"Ồ? Ông cứ nói xem nào." Vừa nghe thấy trưởng thôn thật sự có việc muốn mình hỗ trợ, Cổ Dục cũng nghi hoặc mà ngẩng đầu lên. Tuy rằng có chút tùy tiện nhưng mình vừa nói xong thì đúng là nên nói được làm được. Cho nên hắn hỏi lại trưởng thôn một câu.
"Là như vậy, trong thôn chúng ta không phải đang làm những việc khởi nghiệp sao, tuy rằng hiện tại việc khởi nghiệp này làm không tệ nhưng sản lượng những sản phẩm nông sản kia còn chưa có tiêu thụ, cháu có quan hệ rộng rãi, cho nên chuyện này còn phải phiền toái cháu một chút." Nghe Được Lời của Cổ Dục, thôn trưởng bên này cũng cười nói, nghe hắn nói như vậy thì Cổ Dục không khỏi gãi gãi đầu.
Phải biết rằng, kỳ thật hắn cũng không có ý quảng bá gì, đồ đạc của hắn sở dĩ bán ra ngoài được chủ yếu là bởi vì đồ của hắn quá tốt.
Đồ của hắn là bị người ta tranh cướp, nhưng những thứ khác trong thôn Cổ Gia, coi như là phẩm chất so với những thứ bình thường bán bên ngoài tốt hơn một chút, ví dụ như đậu phụ Cổ Dục từng đi mua hay các loại khác, nhưng để tiêu thụ quả thật là một vấn đề.
"Việc này cháu không dám cam đoan, nhưng mà cháu có thể giúp ông hỏi một chút." Do dự một chút, Cổ Dục cũng không dám nói chắc chắn. Hắn chuẩn bị sau khi trở về lại nói với Hứa Cẩm một chút phải làm thế nào, mà nghe được lời của Cổ Dục, ông trưởng thôn cũng mỉm cười gật đầu.
Ông ấy biết, chỉ cần Cổ Dục ghi nhớ việc này trong lòng là được.
Khi Cổ Dục tạm biệt ông trưởng thôn, hắn cũng đi xe máy trở về nhà.
Lúc về nhà thì cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, Cổ Dục cũng vào phòng bếp rồi bắt đầu bận rộn.
Không bao lâu sau, mấy đĩa thức ăn đã làm xong, một đĩa đậu phụ Ma Bà lớn cùng với một đĩa tôm cay lớn, một đĩa cua cay thơm ngon, một đĩa cá mú bông hấp, một đĩa lưỡi bò xào ớt, một đĩa cá viên, còn có hai đĩa rau chay. Một đóng món ăn nhiều như là rừng,, một nhà bốn người Cổ Dục ăn đương nhiên cũng miệng đầy dầu mỡ..
Sau khi ăn xong, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân phụ trách thu dọn bát đũa. Mà Cổ Dục thì ngồi trên sô pha, suy nghĩ một lát nữa phải gọi điện thoại cho Hứa Cẩm để nói chuyện này.
"Ừm?" Nhưng mà đang lúc hắn đang ngồi ở đó suy nghĩ, đột nhiên hắn nhìn thấy một cái rương bảo vật từ trong vòng xoáy kia bị kéo ra. Nhìn thấy cái này, cả người Cổ Dục đều ngây ngẩn.
Kỳ thật mấy ngày gần đây, hắn cũng kéo tới không ít rương bảo vật, bên trong trên cơ bản đều là kỹ năng, nhưng mà Cổ Dục không đề cập tới, là do hắn cảm giác chúng đều vô dụng.
Bởi vì câu được đều là các kỹ năng bậc thầy như dương cầm, violin, sáng tác ca khúc, còn có một ít quyền pháp, ví dụ như thái cực quyền, Hồng Quyền.
Quả thật, hai môn quyền pháp này đã mang đến cho hắn sự gia tăng không nhỏ, nhưng với tố chất thân thể hiện tại của hắn thì đã không cần suy nghĩ đến những thứ này nữa rồi.
Nước giếng kia giúp hắn cải thiện tố chất thân thể, trước kia nếu như nói hắn từ đường ba điểm sân bóng rổ nhảy lên, còn chỉ có thể lên rổ, vậy thì hiện tại đã có thể bắt rổ luôn rồi...
Đúng vậy, cũng giống như những tiểu thuyết bóng rổ huyền huyễn kia, Cổ Dục đã có thể nhảy lên rổ ở vạch ba điểm. Nếu như bây giờ hắn là một tên quỷ nghèo, vậy thì trực tiếp đi chơi bóng rổ thì cũng có thể kiếm được đầy chậu đầy bát. Với tố chất thân thể này, hắn đã vượt qua cực hạn của nhân loại rồi.
Hắn thử một chút, còn có thể nâng đồ vật chừng ba tấn lên. Chú ý, đây là giơ lên, mà không phải lật nha. Ở trong nhà xe có chiếc bán tải có trọng lượng khoảng 3 tấn, Cổ Dục có thể hai tay để nâng nó lên, nhưng cái kia G6X6 thì hắn cũng chỉ có thể lật mà thôi.
Được rồi, đề tài kéo dài quá. Nói tóm lại, gần đây Cổ Dục cũng có không ít kỹ năng.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn câu được kỹ năng vào buổi chiều như thế này.
Có chút nghi hoặc dùng ý niệm mở ra rương bảo vật trong bể nước, tiếp theo thì một đạo kim quang hiện lên.
Trong đầu Cổ Dục lại xuất hiện thêm một tin tức.
Kỹ năng này kỳ thật cũng giống kỹ năng lái xe cấp bậc thầy hắn từng rút ra trước kia. Nhưng mà có thể là bởi vì phát hiện kỹ năng lái xe cấp tông sư Cổ Dục đã biết rồi.
Vì vậy, kỹ năng này và kỹ năng lái xe kia kết hợp với nhau rồi tự động nâng cấp.
Cổ Dục hiện tại đã biến thành kỹ năng điều khiển siêu cấp.
Cái gì gọi là kỹ năng điều khiển siêu cấp? Chính là tất cả đồ đạc có thể lái, hắn đều là siêu cấp cấp, không chỉ có xe, cho hắn thứ gì cá nhân có thể lái được thì hắn cũng có thể lái.
Tàu, máy bay, máy bay trực thăng, tàu ngầm, tàu sân bay... Cho dù là cho hắn một chiếc phi thuyền vũ trụ, hắn cũng có thể lái. Mặc dù hắn ngay cả gặp cũng chưa từng thấy qua những thứ đó.
Nhưng trong bóng tối có một thanh âm nói cho hắn biết, hắn có thể lái được chúng.
"Được rồi! Kỹ năng này, có lẽ cũng không có tác dụng gì lớn." Nhếch miệng, Cổ Dục có chút dở khóc dở cười nói một câu, sau đó tạm thời không quan tâm đến kỹ năng này nữa.
Lấy điện thoại di động ra, Cổ Dục gọi điện thoại cho Hứa Cẩm, nói chuyện với ông ta một chút về việc trưởng thôn tìm mình hỗ trợ.
Hứa Cẩm bên kia nghe Cổ Dục nói xong thì cũng suy nghĩ một chút.
Nếu như thôn Cổ Gia chỉ có hoa quả các loại, vậy hắn ta có thể thu. Nhưng vấn đề chính là thôn Cổ Gia kỳ thật cũng không chỉ có vấn đề hoa quả.
Ví dụ như Cổ Dục mua đậu hũ, đậu hũ này Hứa Cẩm cũng không có cách nào thu mua, còn có không ít người xây lều lớn trồng rau, xây chỗ trồng nấm, những thứ này tuy rằng đều là thuộc rau quả, nhưng đúng là chúng không hợp với yêu cầu của công ty ông.
Nghe hứa Cẩm bên kia cũng cảm thấy có chút phiền toái, Cổ Dục lập tức nói tạm thời cứ tính trước, việc này sốt ruột cũng không được, sau đó mới cúp điện thoại.
Mà sau khi cúp máy, hắn lại nhìn thấy Phùng Thư Nhân lúc này đang ngồi bên cạnh nhìn hắn.
"Là như vậy, trong thôn chúng ta không phải đang làm những việc khởi nghiệp sao, tuy rằng hiện tại việc khởi nghiệp này làm không tệ nhưng sản lượng những sản phẩm nông sản kia còn chưa có tiêu thụ, cháu có quan hệ rộng rãi, cho nên chuyện này còn phải phiền toái cháu một chút." Nghe Được Lời của Cổ Dục, thôn trưởng bên này cũng cười nói, nghe hắn nói như vậy thì Cổ Dục không khỏi gãi gãi đầu.
Phải biết rằng, kỳ thật hắn cũng không có ý quảng bá gì, đồ đạc của hắn sở dĩ bán ra ngoài được chủ yếu là bởi vì đồ của hắn quá tốt.
Đồ của hắn là bị người ta tranh cướp, nhưng những thứ khác trong thôn Cổ Gia, coi như là phẩm chất so với những thứ bình thường bán bên ngoài tốt hơn một chút, ví dụ như đậu phụ Cổ Dục từng đi mua hay các loại khác, nhưng để tiêu thụ quả thật là một vấn đề.
"Việc này cháu không dám cam đoan, nhưng mà cháu có thể giúp ông hỏi một chút." Do dự một chút, Cổ Dục cũng không dám nói chắc chắn. Hắn chuẩn bị sau khi trở về lại nói với Hứa Cẩm một chút phải làm thế nào, mà nghe được lời của Cổ Dục, ông trưởng thôn cũng mỉm cười gật đầu.
Ông ấy biết, chỉ cần Cổ Dục ghi nhớ việc này trong lòng là được.
Khi Cổ Dục tạm biệt ông trưởng thôn, hắn cũng đi xe máy trở về nhà.
Lúc về nhà thì cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, Cổ Dục cũng vào phòng bếp rồi bắt đầu bận rộn.
Không bao lâu sau, mấy đĩa thức ăn đã làm xong, một đĩa đậu phụ Ma Bà lớn cùng với một đĩa tôm cay lớn, một đĩa cua cay thơm ngon, một đĩa cá mú bông hấp, một đĩa lưỡi bò xào ớt, một đĩa cá viên, còn có hai đĩa rau chay. Một đóng món ăn nhiều như là rừng,, một nhà bốn người Cổ Dục ăn đương nhiên cũng miệng đầy dầu mỡ..
Sau khi ăn xong, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân phụ trách thu dọn bát đũa. Mà Cổ Dục thì ngồi trên sô pha, suy nghĩ một lát nữa phải gọi điện thoại cho Hứa Cẩm để nói chuyện này.
"Ừm?" Nhưng mà đang lúc hắn đang ngồi ở đó suy nghĩ, đột nhiên hắn nhìn thấy một cái rương bảo vật từ trong vòng xoáy kia bị kéo ra. Nhìn thấy cái này, cả người Cổ Dục đều ngây ngẩn.
Kỳ thật mấy ngày gần đây, hắn cũng kéo tới không ít rương bảo vật, bên trong trên cơ bản đều là kỹ năng, nhưng mà Cổ Dục không đề cập tới, là do hắn cảm giác chúng đều vô dụng.
Bởi vì câu được đều là các kỹ năng bậc thầy như dương cầm, violin, sáng tác ca khúc, còn có một ít quyền pháp, ví dụ như thái cực quyền, Hồng Quyền.
Quả thật, hai môn quyền pháp này đã mang đến cho hắn sự gia tăng không nhỏ, nhưng với tố chất thân thể hiện tại của hắn thì đã không cần suy nghĩ đến những thứ này nữa rồi.
Nước giếng kia giúp hắn cải thiện tố chất thân thể, trước kia nếu như nói hắn từ đường ba điểm sân bóng rổ nhảy lên, còn chỉ có thể lên rổ, vậy thì hiện tại đã có thể bắt rổ luôn rồi...
Đúng vậy, cũng giống như những tiểu thuyết bóng rổ huyền huyễn kia, Cổ Dục đã có thể nhảy lên rổ ở vạch ba điểm. Nếu như bây giờ hắn là một tên quỷ nghèo, vậy thì trực tiếp đi chơi bóng rổ thì cũng có thể kiếm được đầy chậu đầy bát. Với tố chất thân thể này, hắn đã vượt qua cực hạn của nhân loại rồi.
Hắn thử một chút, còn có thể nâng đồ vật chừng ba tấn lên. Chú ý, đây là giơ lên, mà không phải lật nha. Ở trong nhà xe có chiếc bán tải có trọng lượng khoảng 3 tấn, Cổ Dục có thể hai tay để nâng nó lên, nhưng cái kia G6X6 thì hắn cũng chỉ có thể lật mà thôi.
Được rồi, đề tài kéo dài quá. Nói tóm lại, gần đây Cổ Dục cũng có không ít kỹ năng.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn câu được kỹ năng vào buổi chiều như thế này.
Có chút nghi hoặc dùng ý niệm mở ra rương bảo vật trong bể nước, tiếp theo thì một đạo kim quang hiện lên.
Trong đầu Cổ Dục lại xuất hiện thêm một tin tức.
Kỹ năng này kỳ thật cũng giống kỹ năng lái xe cấp bậc thầy hắn từng rút ra trước kia. Nhưng mà có thể là bởi vì phát hiện kỹ năng lái xe cấp tông sư Cổ Dục đã biết rồi.
Vì vậy, kỹ năng này và kỹ năng lái xe kia kết hợp với nhau rồi tự động nâng cấp.
Cổ Dục hiện tại đã biến thành kỹ năng điều khiển siêu cấp.
Cái gì gọi là kỹ năng điều khiển siêu cấp? Chính là tất cả đồ đạc có thể lái, hắn đều là siêu cấp cấp, không chỉ có xe, cho hắn thứ gì cá nhân có thể lái được thì hắn cũng có thể lái.
Tàu, máy bay, máy bay trực thăng, tàu ngầm, tàu sân bay... Cho dù là cho hắn một chiếc phi thuyền vũ trụ, hắn cũng có thể lái. Mặc dù hắn ngay cả gặp cũng chưa từng thấy qua những thứ đó.
Nhưng trong bóng tối có một thanh âm nói cho hắn biết, hắn có thể lái được chúng.
"Được rồi! Kỹ năng này, có lẽ cũng không có tác dụng gì lớn." Nhếch miệng, Cổ Dục có chút dở khóc dở cười nói một câu, sau đó tạm thời không quan tâm đến kỹ năng này nữa.
Lấy điện thoại di động ra, Cổ Dục gọi điện thoại cho Hứa Cẩm, nói chuyện với ông ta một chút về việc trưởng thôn tìm mình hỗ trợ.
Hứa Cẩm bên kia nghe Cổ Dục nói xong thì cũng suy nghĩ một chút.
Nếu như thôn Cổ Gia chỉ có hoa quả các loại, vậy hắn ta có thể thu. Nhưng vấn đề chính là thôn Cổ Gia kỳ thật cũng không chỉ có vấn đề hoa quả.
Ví dụ như Cổ Dục mua đậu hũ, đậu hũ này Hứa Cẩm cũng không có cách nào thu mua, còn có không ít người xây lều lớn trồng rau, xây chỗ trồng nấm, những thứ này tuy rằng đều là thuộc rau quả, nhưng đúng là chúng không hợp với yêu cầu của công ty ông.
Nghe hứa Cẩm bên kia cũng cảm thấy có chút phiền toái, Cổ Dục lập tức nói tạm thời cứ tính trước, việc này sốt ruột cũng không được, sau đó mới cúp điện thoại.
Mà sau khi cúp máy, hắn lại nhìn thấy Phùng Thư Nhân lúc này đang ngồi bên cạnh nhìn hắn.
Danh sách chương