đầu.
Mà càng khó xử hơn là y dặn hắn sau khi cao chạy xa bay rồi thì không được hé răng nửa lời với ai về chuyện này. Như thế tức là không được gọi viện quân. Không được gọi tiếp viện, mình y lo được sao?!
Y, y đang bị thương, hơn nữa còn là vì hắn!
Quân Thành Thu vì khó nghĩ mà tức mình, đưa tay vò tung búi tóc vừa mới chải chuốt. Nội tâm sóng cuộn biển gầm một trận, nghĩ đến độ hai mắt cũng muốn trũng xuống, cố gắng nhớ lại tất cả những gì Ly Quang nới với hắn.
Từng lời của Ly Quang như gió thoảng bên tai, lúc xa lúc gần, rời rạc thì thầm không rõ.
Ta ở điển lao hỏa ngục, cốt nhục ở dưới xích Thiết Tru.
Điển lao hỏa ngục!
Quân Thành Thu ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt lóe tinh quang, phấn khởi đứng bật dậy chạy vòng vòng.
Điển lao hỏa ngục, y ở điển lao hỏa ngục! Mau tới chỗ y thôi!
...
Nhưng là... Điển lao hỏa ngục này đi đường nào?
Quân Thành Thu nhìn quanh, hai mắt tà tà sáng lấp lóe mới chợt phát hiện sau khi mộng cảnh của Mạnh Phượng Nham tan vỡ chỗ này cư nhiên biến thành một cái động đá kiên cố tối như bưng.
Dạ minh ngọc đâu? Tà vật lệ vong đâu?
Hai tay hắn thu lại thành quyền, đầu gối trùng xuống. Linh khí màu tím dần tụ vào hai tay. Quân Thành Thu khua tay một vòng, dùng năm phần công lực đẩy ra một chưởng.
Một luồng tử quang đó của Quân Thành Thu đập vào không trung tan thành không khí, chẳng để lại vết tích gì. Quân Thành Thu sợ hãi một trận.
Mẹ nó, hình như không thoát ra được rồi?
Nghĩ mà nóng ruột, mồ hôi cũng muốn đổ ra. Quân Thành Thu gầm nhẹ một tiếng, cả người vào tư thế xuống tấn. Hai tay giơ thẳng trước mặt vẽ ra chiêu pháp loạn xạ. Linh quang theo đầu ngón tay của hắn vẽ ra trong không trung. Trông loạn xạ là thế mà đến lúc Quân Thành Thu thu tay không ngờ lại thành ra một văn chú hình tròn ngoằn ngoèo rối mắt thật.
Quân Thành Thu tự nhìn thành phẩm của mình mà cũng thấy hơi hơi tổn thương.
Hắn thu văn chú đó vào trong lòng bàn tay, cả người đổ về sau lấy đà. Sau đó hây a một tiếng, hất mạnh văn chú đó lên cao.
Văn chú rời khỏi lòng bàn tay của Quân Thành Thu chỉ trong nháy mắt đã biến lớn cực đại. Quân Thành Thu chớp lấy cơ hội trong nháy mắt, rút ra Càn Đình búa từ trong tay áo càn khôn, bay lên bổ mạnh một cú trời giáng vào tâm hình tròn!
Chỉ nghe 'bùmmm' một tiếng nổ vang dội, đất đá vỡ lạo xạo đập vào đầu Quân Thành Thu côm cốp rồi vỡ ra thành sỏi nhỏ rơi xuống đất.
"Áu, áu, áu! ——"
Quân Thành Thu một bên theo phản xạ giơ tay che đầu một bên kêu lên tru tréo cũng không tránh được kết cục đá vỡ đầy đầu, cả người bị đập đến tả tơi rách rưới.
Sau đó, khi đất đá đã vỡ đủ rơi xuống dưới hết, trên đỉnh đầu hắn hiện ra một vầng trời đỏ rực quỷ mị.
Quân Thành Thu đứng thẳng người, ngửa cổ nhìn bầu trời thấp tà tà ngay sát miệng hố đá này đang phát ra ánh sáng đỏ mập mờ, cả người không tự chủ được mà buộc chặt căng thẳng. Hắn thận trọng bước từng bước trên đống đổ vỡ lộn xộn, áng chừng khoảng cách từ đây tới miệng hố đá, nhún mình lấy đà bay một phát thẳng ra ngoài.
Bên ngoài Hỏa Đà cốc, không nghi ngờ gì chính là địa phận của Ma tộc.
Quân Thành Thu lảo đảo tiếp đất. Theo phản xạ vội vàng lăn một vòng tìm chỗ ẩn náu. Hắn làm mình làm mẩy lộn mèo một cú lại vì hơi quá đà mà lăn thêm ba bốn vòng, cả người toàn là bụi đất đỏ au, lưng đập vào một cái thân cây mới dừng lại.
Quân Thành Thu trốn trong một cái bụi rậm có cành lá sum suê, đầu đội cái lá to bằng cái mâm, đầy cảnh giác mà láo liêng nhìn bên ngoài.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, điều không đúng lắm duy nhất là cả một vầng trời to lớn kia mới nãy còn tựa như ở sát miệng hố đá mà giờ đã tuốt trên cao vời vợi. Ánh sáng đỏ bao trùm khắp mặt đất mờ đục khiến vạn vật xung quanh càng mờ ảo quỷ dị.
Quân Thành Thu nhìn lại nhìn, không khỏi có chút trầm trồ nhìn um tùm thực vật hình dạng kì quái được trồng theo hàng lối xung quanh mình, nhịn không được tán dương một hai câu.
Kỹ thuật quy hoạch lâm nghiệp tốt quá. Tại hạ bái phục, bái phục.
Một ngọn gió khô nóng thổi qua, thực vật xung quanh uyển chuyển lay động. Tầm mắt Quân Thành Thu không biết đột nhiên bắt được thứ gì, chợt sáng lóe lên một tia chớp.
Dõi theo tầm mắt hắn thì thấy khuất sau đám cỏ cây vừa um tùm vừa quy củ này là một thứ tựa như... cái ao?
Quân Thành Thu ngó nghiêng tứ phía, thấy trong tầm mắt mình cỡ một trăm thước đều không có bóng người thì vội vàng lộn mèo thêm hai vòng lăn sang bụi cỏ trước mặt. Ngồi im thin thít trong bụi cây, đầu vẫn đội lá sen cạn to bằng cái mâm, Quân Thành Thu thấy rõ hơn, trước mặt mình đây đúng là một cái ao.
Ao rộng hơn chín mươi thước ngang, trên dưới hai trăm thước dọc. Xung quanh có bao lan can bằng gỗ đen. Nước trong ao xanh ngắt một màu lá cây, nhìn qua có điểm ô nhiễm. Bên kia bờ ao thấp thoáng mờ ảo bóng của một tòa cung điện. Vì khoảng cách quá xa Quân Thành Thu cũng không thấy rõ là điện gì, chỉ thấy kích thước khá lớn, khắp tường dát lưu ly đen. Trên mái lợp hồng ngọc, cao thấp trong ngoài đều có thể dùng hai chữ 'quỷ dị' để hình dung.
Bất quá hiện tại cái tòa điện kia có nguy nga tráng lệ đến đâu thì cũng đều không có giá trị, manh mối duy nhất dẫn đường cho hắn hiện tại nằm ở trong ao kia.
Giữa mặt nước xanh lục nhờ nhờ kia, dĩ vãng nổi lên vài đóa hoa e ấp giấu sau lá. Hoa đó màu trắng thuần, quanh thân tản ra quang khí nhàn nhạt hoàn toàn không ăn nhập với cảnh tượng quỷ khốc thần sầu xung quanh. Hoa đó cánh mỏng tựa giấy, hương thơm lại đặc biệt nồng nàn. Ở Ma tộc từ mấy vạn năm nay rất thịnh hành trồng loại hoa này. Quân Thành Thu thân là tiên giả sống lâu, hiểu nhiều biết rộng, một bụng uyên bác, vừa nhìn đã nhận ra rằng, kia con mẹ nó đúng là Phấn Đà Lan hoa rồi!
Phấn Đà Lan hoa ba trăm năm mới nở một lần vào dịp huyết vũ thanh tẩy định kì của Ma giới. Khi chưa nở cánh hoa thu nhỏ, e ấp tựa một đóa bạch liên thuần khiết ẩn khuất sau lá. Nhưng một khi đã có máu tưới lên, hoa lập tức biến thành màu đỏ au quỷ dị. Thân lá cũng phình lớn lên, đôi khi lấp kín cả cái ao. Vậy nên cảnh tượng trước mắt hắn lúc này mới là, ao rộng cả trăm thước vuông mà chỉ trồng có hai gốc Phấn Đà Lan.
Phấn Đà Lan yêu khí nồng đậm. Tuy rằng ở Ma tộc thịnh hành trồng loại cây vừa diễm lệ vừa cổ quái này nhưng không phải ai cũng trồng được. Bởi lẽ Phấn Đà Lan này chỉ sinh trưởng ở đầm nước có nhiều tử thi. Rễ bắt sâu vào da thịt của người chết mà hút lấy dinh dưỡng. Hằng năm phải bồi nó ít nhất ba mươi xác, vào lúc hoa nở thì số lượng còn tăng lên đến vài trăm. Nói chung là rất phiền rất khó, chỉ có những đại gia tử thi mới kham nổi thôi. Nhìn nước hồ xanh nhờn không thấy đáy kia, bên dưới không biết đã chất bao nhiêu xương trắng rồi.
Cũng vì đặc điểm này của Phấn Đà Lan mà Ma tộc nổi danh một vị ma tướng, tên gọi cái gì mà... Phấn Đà Lan vương, đại khái là vậy, Quân Thành Thu cũng không nhớ rõ lắm. Gã này nổi tiếng khắp nơi nhờ mấy gốc hoa của mình. Vì từ thời xa xưa lúc giống hoa này mới được trồng ở Ma tộc gã là người trồng nhiều mà cũng trồng lâu nhất.
Phấn Đà Lan vương đó có một cái ao, gọi là Củng Lan trì, trong thả rất nhiều Phấn Đà Lan hoa di sản của gã. Mà điển lao hỏa ngục của Ma tộc chính là nằm bên dưới cái ao đó.
Quân Thành Thu nhìn cái ao trước mặt, trong lòng trăm mối suy tư.
Củng Lan trì là niềm tự hào của Phấn Đà Lan vương đó, mà nghe nói gã có rất nhiều hoa, nhiều đến nổi tiếng khắp Ma giới. Có lẽ nào lại là cái ao nước đục cắm mỗi hai đóa hoa này? Nhưng xem đặc điểm sách cổ chép thì khá đúng.
"Hỏa Đà cốc nằm ngay cửa vào địa phận Ma giới. Cách Hỏa Đà cốc năm trăm bước đi sâu vào trong là Củng Lan trì. Từ bờ tây của Củng Lan trì nhìn thẳng sẽ thấy điện Huyền Mộng dát lưu ly đen. Bốn phía xung quanh bờ không có nửa điểm sinh khí của người sống. Thực vật lại phát triển đặc biệt vượng, là do hút lây dinh dưỡng từ Củng Lan trì. Quanh trì không bố trí ma binh, chỉ đặt địa võng phòng hờ có kẻ không nên đến. Nhưng từ cổng Huyền Mộng điện trở vào trong sào huyệt của Ma tộc, ma binh dày đặc, chướng khí mù mịt..."
Quân Thành Thu vò đầu bứt tai, do dự mãi không dám tiến thêm bước nào. Lòng thầm buồn bực, thế chứ! Biết vậy năm đó ở Mai Phong sơn chăm chú nghe giảng một chút thì bây giờ cũng không đến nỗi! Trong đầu tự bổ não một ngàn không trăm lẻ một cách chết thảm nếu không may sa chân vào hồ quỷ của Ma tộc.
Quân Thành Thu buộc chặt lá sen trên đầu, chắp tay trước ngực lẩm nhẩm khấn vái.
Thiên linh linh địa linh linh phù hộ cho tiểu bối thuận buồm xuôi gió quật được mả của cái điển lao hỏa ngục kia lên, cứu được Thập Tam Thánh Mẫu đời này tiểu bối chết cũng không còn gì hối tiếc.
Dứt lời dứt khoát lăn ra khỏi bụi cây, chạy hai bước nhảy tùm xuống ao.