Ti Mệnh ở trên đỉnh giá sách bỗng cất giọng lanh lảnh: "Quân thúc thúc, người nói Nghiêm Phó Bằng, đột nhiên ta lại nhớ ra một chuyện."
Quân Thành Thu nhíu mày, ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?"
Ti Mệnh vừa trèo xuống thang vừa nói: "Mấy năm trước có một tiểu vong không biết có chuyện gì, nhưng không qua cầu Nại Hà, cũng không uống canh Mạnh Bà hay quanh quẩn bên bờ Vong Xuyên. Ta lúc ấy hay ngồi bên cái bàn đá kia, ngày nào hắn cũng nhìn ta. Cho đến một ngày ta không nhịn được, băng qua bờ bên này."
Quân Thành Thu nín thở nghe, trong lòng cũng đoán ra mấy phần. Ti Mệnh thấy hắn chăm chú nghe, hứng trí kể tiếp: "Ta hỏi hắn danh tự là gì, quê quán ở đâu, tại sao không qua cầu? Hắn nói hắn họ Nghiêm, tên Phó Bằng, quê quán tại Đông Thành. Còn có chấp niệm, chưa muốn qua. Hắn hỏi ta, có cách nào biết được số mệnh của một người không? Ta lúc đầu cũng rất khó xử, nhưng nhìn hắn giống như đứa trẻ còn chưa trưởng thành. Chết sớm như thế xem ra sống tại nhân gian cũng rất đau khổ. Ta đáp ứng hắn, sau khi xem xong thì phải qua cầu."
Quân Thành Thu đứng ôm thang, hỏi với lên: "Hắn đòi xem mệnh cách của ai?" Ti Mệnh rung rinh như muốn ngã, vội bấu chặt lấy giá sách, run rẩy trả lời: "À. . Hình như là một người họ Trịnh, Trịnh Tử Hương gì đó thì phải."
Quân Thành Thu đầu ong lên một tiếng. Thôi xong rồi, nguyên lai ra là Nghiêm Phó Bằng cũng đọc được một đời tâm sầu của Trịnh Tử Hương. Thảo nào là tiểu quỷ mà lệ khí nặng như thế. Vậy ba vết cào kia. . Nghiêm Phó Quang, Tư Dung, còn lại là ai? Quân Thành Thu bất giác nhớ đến Viêm Hạnh Muội. Sau đó vòng vòng lại nhớ đến Viêm Chung Ly.
Họ Viêm giờ này hẳn là vẫn chưa đến nơi. Không biết khi nào mới trở về?
Quân Thành Thu đột nhiên bừng tỉnh, tự cho mình một bạt tai.
Con mợ nó Quân Thành Thu ngươi lo bò trắng răng, ăn no rửng mỡ!
Cái bạt tai này của Quân Thành Thu làm chiếc thang của Ti Mệnh kịch liệt rung lên. Ti Mệnh gọi chới với: "Thúc thúc, người làm gì thế?!" Sau đó đổ ụp xuống.
Quân Thành Thu lại tự vả cho mình một cái, lòng đầy hối hận thương cảm chạy qua đỡ Ti Mệnh lên. Ti Mệnh ôm thắt lưng rên rỉ khóc không ra nước mắt. Phân nửa giá sách cao cao chồng chất trong mộc lâu đơn sơ của Ti Mệnh đều đã đổ xuống cả rồi!
Quân Thành Thu áy náy: "Để thúc xếp giúp ngươi." Ti Mệnh chật vật lặn ngụp giữa biển sách, vội vàng quang quác lên: "Thúc đừng sờ vào! Mấy thứ này không sắp xếp bừa được đâu!"
Quân Thành Thu trong lòng càng áy náy, len lén thu thập một phen. Lật qua lật lại một hồi, trong đống quyển trục cũ kĩ lại rơi ra một quyển viết bằng mực xanh. Quân Thành Thu khó hiểu, hỏi: "Tiểu tử, quyển này tại sao lại viết bằng mực xanh?"
Ti Mệnh từ trong đống sách thò đầu ra: "Hử? Thúc tìm thấy ở đâu vậy? Mấy quyển mực xanh là mệnh cách tương đối đặc biệt, ta đã để riêng rồi, lẽ nào lại sót?" Quân Thành Thu mở quyển trục ra xem, khoé môi cong cong, lại hỏi: "Đặc biệt thế nào?"
"Chính là mệnh cách này chống lại số mệnh ta soạn ra. Có lẽ là bị cưỡng ép chết sớm hơn. Mấy quyển như vậy rất hiếm vì người có thể sửa lại mệnh cách này ngoài được Thiên quân cho phép ra thì đều là nghịch thiên."
Quân Thành Thu đọc lướt qua một lượt, sắc mặt ngưng trọng. Quyển mệnh cách này, có tên là Tư Dung.
Nửa đời đầu của nàng vẫn viết bằng mực đen, không có gì sai biệt. Bất quá từ chỗ sai biệt lại rất khiến người ta chú ý. Chính là từ đêm Tư Dung bóp chết Nghiêm Phó Bằng.
Trong sách viết, Tư Dung giết chết Nghiêm Phó Bằng, sợ đến mức gần như phát điên. Nhưng nàng ta vẫn cố giữ điềm tĩnh, một mặt lừa gạt Nghiêm Phó Quang vốn không quan tâm chuyện nội bộ gia đình. Một mặt giấu kín xác Nghiêm Phó Bằng, tự mình đi tìm đạo sĩ tà thuật.
Tư Dung muốn cải tử hoàn sinh cho Nghiêm Phó Bằng.
Bất quá xưa nay chuyện cải tử hoàn sinh đều là viển vông, ai có thể làm được. Đạo sĩ tà thuật kia một mặt dẫn hồn phách của Tư Dung nuôi thần hồn Nghiêm Phó Bằng, một mặt cố gắng gọi vong hồn của gã về.
Nhưng gọi đến năm lần bảy lượt, vong hồn của Nghiêm Phó Bằng tựa như đã không còn ở hoàng tuyền. Tư Dung người không ra người, quỷ không ra quỷ, bị dày vò đến tuyệt vọng.
Cho đến một ngày, Nghiêm Phó Bằng đột nhiên sống lại, từ trong mật thất của Tư Dung đi ra, ngồi trong sân đọc sách. Tư Dung vốn mới ở chính đường dỗ Nghiêm Phó Quang một hồi, thần kinh đều mệt mỏi cực điểm, trở về nhìn thấy một màn này liền trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Đoạn này được viết bằng mực xanh.
Nghiêm Phó Bằng làn da có điểm nhợt nhạt, ngồi bên đầu giường.
"Nương tỉnh rồi? Gần đây bồi bổ không tốt sao? Sắc mặt kém như vậy."
Tư Dung run rẩy, bất an, lo lắng, hoảng sợ những ngày vừa rồi đều không thấm gì so với lúc này. Nàng cắn môi, nuốt lại tiếng hét ở cổ. Bởi vì phía sau Nghiêm Phó Bằng là Nghiêm Phó Quang. Nghiêm Phó Quang tựa hồ không quan tâm lắm, hỏi thăm qua loa rồi rời đi.
Tư Dung sợ hãi cực điểm, nằm đơ như xác chết. Liên tục mấy ngày Nghiêm Phó Bằng ra ra vào vào hỏi thăm trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Gã thản nhiên tới mức Tư Dung cuồng loạn lại không dám hé lời nào.
Chuyện bóp chết gã chỉ mình nàng biết. Chuyện Nghiêm Phó Bằng này không phải là người cũng chỉ có nàng hay. Ai dám tới trước mặt gã hỏi: "Rõ ràng ta đã bóp chết ngươi. Đạo sĩ cũng không gọi được vong linh ngươi về. Ngươi đây rốt cuộc là người hay quỷ?!"
Nghiêm Phó Bằng là người hay quỷ thì chưa rõ nhưng Tư Dung tự rõ, bản thân không còn là người nữa rồi. Nàng ta không còn mạch. Tư Dung không dám để ai thân cận, càng không dám để đại phu bắt mạch. Mấy lần Nghiêm Phó Quang muốn thân mật lại bị nàng ra sức cự tuyệt, từ đây sinh lạnh nhạt.
Tư Dung gắng gượng giả bộ giống như hàng ngày, sống trong lo âu, chịu ánh mắt dày vò như địa ngục của Nghiêm Phó Bằng.
Cho đến một ngày, Nghiêm Phó Bằng ngồi bên giường, nắm tay nàng ôn nhu nói: "Nương sống tới nay ân phúc đều hưởng trọn. Nhưng ta lại nghĩ, thân mẫu của ta chưa được hưởng một ngày khoái lạc. Đạo làm con, ta thực sự không yên lòng."
Tư Dung nước mắt giàn giụa, lắc đầu nguầy nguậy: "Không. . Nghiêm Phó Bằng, ngươi tha ta đi."
Nghiêm Phó Bằng cười cười: "Tha cái gì chứ, chẳng lẽ nương đã làm ra chuyện gì trời không dung đất không tha sao? Ta còn đang muốn hỏi ý người, ta muốn mượn thân xác người cho thân mẫu ta trú nhờ vài năm. Có được hay không?"
Tư Dung giãy nảy, đẩy gã ra :"Nghiêm Phó Bằng, ngươi đích thị là quỷ dữ! Ngươi không nghĩ tới cha ngươi sao? Cha ngươi sẽ để ngươi làm vậy sao?"
Nghiêm Phó Bằng vẫn tươi cười: "Cha còn bận oanh yến, có thời gian cho kép hát hết thời như ngươi sao?"
Tư Dung đã lâu không bị đem ra sỉ nhục bởi hai chữ kép hát này, bỗng nhiên nghe lại bất giác ngẩn người.
Sau đó suốt hai năm, Nghiêm Phó Bằng tìm đủ mọi cách sửa lại gương mặt Tư Dung, đến mức Tư Dung bị ám ảnh.
Mỗi ngày thức dậy, nhìn vào gương đồng thấy gương mặt băng bó một nửa, một nửa lại lộ ra gương mặt của Trịnh Tử Hương năm nào khiến Tư Dung triệt để phát điên, đập nát gương đồng.
Tiếp sau đó, Nghiêm Phó Bằng không biết từ đâu thu thập được tàn hồn của Trịnh Tử Hương, dẫn vào cơ thể Tư Dung. Bất quá tàn hồn của Trịnh Tử Hương quá yếu ớt, chỉ có thể chiếm thượng trong cơ thể kí sinh vào ban đêm cho nên những lúc ban ngày, mặt trời chưa lặn, Tư Dung vẫn là Tư Dung, điên loạn cuồng tiếu.
Người ngoài nhìn vào thì Nghiêm gia chính là một phú gia bình thường. Nghiêm Phó Quang không quan tâm chuyện gia đình, thường đi qua đêm. Nghiêm phu nhân đoan trang nhân từ, giữ kẽ không ra ngoài, ở trong phủ chăm lo trên dưới. Nghiêm Phó Bằng tuy không phải con ruột nhưng hết lòng kính hiếu nàng.
Nhưng không ai biết, những lúc tỉnh táo, Tư Dung vẫn một mực ôm chân Nghiêm Phó Bằng, xin một con đường chết.
Nghiêm Phó Bằng không thành toàn, tìm mọi cách nuôi dưỡng tàn hồn của Trịnh Tử Hương. Trịnh Tử Hương rốt cuộc cũng có khởi sắc.
Đêm, Trịnh Tử Hương trong thân xác Tư Dung ngồi trên nhuyễn tháp nắm tay Nghiêm Phó Bằng. Nàng thần trí trì độn, không hề biết bản thân đã chết đi sống lại, không mảy may biết đến bao biến cố mấy năm qua, chân tình nói với con trai: "Bằng Nhi năm nay đã mười bảy, cũng nên tính chuyện gia thất. Hôn ước với Viêm gia, Bằng Nhi đã nói chuyện qua chưa?"
Nghiêm Phó Bằng cười cười, hốc mắt nóng rực: "Nương yên tâm, ta sẽ sớm thú thê." Trịnh Tử Hương yên tâm, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm Phó Bằng ra khỏi phòng, rẽ vào một tiểu viện, đi đến cuối hành lang. Trong căn phòng mập mờ ánh nến, mười mấy nữ tử y phục hỗn độn quỳ dưới đất, trên giường có một nam nhân bộ dạng vô cùng dị, khiến người khác không nỡ nhìn.
Nữ tử hồng y thấp giọng nói với Nghiêm Phó Bằng: "Bẩm gia, đã không chịu nổi nữa rồi."
Nghiêm Phó Bằng không nói gì, rút ngân phiếu phát cho các nàng rồi đuổi đi. Gã bước đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống: "Cha?"
Nghiêm Phó Quang hai mắt đỏ sọc, rít qua kẽ răng: "Đồ nghịch tử nhà ngươi!" Nghiêm Phó Bằng hơi cười: "Xem ra người vẫn còn dư thừa tinh lực. Là ta sơ suất, chưa để người tận hứng."
Nghiêm Phó Quang không còn sức nữa, hai mắt trắng dã, lịm đi.
Sau đó Nghiêm Phó Bằng thực sự tới Viêm gia cầu hôn.
Nhưng nguyên nhân sâu xa, vẫn là vì cơ thể của Tư Dung đã bắt đầu thối nát, hồn phách của Tư Dung lại điên cuồng đánh nhau với chút tàn hồn của Trịnh Tử Hương, khiến nàng không chịu nổi, gấp gáp cần một thân xác khác nhu hoà hơn.
Nghiêm Phó Bằng vốn không định giết Tư Dung nhưng đến mấy ngày trước, Tư Dung ban ngày tỉnh táo liên tục lấy dao rạch mặt. Ban đêm không ngừng nhiễu loạn khiến Trịnh Tử Hương liên tục quằn quại ôm ngực đau đớn. Gã không chịu nổi, bóp chết Tư Dung.
Sau đó đến màn Nghiêm Phó Bằng độc diễn, đáng thương run rẩy kia.
Quan tài của Tư Dung trong từ đường nặng như vậy là vì có chứa cả tàn hồn của Trịnh Tử Hương cùng oán khí của nàng ta. Quân Thành Thu phỏng đoán, nhất định là Nghiêm Phó Bằng phong ấn Tư Dung trong cái quan tài kia, ngăn không cho nàng hóa quỷ.
Quân Thành Thu cho dù lúc trước cũng đã đoán ra mấy phần nhưng trực tiếp đọc được nội tình như thế này hai chân liền mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Con mẹ nó, con mẹ nó. . thế gian này cũng quá là kịch tính rồi!
Nhưng Quân Thành Thu lại lăn tăn trong lòng. Nghiêm Phó Bằng muốn một thân xác nhu hoà, cớ gì lại phải là Viêm Hạnh Muội kia, như thế không phải là tự làm khó mình sao? Bằng năng lực của gã, vơ đại một cái cũng được cả đống. Hơn nữa ngày ấy ở trong từ đường gã đã quyết liệt hủy hôn, này là đang suy tính cái gì?
Quân Thành Thu chưa kịp hoàn hồn đã lại nghe Ti Mệnh ở bên kia ríu rít: "Tần thượng tiên?! Sao ngài lại tới đây?"
Quân Thành Thu nghe thấy ba chữ Tần thượng tiên liền đau đầu cực điểm.
Sao lại khéo như vậy chứ! Giờ đâu phải lúc có thể chạm mặt tên họ Tần kia!
Quân Thành Thu đang loay hoay tìm cách rời đi đã nghe một đạo âm thanh vô cùng đê tiện truyền tới: "Ồ, Quân sư huynh? Quân sư huynh cũng ở đây sao?" Tần Tư Uyên ngoại bào màu tím, dáng người cao ngất, tư thái phiêu diêu cưỡi mây đi đến.
Quân Thành Thu cứng nhắc xoay người lại, miễn cưỡng cười cười: "Có chút chuyện, nhưng đã xong rồi. Ta đi trước, hai người từ từ hàn huyên." Dứt lời liền lách qua Tần Tư Uyên chạy ra cửa, phía sau còn nghe Tần Tư Uyên cùng Ti Mệnh đồng thanh: "Quân thúc thúc/Quân sư huynh gượm đã!"
Quân Thành Thu làm như không nghe thấy, vận linh lực muốn truyền tống về Viêm phủ. Bất quá vừa nhấc chân khỏi mặt đất, tiên quang xung quanh liền nổ tung đem Quân Thành Thu quật ngã trên đất!
Quân Thành Thu choáng váng đầu óc, nằm bẹp dưới đất. Ti Mệnh cùng Tần Tư Uyên vội vã chạy ra, mỗi người một bên dìu Quân Thành Thu vào trong mộc lâu.
Quân Thành Thu hai mắt hoa lên, qua nửa ngày mới định hình lại tầm nhìn đã thấy mình ngồi trong mộc lâu của Ti Mệnh. Quân Thành Thu thầm than, xem ra hắn không có duyên với tiên đan của Tôn Huyền, không dùng được.
Ti Mệnh thấy hắn tỉnh lại liền vội vã dâng trà: "Thúc có sao không? Vừa rồi là chuyện gì vậy?" Quân Thành Thu cười cười, nhận lấy chén trà không trả lời. Tần Tư Uyên ngồi bên cạnh phe phẩy cái quạt ọp ẹp, cười ý vị hỏi: "Quân huynh, tiên đan của huynh sao thế?"
Quân Thành Thu nhìn cái quạt chỉ đề một chữ 'Quân' cùng một áng vân thủy mặc trong tay Tần Tư Uyên, hắc tuyến bỗng chốc lộp bộp rơi. Quân Thành Thu ngồi thẳng lưng, thổi thổi chén trà: "Không phải tiên đan của ta."
Tần Tư Uyên hơi giật mình: "Không phải của huynh?" Quân Thành Thu gật đầu: "Của một tiểu tử tên Tôn Huyền." Tần Tư Uyên nghe được đáp án này, à một tiếng: "Chính là con kì lân năm xưa huynh cứu đấy à."
Đến lượt Quân Thành Thu giật mình, túm cổ áo Tần Tư Uyên gấp gáp hỏi: "Ngươi nói Tôn Huyền nguyên thân là kì lân?"
Tần Tư Uyên tròn mắt: "Huynh không nhớ sao?"
Quân Thành Thu trong lòng niệm một nghìn lần 'không xong rồi, 'không xong rồi'..
Như vậy thì bây giờ tiểu tử kia chẳng phải bị đánh về nguyên thân, hiện rõ là một con kì lân rồi sao?!
Quân Thành Thu rống một tiếng trong lòng, quăng chén trà chạy vụt ra cửa. Điên cuồng ép xuống linh lực chạy loạn trong cơ thể, cưỡng ép truyền tống trở về.
***
Note: Tần đại ca chính là [Tống Lăng 1296 - Cưỡi mây cùng Bắc Đẩu tinh quân] chi tiết xem tại chương 1.