Trên đường trở về, tâm trạng của Trần Lục Diên luôn không vui, im lặng không nói, chắc hẳn là đang rất tức giận, đang rất ghen tuông nhưng lại giả vờ bình tĩnh, là một người đàn ông chững chạc, tập trung lái xe.

Úc Noãn Thanh không thể nói chuyện nên cũng không biết phải làm sao mới có thể dỗ anh, cô rụt rè khều khều cánh tay anh, ánh mắt khẩn cầu, có chút e thẹn khiến người ta phải động lòng.

Nhưng lần này Trần Lục Diên thật sự giận rồi, anh không thèm để ý đến cô, còn hất tay của cô ra. Một lát sao, anh đột nhiên nói chuyện với giọng trầm ổn xen chút cáu kỉnh: “Có phải trước đây em thích cái người tên Đinh Hạo đó?”

Noãn Thanh hơi khựng lại, môi mím chặt không phản ứng gì, có thể nhìn ra là anh đã nói trúng tim đen của cô, khiến cô cảm thấy có hơi chột dạ.

Trần Lục Diên hừ lạnh, anh tức giận đến mức muốn phun lửa, nhưng cho dù cô có nói anh ấu trĩ cũng không sao. Vì anh chỉ muốn cô là của anh, không muốn chia sẻ với bất kì ai, cho dù là thanh mai trúc mã hay bạn từ nhỏ anh cũng không cho phép. Huống hồ chi anh còn có thể nhìn ra, Đinh Hạo đối với cô không giống như đang quan tâm em gái mà giống quan tâm đến người trong lòng hơn. Hơn nữa, nếu định mệnh không sắp xếp cho anh gặp cô thì có lẽ cái tên Đinh Hạo dó đã sớm đưa cô cao chạy xa bay, cô cũng đã sớm trở thành cô gái nhỏ của hắn, nghĩ đến đây thôi anh đã không thể nào bình tâm lại, cơn lửa trong lòng càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ.



Về đến nhà, mặc dù giận thì giận nhưng Trần Lục Diên vẫn mở cửa xe ra cho Noãn Thanh sau đó mới bỏ vào trong.

Noãn Thanh không biết làm sao mới có thể khiến anh vui, chỉ đành đi lẽo đẽo theo sau anh, chạy theo anh như một con mèo nhỏ đáng yêu.

Đột nhiên, Trần Lục Diên lại dừng bước, vì không để ý nên cô đã va vào lưng của anh, có chút đau.



Nhưng Noãn Thanh còn chưa kịp ngẩnh đầu nhìn anh thì đã bị anh đẩy xuống chiếc sofa bên cạnh, bá đạo đến gần cô: “Úc Noãn Thanh, em nghe cho rõ đây, anh không cần biết trước đây em và hắn đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết em đã từng yêu hắn ra sau, nhưng bây giờ em đã là người phụ nữ của anh, anh không có phép em thân thiết với hắn, không đúng, em không được thân thiết với bất kì người đàn ông nào nhoại trừ anh ra, có biết không?”

Noãn Thanh ngờ nghệch nhìn anh, đôi mắt ngây thơ như muốn hỏi, tại sao.

Cũng không biết từ khi nào mà Trần Lục Diên anh lại có thể hiểu được những đều cô muốn nói chỉ qua đôi mắt ấy. Anh hắng giọng, giả vờ nhìn đi chỗ khác nhưng tai lại ửng đó, anh thấp giọng: “Tại vì ghen! Anh ghen đó em có hiểu không? Chỉ cần nhìn thấy em cười nói với người đàn ông khác thôi lòng anh đã nóng như lửa đốt rồi, thật sự không thể chịu nổi.”

Noãn Thanh bị sự trẻ con của anh làm cho bật cười, hai mắt cong cong, gương mặt ngọt ngào, xinh xắn làm cho lòng anh xao xuyến.

Anh đan lấy tay cô, cúi xuống trán chamn trán, anh thủ thỉ, cứ như một đưa trẻ đang chịu ấm ức: “Noãn Thanh, có phải anh chưa từng nói với em không? Thật ra anh là một người có tính chiếm hữu rất cao, đặc biệt là đối với người con gái mà anh yêu, anh chỉ hận không thể giữ em cho riêng mình, nhốt em vào tủ kính, mãi mãi ở bên cạnh anh. Nhưng anh đương nhiên sẽ không bao giờ làm vậy, vì anh không muốn thương tổn em. Noãn Thanh, có phải em cảm thấy anh là một kẻ ích kỷ, cuồng chiếm hữu, sẽ ghét anh không?”

Noãn Thanh cười khúc khích, cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh, như một cánh hoa mềm mại lướt qua, còn chưa cảm nhận được gì đã tan biến.

“Em có biết em làm vậy… thì anh sẽ hứng lên không?” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, gấp gáp cướp đoạt bờ môi đỏ mọng của cô, cưỡng hôn cô.

Noãn Thân bị anh dẫn dắt, vô thức chìm đắm vào nụ hôn mãnh liệt này, còn chủ động há miệng ra mặc cho anh xâm nhập vào bên trong.

“Noãn Thanh, cả đời này của em, định sẵn đã thuộc về Trần Lục Diên anh rồi, em không chạy thoát được đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện