Đương nhiên, cô ta cũng tự hiểu biết về bản thân. Xem nhan sắc của mấy cô gái bên cạnh Cổ Dục, cô ta muốn đi góp vui cũng không có cửa rồi.
Châm ngôn nói rất hay, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Ngay khi Cổ Dục thanh toán tiền, giấy tờ bất động sản đã nhanh chóng đến trong tay hắn. Đồng thời bên quản lý cũng cùng hắn thương lượng về phong cách trang trí.
Nhà đắt như thế, đương nhiên là phải trang trí, nếu muốn tự mình trang trí thì cũng được.
Tuy nhiên Cổ Dục lười quản chuyện này, trực tiếp gọi Tống Mính đi thỏa thuận cùng quản lý.
Khi tất cả mọi người đi ra khỏi trung tâm bất động sản, trừ Tống Mính, những người khác đều có chút choáng váng. Dù sao đây cũng là 100 triệu, 12 căn nhà, nói mua hết là mua hết, không thể không nói lúc tiêu tiền đúng là sảng khoái.
Hôm nay mua nhà xong, mọi người ai cũng có cảm giác không chân thật, mất cả ngày mới chậm rãi tiêu hóa được.
Ngày hôm sau, khi cả nhà thức dậy, Cổ Dục lại dẫn mọi người đi ra ngoài chơi. Lần này còn có cha mẹ Cổ Dục, cả một nhà đến một vùng đất ngập nước ở Giang Bắc chơi, đương nhiên chủ yếu là để tổ chức tiệc nướng.
Ở ven sông, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang dạy mẹ Cổ Dục bơi lội, Cổ Dục và cha hắn thì ngồi ở bên cạnh uống rượu. Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì nướng đồ ăn, Tống Mính thỉnh thoảng dùng điện thoại chụp hình, về phần Phùng Thư Nhân thì chạy nhảy khắp nơi, cô nhóc chơi rất vui vẻ.
Chơi cả một ngày, khi hoàng hôn buông xuống, Cổ Dục và người nhà lái xe trở về Cáp Nhĩ Tân.
Lúc về, Cổ Dục và cha hắn không thể lái xe nhưng Tống Mính có thể lái. Vì vậy không cần lo lắng đến vấn đề này.
Sau khi đưa cha mẹ Cổ Dục về nhà trước, mọi người cũng trở về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Xem thời gian thì hôm nay đã là ngày 6 tháng 10, ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, theo lý mà nói, ngày mai cũng nên trở về thôn rồi.
Nhưng Cổ Dục không muốn bị kẹt xe, cho nên hắn nghỉ thêm một ngày, ngày 7 tháng 10 mới trở về. Đương nhiên nói nghỉ ngơi nhưng không phải thật sự ở trong nhà nhàn rỗi.
Mà mang theo mấy người Tống Mính đi dạo chơi quanh thành phố một ngày. Buổi sáng dẫn mấy cô ấy đi mua quần áo, túi xách, mua trang sức. Giữa trưa ăn cơm xong thì đi xem phim, chơi game. Tiếp đó bữa tối thì đi ăn bên ngoài, sau đó mới trở về nhà.
Mười một ngày nghỉ này trôi qua rất nhanh, nhưng châm ngôn nói rất hay, thời gian sung sướng lúc nào cũng qua rất nhanh. Câu này cũng từ khía cạnh nào đó chứng minh, cuộc sống của Cổ Dục trôi qua rất nhàn nhã, rất nhanh, không có bất kỳ chuyện gì đáng để miêu tả.
Ngày cuối cùng cũng đến, buổi sáng mấy người Cổ Dục đi qua nhà cha mẹ hắn, nói lời tạm biệt với cha mẹ hắn. Sau khi ăn xong cơm trưa, bọn họ cũng quay về thôn Cổ gia.
Nhưng mà trước tiên phải đi vào thành phố vì phải đưa Tống Mính về nhà.
Nói thật, lúc xuống xe Tống Mính thật có chút lưu luyến không nỡ rời, mấy ngày gần đây buổi tối cô và Cổ Dục ở chung, trong lòng cô đã nảy sinh ỷ lại với Cổ Dục. Trong thời gian đó, cô thậm chí sinh ra một chút dao động đối với dự định tương lai đã sắp xếp xong của mình, nhưng loại dao động này rất nhanh đã bị cô tạm thời đè xuống.
Cô bây giờ còn chưa có dự định làm bà chủ toàn thời gian, trước tiên cần phải xem lại.
Tiếp đó mấy người Cổ Dục lại đi lên trấn, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi phải đi học.
Theo lý mà nói, hôm qua hai đứa phải nên đến trường học rồi, kết quả hôm nay mới trở về.
Cuối cùng mấy người Cổ Dục mới cùng nhau trở về nhà.
“Này! Tao đã về rồi đây, ha ha ha ha. Tốt tốt, tao biết mày nhớ tao! Ôi ôi!” Khi Cổ Dục và những người khác về đến nhà. Mấy động vật nhà hắn chạy ra hoan nghênh hắn, nhất là bốn con thú nhỏ, bọn nó cực kì nhớ Cổ Dục.
Nhào lên người Cổ Dục liếm một trận, đối với chuyện này Cổ Dục cũng chỉ có thể cười rồi xoa đầu bọn nó. Sau khi cùng chơi đùa với bọn nó, mấy người Cổ Dục đi chuẩn bị bữa tối.
Khi cả nhà ăn xong bữa cơm, cũng đều đi tắm rửa.
Tối hôm nay Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều không nhắc đến chuyện muốn về nhà.
Dù sao mấy ngày gần đây, các cô nhìn Tống Mính và Cổ Dục ở chung một chỗ, trong lòng không có một chút ý kiến là không thể nào. Dĩ nhiên, tối hôm nay Cổ Dục cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh, cũng không có cách nào nói bằng lời, bằng không sẽ bị ma quỷ giam cầm.
Sáng sớm hôm sau, khi Cổ Dục ăn sáng xong. Cũng lâu ngày hắn chưa khôi phục lối sinh hoạt ban đầu của mình, hắn đi lên phòng làm việc ở lầu hai, bật máy vi tính lên. Trong lúc đăng nhập trò chơi, hắn không khỏi nhìn bể nước bí mật của mình.
Mấy ngày gần đây, ngày nào hắn cũng đi chơi, đúng thật là không có chú ý đến cái rương của mình. Hiện tại có thể nhìn qua một chút, nhưng khi xem hắn không khỏi có chút bất ngờ, bởi vì hắn thấy một đồ vật hắn nằm mơ cũng muốn.
“Xoáy nước?” Nhìn hai vòng xoáy ở trong bể nước bí mật, hắn biết một cái trong đó, là vòng xoáy lúc hắn cùng liên kết với giếng nước, cái thứ hai câu lên từ lúc nào?
Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng phải nói với thứ này chắc chắn kiếp sống cá ướp muối của hắn đã lên một tầm cao mới.
“Tuyệt! Cái này có thể giải quyết vấn đề chỗ ở của mấy cô ấy rồi.” Cổ Dục đứng lên cười nói. Ngay bây giờ hắn thật sự muốn đem cái xoáy nước này an bài cho tốt, nhưng hắn biết là không được, vì còn mấy người Lâm Lôi ở đây.
Nếu như tối nay Lâm Lôi và những người khác không rời đi, thì ban đêm hắn sẽ lặng lẽ đi. Không phải là hắn không tin mấy người Lâm Lôi, nhưng chuyện này tốt hơn hết là không nói cho ai biết, an toàn là trên hết.
Kìm nén sự phấn khích trong lòng, Cổ Dục tiếp tục chơi trò chơi.
Hôm nay tâm trạng của Cổ Dục tốt hơn rất nhiều, dù có bị đồng đội bẫy, hắn cũng không tỏ ra phẫn nộ mà còn chơi rất vui vẻ.
Châm ngôn nói rất hay, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Ngay khi Cổ Dục thanh toán tiền, giấy tờ bất động sản đã nhanh chóng đến trong tay hắn. Đồng thời bên quản lý cũng cùng hắn thương lượng về phong cách trang trí.
Nhà đắt như thế, đương nhiên là phải trang trí, nếu muốn tự mình trang trí thì cũng được.
Tuy nhiên Cổ Dục lười quản chuyện này, trực tiếp gọi Tống Mính đi thỏa thuận cùng quản lý.
Khi tất cả mọi người đi ra khỏi trung tâm bất động sản, trừ Tống Mính, những người khác đều có chút choáng váng. Dù sao đây cũng là 100 triệu, 12 căn nhà, nói mua hết là mua hết, không thể không nói lúc tiêu tiền đúng là sảng khoái.
Hôm nay mua nhà xong, mọi người ai cũng có cảm giác không chân thật, mất cả ngày mới chậm rãi tiêu hóa được.
Ngày hôm sau, khi cả nhà thức dậy, Cổ Dục lại dẫn mọi người đi ra ngoài chơi. Lần này còn có cha mẹ Cổ Dục, cả một nhà đến một vùng đất ngập nước ở Giang Bắc chơi, đương nhiên chủ yếu là để tổ chức tiệc nướng.
Ở ven sông, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang dạy mẹ Cổ Dục bơi lội, Cổ Dục và cha hắn thì ngồi ở bên cạnh uống rượu. Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì nướng đồ ăn, Tống Mính thỉnh thoảng dùng điện thoại chụp hình, về phần Phùng Thư Nhân thì chạy nhảy khắp nơi, cô nhóc chơi rất vui vẻ.
Chơi cả một ngày, khi hoàng hôn buông xuống, Cổ Dục và người nhà lái xe trở về Cáp Nhĩ Tân.
Lúc về, Cổ Dục và cha hắn không thể lái xe nhưng Tống Mính có thể lái. Vì vậy không cần lo lắng đến vấn đề này.
Sau khi đưa cha mẹ Cổ Dục về nhà trước, mọi người cũng trở về nhà tắm rửa nghỉ ngơi. Xem thời gian thì hôm nay đã là ngày 6 tháng 10, ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, theo lý mà nói, ngày mai cũng nên trở về thôn rồi.
Nhưng Cổ Dục không muốn bị kẹt xe, cho nên hắn nghỉ thêm một ngày, ngày 7 tháng 10 mới trở về. Đương nhiên nói nghỉ ngơi nhưng không phải thật sự ở trong nhà nhàn rỗi.
Mà mang theo mấy người Tống Mính đi dạo chơi quanh thành phố một ngày. Buổi sáng dẫn mấy cô ấy đi mua quần áo, túi xách, mua trang sức. Giữa trưa ăn cơm xong thì đi xem phim, chơi game. Tiếp đó bữa tối thì đi ăn bên ngoài, sau đó mới trở về nhà.
Mười một ngày nghỉ này trôi qua rất nhanh, nhưng châm ngôn nói rất hay, thời gian sung sướng lúc nào cũng qua rất nhanh. Câu này cũng từ khía cạnh nào đó chứng minh, cuộc sống của Cổ Dục trôi qua rất nhàn nhã, rất nhanh, không có bất kỳ chuyện gì đáng để miêu tả.
Ngày cuối cùng cũng đến, buổi sáng mấy người Cổ Dục đi qua nhà cha mẹ hắn, nói lời tạm biệt với cha mẹ hắn. Sau khi ăn xong cơm trưa, bọn họ cũng quay về thôn Cổ gia.
Nhưng mà trước tiên phải đi vào thành phố vì phải đưa Tống Mính về nhà.
Nói thật, lúc xuống xe Tống Mính thật có chút lưu luyến không nỡ rời, mấy ngày gần đây buổi tối cô và Cổ Dục ở chung, trong lòng cô đã nảy sinh ỷ lại với Cổ Dục. Trong thời gian đó, cô thậm chí sinh ra một chút dao động đối với dự định tương lai đã sắp xếp xong của mình, nhưng loại dao động này rất nhanh đã bị cô tạm thời đè xuống.
Cô bây giờ còn chưa có dự định làm bà chủ toàn thời gian, trước tiên cần phải xem lại.
Tiếp đó mấy người Cổ Dục lại đi lên trấn, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi phải đi học.
Theo lý mà nói, hôm qua hai đứa phải nên đến trường học rồi, kết quả hôm nay mới trở về.
Cuối cùng mấy người Cổ Dục mới cùng nhau trở về nhà.
“Này! Tao đã về rồi đây, ha ha ha ha. Tốt tốt, tao biết mày nhớ tao! Ôi ôi!” Khi Cổ Dục và những người khác về đến nhà. Mấy động vật nhà hắn chạy ra hoan nghênh hắn, nhất là bốn con thú nhỏ, bọn nó cực kì nhớ Cổ Dục.
Nhào lên người Cổ Dục liếm một trận, đối với chuyện này Cổ Dục cũng chỉ có thể cười rồi xoa đầu bọn nó. Sau khi cùng chơi đùa với bọn nó, mấy người Cổ Dục đi chuẩn bị bữa tối.
Khi cả nhà ăn xong bữa cơm, cũng đều đi tắm rửa.
Tối hôm nay Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều không nhắc đến chuyện muốn về nhà.
Dù sao mấy ngày gần đây, các cô nhìn Tống Mính và Cổ Dục ở chung một chỗ, trong lòng không có một chút ý kiến là không thể nào. Dĩ nhiên, tối hôm nay Cổ Dục cũng đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh, cũng không có cách nào nói bằng lời, bằng không sẽ bị ma quỷ giam cầm.
Sáng sớm hôm sau, khi Cổ Dục ăn sáng xong. Cũng lâu ngày hắn chưa khôi phục lối sinh hoạt ban đầu của mình, hắn đi lên phòng làm việc ở lầu hai, bật máy vi tính lên. Trong lúc đăng nhập trò chơi, hắn không khỏi nhìn bể nước bí mật của mình.
Mấy ngày gần đây, ngày nào hắn cũng đi chơi, đúng thật là không có chú ý đến cái rương của mình. Hiện tại có thể nhìn qua một chút, nhưng khi xem hắn không khỏi có chút bất ngờ, bởi vì hắn thấy một đồ vật hắn nằm mơ cũng muốn.
“Xoáy nước?” Nhìn hai vòng xoáy ở trong bể nước bí mật, hắn biết một cái trong đó, là vòng xoáy lúc hắn cùng liên kết với giếng nước, cái thứ hai câu lên từ lúc nào?
Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng phải nói với thứ này chắc chắn kiếp sống cá ướp muối của hắn đã lên một tầm cao mới.
“Tuyệt! Cái này có thể giải quyết vấn đề chỗ ở của mấy cô ấy rồi.” Cổ Dục đứng lên cười nói. Ngay bây giờ hắn thật sự muốn đem cái xoáy nước này an bài cho tốt, nhưng hắn biết là không được, vì còn mấy người Lâm Lôi ở đây.
Nếu như tối nay Lâm Lôi và những người khác không rời đi, thì ban đêm hắn sẽ lặng lẽ đi. Không phải là hắn không tin mấy người Lâm Lôi, nhưng chuyện này tốt hơn hết là không nói cho ai biết, an toàn là trên hết.
Kìm nén sự phấn khích trong lòng, Cổ Dục tiếp tục chơi trò chơi.
Hôm nay tâm trạng của Cổ Dục tốt hơn rất nhiều, dù có bị đồng đội bẫy, hắn cũng không tỏ ra phẫn nộ mà còn chơi rất vui vẻ.
Danh sách chương