Vài ngày sau, cũng là sinh nhật của mẹ Trần Lục Diên, thường năm đến ngày này ba của anh đều mở tiệc để chúc mừng sinh nhật bà ấy, còn mời rất nhiều khách đến tham dự.

Mà Trần Lục Diên đương nhiên không thể không có mặt, chỉ là anh sợ mẹ anh sẽ làm khó Noãn Thanh nên không đưa cô đi cùng. Hơn nữa tính cách của cô vốn rất để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, anh sợ cô sẽ không với những lời bàn luận đầy ác ý đó.

Trước khi buổi tiệc bắt đầu anh đã gặp mẹ anh, tặng quà cho bà ấy, còn nói chuyện với bà ấy vài câu, sau đó định lựa lời ra về trước.

Nhưng ba anh lại không đồng ý, ông ấy cau có: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ con, còn chuyện gì quan trọng hơn mẹ của mình nữa sao?”

Mẹ anh cũng nói thêm vào: “Phải đó, ở lại thêm một lát đi con, lâu lắm rồi hai mẹ con ta mới được cùng nhau nói chuyện vui vẻ như vậy.”

Chợt, Đào Chỉ Nhiên đi đến, thẹn thùng vén tóc ra sau tai, dáng vẻ ngọt ngào, thanh khiết hoàn toàn khác với bình thường, mà điểm nhấn chính là chiếc váy màu trắng đó, nhưng lại có cảm giác lạc quẻ, không phù hợp với cô ta.

“Con chào cô chú, anh Lục Diên!” Cô ta lén nhìn sang anh một cách e ấp, cứ như biến thành một người khác.

Ba anh nói: “Vậy hai đứa nói chuyện đi, ba và mẹ đi tiếp khách.”

Sau khi ba mẹ anh rời đi, anh cũng hờ hững ra mặt, không muốn cùng cô ta nói chuyện, nếu không phải vì cô ta là em gái của Đào Tử Khí thì ngay cả nhìn anh cũng cảm thấy buồn nôn.

“Lục Diên, em có thể uống cùng anh một ly không?” Cô ta tiến lại gần anh.

“Không thể.” Anh lạnh giọng.

Nhưng cô ta vẫn không có ý bỏ cuộc, còn mặt dày đưa ly rượu cho anh: “Anh không uống em sẽ đi nói với ba anh rằng anh ăn hiếp em, làm lơ em, anh đừng quên, hiện tại em vẫn là vợ tương lai của anh, ba anh sẽ không đồng ý hủy hôn đâu.”

Trần Lục Diên không thèm để ý đến cô ta, anh nhàn nhạt nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Nói xong anh liền bước đi.

Cô ta không cam tâm, đuổi theo anh, còn giả vờ bị vấp để anh quan tâm đến, nhưng anh không những không thèm ngó ngàng đến cô ta mà còn né tránh khiến cô ta va vào phục vụ, tự làm đổ rượu lên người mình.



“Tiểu… tiểu thư… cô có sao không?” Cậu phục vụ đó cuống cuồng lên, sợ sẽ bị mất.

Đào Chỉ Nhiên tức đến đỏ mặt, xấu hổ hét lớn: “Tránh ra!” Sau đó cô ta đi đến trước mặt anh, đanh đá nhìn anh, chỉ chốc lát đã lộ nguyên hình: “Trần Lục Diên, rốt cuộc cái con nhỏ Úc Noãn Thanh đó có gì tốt chứ? Cô ta chỉ là một con câm không quyền không thế, anh nghĩ… chỉ với anh mà có thể cưới cô ta sao? Ba anh sẽ không bao giờ cho phép, ba của em - Đào tổng cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh đâu.”

Trần Lục Diên không có phản ứng gì cũng không tức giận, nhàn nhạt lên tiếng: “Vậy thì sao? Cho dù tôi không cưới được cô ấy thì cũng không bao giờ cùng cô kết hôn.”

“Tại sao chứ trong khi em là lựa chọn tốt nhất của anh?” Cô ta rất hùng hổ cũng rất tự tin.

“Đó là với người khác, không phải tôi. Đối với tôi… cô không bằng cả một cái móng tay của Noãn Thanh, vì cô ấy là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, trái tim tôi cũng chỉ có thể dành cho một mình cô ấy.” Anh thẳng thắng đáp lại, không hề chừa cho cô ta một chút mặt mũi nào.

Trong lúc đó, trong lúc hai người họ đang đấu khẩu với nhau thì không khí xung quanh chợt ồn ào, bữa tiệc đã bắt đầu.

Bỗng, ở trên cầu thang xuất hiện một cô gái với bạch y thoát tục nhưng không kém phần kiều diễm khiến người ta phải ngước nhìn.

Không ngoại lệ, Trần Lục Diên và Đào Chỉ Nhiên cũng bị vẻ đẹp đó làm thu hút ánh nhìn, hướng mắt về cầu thang.

Lúc đầu anh chỉ là tò mò muốn nhìn thử nhưng không ngờ người con gái đó lại khiến anh phải kinh ngạc - Úc Noãn Thanh.

Mà Đào Chỉ Nhược cũng phải há hốc mồm, vì chiếc váy của cô ta mặc và chiếc váy của Noãn Thanh là cùng một kiểu.

“Không thể nào.” Cô ta ngơ ngác, vì đây là chiếc váy mà mẹ anh đã tặng cho cô ta, trên thế giới của có hai bộ duy nhất, do một nhà thiết kế nổi tiếng tự tay may từng đường kim mũi chỉ trước khi qua đời, nếu không phải có quan hệ rộng rãi thì e rằng có tiền cũng không thể mua.

Không lẽ mẹ anh không chỉ tặng cho cô ta mà còn tặng cho Noãn Thanh? Không biết thật hư là gì, nhưng phải công nhận rằng chiếc váy này hợp với Noãn Thanh hơn, từ khi bước ra cô đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, không khác nào một nàng công chúa bước ra từ cổ tích, thanh khiết, trong sáng, dịu dàng và đơn thuần. Cũng bởi vì vậy, từ khi Noãn Thanh xuất hiện cô ta đã trở nên mờ nhạt hơn bao giờ hết, không đáng chú ý đến.

Đào Chỉ Nhiên siết chặt tay, sau đó nhìn sang ánh mắt si mê của Trần Lục Diên nhìn cô, trong lòng cô ta càng bực tức nhưng lại không thể làm được chỉ, chỉ có thể nhanh chóng rời đi, tránh để người khác phát hiện ra còn tưởng rằng cô ta mặc hàng fake kém chất lượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện