Trong lúc hắn đang đắc ý vô cùng thì tên Ahmed lại khiến cho hắn trở tay không kịp. Vốn sáng sớm hôm nay là anh ta đã phải lên đường thì đột nhiên không đi nữa. Sáng sớm, anh ta đã tìm đến văn phòng của Khổng Hạo Văn, muốn hỏi hắn rằng con cá kia ở đâu.

Hắn muốn mang mấy con về cho Phụ Vương ăn thử. (vì bên các nước Trung Đông đa số đều theo thể chế Quân chủ Lập hiến nên để là Phụ Vương cho hợp lý, và sẽ để xưng hô chuẩn theo từng vị trí)

Thế nhưng điều này lại gây khó khăn cho Khổng Hạo Quân. Đều biết rằng chỉ có cá tự nhiên mới có thể có hương vị như vậy. Mà cá Đù Vàng tự nhiên lớn tới như vậy thì chỉ có thể gặp chứ không thể đòi. Hắn biết Ahmed không thiếu tiền. Mà đúng là anh ta nghèo thật, nghèo đến nỗi không thể tiêu hết tiền.

Hắn hiểu rất rõ anh ta. Kẻ này trên danh nghĩa có tất cả 6 cái mỏ dầu và 2 cái mỏ kim cương ở bên châu Phi. Hắn có nhà trên toàn thế giới. Tài sản ước chừng khoảng 100 nghìn tỷ Dollars Mỹ trở lên. Cũng bởi vì tiền của anh ta được coi là tiền của đất nước, cho nên chẳng có tên ở trên bảng xếp hạng bao giờ. Bằng không thì làm gì có chuyện mấy ông người Mỹ có thể ngồi chiễm trệ trên đó.

Nhưng vấn đề chính ở chỗ: con cá này không phải có tiền là có thể mua được.

“Ahmed điện hạ, xin ngài chờ cho một chút. Để tôi hỏi xem nó có còn không.” Nhìn bộ dạng của anh ta giống như không giả quyết xong hôm nay, vậy thì anh ta cũng không thèm đi, Khổng Hạo Văn không khỏi có chút vã mồ hôi. Sau đó rút điện thoại ra, do dự một hồi rồi gọi cho Cổ Dục.


“Alo. Ngài khỏe không!” Thấy điện thoại của mình rung lên một hồi, Cổ Dục cũng lấy ra xem thử. Khi thấy người gọi là Khổng Hạo Quân, hắn cũng không khỏi hơi bất ngờ. Hắn mới chỉ gặp Khổng Hạo Quân có mỗi một lần thôi mà. Lúc này sao anh ta lại gọi điện cho mình nhỉ?

“Ngài Cổ có bận gì không ạ? Tôi có chuyện muốn làm phiền ngài một chút.” Nghe thấy tạp âm loạn xạ từ bên đầu dây của Cổ Dục, Khổng Hạo Quân ở bên này cũng do dự một lúc rồi mở miệng hỏi.

“Chà, được rồi. Ngài cứ nói đi.” Ra hiệu rằng mình muốn nghe điện thoại, Cổ Dục đi ra ngoài phòng khách. Quả thực hắn còn cảm thấy rất bất ngờ. Khổng Hạo Quân gọi điện cho hắn làm gì chứ? Chẳng lẽ con cá kia xảy ra vấn đề gì rồi sao? Cổ Dục vẫn rất quan tâm. Mặc dù bây giờ hắn đã là một triệu phú, nhưng hắn vẫn là một người bán cá. Mà buôn bán thì có đền bù.

“Ngài Cổ à, chuyện là như này......” Nghe được lời của Cổ Dục, Khổng Hạo Quân có chút dở khóc dở cười mà nói cho Cổ Dục nghe nguyên nhân anh ta gọi tới.

Nghe xong lời của Khổng Hạo Quân, Cổ Dục cũng cảm thấy có chút ảo tung chảo. Đúng là con cá xảy ra vấn đề thật, nhưng vấn đề ở đây là nó ăn quá ngon, cho nên đối phương muốn mua nữa?

Nhất là sau khi nghe thấy được người mua là một vị Hoàng tử gì gì đó, Cổ Dục không khỏi nhếch miệng. Hắn bắt đầu ngửi thấy mùi dầu rồi đó.

“Giá cả thì không thành vấn đề. Ngài xem có được hay không?” Nghe thấy lời của Cổ Dục, Khổng Hạo Quân bên này cũng hỏi nhỏ.

“Không vấn đề gì cả. Cá thì tôi vẫn còn. Nhưng hiện tại tôi không có ở thôn Cổ Gia, mà là ở Cáp Nhĩ Tân. Khoảng ngày mai mới về được. Nếu như anh ta thật sự muốn, vậy thì ngày mai ông phái người đến lấy là được!” Nếu là buôn bán, Cổ Dục đương nhiên rất hoan nghênh. Liếc nhìn vào bên trong bể cá bí mật, bây giờ hắn còn có 12 con thôi. Hơn nữa, mỗi con đều ở trong nước giếng ít nhất là một tuần trở nên. Cơ thể béo tốt mỡ màng, rất thích hợp để bán đi. Thế là hắn mở miệng nói với Khổng Hạo Quân một tiếng.

“Được rồi. Để tôi nói với bọn họ một câu.” Nghe thấy Cổ Dục vẫn còn, Khổng Hạo Quân thở dài một hơi. Ít nhất là về mặt ngoại giao, hắn vẫn còn có thể giải quyết.


Việc ông ta nói chuyện với Hoàng tử Ahmed như nào chẳng liên quan gì tới Cổ Dục. Hắn quay lại phòng khách. Sau khi ăn cơm xong, hắn xin đi trước. Bởi vì mai hắn phải về lại thôn Cổ Gia, cho nên hôm nay phải đi mua những thứ cần thiết để mang về.

Cổ Dục lái xe thẳng tới cửa hàng điện tử ở Cáp Nhĩ Tân. Hắn vốn có ý đổi một chiếc điện thoại di động. Chiếc máy này hắn đã dùng 3 năm rồi. Hơn nữa lúc mua cũng là loại khá rẻ. Hơn 1000 tệ, hiện tại hắn là người không thiếu tiền, cho nên mua luôn.

Sau đó lại mua một chiếc máy tính, sau đó mua thêm cả một chiếc máy tính bảng. Sau đó lại mua thêm một chiếc máy ảnh DSLR (máy ảnh cảm biến kĩ thuật số). Mặc dù hắn không chụp ảnh, nhưng không có nghĩa là hắn không thể không mua được?

Nếu có cần, hắn còn có thể lại mua một cái XBOX hoặc là PS4. Khi nào ở nhà chán thì có thể mang ra chơi cũng là một lựa chọn tốt.

Sau khi hắn cửa hàng điện tử thì suy nghĩ đó hoàn toàn thay đổi. Những thứ này hắn đều phải mua, nhưng máy tính hắn muốn mua 2 cái. Một cái Laptop, một cái Case. Đừng hỏi nhiều, tôi có tiền. Xin cảm ơn!

Laptop mà hắn mua là Alienware, chính là chiếc máy tính được mệnh danh là chiếc máy tính khủng nhất. Nó có chi phí rẻ nhưng hiệu quả cao. Quả thực, nếu người thạo thì sẽ mua MSI để chơi game. Nó có chi phí cao và chất lượng tốt nhất. Nhưng mà MSI bảo hành khá là nát. Cho nên người không hiểu máy tính rất muốn mua.


Mà Alienware... Hmm, được rồi, mua thứ này chủ yếu là vì cảm tình với nó.

Dell Alienware Area 51M mới nhất có màn hình 17.3 inch, độ phân giải 144Hz. Sử dụng con CPU I9-9900K, card màn hình RTX 2080, 64GB RAM, 2 ổ SSD 1T rất ngon lành. Đương nhiên giá cả cũng phải “ngon lành” như vậy rồi. Hơn 50 ngàn tệ. Được rồi, trả trực tiếp luôn.

Ngoại trừ chiếc Laptop đó ra, Cổ Dục còn mua một cái máy Case. Chiếc máy Case cấu hình còn cao hơn chiếc Laptop. Sử dụng CPU I9-9900K, 128GB RAM, card màn hình RTX 2080TI….. Chỉ một cái thùng máy đó không thôi đã đáng giá hơn 70 ngàn tệ rồi.

Màn hình thì dùng loại 60 inch. Cái đó giá hơn 20 ngàn tệ.

Để mua mỗi 2 chiếc máy đó không thôi đã tốn của Cổ Dục hơn 200 ngàn tệ rồi. Nhưng hắn chẳng có chút nào tiếc sót cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện