“Đã dọn xong rồi! Nhìn đôi mắt to của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục cười hỏi một câu.
"Đúng vậy, vừa rồi anh đang thương lượng với ông chủ Hứa về chuyện thu mua và bán đồ ở trong thôn sao?" Nhìn Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng hỏi một câu.
"Đúng vậy, hôm nay lúc trở về gặp phải thôn trưởng." Nghe cô hỏi như vậy, Cổ Dục cũng nói chuyện xảy ra hôm nay với cô một chút. Tuy nhiên sau khi nói xong, cô nhóc cũng không quá để ý mà nói.
"Hắc hắc, cái này chỉ là chuyện nhỏ, giao cho em là được rồi." Phùng Thư Nhân đối với Cổ Dục cười hì hì vẻ mặt đắc ý rồi nói một câu.
"Giao cho em? Em muốn mở công ty sao?” Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Cổ Dục bỗng ngây ngẩn cả người, chuyện này hắn cũng không có biện pháp vậy mà Phùng Thư Nhân có cách sao?
"Bảo anh bình thường chú ý nhiều hơn đến giới livestream bọn em một chút, mà anh cũng không chú ý, hiện tại hot nhất là cái gì? Chính là livestream bán hàng nha, những người bạn nhỏ trong phòng livestream của em, đã sớm thèm chết đồ đạc nơi này của chúng ta rồi đó. Đương nhiên, thèm nhất vẫn là hải sản của anh, nhưng hải sản của anh không mang đi bán được nên bọn họ có thèm thì cũng không ăn được. Thế nhưng những người khác ở trong thôn nếu thật sự trồng rau xanh, nấm các loại thì trên cơ bản đều có thể bán ra ngoài. Tuy nhiên, lúc trước anh nói đậu phụ gì đó thì có lẽ sẽ không được.” Tùy ý quơ tay múa chân, Phùng Thư Nhân vẻ mặt như chắc chắn nói.
Livestream bán hàng? Tuy rằng Cổ Dục trước kia cũng nghe nói qua, nhưng hắn thật sự chưa từng quá để ý. Bởi vì lúc bình thường hắn rất ít xem livestream, hắn chỉ thỉnh thoảng đi xem livestream của Phùng Thư Nhân, cho cô một ít lễ vật còn những thứ khác thật sự là không xem.
Dựa theo cách nhìn của hắn, những em gái nhảy múa hay lắc mông trên mạng. So sánh một chút thì họ còn không có đẹp bằng Phùng Thư Nhân, chứ đừng nói là Lâm Lôi hay Lý Vân Vân.
"Được rồi! Đến lúc đó chờ hàng của bọn họ sắp xuất ra thì thử một chút." Tuy rằng đối với nghề này không phải quá hiểu biết, nhưng Cổ Dục vẫn sờ sờ đầu Phùng Thư Nhân, dù sao đây cũng là một biện pháp.
"Hì hì..." Cảm nhận động tác của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng nở nụ cười, có thể giúp Cổ Dục, thật ra cô rất vui vẻ.
Sau khi giải quyết vấn đề này, Cổ Dục tạm thời không có chuyện gì làm.
Cuộc sống của hắn bây giờ thực sự quá nhàm chán, nhưng nó thực sự là niềm yêu thích của hắn.
Đảo mắt sắc trời đã muộn, ăn cơm tối xong rồi xem TV một lát. Tiếp đó thì đi ngủ, chớp mắt một cái lại đến ngày mới.
Hôm nay Cổ Dục dậy sớm hơn một chút, bởi vì hơn bảy giờ sáng khi thức dậy đi vệ sinh thì đột nhiên hắn lại câu được một kỹ năng, cho nên hắn không ngủ lại được.
Nhưng mà kỹ năng này đúng là có chút lúng túng, đây là kỹ năng bơi lội...
Đúng vậy, là bậc thầy bơi lội! Nếu là mùa hè đạt được kỹ năng này, vậy chắc chắn Cổ Dục sẽ thử vào hồ chứa nước hoặc là ngoài sông nhỏ chơi một chút. Trước kia hắn cũng biết bơi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong hồ bơi, bị chết đuối là đều không thể. Thế nhưng nếu đi đến bờ sông, vậy thì không thể nói trước.
Nhưng vấn đề là bây giờ đã cuối mùa thu, trời phía đông bắc khoảng thời gian này xuống nước thì có thể được coi là bơi lội trong mùa đông.
Nói thật thì kỹ năng bơi lội này đối với hắn mà nói quả thật là không có tác dụng gì, nhưng mặc kệ thế nào thì đây cũng coi như là một kỹ năng.
Học được kỹ năng mới, Cổ Dục cũng không ngủ lại được nữa. Hơn nữa Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều đã dậy, chỉ để cho hắn ôm chăn ngủ thôi thì hắn cũng không quen, cho nên hắn cũng đành rời giường.
Nhưng mà vừa mới ăn điểm tâm xong, Cổ Dục đã nhìn thấy Phùng Thư Nhân tiến lại gần cười hì hì nhìn về phía hắn. Nhìn bộ dáng của cô, Cổ Dục nhìn trái nhìn phải, không biết cô nhóc này lại bày trò gì nữa?
"Em muốn làm gì?" Nhìn Phùng Thư Nhân tiến lại gần, Cổ Dục tò mò hỏi.
“Lát nữa đi câu cá đi! Nghe được Cổ Dục rốt cục cũng đã hỏi mình, Phùng Thư Nhân cũng nói ra suy nghĩ của cô.
Cô là một streamer ngoài trời ở nông thôn, bình thường cô livestream thứ gì đó thì chủ yếu là hai loại. Một là cuộc sống nông thôn, còn có cá bên trong ao của Cổ Dục.
Tuy rằng cá trong ao Cổ Cục, chủng loại tương đối nhiều, nhưng mà cũng luôn có lúc chán ghét. Do đó, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi livestream một số thứ khác.
Xuân, Hạ, Thu kỳ thật đều tương đối dễ livestream, bởi vì bên trong núi rừng có thể phát sóng trực tiếp, mùa đông cũng có thể dẫn mọi người ra ngoài xem tuyết. Nhưng mà hiện tại đúng là hơi có chút đắn đo, nghĩ tới nghĩ lui, nên gần đây cô quyết định đi câu cá.
Kết quả câu được mấy ngày, một cọng lông cũng không câu được nên đành phải tới tìm Cổ Dục. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Vậy được, đi thôi! Nghe Phùng Thư Nhân nói, Cổ Dục suy nghĩ một chút thì cũng gật đầu.
Hắn ở nhà cả ngày cũng chỉ là chơi game, thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi một chút cũng được.
Tháng này, bên kia sông đã hoàn toàn không có cá, nếu có thì trên cơ bản đều là cá nhỏ. Muốn câu được cá lớn thì phải đi qua hồ chứa nước.
Ăn xong điểm tâm, Cổ Dục dẫn theo Phùng Thư Nhân, cùng nhau cưỡi xe máy đi về phía hồ chứa. Con đường ở hồ chứa chỉ là một con đường rất hẹp, lái xe bốn bánh tới đây cũng được nhưng rất phiền phức. Hơn nữa lỡ như nếu có chuyện gì thì không có cách nào né được, cho nên đến đây tốt nhất vẫn là cưỡi xe máy, Cổ Dục chở Phùng Thư Nhân và mang theo những dụng cụ câu cá của hắn đi tới nơi này. Nhưng mà khi hắn đi tới bên này, hắn cũng bỗng cảm thấy ngây người.
Lần trước hắn đến hồ chứa bên này, cũng có dẫn theo Lưu Phi Phi cùng Cổ Tú Tú tới đây nghịch nước. Khi đó trong hồ chứa tuy rằng cũng có người câu cá, nhưng trên cơ bản chính là người ở trong thôn gần đây.
Nhưng bây giờ, khi hắn vừa tới nhìn một chút mới phát hiện. Tốt rồi, hiện tại đang có mấy chục người đang câu cá.
"Đúng vậy, vừa rồi anh đang thương lượng với ông chủ Hứa về chuyện thu mua và bán đồ ở trong thôn sao?" Nhìn Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng hỏi một câu.
"Đúng vậy, hôm nay lúc trở về gặp phải thôn trưởng." Nghe cô hỏi như vậy, Cổ Dục cũng nói chuyện xảy ra hôm nay với cô một chút. Tuy nhiên sau khi nói xong, cô nhóc cũng không quá để ý mà nói.
"Hắc hắc, cái này chỉ là chuyện nhỏ, giao cho em là được rồi." Phùng Thư Nhân đối với Cổ Dục cười hì hì vẻ mặt đắc ý rồi nói một câu.
"Giao cho em? Em muốn mở công ty sao?” Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Cổ Dục bỗng ngây ngẩn cả người, chuyện này hắn cũng không có biện pháp vậy mà Phùng Thư Nhân có cách sao?
"Bảo anh bình thường chú ý nhiều hơn đến giới livestream bọn em một chút, mà anh cũng không chú ý, hiện tại hot nhất là cái gì? Chính là livestream bán hàng nha, những người bạn nhỏ trong phòng livestream của em, đã sớm thèm chết đồ đạc nơi này của chúng ta rồi đó. Đương nhiên, thèm nhất vẫn là hải sản của anh, nhưng hải sản của anh không mang đi bán được nên bọn họ có thèm thì cũng không ăn được. Thế nhưng những người khác ở trong thôn nếu thật sự trồng rau xanh, nấm các loại thì trên cơ bản đều có thể bán ra ngoài. Tuy nhiên, lúc trước anh nói đậu phụ gì đó thì có lẽ sẽ không được.” Tùy ý quơ tay múa chân, Phùng Thư Nhân vẻ mặt như chắc chắn nói.
Livestream bán hàng? Tuy rằng Cổ Dục trước kia cũng nghe nói qua, nhưng hắn thật sự chưa từng quá để ý. Bởi vì lúc bình thường hắn rất ít xem livestream, hắn chỉ thỉnh thoảng đi xem livestream của Phùng Thư Nhân, cho cô một ít lễ vật còn những thứ khác thật sự là không xem.
Dựa theo cách nhìn của hắn, những em gái nhảy múa hay lắc mông trên mạng. So sánh một chút thì họ còn không có đẹp bằng Phùng Thư Nhân, chứ đừng nói là Lâm Lôi hay Lý Vân Vân.
"Được rồi! Đến lúc đó chờ hàng của bọn họ sắp xuất ra thì thử một chút." Tuy rằng đối với nghề này không phải quá hiểu biết, nhưng Cổ Dục vẫn sờ sờ đầu Phùng Thư Nhân, dù sao đây cũng là một biện pháp.
"Hì hì..." Cảm nhận động tác của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng nở nụ cười, có thể giúp Cổ Dục, thật ra cô rất vui vẻ.
Sau khi giải quyết vấn đề này, Cổ Dục tạm thời không có chuyện gì làm.
Cuộc sống của hắn bây giờ thực sự quá nhàm chán, nhưng nó thực sự là niềm yêu thích của hắn.
Đảo mắt sắc trời đã muộn, ăn cơm tối xong rồi xem TV một lát. Tiếp đó thì đi ngủ, chớp mắt một cái lại đến ngày mới.
Hôm nay Cổ Dục dậy sớm hơn một chút, bởi vì hơn bảy giờ sáng khi thức dậy đi vệ sinh thì đột nhiên hắn lại câu được một kỹ năng, cho nên hắn không ngủ lại được.
Nhưng mà kỹ năng này đúng là có chút lúng túng, đây là kỹ năng bơi lội...
Đúng vậy, là bậc thầy bơi lội! Nếu là mùa hè đạt được kỹ năng này, vậy chắc chắn Cổ Dục sẽ thử vào hồ chứa nước hoặc là ngoài sông nhỏ chơi một chút. Trước kia hắn cũng biết bơi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong hồ bơi, bị chết đuối là đều không thể. Thế nhưng nếu đi đến bờ sông, vậy thì không thể nói trước.
Nhưng vấn đề là bây giờ đã cuối mùa thu, trời phía đông bắc khoảng thời gian này xuống nước thì có thể được coi là bơi lội trong mùa đông.
Nói thật thì kỹ năng bơi lội này đối với hắn mà nói quả thật là không có tác dụng gì, nhưng mặc kệ thế nào thì đây cũng coi như là một kỹ năng.
Học được kỹ năng mới, Cổ Dục cũng không ngủ lại được nữa. Hơn nữa Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều đã dậy, chỉ để cho hắn ôm chăn ngủ thôi thì hắn cũng không quen, cho nên hắn cũng đành rời giường.
Nhưng mà vừa mới ăn điểm tâm xong, Cổ Dục đã nhìn thấy Phùng Thư Nhân tiến lại gần cười hì hì nhìn về phía hắn. Nhìn bộ dáng của cô, Cổ Dục nhìn trái nhìn phải, không biết cô nhóc này lại bày trò gì nữa?
"Em muốn làm gì?" Nhìn Phùng Thư Nhân tiến lại gần, Cổ Dục tò mò hỏi.
“Lát nữa đi câu cá đi! Nghe được Cổ Dục rốt cục cũng đã hỏi mình, Phùng Thư Nhân cũng nói ra suy nghĩ của cô.
Cô là một streamer ngoài trời ở nông thôn, bình thường cô livestream thứ gì đó thì chủ yếu là hai loại. Một là cuộc sống nông thôn, còn có cá bên trong ao của Cổ Dục.
Tuy rằng cá trong ao Cổ Cục, chủng loại tương đối nhiều, nhưng mà cũng luôn có lúc chán ghét. Do đó, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi livestream một số thứ khác.
Xuân, Hạ, Thu kỳ thật đều tương đối dễ livestream, bởi vì bên trong núi rừng có thể phát sóng trực tiếp, mùa đông cũng có thể dẫn mọi người ra ngoài xem tuyết. Nhưng mà hiện tại đúng là hơi có chút đắn đo, nghĩ tới nghĩ lui, nên gần đây cô quyết định đi câu cá.
Kết quả câu được mấy ngày, một cọng lông cũng không câu được nên đành phải tới tìm Cổ Dục. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Vậy được, đi thôi! Nghe Phùng Thư Nhân nói, Cổ Dục suy nghĩ một chút thì cũng gật đầu.
Hắn ở nhà cả ngày cũng chỉ là chơi game, thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi một chút cũng được.
Tháng này, bên kia sông đã hoàn toàn không có cá, nếu có thì trên cơ bản đều là cá nhỏ. Muốn câu được cá lớn thì phải đi qua hồ chứa nước.
Ăn xong điểm tâm, Cổ Dục dẫn theo Phùng Thư Nhân, cùng nhau cưỡi xe máy đi về phía hồ chứa. Con đường ở hồ chứa chỉ là một con đường rất hẹp, lái xe bốn bánh tới đây cũng được nhưng rất phiền phức. Hơn nữa lỡ như nếu có chuyện gì thì không có cách nào né được, cho nên đến đây tốt nhất vẫn là cưỡi xe máy, Cổ Dục chở Phùng Thư Nhân và mang theo những dụng cụ câu cá của hắn đi tới nơi này. Nhưng mà khi hắn đi tới bên này, hắn cũng bỗng cảm thấy ngây người.
Lần trước hắn đến hồ chứa bên này, cũng có dẫn theo Lưu Phi Phi cùng Cổ Tú Tú tới đây nghịch nước. Khi đó trong hồ chứa tuy rằng cũng có người câu cá, nhưng trên cơ bản chính là người ở trong thôn gần đây.
Nhưng bây giờ, khi hắn vừa tới nhìn một chút mới phát hiện. Tốt rồi, hiện tại đang có mấy chục người đang câu cá.
Danh sách chương