Mỗi lần gia đình đoàn tụ, nhà Cổ Dục cũng trở nên khá là vô hình.
Cũng có thể bởi vì chính điều đó đã khiến cho bố của Cổ Dục, người thường ngày rất dễ tính, khăng khăng muốn lấy xe ngay sau đó.
“Ôi chao, xin lỗi mọi người. Tiểu Dục vừa mới mua xe cho tôi, sáng nay xe mới tới. Ban đầu tôi còn tưởng đề xe nhanh lắm cơ. Xin lỗi vì tới trễ nhé!” Khi hai chiếc xe dừng lại trước mặt của nhà cậu Cổ Dục thì cả nhà Cổ Dục cũng bước xuống xe. Bố Cổ Dục cười ha ha rồi nói với cậu của Cổ Dục. Mà lúc này nhà cậu của Cổ Dục cũng ngẩn người ra.
Tình huống gì đây? Sao nhà Cổ Dục lại lái tận hai chiếc xe đến? Cái quỷ gì?
“Không sao, không sao cả. Lúc này vẫn chưa tới thời gian quy định. Nào nào nào, mau lên lầu thôi!” Đơ ra một lúc, cậu của Cổ Dục mới tươi cười rồi đi tới đón, rồi dẫn cả nhà Cổ Dục đi lên trên lầu.
Mặc dù nhà ngoại đối xử không tốt với bố của Cổ Dục cho lắm,nhưng đối với mẹ của Cổ Dục, họ vẫn cư xử rất tốt. Đó cũng là nguyên nhân mà người cậu này vẫn đợi ở bên ngoài. Nhưng tình huống hiện tại không thích hợp cho lắm.
Mang theo sự hoài nghi, cả nhà của cậu Cổ Dục dẫn theo gia đình Cổ Dục đi lên trên lầu, tiến vào bên trong phòng khách.
Ở bên trong phòng khách, người nhà mẹ đẻ của mẹ Cổ Dục đều đã đến và đang ngồi đó nói chuyện tán gẫu với nhau. Khi thấy bố của Cổ Dục, hai người chú của Cổ Dục đều chủ động đứng lên. Có thể là vì thân phận không khác nhau cho lắm (đều làm rể) mà bọn họ nói chuyện rất thân với bố của Cổ Dục. Về phần Cổ Dục, hắn đương nhiên bị mấy người trẻ tuổi kéo đi mất.
“Lão Cổ, ông tới hơi muộn rồi đó!” Khi cả nhà của Cổ Dục đều ngồi xuống, ông chú bên kia cũng cười ha hả rồi hỏi bố của Cổ Dục.
“Haizz. Con trai nó mua cho tôi một chiếc xe. Sáng nay người ta mới giao tới?” Vừa mở miệng oán trách Cổ Dục, ông ấy vừa bỏ chiếc chìa khóa xe lên trên bàn. Khi chiếc chìa khóa xe được đặt xuống, những người đàn ông có mặt ở đó đều không khỏi ngây người. Nhìn dáng vẻ hãnh diện của bố, Cổ Dục cũng bắt đầu cười.
Cái sự sĩ diện đã là thiên tính của con người rồi. Quả thật không dễ để xóa bỏ nó đi.
“Anh? Anh phát tài rồi sao?” Lúc này con gái của cậu Cổ Dục, cũng chính là em họ của Cổ Dục mới phản ứng, tò mò nhìn Cổ Dục hỏi.
Mà khi nghe thấy lời đó, những người anh họ, chị họ, em gái họ, em trai họ cũng đều nhìn qua, trong mắt tràn đầy sự hiếu kỳ. Phải biết nhà ông ngoại Cổ Dục vốn là một người làm ăn. Mặc dù lời lãi không lớn, nhưng so với người bình thường thì cũng coi như là có chút tiền.
Mặc dù sản nghiệp của ông ngoại đều để lại cho con trai, nhưng bà dì cả và dì hai đều đã cưới chồng. Chú lớn của Cổ Dục (cưới dì cả) trước đây làm cảnh sát giao thông, là người ăn cơm nhà nước.
Chú hai của Cổ Dục (cưới dì hai) buôn bán quần áo. Ông ấy cũng là một người có chỗ đứng trong thị trường bán sỉ. Nên nhớ, mua bán qua mạng thời đó vẫn chưa phát triển như bây giờ, chỗ đứng đó là biểu trưng cho thân phận của bản thân.
Chỉ có nhà của Cổ Dục là khó khăn nhất. Cho nên bọn họ mới có chút xem thường bố của Cổ Dục.
“Cũng xem như hơi phát tài!” Nhìn ánh mắt của những người này, Cổ Dục cũng cười cười.
“Sao chú lại lái Mercedes mà anh chỉ lái mỗi con xe bán tải thôi vậy? Nếu anh là người làm ăn, vậy thì phải lái chiếc Mercedes-Benz kia mới đúng chứ?” Nghe thấy Cổ Dục thừa nhận mình cũng hơi phát tài, lúc này người em họ của Cổ Dục càng khó hiểu, tò mò hỏi thêm.
“Éc. Thật ra xe của anh đắt tiền hơn cả cái xe của bố anh đó.”
“Bịp trẻ con à? Chiếc bán tải kia không phải chỉ có mấy chục ngàn tệ thôi sao? Chiếc xe Mercedes-Benz của chú ấy ít nhất cũng phải hơn 500 ngàn tệ (1.7 tỷ VNĐ) đó!” Liếc mắt khinh bỉ Cổ Dục một cái, cô em họ mở miệng nói.
Đối với một cô gái mới chỉ hơn 20 tuổi, việc không biết rõ về những chiếc xe là điều hoàn toàn bình thường.
“Có phải em mua một chiếc Raptor......” Nhưng cô không hiểu, không có nghĩa là người khác cũng không hiểu. Lúc này anh họ của Cổ Dục cũng mở miệng nói chuyện, trong lời nói tràn đầy cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Đắt hơn cả Mercedes thì chỉ có thể là dòng Raptor mà thôi.
“Còn cao cấp hơn cả dòng Raptor cơ. Nó là một con F150 Series.”
“Cái gì? Em cứ nói giá của nó ra xem nào.”
“Con xe đó gần 1.2 triệu. Giá tiền khi nổ máy cũng phải 1.5 triệu tệ đó!”
“Cái gì......”
Tất cả nhà đều bất ngờ ngay lúc này chỉ vì Cổ Dục.
Mà lúc đó, ở Bắc Kinh cũng có một người bất ngờ không kém. Đó chính là Khổng Hạo Quân. . Tra𝗻g gì 𝒎à hay hay thế [ Tr𝐔𝒎 Tr𝘶yệ𝗻.𝒱𝗻 ]
Nhìn mặt của người Trung Đông này, hai hàm răng của Khổng Hạo Quân va vào nhau cầm cập.
Chuyện này xảy ra cũng đều là do con cá Đù Vàng kia của Cổ Dục.
Người đàn ông Trung Đông trước mặt này có tên là Sheikh Ahmed bin Issa bin Salman Al-Khalifa đệ nhị. Thật ra chỉ cần gọi anh ta là Ahmed là đủ rồi. Anh ta là Hoàng tử thứ hai của một Tiểu Vương quốc nào đó ở Trung Đông. Gần đây, anh ta phụng mệnh Hoàng gia nước đó đến thăm Trung Quốc, thương thảo về vấn đề nhập khẩu dầu khí.
Việc anh ta đến đương nhiên gây ra sự chú ý lớn đối với nhà nước. Mấy ngày hôm nay, ngoại trừ dẫn anh ta đi chơi khắp nơi thì việc nếm thử đồ ăn của Trung Quốc là điều không thể thiếu.
Hôm qua là ngày mồng 1 tháng 5, cũng là ngày cuối cùng mà anh ta ở đây. Hôm nay hẳn là ngày mà anh ấy phải đi. Cho nên việc tổ chức tiệc tiễn biệt cũng phải diễn ra một cách trang trọng nhất, phải bày ra những thứ đặc sắc nhất ở Trung Quốc. Vì vậy, người phụ trách chiêu đãi là Khổng Hạo Quân không khỏi nhớ tới con cá Đù Vàng mà Khổng Hạo Văn mang về hôm sinh nhật của ông nội mình.
Thế là hắn liền động lòng. Chỉ vì nuôi mình con cá Đù Vàng đó mà hắn thậm chí đã thuê nguyên một cái Thủy cung chỉ để thả con cá của Cổ Dục, Điều đó thực sự đã chứng minh rằng lựa chọn của hắn rất tốt. Tối hôm qua, sau khi con cá Đù Vàng đó được chế biến thành món canh cá Đù Vàng rồi đưa lên bàn ăn.
Khiến cho mọi người đều bất ngờ. Mà sau khi ăn thử, tất cả mọi người đều kinh động như gặp phải ông Trời.
Thậm chí Khổng Hạo Quân còn nhận được sự khen ngợi của cấp trên. Rõ ràng lần này hắn ta đã làm rất tốt.