Đồng Đồng không bỏ ra quá nhiều suy nghĩ về chuyện này, cậu cử động ván trượt đã đeo vào chân, tò mò lại ngập ngừng: “Làm sao để đứng lên?”

Chu Du mang theo cảm giác nặng nề, nửa đỡ cậu, đau khổ bắt đầu tiến hành chỉ đạo.

“Tách ván trượt tuyết rộng ngang bằng vai, giữ thăng bằng.” Tay Chu Du vỗ vỗ bả vai cậu.

Đồng Đồng làm theo.

“Trọng tâm rơi vào giữa hai chân, như vậy ván trượt tuyết mới chịu lực cân bằng.” Chu Du ngồi xổm xuống bóp mắt cá chân cậu lại theo bắp chân sờ lên, “Em cảm nhận đi.”

Đồng Đồng bắt đầu cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Phần lưng phải thẳng, không nên căng quá, hơi thả lỏng.” Chu Du nói rồi sờ xuống từ lưng cậu, “Đầu gối và mông hơi cong.”

“Anh đang làm gì…” Đồng Đồng quay đầu nhìn cái tay hắn bóp lên mông mình.

Chu Du: “… … …”

“Nhiệm vụ của huấn luyện viên.” Chu Du buồn phiền mà nghiêm túc.

“Em xin đổi huấn luyện viên.” Đồng Đồng lườm một cái.

“Xin bác bỏ.” Chu Du nói.

“Xin lần nữa.” Đồng Đồng nói.

“Anh chuyên nghiệp!” Chu Du bất mãn vặn lại.

“Chuyên ông nội anh! Đừng có sờ!” Đồng Đồng trừng mắt mắng hắn.

Chu Du tủi thân bĩu môi, không làm chuyện mờ ám nữa bắt đầu chỉ dạy.

Trượt một lúc.

Huấn luyện viên Chu Du này quả thực rất chuyên nghiệp, ngoại trừ thích thừa cơ kéo tay nhỏ, hôn mặt gì đó, hướng dẫn vẫn rất tốt.

Hai mươi phút sau, Đồng Đồng đã miễn cưỡng có thể rời tay hắn, trượt một đoạn ngắn về phía trước.

Tạm dừng, Đồng Đồng chậm rãi trượt đến ghế dài để nghỉ ngơi bên cạnh đi lấy nước uống dưới sự hộ tống của Chu Du.

“Ngồi một lát.” Chu Du nói, “Anh đi nhặt kính bảo hộ của em.”

Đồng Đồng gật đầu, lúc nãy cậu trượt được một nửa không vừa lòng mắt bị siết, trước hết lấy xuống lại không tiện cầm, chỉ có thể đánh dấu, để ở đó trước.

Cậu ngồi trên ghế dài, nghỉ ngơi chừng năm phút, nhìn thấy Chu Du phía trước đúng lúc trượt một vòng quay về.

Trên đầu trên mặt Chu Du đều có vụn tuyết, hình như bị ngã.

Địa thế bên cậu hơi lệch một chút, lại có tấm chắn gió, ở góc độ này Chu Du không nhìn thấy cậu, cậu thấy Chu Du nhìn về phía cậu, sau đó ngồi xuống.

Chu Du ngồi trong tuyết, nhìn phía trước, hơi hơi rũ mắt, ấn đường không tự chủ cau lại.

Đây là một biểu cảm mang theo mời mịt lại có phần khổ sở.

Đồng Đồng ngẩn người ra, tiếp đó không hiểu sao trong lòng nhói một cái.

Thật ra thì cảm xúc của Chu Du không tốt lắm, cậu có thể cảm giác được.

Nhưng Chu Du vẫn luôn vô thức che giấu loại tâm trạng này, vì không để cậu nhìn ra.

Đồng Đồng cầm chai nước vừa uống một ngụm, lại chọn mấy miếng socola chuẩn bị bên cạnh, định cần đến cho Chu Du. Vừa bước lên trước một bước, cậu quên mất lúc này chân còn đeo ván trượt tuyết.

Vừa nhấc chân lên, bịch một tiếng, đầu đập xuống đất.

Chu Du nghe thấy tiếng động nhanh chóng quay đầu, không thèm suy nghĩ lập tức đứng lên.

Mang theo một cơn gió tuyết lao đến bên cạnh Đồng Đồng, cẩn thận đỡ cậu, lông mày đem rậm nhíu lại với nhau: “Uống nước xong sao không gọi anh.”

Lần này Đồng Đồng không biết ngã trúng những chỗ nào, cổ chân đau, khuỷu tay đau, mũi cũng đau như muốn gãy: “Chu Du…”

“Ơi.” Chu Du đau lòng lên tiếng, “Cục cưng ngã đau chỗ nào.”

“Không biết, hình như không sao.” Đồng Đồng nói xong, vừa ngẩng đầu, máu mũi chảy xuống.

Chu Du: “!”

Đồng Đồng: “… …”

Đồng Đồng vừa định duỗi tay quệt đi, Chu Du túm cổ tay cậu lại, ôm người đặt lên ghế dài.

Nhân viên công tác trông coi bên cạnh cũng vội vàng lấy hộp thuốc đặt bên cạnh đi qua.

“…. Xin lỗi.” Chu Du nhíu mày lấy khăn ướt cẩn thận lau giúp cậu, “Cổ chân không sao chứ?”

“Không sao, hình như chỉ ngã dập mũi. Anh nói xin lỗi cái gì.” Đồng Đồng hít mũi một cái, dường như không chảy nữa.

“Để em ngã là anh không đúng.” Chu Du rất khó chịu, “Anh muốn tự trừng phạt mình.”

“Không phải, tự em ngã mà.” Đồng Đồng liên tục xua tay.

“Thì để anh hôn em một cái đi.” Chu Du nói.

Đồng Đồng: “???”

Đây rốt cuộc là trừng phạt ai? Vả lại, lúc này có thể đừng nghĩ đến chiếm tiện nghi không!

Ba phút sau.

“Không phải hôn một cái sao! Sao vẫn chưa hôn xong hả! Đừng hôn nữa!” Đồng Đồng ngửa đầu trốn ra sau.

“Cái mặt này anh hôn một ngày cũng hôn không hết!” Chu Du nói.

“Ý anh là mặt em to hử?” Đồng Đồng lạnh lùng nhìn hắn.

“Miệng anh nhỏ! Phải hôn chín chín tám mốt lần!” Chu Du vừa nói vừa nhào tới.

“Đợi một lát! Đừng hôn! Hình như máu mũi chảy ra!” Đồng Đồng đẩy hắn ra, còn muốn nói gì đó, điện thoại bên cạnh vang lên.

Điện thoại vẫn để ở đây, cũng không để trên người.

Đồng Đồng cầm điện thoại qua nhìn, trên màn hình có năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là ba cậu gọi.

“Alo, ba.” Đồng Đồng nhận ra có gì đó không đúng.

“Ngày mai con về à?” Đồng Kinh Thân hỏi.

“Sao thế ạ?” Đồng Đồng trực tiếp hỏi.

Đừng nói trước giờ ba cậu sẽ không gọi điện thoại liên tục cho cậu như vậy, bình thường không nhận một cuộc điện thoại, lúc sau sẽ gọi lại.

Hơn nữa ba cậu biết ngày mai cậu về, lại mở miệng hỏi xác nhận lại lần nữa ngày mai về à.

“Thật ra thì con là con gái nhể?” Đồng Kinh Thân cười, “Giác quan thứ sáu này, ba chỉ hỏi con có phải ngày mai về không, con lại còn có thể nghe ra sao thế?”

Đồng Đồng không huyên thuyên với ba cậu, nhíu mày, “Rốt cuộc có chuyện gì ạ?”

“Không có gì to tát, mấy ngày nay ba tranh cãi với nhà họ Tào, thằng con trai kia lăn lộn đến độ hung ác, lần trước không phải còn gây xung đột với con ở nhà hàng sao, ba lo cậu ta tìm con gây rối.” Đồng Kinh Thân giải thích.

“Tào Lỗi Giang?” Đồng Đồng lục lại trí nhớ, nhớ lại một khuôn mặt phách lối vặn vẹo.

“Phải, trước khi lên máy bay gọi điện cho ba, ba đến đón con.” Đồng Kinh Thân nói xong lại bổ sung, “Con đừng lo lắng quá, thật sự không có chuyện gì.”

“Vâng.” Đồng Đồng gật đầu. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đoán chừng ba cậu cũng sẽ không để cậu về.

Đồng Kinh Thân lại dặn dò vài câu, Đồng Đồng đồng ý từng việc, mới cúp máy.

“Sao vậy?” Chu Du bẻ miếng socola bỏ vào miệng.

“Ba em hỏi có phải ngày mai về không.” Đồng Đồng tránh nặng tìm nhẹ.

Bên này Chu Du đã đủ loạn rồi, chưa kể trong nhà cậu không có chuyện gì, cho dù có chuyện gì, bây giờ cậu cũng không thể nói cho Chu Du.

“Ngày mai phải lên lớp tự học tối.” Chu Du nói.

“Anh còn biết phải lên lớp tự học tối?” Đồng Đồng cười hắn.

Chu Du hoàn toàn không thèm để ý giọng điệu chế giễu của cậu, duỗi tay ôm lấy eo cậu: “Em sẽ nhớ anh chứ?”

“Sẽ.” Đồng Đồng gật đầu, lại hỏi, “Chừng nào thì anh trở về.”

“Anh thích từ trở về mà em nói này.” Chu Du ôm cậu, “Qua hai ngày nữa, đợi anh xử lý xong bản thân.”

Hai người dính nhau ôm ấp, thâm tình đối mặt. Chưa đến ba phút, Đồng Đồng ngáp một cái.

Mí mắt của Chu Du cũng sắp không  mở ra được.

Thứ tình yêu này chia thành trạng thái thanh niên, trung niên, lão niên, đối diện một giây hôn lên, tình yêu thật nhộn nhịp.

Nhìn nhau một phút hôn lên, tình yên vẫn sống động lắm.

Đối với hai người nhìn nhau đã ngủ thiếp đi, cái này thuộc về —— không có tình yêu.

Đồng Đồng đề nghị: “Về đi…”

Chu Du ôm người đứng dậy: “Về!”

Sau khi về đến nhà, hai người rửa mặt qua loa, hai người vừa ngã xuống giường đều lập tức nhắm mắt lại như đã ngủ, giống như thi đấu.

Chu Du đấu không thắng, hắn hơi hé mắt, nhìn Đồng Đồng đang chìm vào giấc ngủ.

Đồng Đồng đang lo cho hắn, hắn biết.

Đêm qua chắc là Đồng Đồng ngủ không ngon. Hắn cũng ngủ không ngon, ngủ cả ngày căn bản như không ngủ. Trong đầu cực kỳ rối.

Chu Du cẩn thận dịch qua, nhẹ tay nhẹ chân kéo người vào lòng mình.

“Nhóc không có lương tâm, lại về rồi.” Chu Du nhỏ tiếng mắng cậu, hơi mỉm cười.

Vé máy bay vào mười một giờ trưa, lúc bảy rưỡi Đồng Đồng nghe chuông báo thức của đồng hồ thì tỉnh.

Chu Du cũng mở mắt ra, một tay kéo người qua đè dưới người mình: “Ngủ một lúc nữa.”

Đồng Đồng bị đè đến nỗi trợn trắng mắt, đạp một phát qua: “Anh nặng bao nhiêu tự anh không biết hả!”

Chu Du chớp chớp mắt, cứ vô cùng đáng thương như vậy nhìn cậu: “Anh nặng lắm à ~ ”

Đồng Đồng phồng lỗ mũi, sau khi hai mắt nhìn nhau với hắn, không biết làm thế nào duỗi tay ra vòng quanh eo hắn: “Đè được rồi chứ!”

Chu Du cảm thấy Đồng Đồng áp chế nóng nảy còn tha thứ cho hắn đáng yêu chết mất.

Đùa nữa thì sẽ thật sự phát cáu, Chu Du nghĩ như vậy, hôn mạnh một cái lên miệng cậu, mới cười đứng dậy đi lấy quần áo.

“Mặc cái này của anh.” Chu Du lấy ra cái áo len mềm mại từ tủ quần áo, lại lục ra một cái áo khoác lông lớn.

“Chỉ không đi vừa giày của anh.” Chu Du thở dài.

Hắn muốn toàn thân cao thấp của Đồng Đồng đều mặc đồ của hắn.

Chu Du suy nghĩ một lát, lấy quần lót của mình, lặng lẽ nhét vào balo của Đồng Đồng.

Bị Đồng Đồng rốt cuộc bùng nổ đánh một trận tơi bời.

Ăn sáng xong, hai người lên đường đến sân bay.

Đại sảnh sân bay người đến người đi, luôn luôn có ly biệt và gặp lại.

Vừa đi về phía trước mấy bước, một cô gái đẩy vali khóc hu hu, chàng trai tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô gái.

Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy cảnh thương tình, nghĩ đến sắp xa nhau, chớp chớp vành mắt bắt đầu chua xót.

“Vừa bị gió thổi à?” Chu Du cúi đầu nhìn cậu, dùng tay gẩy gẩy lông mi cậu. Lại thổi thổi vào mắt cậu.

Nước mắt của Đồng Đồng cứ thế mà bị thổi vào, đôi mắt khô thành Sahara.

Đồng Đồng: “… … …”

Cô gái bên cạnh bắt đầu khóc to hơn.

Chu Du cúi đầu nhìn cậu, bịt kín lỗ tai cậu, dùng khẩu hình miệng: “Đợi anh trở về.”

Đồng Đồng nhìn hiểu, nghiêm túc gật đầu, ngẫm nghĩ kéo giữ tay hắn, “Chu Du.”

Chu Du: “Ừm?”

“Thật ra thì em vẫn luôn đang nghĩ làm thế nào để anh đừng buồn như vậy, nhưng em hiểu cảm giác này, em biết không có cách gì.” Đồng Đồng két chặt tay hắn, “Nhưng em nghĩ, em vẫn muốn để anh bớt buồn một chút. Hai người cùng buồn dù sao cũng dễ chịu hơn một người buồn. Cho nên anh buồn thì nói với em, em chia buồn với anh.”

“Ừm, anh biết.” Chu Du im lặng một lúc, cười, “Bây giờ anh không buồn tí nào, em ngọt cỡ nào chứ, anh ngọt chết rồi.”

Cô gái đang khóc bên cạnh đột nhiên dừng lại.

Chu Du liếc mắt nhìn thoáng qua, hai người bên kia đã ôm hôn nhau.

Hắn lại quay đầu nhìn Đồng Đồng vô cùng bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy miệng ngứa ngứa. Hắn  nuốt ngụm nước bọt, nghiêm túc hỏi: “Có phải chúng ta còn chuyện chưa làm không.”

“Cái gì?” Đồng Đồng nghi hoặc.

“Thì… em nhìn xem…” Ánh mắt Chu Du liếc lung tung, mỗi ngày hắn và Đồng Đồng cũng hôn tới hôn lui, nhưng đúng là chưa bao giờ hôn trước mặt nhiều người như vậy.

Hắn không quá để ý đến cái nhìn của người khác, hắn chỉ lo Đồng Đồng ngượng ngùng.

Nhưng hôn tạm biệt ở sân bay là tiêu chuẩn cơ bản nhất.

Thế là hắn đổi một cách nói uyển chuyển hơn.

“Em xem đợi máy bay thật nhàm chán.” Chu Du giả vờ như cảm khái, “Hơn mười phút khốn khổ như thế, làm sao để vượt qua đây, cũng nên làm vài việc gì đó đi, em nói xem.”

Lần này Đồng Đồng nhanh chóng hiểu ý được, cậu vô cùng tán thành gật đầu: “Vậy chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh.”

Chu Du suy nghĩ, không có vấn đề gì, hôn ở đâu mà chẳng phải hôn.

Hắn cấp tốc kéo Đồng Đồng đến phòng nghỉ VIP, cái loại có giường đó.

“Bắt đầu đi.” Đồng Đồng ném balo, lại cởi áo khoác quá khổ trên người ra.

“Đợi đã ——” Chu Du sững sờ, “Có phải chúng ta… nhanh quá không…”

“Cái gì nhanh quá?” Đồng Đồng lục ra một xấp bài thi trong balo.

“Thì là nhanh quá…” Chu Du nhăn nhó thẹn thùng.

“Chúng ta sẽ từ tờ Hoàng Cương mới nhất ——” Đồng Đồng ôm bài thi xoay người.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Thời gian dường như dừng lại.

Đồng Đồng mờ mịt nhìn Chu Du: “Áo anh đâu?”

Tầm nhìn đi xuống, Đồng Đồng nhắm chặt hai mắt rống: “Mặc quần vào!”
Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Cởi quần áo trong một giây! Trâu bò chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện