Ăn cơm trưa xong, hắn không tiếp tục chơi game nữa, không phải lương tâm của hắn đột nhiên trỗi dậy mà là chú Ba tới tìm hắn.

Mấy ngày hắn về thành phố, trang trại nuôi bò cũng gần hoàn thành nên cần ông chủ là Cổ Dục đi kiểm tra qua một chút.

Thật ra Cổ Dục cũng không cần đi kiểm tra gì. Dù sao bây giờ Cổ Tuấn Tài cũng là cấp dưới của hắn, chẳng lẽ hắn còn dám ăn xén nguyên vật liệu hay sao?

Nhưng mà vẫn phải đi kiểm tra một chút.

Đi theo chú Ba, Cổ Dục và chú Ba cùng cưỡi xe máy đi đến trang trại.

Ban đầu khi quyết định thuê mảnh đất này Cổ Dục đối với năm trăm mẫu, không, bây giờ là năm trăm năm mươi mẫu, vì trang trại bò và mảnh đất ở giữa ngăn cách nhà hắn với nó đều đã là của hắn rồi.

Vốn dĩ hắn cũng không có ý kiến gì về mảnh đất này, cũng không biết nó lớn cỡ nào. Nhưng khi đi cùng chú Ba đến đây, hắn thấy năm trăm mẫu thực sự cũng không quá lớn.

Phải biết một km theo chiều ngang và một km theo chiều dọc là một km vuông và một km vuông là 1500 mẫu đất. Hơn 500 mẫu của Cổ Dục cộng lại cũng chỉ hơn 300.000 mét vuông, nhìn có vẻ như không hề nhỏ, nhưng cũng không thực sự lớn.

Sau khi đến đây với chú Ba, Cổ Dục đi dạo quanh bức tường đầu tiên.

Tường này được hoàn thiện rất tốt, không chỉ đơn giản là xây bằng gạch mà còn có thêm cốt thép vô cùng chắc chắn. Mấy cái chuồng nuôi bò trong trang trại cũng vậy, đều được đổ bê tông cốt thép. Chuồng bò cũng là một kiểu nhà đơn giản, dễ dàng vệ sinh sạch sẽ, còn chừa lại chỗ trống để tương lai mua các loại máy móc.

Chẳng hạn nếu sau này Cổ Dục muốn nuôi bò sữa, Cổ Tuấn Tài đặc biệt chừa lại chỗ để lắp đặt máy vắt sữa. Nếu như bò muốn sinh con, cũng chừa lại chỗ để đỡ đẻ.

Cổ Dục nhìn mấy thứ trước mặt mình, hắn rất vui vẻ. Dù sao từ hôm nay trở đi những thứ này đều thuộc về hắn.

Trong mấy cái nhà khác, những đồ gia dụng khác chú Cổ Quốc Khánh cũng đều được đưa tới.

Bây giờ nó còn để đó, nhưng mà không quan trọng, ngược lại bây giờ cũng không ai ở.

Sau khi nhìn từ trong ra ngoài một lược, dưới sự hướng dẫn của chú Ba. Cổ Dục xác định rằng không có vấn đề gì nên gọi điện cho Cổ Tuấn Tài, nói cho hắn biết có thể bàn giao công trình.

Đương nhiên, sau khi bàn giao công trình, chỗ này còn chưa thể vận hành được.

Hiện tại đã cuối mùa thu, một tháng nữa sẽ có tuyết rơi ở Đông Bắc. Nghé con mua về cũng không có đồ cho ăn, hơn nữa còn dễ xảy ra nhiều vấn đề phiền phức.

Thà để qua nửa năm, chờ đầu mùa xuân rồi tính.

Với lại Cổ Dục cũng không không gáp gáp như vậy.

Sau khi xem xong hết mọi thứ, Cổ Dục và chú Ba chuẩn bị đi về. nhưng khi họ ra cửa chuẩn bị đi thì Cổ Dục thấy xa xa có một chú Ba khác, chính là chú Ba Cổ Dương người nuôi cá đang đi chạy tới.

“Tiểu Dục! Cháu và Hoằng Viễn đều ở đây à, chú có chuyện muốn tìm cháu.” Thấy Cổ Dục, Cổ Dương không khỏi xoa xoa đôi bàn tay có chút lúng túng nói.

Cổ Dương và Cổ Hoằng Viễn cũng đều đứng hàng thứ ba, cho nên bình thường trong thôn, nếu chỉ có một mình thì người trong thôn sẽ gọi là chú Ba, anh Ba. Nếu hai người cùng ở một chỗ thì người trong thôn sẽ gọi tên họ chú Ba nhà ông Hai Cổ Dục gọi là Cổ Hoằng Viễn, Cổ Dương gọi là Dương tử.

“Có chuyện gì ạ? Vào trong rồi nói.” Nghe Cổ Dương nói, Cổ Dục cũng cười một chút.

“Đúng thật là có một chút không dễ nói, chú tới tìm cháu là để mua cá.” Cổ Dương lúng túng xoa đôi bàn tay, nói nhỏ giọng với Cổ Dục.

“Mua cá? Dương tử! Nhà cậu nuôi cá, cậu còn muốn mua cá làm gì?” Nghe Cổ Dương nói lúc này Cổ Dục và chú Cổ không khỏi có chút bất ngờ, sau đó nghi ngờ hỏi một chút.

“Không phải, chuyện là như vầy.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục và Cổ Hoằng Viễn, Cổ Dương đưa tay sờ đầu rồi bắt đầu nói.

Chuyện này thực ra liên quan rất lớn đến chuyện sửa đường trong thôn.

Trước khi Cổ Dục đến thì nhà Cổ Dương từng là gia đình giàu số một trong thôn.

Sáu cái ao cá lớn, cộng thêm nước ở thôn Cổ gia rất tốt. Hơn nữa không cần lo lắng đến tiêu thụ, nhưng mà chuyện gì đều sợ bị so sánh. So sánh một cái là xong.

Nhìn thấy Cổ Dục kiếm được hàng trăm, hàng triệu tệ. Cổ Dương thì còn ổn, nhưng mà vợ ông ấy chắc chắn có một chút không phục trong lòng.

Dựa vào cái gì mà cá của Cổ Dục lại đắt tiền hơn cá của nhà họ chứ?

Chẳng qua là cái con cá to hơn một chút, đẹp mắt hơn chút, thịt săn chắc một chút và ngon miệng hơn một chút. Mặc dù nhìn có vẻ không khác biệt nhau là mấy, nhưng thực tế khi tổng hợp lại thì có khoảng cách rất lớn.

Nhưng mà bà ấy không nghĩ như vậy, bà ấy luôn cho rằng cá nhà mình không kém hơn cá của Cổ Dục bao nhiêu, vì vậy bà khuyến khích Cổ Dương âm thầm lên giá.

Nhưng mà khi tăng tăng, bên thu mua cá cũng không mua nữa, sau đó họ đành phải tìm nguồn tiêu thụ khác. Kết quả là khi bị phát hiện tăng giá hàng bán không được, bọn họ lại âm thầm hạ giá xuống.

Sau vài lần bị đả kích như vậy, nhà Cổ Dương ghen ghét cá nhà Cổ Dục, nhưng đành chấp nhận số phận. Họ coi như Cổ Dục là sinh viên đại học có phương pháp đặc biệt, nhưng đây là bí mật thương nghiệp cho nên bọn họ không thể biết.

Nhưng mà ý nghĩ muốn kiếm nhiều tiền vẫn không bị dập tắt.

Chất lượng cá dĩ nhiên không có cách nào tăng lên, vậy thì bọn học chỉ có thể mở con đường khác. Thế là cả nhà Cổ Dương bàn bạc một chút rồi quyết định đem hạng mục câu cá khai phá thêm.

Vừa đúng lúc con đường trong thôn đã sắp sửa xong, đã có thể thông xe.

Cho nên bọn họ đã sai người làm quảng cáo một chút, mời một số người tới câu cá. Mười một ngày nghỉ thật sự đã có không ít người tới đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện