Trời sang hạ trong vắt. Mưa rơi rả rích.



Bên ngoài một trận náo nhiệt. Tiếng bước chân dồn dập không ngớt. Tiếng người kín đáo ồn ào. Quân Thành Thu vùi mình trong chăn, một mực không muốn rời giường. Hẳn là Viêm Chung Ly đã khởi hành rồi.



"Tôn Huyền." Giọng hắn khàn đặc.



Tôn Huyền hiếm thấy không ồn ào, nhẹ nhàng ghé vào bên giường vâng một tiếng.



"Cho ta mượn tiên đan của ngươi." Tôn Huyền cả kinh, trừng lớn mắt: "Sư tôn, người. . "



"Cho ta mượn tiên đan. Ta sẽ sớm về." Quân Thành Thu ngồi dậy, mái tóc dài buông thõng đổ xuống như thác. Dung miên mệt mỏi, dáng vẻ trầm tĩnh ưu sầu đã lâu không thấy. Tôn Huyền chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng trập trùng. Đoạn, quỳ xuống, từ trong họng móc ra một viên minh hoàng tử sắc dâng lên.



Tôn Huyền nằm thoi thóp dưới đất, ánh mắt mờ mịt. Quân Thành Thu nắm tiên đan trong tay, xoay người xuống giường. Mái tóc tùy ý cột lên. Chân mày khí khái. Khóe môi cong cong.



Đáy mắt mệt mỏi.



Quân Thành Thu đỡ Tôn Huyền lên giường, kéo chăn cho y.



"Ở đây đợi vi sư. Tư phòng của Viêm Chung Ly sẽ không có người dám làm bậy." Tôn Huyền suy yếu, hơi thở nặng nề. Quân Thành Thu thoáng chốc đau lòng.



Tiểu tử nhà ngươi chắc chắn kiếp trước đã thiếu nợ ta rồi.



Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, tâm thân định chú, đem tiên đan của Tôn Huyền dung nhập vào người.



Tiên nhân phân biệt nhất chính là tiên đan. Nếu như ngươi là tiên thai, sinh ra đã là tiên thì tiên đan chính là đại biểu cho nền căn cao quý của ngươi, không cần tu luyện đã là tiên. Nhân giới tu tiên tu vi không giới hạn nhưng không bao giờ có tiên đan. Mất đi tiên đan, ngươi chính là phàm nhân, bị đánh trở về nguyên thân. Tôn Huyền không còn tiên đan, không thể ẩn thân, chỉ có thể trốn ở đây, chờ Quân Thành Thu trở về.



Quân Thành Thu tự biết việc này nguy hiểm, để Tôn Huyền lại cũng rất không yên tâm. Ngộ nhỡ nô gia phát hiện người lạ ở trong phòng Viêm Chung Ly chắc chắn sẽ náo loạn không ít. Tiểu tử kia còn đang yếu ớt cực điểm, chỉ sợ vài đại bản nện xuống cũng muốn lấy mạng y rồi. Rắc rối hơn là bị lôi đến quan phủ, không ai bảo lãnh chỉ sợ là thật sự bị đánh chết. Quân Thành Thu càng nghĩ càng nóng ruột. Lập tức truyền tống đi Địa phủ.



Vong Xuyên nước sông trong vắt. Nại Hà vương vấn u hồn còn đợi tình lang, chưa qua cầu. Bóng dáng lẻ loi đơn độc đứng dưới chân cầu, chờ tới mục rữa hồn phách, không thể siêu sinh. 



Quân Thành Thu thoáng qua thương cảm mấy phần. Đoạn, vén vạt áo bước lên cầu.



Vừa bước đi chưa được mấy bước đã nghe trời đất rung chuyển. Một giọng nói oang oang vang dội truyền đến làm Quân Thành Thu một trận choáng váng.



"Tiểu tử vận bạch y, nhà ngươi mau quay lại đây! Chưa uống canh mà đã qua cầu?!"



À, ra là Mạnh Bà. 



Quân Thành Thu trong lòng vừa than thở vừa tìm lí do lấp liếm cho qua. Vừa định xoay người đã nhận được một cỗ đau đớn truyền đến từ trên vai. Quân Thành Thu toát mồ hôi lạnh, nghiêng mặt nhìn phía sau. 



Mạnh Bà thân cao hùng vĩ như một tòa đại sơn. Khuôn mặt dữ tợn không mang thiện chí. Năm ngón tay như gọng kìm gắt gao túm chặt lấy vai Quân Thành Thu. Ánh mắt lòe lòe phát sáng.



Quân Thành Thu lại trộm đổ mồ hôi lạnh. Con mẹ nó tòa sơn nhỏ Tôn Huyền cũng không có cửa so kích thước khủng bố với Mạnh Bà!



Quân Thành Thu vốn muốn giả ngầu, tụ linh lực vào lòng bàn tay, tiên khí lượn quanh thân. Ai ngờ tiên khí hộ thân quá mạnh, không theo kiểm soát của hắn, đem Mạnh Bà đánh văng ra năm thước. Mạnh Bà choáng váng. Quân Thành Thu chấn kinh.



Con mẹ nó tiểu tử Tôn Huyền này cũng không phải dạng vừa!



Linh lực xoay vần trong cơ thể không yên, không chịu để hắn kiểm soát. Đây là dấu hiệu tiên đan không dung hợp với thân chủ. Quân Thành Thu thầm kêu quái lạ, Tôn Huyền kia chẳng phải là tiên thai sao? Thế nào tiên đan lại không dung hợp với một cơ thể bình thường?



Mạnh Bà bị một chưởng kia của Quân Thành Thu làm cho bất ngờ, thái độ hòa hoãn không ít: "Vị tiên quân này, lần sau nếu muốn qua cầu xin hãy báo trước một tiếng." Nói xong trở về bên kia chân cầu, tiếp tục nấu canh. Quân Thành Thu nghĩ tới Tôn Huyền ở nhà, qua loa cảm tạ một tiếng rồi vụt đi.



U Minh có một cái hồ, nước hồ xanh ngắt. Bên kia hồ có một cái bàn đá. Bên cạnh bàn đá có một tòa mộc lâu đơn giản. Quân Thành Thu băng qua hồ, tới chỗ bàn đá ngọc thạch màu xanh lam. Thiếu niên mi thanh mục tú mặc ngoại sam màu lục, điềm tĩnh ngồi bên bàn đá sắp xếp lại mấy quyển trục mới viết. Thấy Quân Thành Thu từ xa, thiếu niên kia mang theo ba phần kinh hách bảy phần vui mừng, tươi cười gọi: "Quân thúc thúc?"



Quân Thành Thu không có tâm tình ôn lại chuyện cũ nói chuyện tâm giao, trực tiếp nói: "Tiểu tử, thúc có việc quan trọng, muốn mượn mấy quyển mệnh cách của ngươi xem thử có được không?"



Ti Mệnh vẻ mặt khó xử, đánh trống lảng: "Này. . Thúc sao lại vội như vậy? Ngồi xuống trước rồi nói. Gần đây trên Thiên Đình đều bàn tán về thúc. Thúc đi đâu vậy?" Quân Thành Thu càng nghe càng phiền, vừa lôi vừa kéo Ti Mệnh vào trong mộc lâu.



"Chuyện này là bí mật. Ta sẽ không tiết lộ cho ai, cũng sẽ không thay đổi số mệnh gì của tiểu tử nhà ngươi. Mau vào giúp ta tìm người."



Ti Mệnh tự biết không cự tuyệt được liền ngoan ngoãn phối hợp: "Thúc muốn tìm ai?" Quân Thành Thu nghĩ nghĩ, đáp: "Nghiêm Phó Bằng."



Ti Mệnh bắc thang, trèo lên giá gỗ cao cao, mất nửa ngày mới lôi xuống một chồng sách bụi bặm.



"Đây là mấy người họ Nghiêm ta tìm được, thúc xem qua trước. Nếu không thấy thì báo với ta. Ta ở bên kia xem thử."



Quân Thành Thu ngồi luôn xuống đất, chuyên tâm nghiêm cứu mấy quyển trục trong tay. Lật tìm một hồi, Quân Thành Thu lại lật được một quyển ngoài ý muốn, Nghiêm Phó Quang.



Mệnh cách của Nghiêm Phó Quang rất dài, chủ yếu là thời niên thiếu ăn chơi của y. Quân Thành Thu không quan tâm đoạn này, xem bắt đầu từ đoạn Nghiêm gia thú thê cho Nghiêm Phó Quang.



Những năm tháng thiếu thời Nghiêm Phó Quang phiêu qua không ít thanh lâu kĩ viện. Đến tuổi lập gia thất lại phải lòng một kép hát ở một tiểu lâu nhỏ. Nghiêm Phó Quanh rơi vào lưới tình, thân tâm đều hướng đến kép hát kia, một lòng muốn cưới nàng về nhà, còn muốn cưới làm chính thất. Nghiêm Phó Quang chuộc thân cho nàng, thề non hẹn biển.



Ngày ấy vẫn còn trẻ, khí huyết dương cương, như ngựa hoang không xích nổi. Nghiêm Phó Quang không sợ trời không sợ đất, đưa kép hát kia về quỳ trong chính đường vái phụ mẫu ba lạy, tuyên bố thú nàng. Nghiêm lão gia cùng phu nhân nổi trận lôi đình, đem kép hát kia đuổi khỏi cửa, đem Nghiêm Phó Quang nhốt ở trong hậu viện.



Bất quá chưa đến một ngày, Nghiêm Phó Quang lại ở trong chính đường, dập đầu ba nghìn lần. Dập đến mức máu chảy ướt ván cửa, ngất đi lúc nào không hay. Ba nghìn cái dập đầu này của Nghiêm Phó Quang đổi lấy cho kép hát kia một cơ hội bước chân vào Nghiêm gia.



Nghiêm lão gia thỏa thuận cho Nghiêm Phó Quang cưới kép hát kia làm tiểu thiếp. Nhưng Nghiêm Phó Quang lại ở trong từ đường ngẩng cao đầu thề độc: "Đời này kiếp này nếu Nghiêm Phó Quang ta không thú Tư Dung làm chính thất, nguyện để quỷ dữ dày vò, gia thất không siêu độ!"



Tư Dung chính là danh tự của kép hát kia.



Nghiêm lão gia cùng Nghiêm Phó Quang mâu thuẫn một trận long trời lở đất. Đến cuối cùng, Nghiêm Phó Quang vẫn thú Tư Dung. Thú Tư Dung về làm tiểu thiếp.



Bảy ngày sau khi thú tiểu thiếp, Nghiêm gia thú chính thất cho Nghiêm Phó Quang, theo như hiện tại thì đây chính là thân mẫu của Nghiêm Phó Bằng.



Thân mẫu của Nghiêm Phó Bằng họ Trịnh, khuê danh Tử Hương.



Suốt hai năm liền, Nghiêm Phó Quang độc sủng Tư Dung, đối với Trịnh Tử Hương tương kính như tân, xa cách hữu lễ. Bất quá Tư Dung không có con, tình cảm dần phai nhạt. Nghiêm Phó Quang bắt đầu vun đắp tình cảm với chính thất.



Một đêm gió bấc tháng mười, Trịnh Tử Hương sinh hạ một tiểu tôn, đặt tên Phó Bằng. Nhưng trớ trêu thay, cách đấy hai ngày, Nghiêm lão gia lão tử. Nhà cửa trăm chuyện bộn bề, bỗng chốc không ai quan tâm chuyện sinh nở của Trịnh Tử Hương.Không có người hầu hạ, không kiêng cữ cẩn thận, Tử Hương sinh xong liền mắc thêm chứng hen suyễn.



Tư Dung mỉm cười ôn hòa, ngón tay vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ: "Có con thật tốt, tỉ tỉ thật có phúc. Không như ta, không có con. Một đời cô độc không ai nương tựa."



Trịnh Tử Hương suy yếu nằm trên giường, thở dốc nói: "Ân sủng của tướng công, ngươi còn muốn gì hơn?" Tư Dung tư thái dịu dàng ôn nhu, đặt đứa nhỏ vào trong nôi, móng tay nhẹ găm vào da thịt non nớt. Đứa trẻ trong nôi liền khóc ré lên.



"Tình yêu là gì chứ? Có mấy dài lâu? Hay có khi còn chẳng có thực?"



Lần cuối cùng Nghiêm Phó Quang gặp Trịnh Tử Hương là lúc Nghiêm Phó Bằng được hai tuổi. Thiếu phụ sắc mặt nhợt nhạt ngồi đan len trên chiếc ghế mây, bên cạnh có chiếc giường nôi đong đưa. Trong chiếc giường nôi đong đưa có tiểu tôn đang say ngủ. Nghiêm Phó Quang đứng nhìn hài tử hồi lâu mới cất tiếng: "Ngươi bệnh hen suyễn nhiều năm như vậy rồi, không tốt cho đứa nhỏ. Hài tử này, vẫn là để Tư Dung nuôi đi." Nghiêm Phó Quang không nói hai lời, tiểu tư bên cạnh lập tức ôm Nghiêm Phó Bằng đi.



Một ngày sau, Trịnh Tử Hương tự vẫn chết trong tư phòng.



Nghiêm gia thông báo ra bên ngoài, Trịnh Tử Hương bệnh cũ tái phát, bất đắc kì tử.



Mười lăm năm sau, Nghiêm Phó Quang viên tịch. Hưởng dương bốn mươi hai tuổi.



Quân Thành Thu cuộn lại quyển trục, chân mày nhíu chặt. Lại tìm một hồi, rốt cuộc tìm thấy 'Nghiêm Phó Bằng.' Quân Thành Thu trong lòng hồi hộp, mở ra xem.



Mệnh cách của Nghiêm Phó Bằng tương đối mỏng, nhưng lại không đầy rẫy ăn chơi trụy lạc tuổi thiếu thời như Quân Thành Thu nghĩ. Mở đầu quyển trục này là từ năm Nghiêm Phó Bằng mười hai tuổi.



Nghiêm thiếu gia của Nghiêm phủ sống trong vinh hoa từ nhỏ, cẩm y ngọc thực, được phủng trong tay. Kế mẫu nhân từ hiền đức, phụ thân nghiêm khắc nhưng ấm áp. Quả là một gia đình hạnh phúc. Cho tới khi Nghiêm phu nhân tự tay bóp chết con của mình.



Đêm đen, gió thổi lạnh buốt. Nghiêm Phó Bằng ở ngoài cửa nghe Tư Dung ở trong phòng khóc lóc một trận điên cuồng. 



Nghiêm Phó Bằng vốn đối với kế mẫu nhân từ này còn kính quý hơn vị thân mẫu không nhớ mặt mấy lần, bất quá trong một đêm mọi thứ đều sụp đổ. Nếu là bình thường, nghe Tư Dung khóc dữ như vậy Nghiêm Phó Bằng chắc chắn sẽ bất chấp xông vào. Nhưng hôm nay gã triệt để im lặng, lắng tai nghe.



"Trịnh Tử Hương ngươi trên trời có linh, ta mấy năm nay không bạc đãi con ngươi. Năm ấy không phải ta bức ngươi, do Nghiêm Phó Quang nghiệt ngã. Ngươi tự vẫn không liên quan đến ta! Nếu ngươi còn dám quấy nhiễu, đừng trách ta điên cuồng với con của ngươi!"



Mưa lâm thâm. Nước mưa lạnh lẽo ngấm vào da thịt. Nghiêm Phó Bằng đáy lòng hụt hẫng, mở toang cửa.



Tư Dung tóc tai hỗn loạn, hoa dung thất sắc, trong tay vẫn còn cầm thanh kiếm trừ tà. Nhìn thấy Nghiêm Phó Bằng đứng trong mưa, ánh mắt lạnh lẽo như địa ngục, Tư Dung không do dự quỳ sụp xuống, bám lấy ống quần gã.



"Bằng Nhi, Bằng Nhi nghe nương nói! Bằng Nhi, lời nói lúc hàm hồ ngươi đừng tin. Ngoan, đừng nói với ai. Nương mua cho ngươi mứt hạt sen. Bằng Nhi. ."



Nàng ta dường như thần trí đã điên thật sự, hồ ngôn loạn ngữ. Nghiêm Phó Bằng dùng chân hất nàng ra, hai mắt đỏ ngầu, giận dữ rống lên: "Bà đừng tự xưng là nương với ta! Ta phỉ nhổ! Các người. . Các người như thế mà lại bức mẫu thân ta tự sát!"



Tư Dung nức nở, ôm chân gã: "Không Bằng Nhi, ngươi không được hồ đồ, nghe nương nói. . " Nghiêm Phó Bằng đạp nàng ngã trên mặt đất, xoay người bỏ chạy. 



Tư Dung muốn điên rồi, vội vã đuổi theo. Nhưng chung quy hài tử vẫn là hài tử. Tư Dung vài bước đem Nghiêm Phó Bằng túm vào phòng, bịt chặt miệng gã. Nghiêm Phó Bằng kịch liệt giãy giụa, cắn vào tay nàng. Vừa lúc bên ngoài có nô gia đến gõ cửa, là lo sợ trận ầm ĩ vừa rồi.



Tư Dung điên cuồng ấn chặt miệng Nghiêm Phó Bằng, một mặt giả vờ bình tĩnh đuổi nô gia kia đi. Cho tới khi nhìn lại, Nghiêm Phó Bằng đã không còn giãy giụa, hai mắt trợn trắng, ngừng thở.



Nghiêm Phó Bằng, hưởng dương mười lăm tuổi.



Quân Thành Thu đọc đến dòng này, hai mắt trừng lớn, chấn kinh đến không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện