Mạnh Phượng Nham không đợi cho ai kịp thích ứng đã đứng bật dậy, rút thanh kiếm đang cắm trên sàn chĩa thẳng hướng Đăng Hoài Thiệu chém tới. Đăng Hoài Thiệu kinh hoảng né tránh. Nhưng dù sao gã cũng là người còn tỉnh táo, Mạnh Phượng Nham lại là kẻ mù dở. Không chém được, Mạnh Phượng Nham quay mũi kiếm về phía Mạnh Thù Thanh. Ánh mắt mười phần sát khí, y cười tự giễu:



"Lời ngươi nói với ta có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả? Ngươi muốn báo thù, cứ nói một lời, Mạnh Cửu này tất sẽ bán mạng cho ngươi, hà cớ phải viện lời nói dối khó nghe như thế?"



"Mạnh Cửu ta đã có một khoảnh khắc hạnh phúc vô ngần vì lời nói dối của ngươi, ngươi biết không? Ta còn tưởng mình cuối cùng cũng có một người thân trên cõi đời này. Mạnh Thù Thanh, ngươi làm ta tuyệt vọng."



"Người phải chết trước là ngươi."



Mạnh Phượng Nham buông một lời nhẹ bẫng, không để ý Mạnh Thù Thanh không cam lòng còn hô lên gì đó. Lưỡi kiếm lạnh lùng vung lên, chém thân ảnh mỏng manh của Mạnh Thù Thanh tan thành muôn ngàn vụn nhỏ, phiêu tán trong không trung. Mạnh Phượng Nham không biết, một kiếm đó của y đã đánh cho Mạnh Thù Thanh hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh.



Đăng Hoài Thiệu sợ mất mật, mặt mày trắng bệch ngã ngồi trên võ đài. Quần chúng vây xem đã sớm hỗn loạn tản đi khắp nơi. Âm thanh huyên náo ồn ào.



Mạnh Phượng Nham lê mũi kiếm tới trước mặt Đăng Hoài Thiệu, từ trên cao nói với gã: "Mười một năm trước ở của Kiếm Môn này ông giết một lão ăn xin, ông có nhớ không?"



Đăng Hoài Thiệu cứ như bị rút mất lưỡi u a nửa ngày không nói câu nào, dùng cả tứ chi bò trên mặt đất. Mạnh Phượng Nham dồn gã vào chân tường, thấy gã không nói gì thì kể tiếp: "Lão ăn xin đó là người thân duy nhất đời này kiếp này của ta. Ông giết lão, ta thay lão báo thù."



Đăng Hoài Thiệu mặt cắt không còn giọt máu, ngay tại khoảnh khắc Mạnh Phượng Nham vung kiếm lên từ trong ngực áo run rẩy rút ra ba cây hoàng kim ngân sắc, phóng ——



Quân Thành Thu không cảm nhận được ba cây châm kia găm vào người.



Chỉ thấy trong nháy mắt nọ, thân ảnh của Tào Thất đã nặng nề đổ gục xuống dưới chân Mạnh Phượng Nham.



Bốn bề lặng thinh.



"Cửu Tử..."



Một tiếng này thì thào mỏng như gió thổi Mạnh Phượng Nham tâm can xô đến nghiêng ngả.



"Tào, Tào Thất?!"



Mạnh Phượng Nham vung tay ném đi thanh kiếm trong tay, kiếm vung lên một đường, cắm chặt xuống sàn đấu. Đôi mắt vốn đã mù dở của y chợt mở to, hai đầu gối bụp một tiếng chạm đất. Mạnh Phượng Nham nghe rõ tiếng tim mình đập loạn xạ, hơi thở dồn dập kinh hoảng vươn tay ôm lấy người vào lòng. Y nghe giọng mình run rẩy khàn đặc, luống cuống dùng bàn tay đầy máu vén lên lọn tóc bên mai của người trong ngực.



"Tào Thất... Tào Thất, đừng sợ, ta ở đây, Tào Thất, huynh xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói cho ta, xảy ra chuyện gì? Tại sao khóe môi lại chảy máu, huynh bị thương ở đâu? Tào Thất, Tào Thất..."



Hoàng kim ngân sắc là thủ đoạn tàn độc nhất của Đăng Hoài Thiệu. Kim dài một tấc, mảnh như chỉ, cứng như đá. Thủ pháp phóng kim của Đăng Hoài Thiệu cũng không phải loại thường. Một chiêu cuối này gã vốn nhắm tới Mạnh Phượng Nham nên ra tay vô cùng tàn độc. Chưa nói độc trên cây kim đã đủ giết chết mười Tào Thất, kim đâm sâu một tấc vào lồng ngực, cắm thẳng vào trái tim đang đập của sinh mệnh, găm trái tim kia đến chặt chẽ.



Năm ngón tay Tào Thất đè chặt ba lỗ kim châm đã biến đen trước ngực, cố nén run rẩy đưa tay còn lại lên khẽ chạm vào mi mắt của Mạnh Cửu. Hắn thở hắt ra từng hơi, gắng sức toàn thân đau lòng nói khẽ: "Cửu Tử, mắt của ngươi... "



Mạnh Cửu dường như gấp muốn điên lên rồi, y gần như gầm lên mà đáp lại Tào Thất: "Ta không sao! Ta đang hỏi huynh, huynh, xảy ra chuyện gì?! Bị thương ở đâu? Mau nói!" Năm ngón tay ghì chặt đầu vai của người trong ngực. Dùng lực đến nỗi như muốn khảm hắn vào thân thể của mình.



Lời Mạnh Cửu vừa dứt Táo Thất ở trong ngực y đã ho ra một ngụm máu đen. Máu tràn lên mu bàn tay của Mạnh Cửu ấm nóng. Huyết lệ từ hốc mắt y lại tí tách nhỏ ra, rơi xuống gò má của Tào Thất rồi trượt một đường dài, thấm vào cổ áo.



Xa xa truyền đến tiếng quạ kêu hối hả, thúc giục bước chân cuối cùng của người lữ khách.



Tào Thất nằm trong ngực y, da thịt bằng tốc độ mắt thường thấy được dần biến đen. Hắn nhìn sâu vào con ngươi trống rỗng của Mạnh Cửu, bật khóc bật cười.



Mạnh Cửu vụng về vươn tay quệt nước mắt trên mặt Tào Thất, tay chân luống cuống, quệt mặt y đến nhem nhuốc. Tào Thất cười hắt ra một tiếng, mi tâm thống khổ nhíu lại. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mạnh Cửu, giọng nhẹ tựa gió.



"Mạnh Cửu, đừng giận nữa."



"Ngươi không có cha có mẹ thì đã sao? Không phải chúng ta đều vậy sao? Vẫn tốt đấy thôi? Ngươi không cần quan tâm lời nói của bọn họ, cứ sống vì chính mình cho tốt... Ngươi nghe Thất ca, buông bỏ những chấp niệm đó đi, đừng mù quáng."



"Hơn nữa, Thất ca đây không phải người nhà của ngươi sao? Ngươi khóc cái nỗi gì, có gì mà tủi thân chứ?"



"Tuy rằng hiện tại Thất ca vô phúc không thể cùng ngươi đi tiếp nhưng đoạn đường sau này của ngươi còn rất dài, người tốt không ít. Nhất định, sẽ có người thương ngươi như Thất ca."



Một lời này tựa hồ đã khiến Tào Thất thực quá sức, y giật người ho lên hai tiếng xé rách ruột gan. Mạnh Cửu vội vã ôm hắn càng chặt, kề cái má bên trán hắn, nhu nhu cọ xát. Thanh âm của Mạnh Cửu run run vang lên cắt đứt lời Tào Thất: "Đừng nói nữa đừng nói nữa... Ta đưa huynh đi tìm người giúp."



Hơi thở gấp gáp của Mạnh Cửu phun lên gò má Tào Thất. Y nói dứt lời liền khom người toan bế hắn đứng dậy. Chẳng ngờ Tào Thất lại ra tay ghì vai y lại, một bàn tay thon dài gầy guộc khẽ khàng vuốt ve đuôi lông mày y. Tiếng Tào Thất như có như không quẩn quanh lãng lãng.



"Cửu Tử, nhớ lấy, Thất ca rất thương ngươi."



Quạ đen đậu ở đỉnh tháp Kiếm vươn sải cánh dài, một lần lướt qua bầu trời che kín cả nhật nguyệt vân vũ. Tiếng chuông gió trên đỉnh Kiếm Môn khẽ đung đưa đinh đang. Xung quanh huyên nháo bước chân người dồn dập lộn xộn. Tiếng người hét thất thanh, tiếng gió thổi bụi trúc rung lên xào xạc.



Bàn tay vuốt ve đuôi mắt y chợt buông thõng, hơi thở ngươi nọ chợt ngừng. Âm thanh của hắn cũng như xa như gần, từ bốn phương tám hướng hư nhiễu vọng về.



"Quan quân! Quan quân đến! Mạnh Phượng Nham ngươi mau chịu chết đi!"



Mạnh Cửu trong cơn mê mang chợt nghe một tiếng hét như thế. Y thoáng hoàn hồn, đưa tay sờ lên khuôn mặt người trong ngực. Chẳng ngờ da mặt hắn thì lạnh, huyết lệ của y thì nóng. Mà trái tim của người nọ đã ngừng đập từ lúc nào không hay. Mạnh Cửu miên man cố nhớ lại lời vĩnh quyết của hắn, hốc mắt vẫn không ngừng tuôn huyết lệ, tưới đỏ cả khuôn mặt của Tào Thất.



Hắn hình như nói, Cửu Tử, Thất ca rất thương ngươi.



Quan quân của nha môn đã đến bao vây võ đài của Kiếm Môn. Đăng Hoài Thiệu đã sớm lẩn đi từ lâu, quần chúng vây xem hỗn loạn. Có người muốn tiến lên bắt Mạnh Phượng Nham nhưng lại bị bộ dáng điên loạn cuồng ma của y dọa cho lùi lại.



Mạnh Phượng Nham một mình ôm Tào Thất lạnh như băng quỳ giữa võ đài. Mắt y không thấy, tai y không nghe, chỉ có tâm can đang rỉ máu từng hồi, huyết nhục đau đớn từng cơn.



Mạnh Phượng Nham ngửa đầu, một giọt nước mưa rơi xuống, hòa tan huyết lệ trên gò má y. Khắp trời mây đen kéo đến. Sấm chớp đì đùng sau mây, chẳng mấy chốc sau mưa đã nặng nề gõ xuống.



Đám đông chạy mưa dần tản mát hết, quanh võ đài vẫn đứng sừng sững gần trăm quan binh muốn vây bắt Mạnh Phượng Nham.



Mạnh Phượng Nham một tay ôm Tào Thất đứng lên, bước hai ba bước, rút kiếm lên nắm chắc trong tay. Hai con ngươi của y tan rã như tro, ánh mắt không có tiêu cự. Y lãnh đạm đứng đó, không tỏ ý muốn chém hay xin hàng.



Quan binh thấy Mạnh Phượng Nham đơn thương độc mã, lá gan dần lớn lên. Có người khôi giáp đầy mình tựa như thủ lĩnh hô lên: "Tất cả đều tiến lên, bắt tên cẩu tặc Mạnh Phượng Nham cho ta!" Lập tức gần trăm quan binh dưới võ đài đều rút kiếm muốn nhảy lên. Đao thương sáng loáng cả một góc.



Mạnh Phượng Nham không nói không rằng, chỉ đợi đến khi bọn họ vươn tay ra gần chạm đến Tào Thất y mới dậm chân nhảy một cái cao ba thước. Thân thủ y linh hoạt, một tay ôm Tào Thất một tay cầm kiếm vẫn có thể thi triển kinh không thuần thục. Thân ảnh y thoắt ẩn thoắt hiện, đạp trên đỉnh ngọn trúc như gió bay đi. Loáng cái đã vô tung vô ảnh.



Tháng ba không phải mùa mưa ở Chước Viên nhưng hôm nay cứ cố tình đổ một trận tầm tã. Một thân hắc y của Mạnh Phượng Nham hòa vào màn đêm. Không biết đã đi bao xa, bấy giờ rừng khuya tịch mịch u huyền. Mạnh Phượng Nham ôm Tào Thất đậu xuống một cành thấp.



Ánh trăng bị mây che khuất, mắt Mạnh Phượng Nham cũng vô pháp nhìn được xung quanh. Y vươn tay vuốt ve gò má của người trong lòng, chốc chốc lại áp môi xuống, tỉ mỉ hôn lên vầng trán, mi tâm hắn. Người trong ngực y lạnh như băng bị nước mưa thấm ướt sũng. Chính Mạnh Phượng Nham cũng không khác là bao nhưng y tựa hồ không để ý, cũng tựa hồ như không biết.



Mạnh Phượng Nham ôm chặt tử thi vào lòng, chốc chốc lại thủ thỉ bên tai hắn: "Cố chịu một chút, trời sáng ta đưa huynh đi tìm đại phu. Quanh đây có ngươi rất giỏi y thuật, bất kể bệnh gì cũng có thể chữa được. Huynh gắng gượng thêm một lát, Thất ca, nhanh thôi..."



Mạnh Phượng Nham ôm Tào Thất thủ thỉ mà quên mất rằng hai mắt y đã mù, đợi đến sáng ngày thứ ba y mới sức cùng lực kiệt ghé vào tai Tào Thất hỏi khẽ: "Thất ca, đêm nay thế nào lại dài như vậy?"



Đáp lại y là một mảng im lặng thê lương.



Mạnh Phượng Nham lúc ấy hãy còn là người trần mắt thịt, không ăn không uống thì dù có là cao thủ võ lâm cũng không thể cầm cự được lâu. Mạnh Phượng Nham cảm thấy mình không được rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Vậy nên y không quản trời đã sáng hay chưa nữa, cõng Tào Thất sau lưng băng rừng chạy suốt một ngày một đêm.



Chạy đến khi nghe được tiếng người huyên náo Mạnh Phượng Nham mới dừng lại. Mắt y không nhìn rõ, Mạnh Phượng Nham không biết phải tìm ai mới cứu được Tào Thất. Vậy nên y cõng thi thể của Tào Thất đã tím tái gần hết đứng ở giữa phố chợ hét lên: "Cầu cải tử hoàn sinh, một mạng đổi một mạng! Cầu thánh nhân ra tay cứu giúp, nguyện một mạng đổi một mạng!"



Mạnh Phượng Nham lại đứng thêm một ngày một đêm, có người dị nghị có người phỉ nhổ nhưng tuyệt nhiên không có ai có thể cải tử hoàn sinh.



Mạnh Phượng Nham hét đến khản cổ, trong lòng cũng đã ngầm hiểu rõ đời này kiếp này đến đây của y coi như cam chịu. Có Tào Thất ở ngay cạnh y, nếu có phải ra đi y cũng không lo sợ. Nhưng chính là tại thời điểm y cùng cực tuyệt vọng, đến nỗi huyết lệ lại lẫn nữa tuôn trào dọa dân làng sợ hãi báo quan trên thì không biết từ đâu lại nhảy ra một vị tiên cái thế.



Vị tiên ngồi trên vọng lâu, tay cầm hũ rượu sứ nói vọng xuống, cải tử hoàn sinh? Có gì mà khó, người đâu đem đến đây cho lão gia xem!



Mạnh Phượng Nham như người chết đuối vớ được cọng rơm, ra sức cảm tạ, nhất nhất đều nghe theo vị tiên kia.



Hương rượu nồng nàn quẩn quanh, tiên nhân ngồi ghé trên lan can của Túy Lý Tiên lầu. Hai má vì uống say mà đỏ bừng bừng. Tiên nhân tựa hồ đã quá say, bước chân không vững, lảo đảo nhảy từ lan can xuống. Hắn dùng tay vén mí mắt của Tào Thất lên lại kiểm tra da dẻ khắp một lượt. Cả quá trình đến nhăn mày một cái cũng không nhăn, vỗ bàn sang sảng nói: "Chuyện này tiểu tử ngươi để ta! Công cán bản tiên không cần, cái gì một mạng đổi một mạng cũng không cần. Xong việc ngươi mời ta một vò rượu thơm là được."



Mạnh Phượng Nham mạng còn dám đem ra đổi thì nào có tiếc hắn một vò rượu thơm. Y cúi đầu lạy tiên nhân ba cái, đem toàn bộ sinh mệnh của mình giao vào tay tiên nhân.



Tiên nhân uống hết vò rượu đang dở, lại đưa cho Mạnh Phượng Nham một chỉ dẫn mơ hồ rồi biến mất.



Chỉ dẫn nói, cải tử hoàn sinh cần thuốc dẫn tế vật, hắn cần chút ngày chuẩn bị hẹn Mạnh Phượng Nham hai ngày sau gặp tại thạch đình Thành Hồ.



Mạnh Phượng Nham đáp ứng hắn, vội vã cõng Tào Thất chạy thêm một ngày đến thạch đình đợi tiên nhân. Mà suốt mấy ngày đó, Mạnh Phượng Nham ngay cả nước cũng chưa uống một giọt.



Tào Thất đã sớm bắt đầu thối rữa. Thi thể bị trúng độc tử trạng rất thảm. Mạnh Phượng Nham lòng nóng như lửa đốt. Bất quá hẹn hai ngày đã sớm qua mà vẫn không thấy tiên nhân quay lại.



Tiên nhân cho y một tia hi vọng cũng lại cho y một bầu tuyệt vọng.



Năm đó Mạnh Phượng Nham ngoan cố đợi tới cùng, đợi tới một ngày Tào Thất đã nát thành thịt vụn, chính y cũng đã hóa nửa ma nửa người vẫn không thấy bóng tiên nhân nào cả.



Sau, Mạnh Phượng Nham nhập ma, việc đầu tiên làm là muốn cải tử hoàn sinh Tào Thất nhưng bất thành. Việc thứ hai là trả thù Mạnh Thù Thanh và Đăng Hoài Thiệu. Việc thứ ba chính là đi tìm tên tiên nhân vô tâm vô phế đó, hỏi hắn tại sao năm đó đã hẹn mà không tới.



Mạnh Phượng Nham tìm suốt mấy nghìn năm, cuối cùng có một ngày vô tình thấy hắn ở Đông Thành. Tiên nhân dáng vẻ không thay đổi là bao, đối với lời chào hỏi của y tỏ ra hết sức thản nhiên, hẳn là đã quên sạch kí ức về một Mạnh Phượng Nham năm đó ở Thành Hồ.



Mạnh Phượng Nham nhìn ánh mắt trong veo của tiên nhân, hai nắm tay siết chặt thành quyền. Lửa hận bùng lên không thể che giấu. Hóa ra người đẩy y vào con đường vạn kiếp bất phục này, không ai khác chính là gã tiên nhân nọ.



Y nghĩ, Tào Thất đã chết, mạng này y cũng không tiếc.



Việc thứ ba y muốn làm bây giờ không phải là đơn thuần hỏi cho ra nhẽ nữa mà là bằng mọi giá giết chết gã tiên nhân đó, rửa hận một đời của y.



Tiên nhân đó, tên là Quân Thành Thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện