“Người anh em, ván này có chút lớn, hay là chúng ta tính sổ sách trước đi, sau đó lại chơi tiếp.” Liếc nhìn nhau, lúc này người vừa thắng cũng cười nói.
“Tính trước đi.” Nghe đối phương muốn tính sổ sách, người làm địa chủ cũng gật đầu một cái biểu thị đồng ý. Nhưng mà lần tính toán này, ông ta đã bắt đầu toát mồ hôi hột.
“Ba điểm, theo cách tính thỏa thuận lúc trước, 1 điểm là 100, 3 điểm là 300. Hai ta đều theo, vậy chính là 600. Ở đây có tất cả 4 lần nổ, 1 lần nổ là 1200, hai lần là 2400, 3 lần là 4800, 4 lần là 19200.” Đem bài lấy ra, người này từ từ tính toán.
“Bao nhiêu?” Nghe đối phương nói, người làm địa chủ lúc này có chút mơ màng, nói đùa cái gì vậy. Một ván bài thua tới gần 40 ngàn? Đây là sắp điên rồi.
“Bài bày ra ở đó, quy tắc cũng là do ông định.” Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của người này, lúc này người bên cạnh cũng nhẹ nhàng nói.
“Mấy người, đây người đây là hùa nhau chơi tôi à, đây là mấy người chơi ăn gian? Không được, ván này không tính, không tính.” Nghe lời nói của hai người kia, người này đã lớn tiếng kêu lên.
Nhưng mà ông ta vừa mới nói xong, nguyên một đám người chơi bài ở đây, đều giữ lá bài ở trong tay. Tiếp đó đi tới, cũng không có nói chuyện mà vây xung quanh nhìn ông ta.
“Đừng lộn xộn, chỗ tôi có camera, nhìn thấy chỗ màu đỏ kia không, là nó đó. Ông chủ Kha cũng coi như là một nhân vật có tiếng, không đến nỗi chỉ có mấy chục ngàn tiền cược cũng phải ghi sổ đó chứ.” Nhìn thấy lửa cháy tới nhà địa chủ, lúc này người kia cười ha hả nói.
“Tôi, tôi…” Nghe người này nói, lại nhìn thấy camera, người này không khỏi nuốt nước miếng một cái, tiếp đó ánh mắt có chút mơ hồ.
Ông ta biết, những người ở đây đều biết gốc tích của ông ta, nếu ông ta không giao số tiền này ra, vậy thì ông ta chắc chắn sẽ không được tốt đẹp. Đừng nói là báo cảnh sát, báo cảnh sát cũng chỉ đem bọn người này nhốt mấy ngày, nhưng mấy ngày sau thì sao? Khi bọn hắn đi ra, có thể hay không tới nhà mình đòi tiền?
Đến lúc đó làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, mồ hôi trên trán ông chủ Kha bắt đầu tuôn ra.
Tình huống gì, tình huống gì?” Đang trong lúc ông chủ Kha đang do dự, từ giữa phòng đi ra một gã mập, tiếp đó thì trực tiếp hỏi những người xung quanh.
Nhìn thấy gã mập đi ra, lúc này những người khác đều tụ tới, đem chuyện này nói đơn giản một chút. Nghe xong chuyện, gã mập này rất nhanh vung tay lên.
“Này, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì, ông chủ Kha, không cần phải gấp. Đánh bài cũng có lúc thắng lúc thua, không chừng chơi thêm một lúc là ông có thể thắng lại đó nha. Đi đến phòng tôi cầm cho ông chủ Kha 40 ngàn, ông ghi cái giấy nợ là được, không chừng chút nữa có thể thắng lại, tôi không thu lãi đâu.” Nhìn thấy bộ dạng khách khí của gã mập này, ông chủ Kha lúc đầu đang đổ mồ hồi tâm tư cũng không nhịn được mà bắt đầu chuyển động. Chỗ này có camera, vậy thì đại biểu cho đối phương không phải gian lận.
Vậy thì có thể là do mình thật sự xui xẻo, nhưng mà vận may luôn có thời điểm quay trở lại.
Nghĩ tới đây, ông ta lau mồ hôi, ánh mắt lần nữa dấy lên một tia hy vọng.
…
“Ông chủ Kha, ngài đi thong thả, chuyện trả tiền thì không cần gấp, lúc nào tiện thì ngài mang trả cho tôi là được.”
Khi mặt trời cuối thu lần nữa dâng lên, mặt ông chủ Kha đầy tơ máu, hai mắt đỏ bừng bừng từ trong căn phòng nhỏ kia đi ra. Mà ở cửa ra vào của căn phòng nhỏ đó, tên mập kia đứng ở đó cười ha ha rồi nói với ông chủ Kha. Mà khi nghe tên mập này nói, ông chủ Kha chật vật nuốt nước miếng một cái, sau đó dùng lực vả miệng mình một cái.
Cờ bạc có tính gây nghiện, hơn nữa người chơi mấy trò cờ bạc này luôn có một loại tâm lí may mắn. Mấy người đó đều nghĩ, sẽ có người có vận khí nghịch thiên, mà người đó vì sao không thể là mình? Càng nghĩ như vậy thì càng lún sâu hơn.
Vị ông chủ Kha này thời điểm tới chơi trên người chỉ mang theo 10 ngàn, bây giờ không chỉ không có 10 ngàn, hơn nữa ông ta còn thiếu tên mập kia đến 200 ngàn.
Đúng vậy, trong một đêm, ông ta thua từ 40 ngàn đã lên đến 200 ngàn. Mặc dù sau hai giờ sáng ông ta cũng đã thắng lại rồi, đáng lẽ ông ta nên sớm đem trả 40 ngàn lại. Kết quả là ông ta nghiện rồi, cũng không có thu tay nêm kết quả về sau bắt đầu thua, thua liên tục.
Quá một đêm, 200 ngàn tiền nợ giống như một ngọn núi đè lên người ông ta.
“Xong rồi.” Hoàn cảnh trong nhà ông ta biết rất rõ, bây giờ trong nhà mình làm gì có 200 ngàn để mà trả nợ? . Đam Mỹ Hài
Nói về điều này, tại sao phải tốn quá nhiều độ dài chữ như vậy để mô tả ông chủ Kha?
Đó là bởi vì ông chủ Kha này, thực ra cũng có một chút quan hệ với Cổ Dục.
Không biết mọi người còn nhớ không, thời điểm sinh nhật của cha Lý Vân Vân, trong nhà hàng có một người là cô hai và dượng hai rất đáng ghét, muốn tác hợp cho Lý Vân Vân đi làm tình nhân của một người đàn ông trung niên?
Ông chủ Kha này, chính là dượng hai của Lý Vân Vân.
Ông ta tên đầy đủ là Kha Tử Nhiên, trước khi đắc tội với Cổ Dục, kỳ thực ông ta cũng có một chút tên tuổi ở vùng xung quanh đây. Ông ta là một tay môi giới, cũng coi như có chút mặt mũi và tiền bạc.
Nhưng kể từ sau khi đắc tội với Lý Vân Vân, mặc dù Cổ Dục không có đi tìm ông ta gây phiền phức.
“Ông chủ Kha, ngài đi thong thả, chuyện trả tiền thì không cần gấp, lúc nào tiện thì ngài mang trả cho tôi là được.”
Khi mặt trời cuối thu lần nữa dâng lên, mặt ông chủ Kha đầy tơ máu, hai mắt đỏ bừng bừng từ trong căn phòng nhỏ kia đi ra. Mà ở cửa ra vào của căn phòng nhỏ đó, tên mập kia đứng ở đó cười ha ha rồi nói với ông chủ Kha. Mà khi nghe tên mập này nói, ông chủ Kha chật vật nuốt nước miếng một cái, sau đó dùng lực vả miệng mình một cái.
“Tính trước đi.” Nghe đối phương muốn tính sổ sách, người làm địa chủ cũng gật đầu một cái biểu thị đồng ý. Nhưng mà lần tính toán này, ông ta đã bắt đầu toát mồ hôi hột.
“Ba điểm, theo cách tính thỏa thuận lúc trước, 1 điểm là 100, 3 điểm là 300. Hai ta đều theo, vậy chính là 600. Ở đây có tất cả 4 lần nổ, 1 lần nổ là 1200, hai lần là 2400, 3 lần là 4800, 4 lần là 19200.” Đem bài lấy ra, người này từ từ tính toán.
“Bao nhiêu?” Nghe đối phương nói, người làm địa chủ lúc này có chút mơ màng, nói đùa cái gì vậy. Một ván bài thua tới gần 40 ngàn? Đây là sắp điên rồi.
“Bài bày ra ở đó, quy tắc cũng là do ông định.” Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của người này, lúc này người bên cạnh cũng nhẹ nhàng nói.
“Mấy người, đây người đây là hùa nhau chơi tôi à, đây là mấy người chơi ăn gian? Không được, ván này không tính, không tính.” Nghe lời nói của hai người kia, người này đã lớn tiếng kêu lên.
Nhưng mà ông ta vừa mới nói xong, nguyên một đám người chơi bài ở đây, đều giữ lá bài ở trong tay. Tiếp đó đi tới, cũng không có nói chuyện mà vây xung quanh nhìn ông ta.
“Đừng lộn xộn, chỗ tôi có camera, nhìn thấy chỗ màu đỏ kia không, là nó đó. Ông chủ Kha cũng coi như là một nhân vật có tiếng, không đến nỗi chỉ có mấy chục ngàn tiền cược cũng phải ghi sổ đó chứ.” Nhìn thấy lửa cháy tới nhà địa chủ, lúc này người kia cười ha hả nói.
“Tôi, tôi…” Nghe người này nói, lại nhìn thấy camera, người này không khỏi nuốt nước miếng một cái, tiếp đó ánh mắt có chút mơ hồ.
Ông ta biết, những người ở đây đều biết gốc tích của ông ta, nếu ông ta không giao số tiền này ra, vậy thì ông ta chắc chắn sẽ không được tốt đẹp. Đừng nói là báo cảnh sát, báo cảnh sát cũng chỉ đem bọn người này nhốt mấy ngày, nhưng mấy ngày sau thì sao? Khi bọn hắn đi ra, có thể hay không tới nhà mình đòi tiền?
Đến lúc đó làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, mồ hôi trên trán ông chủ Kha bắt đầu tuôn ra.
Tình huống gì, tình huống gì?” Đang trong lúc ông chủ Kha đang do dự, từ giữa phòng đi ra một gã mập, tiếp đó thì trực tiếp hỏi những người xung quanh.
Nhìn thấy gã mập đi ra, lúc này những người khác đều tụ tới, đem chuyện này nói đơn giản một chút. Nghe xong chuyện, gã mập này rất nhanh vung tay lên.
“Này, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì, ông chủ Kha, không cần phải gấp. Đánh bài cũng có lúc thắng lúc thua, không chừng chơi thêm một lúc là ông có thể thắng lại đó nha. Đi đến phòng tôi cầm cho ông chủ Kha 40 ngàn, ông ghi cái giấy nợ là được, không chừng chút nữa có thể thắng lại, tôi không thu lãi đâu.” Nhìn thấy bộ dạng khách khí của gã mập này, ông chủ Kha lúc đầu đang đổ mồ hồi tâm tư cũng không nhịn được mà bắt đầu chuyển động. Chỗ này có camera, vậy thì đại biểu cho đối phương không phải gian lận.
Vậy thì có thể là do mình thật sự xui xẻo, nhưng mà vận may luôn có thời điểm quay trở lại.
Nghĩ tới đây, ông ta lau mồ hôi, ánh mắt lần nữa dấy lên một tia hy vọng.
…
“Ông chủ Kha, ngài đi thong thả, chuyện trả tiền thì không cần gấp, lúc nào tiện thì ngài mang trả cho tôi là được.”
Khi mặt trời cuối thu lần nữa dâng lên, mặt ông chủ Kha đầy tơ máu, hai mắt đỏ bừng bừng từ trong căn phòng nhỏ kia đi ra. Mà ở cửa ra vào của căn phòng nhỏ đó, tên mập kia đứng ở đó cười ha ha rồi nói với ông chủ Kha. Mà khi nghe tên mập này nói, ông chủ Kha chật vật nuốt nước miếng một cái, sau đó dùng lực vả miệng mình một cái.
Cờ bạc có tính gây nghiện, hơn nữa người chơi mấy trò cờ bạc này luôn có một loại tâm lí may mắn. Mấy người đó đều nghĩ, sẽ có người có vận khí nghịch thiên, mà người đó vì sao không thể là mình? Càng nghĩ như vậy thì càng lún sâu hơn.
Vị ông chủ Kha này thời điểm tới chơi trên người chỉ mang theo 10 ngàn, bây giờ không chỉ không có 10 ngàn, hơn nữa ông ta còn thiếu tên mập kia đến 200 ngàn.
Đúng vậy, trong một đêm, ông ta thua từ 40 ngàn đã lên đến 200 ngàn. Mặc dù sau hai giờ sáng ông ta cũng đã thắng lại rồi, đáng lẽ ông ta nên sớm đem trả 40 ngàn lại. Kết quả là ông ta nghiện rồi, cũng không có thu tay nêm kết quả về sau bắt đầu thua, thua liên tục.
Quá một đêm, 200 ngàn tiền nợ giống như một ngọn núi đè lên người ông ta.
“Xong rồi.” Hoàn cảnh trong nhà ông ta biết rất rõ, bây giờ trong nhà mình làm gì có 200 ngàn để mà trả nợ? . Đam Mỹ Hài
Nói về điều này, tại sao phải tốn quá nhiều độ dài chữ như vậy để mô tả ông chủ Kha?
Đó là bởi vì ông chủ Kha này, thực ra cũng có một chút quan hệ với Cổ Dục.
Không biết mọi người còn nhớ không, thời điểm sinh nhật của cha Lý Vân Vân, trong nhà hàng có một người là cô hai và dượng hai rất đáng ghét, muốn tác hợp cho Lý Vân Vân đi làm tình nhân của một người đàn ông trung niên?
Ông chủ Kha này, chính là dượng hai của Lý Vân Vân.
Ông ta tên đầy đủ là Kha Tử Nhiên, trước khi đắc tội với Cổ Dục, kỳ thực ông ta cũng có một chút tên tuổi ở vùng xung quanh đây. Ông ta là một tay môi giới, cũng coi như có chút mặt mũi và tiền bạc.
Nhưng kể từ sau khi đắc tội với Lý Vân Vân, mặc dù Cổ Dục không có đi tìm ông ta gây phiền phức.
“Ông chủ Kha, ngài đi thong thả, chuyện trả tiền thì không cần gấp, lúc nào tiện thì ngài mang trả cho tôi là được.”
Khi mặt trời cuối thu lần nữa dâng lên, mặt ông chủ Kha đầy tơ máu, hai mắt đỏ bừng bừng từ trong căn phòng nhỏ kia đi ra. Mà ở cửa ra vào của căn phòng nhỏ đó, tên mập kia đứng ở đó cười ha ha rồi nói với ông chủ Kha. Mà khi nghe tên mập này nói, ông chủ Kha chật vật nuốt nước miếng một cái, sau đó dùng lực vả miệng mình một cái.
Danh sách chương