"Đến ăn điểm tâm đi, lát nữa buổi trưa làm gì?" Nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, lúc này Lý Vân Vân đang ở trong phòng bếp bỗng thò đầu ra, cười nói với Cổ Dục.
Nghe cô nói, Cổ Dục cũng đi vào trong phòng bếp, nhìn thoáng qua bữa sáng. Không thể không nói, thật sự là Cổ Dục bị làm cho có chút thèm ăn.
Bữa sáng là Lý Vân Vân làm, rất tinh xảo. Hơn nữa lại rất phù hợp. Gồm có bánh bao đậu, cháo gạo, trứng chiên và dưa muối. Tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn qua lại rất ngon.
Cổ Dục cũng không khách khí, rửa tay xong, sau đó hắn cầm lấy những thứ này ăn. Trong lúc ăn, hắn đồng thời cũng đang suy nghĩ buổi trưa làm cái gì.
"Còn các em thì sao? Muốn ăn gì vào buổi trưa?" Cổ Dục ăn hai ba miếng đã giải quyết xong một cái bánh bao đậu, lúc này cũng nhìn về phía Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân bên ngoài, mở miệng hỏi.
"Buổi trưa em muốn ăn đậu phụ Ma Bà." Suy nghĩ một chút, Phùng Thư Nhân ở bên ngoài mở miệng nói trước.
Đậu phụ Ma Bà là một món ăn rất đặc trưng của vùng Tứ Xuyên. Món ăn này nhìn qua thì đơn giản, nhưng kỳ thật làm rất khó, nhất là muốn làm tốt lại càng không dễ dàng. Đây cũng không phải là món ăn mà trong gia đình có thể làm ra khẩu vị chính thức.
Món ăn này ở thủ đô còn thành lập cửa hàng chỉ để phục vụ riêng cho nó. Một chén nhỏ phải ba, bốn mươi tệ. Giá cả cũng tương đối không rẻ, thậm chí còn đắt hơn so với không ít món thịt khác.
Tuy nhiên đối với Cổ Dục mà nói, đây không tính là gì.
Phối hợp với đậu phụ Ma Bà, Cổ Dục suy nghĩ trong chốc lát đã nghĩ ra vài món ăn, hắn lập tức gật gật đầu. Sau khi ăn điểm tâm xong, hắn lập tức lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đi mua đậu phụ.
Đi vào trong sân, hắn cưỡi lên chiếc xe máy nhỏ yêu quý của mình, lên xe rồi phóng đến phía trong thôn.
Trước đó từng nói qua, trong thôn Cổ Gia có làm đậu phụ, là chuyên dùng đậu nành được trồng trong thôn làm đậu phụ thủ công, hương vị ngon hơn nhiều so với mua ở trong thành phố.
Đậu phụ này thường được coi là món trộn dùng để ăn chúng với đồ khác nhưng thật ra phần lớn đậu phụ mua trong thành phố không đủ để làm như món trộn. Một là bởi vì lượng vi khuẩn vượt quá tiêu chuẩn, hai là bởi vì cảm giác và hương vị đều không đủ. Tuy nhiên đậu phụ trong thôn Cổ Gia lại rất thích hợp để ăn như món trộn.
Cổ Dục đi xe máy rất nhanh đã đi tới nhà bán đậu phụ trong thôn Cổ Gia.
Đậu phụ ở đây, một khối to bằng bàn tay, một tệ một khối, rất phải chăng.
Ban đầu vốn dĩ Cổ Dục mua đậu phụ người ta sẽ không lấy tiền nhưng Cổ Dục khẳng định không phải là người không trả tiền. Cũng may bây giờ đều đã dùng mã QR Code thanh toán, cũng không cần tiền thối lại. Sau khi mua hai khối đậu phụ, Cổ Dục cũng trả tiền xong.
Sau đó, hắn chuẩn bị cưỡi xe máy đi về nhà để chuẩn bị cho bữa ăn trưa.
Nhưng khi xe của hắn sắp đến nhà hắn, từ xa hắn đã nhìn thấy ông trưởng thôn Cổ Kiến Quốc. Lúc này ông đang mang theo một đám người từ trong thôn đi ra ngoài.
"Ai, Tiểu Dục trở về rồi sao, trở về lúc nào thế?" Vừa nhìn thấy Cổ Dục, Cổ Kiến Quốc đã tươi cười nói trước.
Có thể nói gần đây hắn xuân phong đắc ý. Thôn Cổ gia được xây đường, hơn nữa trong thôn có không ít người muốn tự mình khởi nghiệp nên làm buôn bán nhỏ. Những thứ này ở trên thị trấn đều là công lao đó, tuy rằng Cổ Kiến Quốc không tính là người đặc biệt tham việc, nhưng cũng là một người chăm chỉ. Nếu không ông cũng không có khả năng làm thôn trưởng lâu như vậy. Gần đây nghe ý tứ trong thị trấn đang muốn cho ông đổi vị trí khác.
Đương nhiên, điều về trên thị trấn là không có khả năng nhưng ít nhất cái danh thôn trưởng kiêm bí thư chi bộ thì trên thị trấn vẫn nguyện ý cho ông. Cho nên thật lòng không phải là ông chỉ vui vẻ bình thường thôi đâu.
"Ngày hôm kia cháu mới trở về, hôm qua cháu có việc đi lên thành phố, hôm nay mới rảnh rỗi." Nhìn ông trưởng thôn đang xuân phong đắc ý, Cổ Dục cũng cười ha hả nói.
Đồng thời hắn cũng nhìn thoáng qua những người ở bên cạnh ông trưởng thôn. Những người này trên cơ bản hắn đều biết, chính là ít người có danh tiếng và mặt mũi trong thôn. Ngoại trừ những người này ra, còn có cô gái ở trên trấn lần trước cử xuống giám sát việc đốt đồng cũng ở đây, đang đi bên cạnh ông trưởng thôn. Dường như cô là họ Ngô, gọi Ngô cái gì gì đó, được rồi, Cổ Dục đã quên rồi.
Nhưng không phải cô ấy tới giám sát việc đốt đồng sao? Bây giờ đồng ruộng đã đốt xong nhiều ngày rồi, tại sao cô ấy vẫn ở lại trong thôn?
Tuy rằng trong lòng có chút tò mò nhưng Cổ Dục cũng không nói thêm gì. Chuyện không liên quan đến hắn vẫn là không nên làm bậy sẽ tương đối tốt.
Tuy nhiên có đôi khi, hắn không muốn xen vào không có nghĩa là người khác cũng không muốn để cho hắn xen vào.
"Không phải là phần lớn người dân trong thôn đều muốn tự mình khởi nghiệp sao? Tiểu Ngô trước kia cũng là sinh viên đại học, hơn nữa còn làm việc ở trên thị trấn. Cô ấy hiểu biết cũng nhiều cho nên chúng ta để cho cô ấy ở lại thêm một thời gian nữa. Vạn sự khởi đầu nan mà, để cô ấy xem những cửa hàng trong thôn chúng ta vận hành như thế nào."
Sau khi cùng Cổ Dục hàn huyên vài câu, trưởng thôn nói một chút về nguyên nhân vì sao Ngô Á Nam vẫn còn ở đây. Nghe ông nói như vậy, Cổ Dục cũng đã hiểu.
"Vậy thì được, nếu như có chuyện gì cần tôi thì cứ nói với tôi." Tuy rằng Cổ Dục rất ghét phiền toái nhưng dù sao hiện tại hắn cũng là người của thôn Cổ Gia. Cho nên nếu như người trong thôn thật sự có phiền toái gì thì hắn vẫn nguyện ý giúp một tay.
Nhưng không ngờ, hắn vừa nói xong, ông trưởng thôn bên kia đã lập tức nở nụ cười.
"Đúng là có một chuyện cần cậu giúp đây." Nghe Cổ Dục nói như vậy, ông trưởng thôn không khỏi xoa xoa tay, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Cổ Dục.
Nghe cô nói, Cổ Dục cũng đi vào trong phòng bếp, nhìn thoáng qua bữa sáng. Không thể không nói, thật sự là Cổ Dục bị làm cho có chút thèm ăn.
Bữa sáng là Lý Vân Vân làm, rất tinh xảo. Hơn nữa lại rất phù hợp. Gồm có bánh bao đậu, cháo gạo, trứng chiên và dưa muối. Tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn qua lại rất ngon.
Cổ Dục cũng không khách khí, rửa tay xong, sau đó hắn cầm lấy những thứ này ăn. Trong lúc ăn, hắn đồng thời cũng đang suy nghĩ buổi trưa làm cái gì.
"Còn các em thì sao? Muốn ăn gì vào buổi trưa?" Cổ Dục ăn hai ba miếng đã giải quyết xong một cái bánh bao đậu, lúc này cũng nhìn về phía Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân bên ngoài, mở miệng hỏi.
"Buổi trưa em muốn ăn đậu phụ Ma Bà." Suy nghĩ một chút, Phùng Thư Nhân ở bên ngoài mở miệng nói trước.
Đậu phụ Ma Bà là một món ăn rất đặc trưng của vùng Tứ Xuyên. Món ăn này nhìn qua thì đơn giản, nhưng kỳ thật làm rất khó, nhất là muốn làm tốt lại càng không dễ dàng. Đây cũng không phải là món ăn mà trong gia đình có thể làm ra khẩu vị chính thức.
Món ăn này ở thủ đô còn thành lập cửa hàng chỉ để phục vụ riêng cho nó. Một chén nhỏ phải ba, bốn mươi tệ. Giá cả cũng tương đối không rẻ, thậm chí còn đắt hơn so với không ít món thịt khác.
Tuy nhiên đối với Cổ Dục mà nói, đây không tính là gì.
Phối hợp với đậu phụ Ma Bà, Cổ Dục suy nghĩ trong chốc lát đã nghĩ ra vài món ăn, hắn lập tức gật gật đầu. Sau khi ăn điểm tâm xong, hắn lập tức lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đi mua đậu phụ.
Đi vào trong sân, hắn cưỡi lên chiếc xe máy nhỏ yêu quý của mình, lên xe rồi phóng đến phía trong thôn.
Trước đó từng nói qua, trong thôn Cổ Gia có làm đậu phụ, là chuyên dùng đậu nành được trồng trong thôn làm đậu phụ thủ công, hương vị ngon hơn nhiều so với mua ở trong thành phố.
Đậu phụ này thường được coi là món trộn dùng để ăn chúng với đồ khác nhưng thật ra phần lớn đậu phụ mua trong thành phố không đủ để làm như món trộn. Một là bởi vì lượng vi khuẩn vượt quá tiêu chuẩn, hai là bởi vì cảm giác và hương vị đều không đủ. Tuy nhiên đậu phụ trong thôn Cổ Gia lại rất thích hợp để ăn như món trộn.
Cổ Dục đi xe máy rất nhanh đã đi tới nhà bán đậu phụ trong thôn Cổ Gia.
Đậu phụ ở đây, một khối to bằng bàn tay, một tệ một khối, rất phải chăng.
Ban đầu vốn dĩ Cổ Dục mua đậu phụ người ta sẽ không lấy tiền nhưng Cổ Dục khẳng định không phải là người không trả tiền. Cũng may bây giờ đều đã dùng mã QR Code thanh toán, cũng không cần tiền thối lại. Sau khi mua hai khối đậu phụ, Cổ Dục cũng trả tiền xong.
Sau đó, hắn chuẩn bị cưỡi xe máy đi về nhà để chuẩn bị cho bữa ăn trưa.
Nhưng khi xe của hắn sắp đến nhà hắn, từ xa hắn đã nhìn thấy ông trưởng thôn Cổ Kiến Quốc. Lúc này ông đang mang theo một đám người từ trong thôn đi ra ngoài.
"Ai, Tiểu Dục trở về rồi sao, trở về lúc nào thế?" Vừa nhìn thấy Cổ Dục, Cổ Kiến Quốc đã tươi cười nói trước.
Có thể nói gần đây hắn xuân phong đắc ý. Thôn Cổ gia được xây đường, hơn nữa trong thôn có không ít người muốn tự mình khởi nghiệp nên làm buôn bán nhỏ. Những thứ này ở trên thị trấn đều là công lao đó, tuy rằng Cổ Kiến Quốc không tính là người đặc biệt tham việc, nhưng cũng là một người chăm chỉ. Nếu không ông cũng không có khả năng làm thôn trưởng lâu như vậy. Gần đây nghe ý tứ trong thị trấn đang muốn cho ông đổi vị trí khác.
Đương nhiên, điều về trên thị trấn là không có khả năng nhưng ít nhất cái danh thôn trưởng kiêm bí thư chi bộ thì trên thị trấn vẫn nguyện ý cho ông. Cho nên thật lòng không phải là ông chỉ vui vẻ bình thường thôi đâu.
"Ngày hôm kia cháu mới trở về, hôm qua cháu có việc đi lên thành phố, hôm nay mới rảnh rỗi." Nhìn ông trưởng thôn đang xuân phong đắc ý, Cổ Dục cũng cười ha hả nói.
Đồng thời hắn cũng nhìn thoáng qua những người ở bên cạnh ông trưởng thôn. Những người này trên cơ bản hắn đều biết, chính là ít người có danh tiếng và mặt mũi trong thôn. Ngoại trừ những người này ra, còn có cô gái ở trên trấn lần trước cử xuống giám sát việc đốt đồng cũng ở đây, đang đi bên cạnh ông trưởng thôn. Dường như cô là họ Ngô, gọi Ngô cái gì gì đó, được rồi, Cổ Dục đã quên rồi.
Nhưng không phải cô ấy tới giám sát việc đốt đồng sao? Bây giờ đồng ruộng đã đốt xong nhiều ngày rồi, tại sao cô ấy vẫn ở lại trong thôn?
Tuy rằng trong lòng có chút tò mò nhưng Cổ Dục cũng không nói thêm gì. Chuyện không liên quan đến hắn vẫn là không nên làm bậy sẽ tương đối tốt.
Tuy nhiên có đôi khi, hắn không muốn xen vào không có nghĩa là người khác cũng không muốn để cho hắn xen vào.
"Không phải là phần lớn người dân trong thôn đều muốn tự mình khởi nghiệp sao? Tiểu Ngô trước kia cũng là sinh viên đại học, hơn nữa còn làm việc ở trên thị trấn. Cô ấy hiểu biết cũng nhiều cho nên chúng ta để cho cô ấy ở lại thêm một thời gian nữa. Vạn sự khởi đầu nan mà, để cô ấy xem những cửa hàng trong thôn chúng ta vận hành như thế nào."
Sau khi cùng Cổ Dục hàn huyên vài câu, trưởng thôn nói một chút về nguyên nhân vì sao Ngô Á Nam vẫn còn ở đây. Nghe ông nói như vậy, Cổ Dục cũng đã hiểu.
"Vậy thì được, nếu như có chuyện gì cần tôi thì cứ nói với tôi." Tuy rằng Cổ Dục rất ghét phiền toái nhưng dù sao hiện tại hắn cũng là người của thôn Cổ Gia. Cho nên nếu như người trong thôn thật sự có phiền toái gì thì hắn vẫn nguyện ý giúp một tay.
Nhưng không ngờ, hắn vừa nói xong, ông trưởng thôn bên kia đã lập tức nở nụ cười.
"Đúng là có một chuyện cần cậu giúp đây." Nghe Cổ Dục nói như vậy, ông trưởng thôn không khỏi xoa xoa tay, sau đó vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Cổ Dục.
Danh sách chương