Lúc Quân Thành Thu đáp xuống tư phòng của Viêm Chung Ly, xung quanh đã là một mảng hỗn độn.



Quân Thành Thu trái tim thắt lại, bám lấy chút hi vọng hư huyễn trong lòng, xốc chăn lên. Bất quá chỉ thu được một mảng trống không lạnh ngắt. Cửa sổ vỡ vụn, bàn ghế xung quanh ngả nghiêng đổ nát. Ngay cả ấm trà sứ trắng hoạ hoa đào Viêm Chung Ly thích nhất cũng đã vỡ tan.



"Tôn Huyền.  . Tôn Huyền?" Quân Thành Thu nghe thấy chính mình thanh âm run rẩy không nén nổi. Hắn đẩy cửa, chạy ra ngoài. Trong sân lớn Viêm phủ, đám đông tụ lại, tiếng mắng chửi đánh đập vang lên không ngớt như giã thẳng vào lòng hắn.



Quân Thành Thu điên cuồng chen qua đám đông, nhìn đến một màn tinh phong huyết vũ. Tôn Huyền gần như đã kì lân biến gần hết nằm trong vũng máu loãng. Lớp da trên lưng, trên cổ, trên cánh tay đều đã cứng lại, mọc sừng nhám. Nếu không phải còn một nửa khuôn mặt mơ hồ cùng ánh mắt run rẩy suy yếu kia, chính hắn có lẽ cũng bị doạ cho không ít.



Quân Thành Thu cảm nhận tự đáy lòng run lên, hai tai ù đặc, loạng choạng chạy đến ôm Tôn Huyền vào lòng.



"Tôn Huyền? Tôn Huyền, là vi sư.  ."



Quân Thành Thu gấp đến độ hàm hồ, hơi thở gấp gáp vồn vã, tay chân luống cuống không biết phải đặt vào đâu, chỉ một mực ôm lấy Tôn Huyền.



Tiểu tử này, ta nợ ngươi rồi.



Máu thấm sang ngoại bào trắng như tuyết của hắn. Quân Thành Thu chạm đến một vật bằng sắt lạnh băng cắm trên lưng Tôn Huyền, trái tim co rút từng đợt. Cho dù có lạnh cũng không thể lạnh bằng lòng hắn bây giờ.



Tôn Huyền bị cái chạm này của hắn làm cho đau đớn gầm lên một tiếng, bất giác rúc sâu hơn vào vòng tay Quân Thành Thu. Đám đông vốn đang đánh đập hăng say lại bị Quân Thành Thu bất chấp lao vào che chở cho yêu thú kia làm cho sững sờ, bất động tại chỗ. Xung quanh bỗng yên lặng cực điểm, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ của Tôn Huyền.



Quân Thành Thu còn chưa kịp ứng phó gì đã nghe một giọng nói vang dội từ trong chính đường truyền ra :"Tại sao lại dừng?! Mau đánh chết nó, trừ hậu họa cho nhân gian!"



Nghe được giọng nói này, nhất thời đám đông đều có vẻ khúm núm, cung kính hướng người về phía chính đường. Quân Thành Thu nhìn lướt qua một lượt. Trong số này là tiểu tư Viêm gia cũng có, là dân đen chưa thấy qua bao giờ cũng có, già trẻ gái trai đều đủ cả. Quân Thành Thu cười lạnh trong lòng.



Tôn Huyền tiểu tử nhà ngươi chịu thiệt rồi, lại bị cho là yêu quái mà đánh đập. Vi sư xin lỗi ngươi. Đợi vi sư tìm ra đầu sỏ nhất định sẽ giúp ngươi xả giận.



Vừa nhắc đến đầu sỏ, đầu sỏ đã lập tức xuất hiện.



Đám tiểu tư Viêm gia lui ra một lối đi, cung kính đứng ở hai bên, bộ dáng xun xoe nịnh bợ. Từ trong lối đi ấy thấp thoáng xuất hiện một bóng người áo trắng đang tiến lại gần. Quân Thành Thu ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng lại lặng lẽ chửi thề một nghìn lần.



Con mẹ nó tên trời đánh nhà ngươi lại xuất hiện ở đây làm gì?!



Những chuyện tốt này đều nhờ ngươi phải không?!



'Quân thượng tiên' bộ dáng đạo mạo, ánh mắt nghiêm trọng. Lúc mở miệng hai hàng râu hai bên mép lại kịch liệt rung lên, phe phẩy qua lại. Quân Thành Thu cho dù trong lòng lộn xộn trăm chuyện nhưng cũng chỉ muốn xông lên giật đứt mấy sợi râu kia của gã cho khỏi chướng mắt.



'Quân thượng tiên' cao cao tại thượng từ trên cao hí mắt nhìn xuống Quân Thành Thu cùng Tôn Huyền, hừ một tiếng khinh bỉ: "Hừ! Bản tiên hao tâm tốn sức cuối cùng cũng dụ được yêu nghiệt nhà ngươi ra! Ngươi cho rằng âm thầm đội lốt người bám chân Viêm gia thì sẽ thoát khỏi kim nhãn của ta sao?! Hừ, không may của ngươi là ta lại hạ phàm, cứu rỗi Đông thành một ải này. Nếu không không biết yêu nghiệt nhà ngươi còn làm ra chuyện tày đình gì nữa!"



Vừa dứt lời, đám người vây quanh liền nhiệt liệt hưởng ứng. Quân Thành Thu cõng Tôn Huyền đứng lên, mặt mày nhăn nhúm thành một đoàn.



Này, các người đều dùng đầu ngón chân để tư duy sao?



Bất quá Quân Thành Thu cũng không chối được. Tôn Huyền kì lân biến là chuyện mắt thấy. Nhưng lại không triệt để biến hết, hình dạng nửa người nửa thú kì quái. Dân đen vốn đã ngu muội mê tín, chẳng cần Tôn Huyền ra tay hại người, chỉ cần một câu của 'Quân thượng tiên' hạ phàm kia, chỉ sợ nếu hắn không về kịp Tôn Huyền đã thật sự bị đánh chết.



Trước mắt Tôn Huyền đang bị coi là yêu quái, hắn lại chạy vào bất chấp che chở cho y. Cùng y công khai tình thâm như thủ túc, nghiễm nhiên bị coi là đồng đảng, chính hắn bây giờ cũng bị coi là yêu quái rồi.



Quân Thành Thu không phân bua. Những lúc như thế này có nói gì cũng không còn quan trọng, càng nói lại càng giống như kẻ tiểu nhân chột dạ thanh minh. Quân Thành Thu triệt để im lặng, khởi động linh lực trong kinh mạch, định tùy thời đem Tôn Huyền trốn đi, đến đâu thì đến, trước cứ chạy đã. Tránh cho ở lại bị đánh chết cả đôi.



Mưa rào cuối hạ, sấm rền gió giật. Đám người trong Viêm gia bắt đầu nháo nhác, liên tục gọi 'Quân thượng tiên', 'Quân thượng tiên'.



'Quân thượng tiên' mặt căng như dây đàn, khẩu khí quyết liệt: "Còn không mau nhốt chúng lại! Chờ nha môn đến xử lí. Đây phải công khai thị chúng, đòi lại công bằng cho Nghiêm gia!" Quần chúng ào ào hưởng ứng, đem Quân Thành Thu cùng Tôn Huyền tách ra, vừa lôi vừa kéo đến Tây viện.



Quân Thành Thu nghe được lời vừa rồi của gã giả tiên kia đầu óc liền ong ong một trận như có người gõ chiêng đồng bên tai. Cái gì mà chờ nha môn xử lí? Đòi lại công bằng cho Nghiêm gia?



Không phải gã trời đánh kia lại bày trò gì đó biến hắn cùng Tôn Huyền thành tội nhân giết người rồi chứ?



Quân Thành Thu càng nghĩ máu nóng càng dồn lên.



Hắn đột nhiên dùng sức, vùng vằng thoát khỏi mấy cánh tay như gọng kìm kia. Hạt mưa lất phất táp vào mặt. Tóc mai ướt một mảng dán vào hai bên sườn mặt hắn. Bóng lưng thẳng tắp thon dài, biểu cảm khôi phục hờ hững nhàn nhạt, tư thái thong dong hướng 'Quân thượng tiên' hỏi: "Vừa rồi Quân thượng tiên nói muốn thị chúng ta, đòi lại công bằng cho Nghiêm gia, đây là có ý gì?"



Quân Thành Thu nói ra ba chữ 'Quân thượng tiên' này mà tự cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.



Đám hạ nhân Viêm phủ bị khí chất cùng ánh mắt sắc bén của Quân Thành Thu doạ sợ, im lặng đứng chờ 'Quân thượng tiên' chỉ thị.



'Quân thượng tiên' cũng bị doạ, thoáng đơ vài giây rồi lại khôi phục vẻ mặt căng như dây đàn vừa rồi, hùng hồn nói: "Yêu nghiệt! Ngươi giết cả nhà họ Nghiêm, bây giờ còn dám giả nhân giả nghĩa, làm như không biết?"



Quân Thành Thu vừa định mở miệng nói thêm, 'Quân thượng tiên' đã tranh lời nói trước: "Đi, đưa chúng đến từ đường!"



Quân Thành Thu lại im lặng, mặc đám người kia lôi lôi kéo kéo đi. Hắn hơi liếc sang, Tôn Huyền hai con ngươi đã không còn tiêu cự, bị lôi dưới đất soàn soạt.



Mưa rơi nặng hạt, lộp bộp gõ vào vai áo Quân Thành Thu. Quân Thành Thu cắn răng, dứt khoát quay đầu nhìn thẳng. Trong lòng liên tục niệm 'không được nhìn', 'không được nhìn'.  .



Đúng vậy, không được nhìn. Nhìn thêm một giây nữa chỉ sợ sẽ áy náy đến mức cắn lưỡi tự sát. Vốn là sự tình này chỉ nên để hắn chịu, đây là thiên kiếp của Quân Thành Thu. Kéo theo một Tôn Huyền vào thế này, lại để y chịu khổ không ít, Quân Thành Thu tự quy trách nhiệm cho mình.



Bây giờ phải thật tỉnh táo! Quân Thành Thu ngươi phải tỉnh táo! Cái mạng già ngươi chết thì không sao nhưng nhất định phải cứu Tôn Huyền!



Đám đông lộn xà lộn xộn cuối cùng cũng kéo được Quân Thành Thu và Tôn Huyền đến từ đường. Chính giữa từ đường đặt hai cỗ quan tài màu đen bằng gỗ xoan. Mỗi cỗ đều đặt trên một cái phản gỗ, dưới phản gỗ là tám chân đỡ bằng đá to bằng bắp chân người trưởng thành.



Tôn Huyền thoi thóp bị vứt qua một bên. Quân Thành Thu hai tay đã bị trói, ép buộc quỳ giữa từ đường, đối mặt với hai cỗ quan tài màu đen kia.



'Quân thượng tiên' phất phất cây phất trần trong tay, chỉ vào một tiểu tư lực lưỡng đứng cạnh quanh tài: "Mở ra." Tiểu tư kia kinh hãi, luống cuống không biết phải làm sao. Quân giả tiên thấy hắn không phục tùng, tức đến mặt mày xung huyết gân cổ mắng: "Mở ra! Có ta ở đây còn sợ cái gì?! Mở ra cho nghiệt chủng này nhìn xem hắn đã làm gì!" Quân Thành Thu quỳ trên đất, im lặng không nói gì, chờ thời tùy cơ ứng biến.



Tiểu tư kia cho dù cao lớn lực lưỡng nhưng phải run rẩy một hồi, mồ hôi trán vã ra mới đẩy được nắp quan tài gỗ ra. Cổ áo Quân Thành Thu bị xốc lên, hai tên gia đinh vạm vỡ kéo hắn đến cạnh quan tài, còn không quên dúi đầu hắn một cái.



Quân Thành Thu thầm bĩu môi khinh thường.



'Quân thượng tiên' vẻ mặt không thể tha thứ, cao giọng giáo huấn: "Xem xem xem! Xem ngươi đã làm ra chuyện gì đây! Ngươi nói người nhà Nghiêm gia làm sao rửa mối thù này!"



Quân Thành Thu ngó vào trong quan tài. Chiếc bên phải nhạt màu hơn, gỗ ẩm hơn, trong có một trung niên nam tử đang nằm. Tử trạng rất tệ, không nỡ nhìn. Quân Thành Thu phỏng đoán, này chắc là Nghiêm Phó Quang đi. Chiếc còn lại đậm màu hơn, gỗ cũng tốt hơn. Bất quá cho dù đã được sơn đen sì, Quân Thành Thu vẫn nhận ra vài đường chỉ màu đen nối từ nắp đến thân quan tài. Bên trong quan tài, vẫn là Nghiêm phu nhân đang nằm nhưng lại khiến Quân Thành Thu giật mình. Tử trạng này so với mấy ngày trước khác nhau một trời một vực, nhưng lại giống y như lời Nghiêm Phó Bằng kể.



Tư Dung thất khiếu chảy máu, da thịt vỡ tung, huyết nhục mơ hồ.



Quân Thành Thu trong lòng thầm kêu hỏng, chuẩn bị kĩ lưỡng thế này là đích tâm muốn tròng cổ hắn rồi. Một phen này xem ra khó thoát.



Quân Thành Thu còn nước còn tát, vì Tôn Huyền mà bắt đầu cứu vớt vài câu: "Này đúng là Nghiêm gia phu thê chết thảm. Nhưng cho dù ta có thực là yêu quái chắc gì hung thủ đã là ta? Ngươi có chứng cứ gì buộc tội ta giết họ?"



'Quân thượng tiên' như chỉ chờ câu này của hắn, vỗ tay hai cái, lập tức có hai nha hoàn đi vào. Trong tay các nàng đều cầm một cái bát, trong bát đựng bột gì không rõ tên màu trắng, trông qua như bột mì. 'Quân thượng tiên' dùng ánh mắt ra hiệu, các nàng liền đem bột phấn rắc lên nắp quan tài, xong lại dùng chổi lông phẩy nhẹ. Tức thì một dấu tay năm ngón rõ ràng hiện ra.



Quân Thành Thu lại thầm áy náy. Này đúng là không chối được. Năm dấu tay này tới chín phần là của Tôn Huyền. Ngày ấy lén đi Nghiêm phủ, bảo Tôn Huyền mở quan tài, y dùng vận công lực một chưởng đẩy bay nắp quan tài, chắc là lưu lại dấu tay mạnh mẽ này đi. Quả nhiên Tôn Huyền bị kéo lên. 'Quân thượng tiên' đích thân cầm tay Tôn Huyền ướm vào dấu tay kia. Đương nhiên là vừa như in.



Quân Thành Thu không nói lời nào, cũng không nói được lời nào, trong lòng tự hiểu kiếp này không thể qua rồi. Chỉ là có chút thương tiếc cho tiểu tử kia, chịu thiệt lớn rồi.



'Quân giả tiên' thấy hắn không nói lời nào, đắc ý cười khẩy một tiếng: "Thế nào? Hử? Ngươi cùng nghiệt súc này giết người rồi còn nhân lúc Nghiêm gia hỗn loạn, quấy nhiễu quan tài người đã chết. Chỉ riêng tội này đã không thể tha!"



Quân Thành Thu học theo bộ dáng thiếu ngủ quanh năm của Viêm Chung Ly, hai mí mắt lờ đờ hỏi gã: "Chỉ như vậy đã kết luận?" 'Quân giả tiên' dường như tức đến nổ đom đóm mắt, vuốt ngực liên hồi, lớn tiếng mắng: "Mang hắn vào đây!"



Tức thì có một bóng người bị đẩy ra từ trong đám đông, quỳ rạp trên mặt đất. Quân Thành Thu nhìn đến người kia lại càng quẫn bách.



Lão bản hàng nước ở đối diện Nghiêm gia, quỳ rạp trên đất nói to: "Bẩm tiên gia, đúng là chính mắt ta nhìn thấy công tử đây cùng vị nằm bên kia nửa đêm trèo tường vào Nghiêm phủ, ý đồ bất lương. Còn có cả con trai ta nhìn thấy, tuyệt đối phải ngoa ngôn."



Hừ, nhân chứng vật chứng coi như đầy đủ, còn nói được gì đây? Nhưng ngọa tào lão bản ông khai khống ta nửa đêm trèo tường vào là thế nào?! Quân Thành Thu phẫn nộ. Ngày ấy đêm về ta còn cùng Viêm gia chủ của các người ngắm trăng đấy có biết không? Hừ!



'Quân thượng tiên' vẻ mặt hài lòng, phất tay bảo lão lui ra, ngạo nghễ hỏi Quân Thành Thu: "Nhà ngươi đã nhận tội chưa?"



Quân Thành Thu bắt đầu đắn đo giữa nhận tội và không nhận tội. Nhận tội, sớm kết thúc một chút. Coi như xin một cái hồng ân mở đường sống cho Tôn Huyền. Không nhận tội, kéo dài thời gian, chờ Viêm Chung Ly trở về tìm đối sách. Chẳng là suy nghĩ này vừa nảy ra Quân Thành Thu lại lần thứ ba nghìn cho mình một vả trong lòng.



Quân Thành Thu ngươi liên lụy Tôn Huyền còn chưa đủ hay sao còn muốn kéo Viêm Chung Ly vào?!



Ta thao! Cuối cùng thì chửi thề cũng đã nâng tầm rồi! Đã đổi mới rồi!



Quân Thành Thu hô hoán trong lòng, ngoài mặt ngu si.



'Quân giả tiên' không kiên nhẫn lắm, dùng mũi giày đá đá hắn.



"Này! Ngươi phát ngốc cái gì?! Bản tiên hỏi ngươi biết tội hay chưa?"



Quân Thành Thu hoàn hồn, ánh mắt kiên định, hít một hơi dài, chuẩn bị tự thú. Tuy rằng án xử như trò cười nhưng Quân Thành Thu cũng không có ý định biện minh thêm gì. Thiên kiếp của hắn thì hắn đương nhiên là hố đen rồi.



Bất ngờ cánh cửa ngách thông với phòng nghỉ của chính đường mở ra, một bóng người vừa lạ vừa quen đi vào. Quân Thành Thu bị nhiễu loạn, ngẩng đầu lên nhìn, lại tự rống với chính mình.



Ai?! Thiên kiếp này là ai biên soạn vậy?! Biến thái! Ta nhổ nhổ nhổ!



Nghiêm Phó Bằng con ngươi không linh hoạt, vịn tường đi vào. Cả đại sảnh bị sự xuất hiện của gã làm cho chững lại vài giây. Quân Thành Thu còn loáng thoáng nghe được vài câu đồng cảm với gã, đầu lại đổ đầy hắc tuyến.



Nghiêm Phó Bằng giả ưu giả sầu, nhỏ nhẹ hữu lễ nói: "Vừa rồi ta ở bên phòng nghỉ sát vách nghe được sự tình của các vị. Vốn không muốn xen vào nhưng lại có điều này muốn thỉnh cầu các vị đôi chút."



'Quân giả tiên' cười ha hả, thân mật nói với gã: "À, Nghiêm công tử chớ khách khí. Chuyện này vốn là Nghiêm công tử làm chủ, có chuyện gì công tử cứ nói."



Nghiêm Phó Bằng gật đầu, lần sờ ghé vào chân quan tài của Tư Dung, giọng mũi nghèn nghẹn: "Ta đối với bi kịch của gia quyến cũng đã ôm đầy phẫn nộ bi thống, chỉ hận không thể nguyền rủa kẻ ám hại gia ta không được siêu thoát. Bất quá hôm nay nhìn đến hung thủ lại là Quân công tử đây, ta càng đau đớn. Dẫu sao Quân công tử cũng là người của Viêm gia, ta nghĩ, nên chờ Viêm gia chủ về rồi thông qua một tiếng."



Quân Thành Thu giật mình, khó tin mà nhìn Nghiêm Phó Bằng.



Tiểu quỷ nhà ngươi bị đoạt xá rồi sao? Đây rốt cuộc có phải Nghiêm Phó Bằng không vậy? Ai trả cho ta Nghiêm Phó Bằng đã bóp cổ Tư Dung có được không?



Nghiêm Phó Bằng thiện lương thế này thật sự làm đui mù hai mắt chó của Quân Thành Thu. 'Quân giả tiên' hơi đơ vài giây sau đó trầm giọng: "Vậy.  . Theo ý Nghiêm công tử đi. Mọi người có ý kiến gì không?"



Quần chúng vốn đã triệt để bị Nghiêm Phó Bằng mê hoặc. Hơn nữa người chết cũng là cha mẹ gã, để gã làm chủ cũng là hợp tình hợp lí. Cả đại sảnh lại nhất thời lâm vào im lặng.



'Quân giả tiên' thấy thế, tùy tiện phân phó hai ba gia đinh vạm vỡ: "Nhốt ở Tây viện, chờ Viêm gia chủ!"



Quân Thành Thu bị vỡ kế hoạch, quyết định không lên kế hoạch nữa, tùy địch mà đánh. Hắn không phản kháng, để mặc hai tên gia đinh kéo đi. Phía sau còn mọc thêm cái đuôi Tôn Huyền dài dài khủng bố.  .



Quân Thành Thu thầm tính kế trong lòng. Quyết sách giữ mạng cho Tôn Huyền, ưu tiên số một!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện