Nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng của mấy ông chú, Cổ Dục cũng không khỏi nở nụ cười. Sớm nói như vậy thì chẳng phải đã xong rồi sao, hắn lại không quan tâm đến chút cá này.
“Nhỏ giọng một chút, tôi chia cho mấy chú một ít, tiền thì không cần.” Nhìn thấy mấy ông chú trước mặt, Cổ Dục không khỏi cười lên, tiếp đó đưa cái túi lưới đựng cá ra.
“Đừng! Anh bạn nhỏ, mấy con cá này đều là cậu câu, làm sao có thể không lấy tiền được.” Nghe Cổ Dục không lấy tiền, mấy ông chú cũng có chút xấu hổ nói.
“Không có việc gì, trong nhà tôi có nuôi cá, chút cá này tôi cũng không để vào mắt. Tôi muốn lấy mấy con to, còn có mấy con cá chai nữa, mấy con còn lại thì cho mấy chú tự chia nhau đi.” Nghe ông chú này nói, Cổ Dục cũng cười rồi phất tay. Tiếp đó không thèm để ý mà lấy một con cá trích từ bên trong ném vào túi lưới của một ông chú.
Nghe thấy Cổ Dục nói trong nhà có nuôi cá, mấy người này cũng không có nói thêm gì nữa, nói lời cảm ơn với Cổ Dục rồi vui vẻ trở về hồ nước.
Những người câu cá trên hồ nước thấy lúc quay về mấy người này đều cầm cá bọn họ cũng có chút động tâm. Mặc dù vừa rồi tâm tư của bọn họ không đơn thuần,nhưng bọn họ thấy cướp không được thì mua một ít cũng không sao. Thế là vài người gần lối ra vào chủ động tới tìm Cổ Dục, nhưng vừa mới tới gần thì thấy Cổ Dục và Phùng Thư Nhân đã cưỡi moto rời đi rồi. Đối với chuyện này bọn họ chỉ có chút cảm khái, đều là do tâm mình quá bẩn mà ra cả.
Những người này nghĩ như thế nào Cổ Dục không biết, lúc này hắn đang chở Phùng Thư Nhân đi thật nhanh về nhà. Về đến nhà hắn nhanh chóng bỏ mấy con cá chai vào trong vạc nước. Về phần mấy con cá to khác hắn đều đưa cho ông hai, mấy người Cố Kiến Quân. Chỉ để lại một ít cá nhỏ linh tinh và tôm để ăn tối.
Mấy con nhỏ nhỏ này hầm một chút là ăn rất ngon, cá chép cũng vậy, ít nhất thì Cổ Dục cũng thích hương vị này.
Trong lúc một nhà Cổ Dục đang vội vàng ăn cơm tối, bên trong một quán nhỏ ở thôn bên cạnh, có một người đàn ông đang mặt mày ủ dột nhíu mày.
“Đổ thần! Thế nào? Muốn hay không?” Thu bài về trong tay, một người cười ha ha nhìn người đàn ông đang mặt mày ủ dột nói.
Vì công việc đồng áng cũng làm cũng xong hết, thực ra bây giờ bên nông thôn cũng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi dưỡng sức.Nếu như là ở phương nam thì lúc này là thời gian bọn họ đi kiếm việc làm, nhưng vấn đề là đây là Đông Bắc, thời tiết bây giờ đang rất lạnh.
Coi như là bọn họ đi đến công trình làm công nhân bốc vác, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Còn phải trả lộ phí trở về, trong mắt không ít người thì chuyện này một chút cũng không có lời.
Bởi vì do con đường của thôn Cổ Gia đã được sửa, cho nên không ít người đều đang nghiên cứu nghề phụ.
Nhưng mà có rất nhiều người ở thôn khác cũng đang nghiên cứu mấy thứ này.
Đến mùa nhàn hạ, bọn họ hoàn toàn không có chuyện gì làm, tất nhiên trong nhiều thôn sẽ có một số người bắt đầu đi cờ bạc.
Có một số người đơn thuần chỉ đánh chơi, đánh không lớn. Nhưng có một số người đánh thật, bây giờ những người này chính là như thế…
(Bài này là bài địa chủ, kiến thức về cách chơi bài có hạn mọi người thông cảm)
“Muốn, như thế nào không cần, ba điểm.”
“Tôi theo.”
“Tôi cũng theo một chân.”
Nghe được hai người khác đều theo, lỗ mũi của người này cũng toát ra hai làn khói, tiếp đó trực tiếp lật ba lá bài cuối cùng lên.
Kết quả khi thấy ba lá bài này, người đàn ông không khỏi thầm mắng một câu.
Quân bài trên tay người đàn ông này không thể nói là quá tệ, nhưng mà có chút phân tán.
Ba lá 2, ba lá K, một lá J, hai lá 9, ba lá 8, một 7, một đôi 6, một 5, một đôi 3. Có quá nhiều lá bài đơn lẻ, cần phải kiểm tra khả năng đánh bài của người cầm.
Do dự một chút, ông ta trực tiếp đánh bài.
“Ba lá 8 và hai lá 3.”
“Nổ, bốn là bốn.” Nhưng khi ông ta vừa mới đánh xuống, đã bị người khác trực tiếp chặn lại.
“Bỏ.” Nhìn đối phương ném ra mìn, người đàn ông không khỏi sờ sờ đầu, cái này thật sự không đỡ nổi.
“Ha ha, ông bỏ vậy thì tôi tiếp tục nhé.” Nhìn thấy người đàn ông này lắc đầu, người bên cạnh cười ha hả. Một người khác cũng là đồng bọn của hắn, dĩ nhiên là không thể nào chặn hắn ta được.
“Ba lá 7 và hai đôi 6.” Thấy người đàn ông không chặn, hắn ta trực tiếp ném ra bài khác. Người đàn ông này vừa thấy như vậy, không khỏi lấy ba con J cầm ra chuẩn bị chặn.
“Này! Đừng động, nổ, bốn lá 10.” Nhưng ông ta còn chưa kịp chặn, người bên kia cũng ném ra bốn lá 10. Vừa nhìn thấy như vậy, ông ta lần nữa đem lá bài thu hồi lại, lần này muốn chặn cũng không chặn được.
“Hắc, xem ra hai người là cùng một bọn, để xem bốn con Q của tôi các người còn chặn được nữa không!” Một người khác thấy vậy cũng có chút tức giận, mà đánh ra bốn lá Q.
“Ha ha, xin cám ơn, 4 lá A!”
Thấy đối phương ra bài, người bên này cũng không nhịn được, cũng có chút tức giận mà trực tiếp ném ra bốn lá A.
Thấy vậy, sắc mặt của người này lại càng khó coi đành lắc đầu, trên tay của ông ta một bộ mìn cũng không có, sao mà thắng đây?
“Hắc hắc, chiêu cuối, còn gì nữa không? Tôi chỉ còn lại hai lá bài thôi.”
Nhìn thấy người chơi nhà dưới của mình, còn có một người gọi là nhà cái, người bên này đắc ý rung rung lá bài trong tay mình.
“Chiêu cuối của ông không giới hạn, còn có cái rắm gì mau thả đi.” Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của người nọ, lúc này người trong nhà cũng không nhịn được mà nói.
Mà nhà cái cũng nhẹ nhàng gật đầu, đúng là nên kết thúc.
“Vậy thì tới!”
Nhìn xem đám người này một cái, rồi ném ra hai lá bài cuối cùng. Người làm địa chủ cũng thở dài một hơi, vận khí này cũng quá kém rồi, bài vậy mà còn thua.
“Ài, xui xẻo.” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, người này ném bài ra, muốn xáo bài lại, nhưng mà lại bị một người đè tay lại.
“Nhỏ giọng một chút, tôi chia cho mấy chú một ít, tiền thì không cần.” Nhìn thấy mấy ông chú trước mặt, Cổ Dục không khỏi cười lên, tiếp đó đưa cái túi lưới đựng cá ra.
“Đừng! Anh bạn nhỏ, mấy con cá này đều là cậu câu, làm sao có thể không lấy tiền được.” Nghe Cổ Dục không lấy tiền, mấy ông chú cũng có chút xấu hổ nói.
“Không có việc gì, trong nhà tôi có nuôi cá, chút cá này tôi cũng không để vào mắt. Tôi muốn lấy mấy con to, còn có mấy con cá chai nữa, mấy con còn lại thì cho mấy chú tự chia nhau đi.” Nghe ông chú này nói, Cổ Dục cũng cười rồi phất tay. Tiếp đó không thèm để ý mà lấy một con cá trích từ bên trong ném vào túi lưới của một ông chú.
Nghe thấy Cổ Dục nói trong nhà có nuôi cá, mấy người này cũng không có nói thêm gì nữa, nói lời cảm ơn với Cổ Dục rồi vui vẻ trở về hồ nước.
Những người câu cá trên hồ nước thấy lúc quay về mấy người này đều cầm cá bọn họ cũng có chút động tâm. Mặc dù vừa rồi tâm tư của bọn họ không đơn thuần,nhưng bọn họ thấy cướp không được thì mua một ít cũng không sao. Thế là vài người gần lối ra vào chủ động tới tìm Cổ Dục, nhưng vừa mới tới gần thì thấy Cổ Dục và Phùng Thư Nhân đã cưỡi moto rời đi rồi. Đối với chuyện này bọn họ chỉ có chút cảm khái, đều là do tâm mình quá bẩn mà ra cả.
Những người này nghĩ như thế nào Cổ Dục không biết, lúc này hắn đang chở Phùng Thư Nhân đi thật nhanh về nhà. Về đến nhà hắn nhanh chóng bỏ mấy con cá chai vào trong vạc nước. Về phần mấy con cá to khác hắn đều đưa cho ông hai, mấy người Cố Kiến Quân. Chỉ để lại một ít cá nhỏ linh tinh và tôm để ăn tối.
Mấy con nhỏ nhỏ này hầm một chút là ăn rất ngon, cá chép cũng vậy, ít nhất thì Cổ Dục cũng thích hương vị này.
Trong lúc một nhà Cổ Dục đang vội vàng ăn cơm tối, bên trong một quán nhỏ ở thôn bên cạnh, có một người đàn ông đang mặt mày ủ dột nhíu mày.
“Đổ thần! Thế nào? Muốn hay không?” Thu bài về trong tay, một người cười ha ha nhìn người đàn ông đang mặt mày ủ dột nói.
Vì công việc đồng áng cũng làm cũng xong hết, thực ra bây giờ bên nông thôn cũng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi dưỡng sức.Nếu như là ở phương nam thì lúc này là thời gian bọn họ đi kiếm việc làm, nhưng vấn đề là đây là Đông Bắc, thời tiết bây giờ đang rất lạnh.
Coi như là bọn họ đi đến công trình làm công nhân bốc vác, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Còn phải trả lộ phí trở về, trong mắt không ít người thì chuyện này một chút cũng không có lời.
Bởi vì do con đường của thôn Cổ Gia đã được sửa, cho nên không ít người đều đang nghiên cứu nghề phụ.
Nhưng mà có rất nhiều người ở thôn khác cũng đang nghiên cứu mấy thứ này.
Đến mùa nhàn hạ, bọn họ hoàn toàn không có chuyện gì làm, tất nhiên trong nhiều thôn sẽ có một số người bắt đầu đi cờ bạc.
Có một số người đơn thuần chỉ đánh chơi, đánh không lớn. Nhưng có một số người đánh thật, bây giờ những người này chính là như thế…
(Bài này là bài địa chủ, kiến thức về cách chơi bài có hạn mọi người thông cảm)
“Muốn, như thế nào không cần, ba điểm.”
“Tôi theo.”
“Tôi cũng theo một chân.”
Nghe được hai người khác đều theo, lỗ mũi của người này cũng toát ra hai làn khói, tiếp đó trực tiếp lật ba lá bài cuối cùng lên.
Kết quả khi thấy ba lá bài này, người đàn ông không khỏi thầm mắng một câu.
Quân bài trên tay người đàn ông này không thể nói là quá tệ, nhưng mà có chút phân tán.
Ba lá 2, ba lá K, một lá J, hai lá 9, ba lá 8, một 7, một đôi 6, một 5, một đôi 3. Có quá nhiều lá bài đơn lẻ, cần phải kiểm tra khả năng đánh bài của người cầm.
Do dự một chút, ông ta trực tiếp đánh bài.
“Ba lá 8 và hai lá 3.”
“Nổ, bốn là bốn.” Nhưng khi ông ta vừa mới đánh xuống, đã bị người khác trực tiếp chặn lại.
“Bỏ.” Nhìn đối phương ném ra mìn, người đàn ông không khỏi sờ sờ đầu, cái này thật sự không đỡ nổi.
“Ha ha, ông bỏ vậy thì tôi tiếp tục nhé.” Nhìn thấy người đàn ông này lắc đầu, người bên cạnh cười ha hả. Một người khác cũng là đồng bọn của hắn, dĩ nhiên là không thể nào chặn hắn ta được.
“Ba lá 7 và hai đôi 6.” Thấy người đàn ông không chặn, hắn ta trực tiếp ném ra bài khác. Người đàn ông này vừa thấy như vậy, không khỏi lấy ba con J cầm ra chuẩn bị chặn.
“Này! Đừng động, nổ, bốn lá 10.” Nhưng ông ta còn chưa kịp chặn, người bên kia cũng ném ra bốn lá 10. Vừa nhìn thấy như vậy, ông ta lần nữa đem lá bài thu hồi lại, lần này muốn chặn cũng không chặn được.
“Hắc, xem ra hai người là cùng một bọn, để xem bốn con Q của tôi các người còn chặn được nữa không!” Một người khác thấy vậy cũng có chút tức giận, mà đánh ra bốn lá Q.
“Ha ha, xin cám ơn, 4 lá A!”
Thấy đối phương ra bài, người bên này cũng không nhịn được, cũng có chút tức giận mà trực tiếp ném ra bốn lá A.
Thấy vậy, sắc mặt của người này lại càng khó coi đành lắc đầu, trên tay của ông ta một bộ mìn cũng không có, sao mà thắng đây?
“Hắc hắc, chiêu cuối, còn gì nữa không? Tôi chỉ còn lại hai lá bài thôi.”
Nhìn thấy người chơi nhà dưới của mình, còn có một người gọi là nhà cái, người bên này đắc ý rung rung lá bài trong tay mình.
“Chiêu cuối của ông không giới hạn, còn có cái rắm gì mau thả đi.” Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của người nọ, lúc này người trong nhà cũng không nhịn được mà nói.
Mà nhà cái cũng nhẹ nhàng gật đầu, đúng là nên kết thúc.
“Vậy thì tới!”
Nhìn xem đám người này một cái, rồi ném ra hai lá bài cuối cùng. Người làm địa chủ cũng thở dài một hơi, vận khí này cũng quá kém rồi, bài vậy mà còn thua.
“Ài, xui xẻo.” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, người này ném bài ra, muốn xáo bài lại, nhưng mà lại bị một người đè tay lại.
Danh sách chương