Cá bọn họ mặc dù không thể so với cá của Cổ Dục nhưng chúng khá ngon so với cá nuôi, kích thước cũng không nhỏ, chất thịt ổn, tương đối hoang dã, khi câu lên thường xuyên cắn dây câu hoặc đem dây câu kéo đi.

Đây chắc chắn là một biểu hiện rất tốt, cho nên gần đây người tới rất nhiều.

Cũng coi như là là thêm một hạng mục kiếm tiền.

Nhưng mà hôm nay đã xảy ra vấn đề…..

Hôm nay có một đoàn người công ty đến nhà bọn họ, người phụ trách liên hệ với những người này đã đến câu cá chỗ này ngày 11 nên biết cá chỗ này ngon. Khi trở về công ty vừa đúng dịp team building nên anh ta đã đề cử chỗ này.

Ngoại trừ câu cá, bọn họ còn muốn ở đây ăn cơm.

Vốn dĩ chuyện này sẽ không có vấn đề gì, cá kho trong nồi sắt khá ngon. Nhưng vấn đề là trong số đó có một ông chủ lớn, ông chủ này từ Đế Đô tới thị sát công việc, tới chơi không quan trọng nhưng mà ông ta không muốn ăn cá nuôi. Mà sở dĩ bọn họ đến chỗ này là vì vợ của Cổ Dương từng thổi phồng qua, chỗ bọn họ còn có cá hoang dã thế nhưng là giá cả rất mắc.

Bà ấy nghĩ giá cao như vậy, có lẽ những người này sẽ không tới ăn, nhưng ai ngờ, những người này thực sự muốn tới ăn.

Cuối cùng bàn bạc một chút, hết cách nên cũng chỉ có thể đi đến chỗ Cổ Dục mua.

Vì vậy mới có chuyện như bây giờ.

“Như vậy à, không có chuyện gì, đi với cháu chọn một con là được.” Nghe Cổ Dương nói, Cổ Dục nở nụ cười. Sau đó ba người cùng nhau trở về nhà, khi về tới nhà hắn trực tiếp dẫn Cổ Dương đi ao cá.

Ao cá của hắn bây giờ tổng cộng chia thành 3 ao.

Một ao nước mặn dành riêng để nuôi cá biển, một ao nước ngọt chuyên nuôi cá nước ngọt và một ao nước mặn dành riêng cho cá nước mặn mới đánh bắt.

Qua đây có thể thấy, Cổ Dục đối với cá nước ngọt thực sự không có hứng thú quá lớn.

Thực ra cũng không thể nói như vậy, Cổ Dục không có hứng thú quá lớn với cá nước ngọt chủ yếu do đây là những loại cá thường ăn. Nhưng mà đối cá rồng thì hắn vẫn rất hứng thú nha.

Xét theo giá cả thì cá lóc, cá chép, cá trích, cá trắm đen, cá trắm cỏ, cá nheo, vân vân… không thể so sánh với cá biển, nó có khoảng cách chênh lệch rất lớn. Cho nên không lạ khi Cổ Dục không quá để tâm tới mấy con cá này.

“Chú ba, chú chọn đi.” Khi đi tới ao cá nước ngọt, Cổ Dục cũng cười nói.

“À! Để chú xem một chút.” Nghe xong lời của Cổ Dục, Cổ Dương nghiêm túc nhìn lại.

Đây là lần đầu tiên ông tận mắt nhìn thấy mấy con cá nước ngọt của Cổ Dục. Trước đây bọn họ cũng có nhận cá của Cổ Dục chia, nhưng chúng đã được cắt ra, cá nước ngọt thế này cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.

Kết quả ông thật sự nhìn thấy nhiều điểm khác biệt, theo ông đánh giá những con cá của Cổ Dục có vẻ ngoài hoang dã, dù là hoang dã thế nhưng lại rất lớn. Điều này có nghĩa là mấy con cá này đã sống rất lâu rồi.

Những con cá như vậy bình thường cũng là có thể gặp không thể cầu, Cổ Dục đã tìm thấy chúng ở đâu? Nhưng cho dù trong lòng tò mò, nhưng ông ta thật sự bị thuyết phục.

Sau khi nhìn xung quanh, cuối cùng ông chọn được một con cá chép to, con cá chép này nặng chừng 5 rưỡi, 6 ký, cũng không nhỏ. Sau khi bắt xong, ông ta đưa mắt nhìn Cổ Dục, ý là hỏi giá. Cổ Dục suy nghĩ một chút.

Nếu như Cổ Dương lấy con cá này về ăn, Cổ Dục cũng sẽ không đòi tiền, chung một thôn nên không thể lấy tiền này. Nhưng Cổ Dương là đem về bán cho nên Cổ Dục nhất định phải thu tiền.

Giá cá chép mà hắn bán cho Hứa Cẩm là một ký 400, đây là giá bán sỉ. Hắn bán cho Cổ Dương đương nhiên không thể thấp hơn con số này, cho nên nghỉ một lúc Cổ Dục nói.

“Chú ba! Cá của cháu bán giá sỉ là một ký 400, chú lấy con này cũng khoảng chừng 5 rưỡi,6 ký. Như vậy đi, chú đưa cho cháu 2,400 đi.”

“Cái gì? Mắc như vậy à?” Nghe Cổ Dục nói giá, Cổ Dương xém chút đem con cá đã chọn xong ném lại vào trong ao. Ui la trời! Ban đầu ông cho rằng một ký cá hoang dã có thể bán 100 tệ là tốt nhất rồi. Dù sao cá ông nuôi bán bên ngoài cũng chỉ 8 tệ một ký, 100 tê đã gấp mười mấy lần, cuối cùng ông cảm giác mình vẫn còn quá non tay rồi.

Cá của Cổ Dục bán trực tiếp với giá gấp năm mươi lần. Ui là trời, thật là quá khoa trương rồi.

“Chờ một chút.” Nhìn Cổ Dục, Cổ Dục chụp hình con cá rồi gọi điện về nhà để cho vợ ông hỏi đối phương một chút có còn muốn mua con cá hay không.

Khi vợ Cổ Dương tìm người phụ trách liên hệ, cũng nói giá của con cá. Nhưng mà chắc chắn bà phải kiếm lời một chút, cho nên đã báo giá là 2,500 tệ một con.

“Mắc như vậy? Giá này đã đuổi kịp giá cá của vườn trái cây Khinh Khinh rồi đó.” Nghe báo giá, người phụ trách không khỏi sửng sốt một chút, cái này cũng có chút quá mắc đi.

“Là cá của vườn trái cây Khinh Khinh, chồng tôi đi tới nhà người chuyên cung cấp cá cho vườn trái cây Khinh Khinh, cũng chỉ nhà hắn có mà thôi.” Nghe người này nói, vợ của Cổ Dương cũng nói nghiêm túc.

Nghe vợ Cổ Dương nói vậy, người này cũng rất kinh ngạc, vốn dĩ anh ta cho rằng chỉ là cá hoang dã bình thường nhưng hóa ra là cá của vườn trái cây Khinh Khinh.

Vậy hắn cũng muốn ăn thử một chút, nhưng mà hơn 2,000 tệ để mua một con cá, chắc chắn hắn không làm chủ, hắn phải đi hỏi ông chủ mới được.

“Mua, tại sao không mua? Bình thường cá của vườn trái cây Khinh Khinh cướp còn cướp không được. Thật vất vả tìm được nguồn gốc của nó, chắc chắn phải mua.”

Khi anh ta đem chuyện này nói cho ông chủ, trong nháy mắt con mắt của ông ấy đã sáng lên. Phải biết rằng mỗi tuần Cổ Dục cung cấp cá cho vườn trái cây Khinh Khinh là để cung ứng cho toàn quốc.

Mấy tháng gần đây, tên tuổi của vườn trái cây Khinh Khinh rất nổi tiếng.

Muốn mua cá của vườn trái cây Khinh Khinh là một chuyện không dễ dàng.

Bởi vì không chỉ có dân chúng tranh nhau mua cá, mà không ít nhà hàng, quán cơm cũng tranh nhau bể đầu để mua những con cá này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện