Xuống máy bay, đi ra, Đồng Đồng liếc mắt đã thấy ba mình.

Ba cậu coi như cao trong vóc người phương Nam, một mét tám hai, mặc bộ âu phục màu xám, chải tóc bóng loáng.

Ánh mắt cô gái lắc lư xách vali bên cạnh cũng không biết phóng đi đâu.

Đồng Kinh Thân tiên sinh là một người rất có phong độ đàn ông, vẫy vẫy tay về phía Đồng Đồng, không chút lưu tình nào, quay đầu bước đi.

Hoà nhã cười với cô gái đang cố sức kéo bên cạnh, đi xách vali giúp cô gái.

Sau lưng Đồng Đồng đeo balo lớn, trên khuỷu tay còn ôm cái áo lông quá khổ của Chu Du

Cậu sắp bị đè chết.

Đồng Kinh Thân tiên sinh vậy mà đi xách vali giúp một cô gái.

Cậu muốn tố cáo.

Bùi Vân nữ sĩ! Mẹ xem! Chồng của mẹ! Thông đồng với cô gái! Không biết xấu hổ! Cũng không cần con trai! Đồng Kinh Thân giúp cô gái xách vali xong quay lại, mỉm cười búng một cái lên trán Đồng Đồng đang đen mặt: “Đưa balo cho ba.”

“Con tự xách.” Đồng Đồng hừ một tiếng.

“Tính con gái.” Đồng Kinh Thân cười cậu, “May mà con trông giống mẹ xinh đẹp như thế, nếu trông giống ba ba sẽ đánh con.”

Đồng Đồng nhịn không được cười lên: “Chu Du trông cũng rất khiến người ta xuống tay.”

“Phải.” Đồng Kinh Thân nheo mắt nhìn cậu, “Ba thấy con bắt nạt nó mấy lần rồi.”

“Đó là cậu ấy đáng đời.” Đồng Đồng vừa nghĩ đến Chu Du gian xảo, cười đến độ mắt cũng cong.

“Con trai à…” Đồng Kinh Thân thở dài, “Chúng ta giải thích thế nào với mẹ con đây.”

Đồng Đồng ngớ người, cẩn thận suy nghĩ: “Chắc là không chênh lệch bao nhiêu đâu…”

“Chênh lệch lớn đó.” Đồng Kinh Thân bất đắc dĩ.

“Chu Du nhìn đẹp trai, vóc người cũng cao, thành tích cũng được, tính tình cũng tốt, mẹ con cũng thích cậu ấy.” Đồng Đồng nói một hơi, tiếp đó suy nghĩ, “Ai làm con dâu mà không phải làm? Chắc là Chu Du có thể làm tốt.”

“… Đợi đã?” Đồng Kinh Thân mở to hai mắt, “Con dâu?”

“… Dạ.” Đồng Đồng lên tiếng, lại gật đầu, “Vâng ạ, con dâu.”

Đồng Kinh Thân sững sờ một lúc lâu, sau khi lên xe cũng chưa lấy lại tinh thần.

Đồng Đồng liếc nhìn tài xế lái xe đằng trước, nhận ra là người nhà chú Trang, cũng không kìm nén nữa, lay tỉnh ba cậu.

“Nhà mình với nhà họ Tào rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?” Đồng Đồng không nhịn được hỏi.

“Cái này nói rất dài dòng…” Đồng Kinh Thân dừng một lát, “Dự án cuối cùng công ty nhận bị lừa thảm rồi cái này con biết nhỉ? Ba vẫn tưởng rằng nguyên nhân do mình, vả lại ba vẫn tưởng là bọn họ giữ chức ở đây chỉ là một… một nhân vật nhỏ, nhiều nhất là một vai đẩy tay nắm cửa.”

“Sau đó… rất tình cờ ba với chú Trang của con phát hiện ít đồ vật.” Đồng Kinh Thân cười, nói rất lẫn lộn không rõ, “Bây giờ đang lấy chút đồ vật kia đào xuống dưới đây, gần đây bọn họ đã chú ý đến rồi.”

“Đừng lo, bọn họ cũng không ngốc, ba con đang nắm thóp của họ đó, cứ cho là Tào Lỗi Giang lại lăn lộn, ba cậu ta cũng sẽ ngăn lại.” Đồng Kinh Thân lại bổ sung.

Phán đoán của Đồng Kinh Thân tiên sinh không có sai lầm gì, sau khi Đồng Đồng đi học được hai ngày cũng không có ai tìm cây gây rối.

Chẳng qua tâm trạng của Đồng Đồng cũng không khá lắm.

Bởi vì thời gian trở về của Chu Du chậm lại, nhưng dầu gì cũng gọi điện thoại được.

Mỗi khi trời tối hai người sẽ giơ điện thoại anh nhìn em, em nhìn anh.

Mỏi mắt chờ mong, nhìn hết tầm mắt Thiên Nhai Lộ.

Chu Du chậm rãi tự điều chỉ xong, nhưng trong nhà vẫn có chút chuyện. Trong lúc nhất thời hắn không đi được.

Mỗi ngày chỉ có thể dựa vào video để sống.

Chu Du hắt hơi một cái, vẻ mặt đau khổ: “Đồng Đồng… em nhìn anh nè… nhìn anh đi…”

“Anh mặc quần áo tử tế vào.” Đồng Đồng cúi đầu làm bài thi, cũng không thèm liếc mắt nhìn lên điện thoại.

“Anh nóng.” Chu Du đưa camera điện thoại quay về ngực mình, “Em xem, biết động kìa, em muốn sờ không?”

“… Chu Du.” Đồng Đồng cảm thấy cay mắt, nhịn rồi lại nhịn, “Lấy bài thi em nói ra, ngay bây giờ, lập tức, mặc áo vào.”

Chu Du nghĩ tình cảm mãnh liệt khỏa thân trò chuyện, online hẹn phịch.

Nhưng tiếc rằng Đồng Đồng lại mở lớp học ngữ văn trực tuyến của thầy Đồng.

Chu Du hạnh phúc lại đau khổ, chẳng qua may mà ngày mai hắn có thể gặp Đồng Đồng.

Đồng Đồng cũng nhớ Chu Du, nhưng không biểu lộ ra, cậu giấu đi, như vậy cool hơn.

“Đồng Đồng…” Chu Du gọi cậu.

“Ừm?” Đồng Đồng dừng làm bài thi, ngẩng đầu nhìn về phía camera.

“Anh muốn hôn em.” Chu Du nói.

Đồng Đồng cười ngượng ngùng, mím môi một cái, “Lại không hôn được.”

“Em đưa miệng lại gần.” Chu Du nói xong cũng đưa miệng kề sát camera, moah một tiếng, “Chúng ta hôn thế này.”

“… …” Đồng Đồng do dự trong chốc lát, đặt bút trong tay xuống, cầm điện thoại lên, kề sát bên ngoài miệng mình.

“Moah!” Chu Du bên kia vô cùng vang dội.

“… Moah.” Vành tai Đồng Đồng đỏ lên, hôn một cái rất nhỏ tiếng.

“Moah moah!! Em hôn mạnh một chút đi!” Chu Du làm nũng.

“… Moah!” Đồng Đồng cười bẹp một cái.

“Moah moah moah moah!”

“Moah moah moah moah moah!”

Hai người cứ hôn nhau như thế, giống như thi đấu, anh một cái, em một cái, hôn tới mức vui sướng.

Cho đến khi hôn đến nỗi điện thoại hết pin, Đồng Đồng mới mơ mơ màng màng ôm điện thoại ngủ thiếp đi.

Vừa ngủ vừa chu môi.

Buổi sáng lúc thức dây miệng mỏi kinh khủng, suýt chút nữa không thu lại được.

“Nhanh, sắp muộn rồi.” Bùi Vân đưa sữa đang còn nóng cho Đồng Đồng, lại hỏi, “Chu Du vẫn chưa quay lại à?”

“Hôm nay quay lại, khoảng giữa trưa là đến.” Tâm trạng Đồng Đồng rất tốt.

“Con đi đón nó hả?” Bùi Vân vừa nói vừa vội đem bánh bao xíu mại đặt hết vào hộp cơm, “Ủ trong lòng trước, lên xe rồi ăn, đừng ăn trên đường, sẽ lạnh.”

“Con với Trang Khiêm đến sân bay đón cậu ấy.” Đồng Đồng vui vẻ nhận lấy, biểu cảm trên mặt lại trở nên hơi do dự, như muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời.

“Sao vậy?” Bùi Vân nghi hoặc.

“Không sao.” Đồng Đồng cười một tiếng, “Mẹ con đi học đây!”

Tiếp theo chính là tiếng động như bay xuống cầu thang.

“Đừng chạy!” Bùi Vân gọi xuống dưới.

“Biết rồi ạ!” Giọng Đồng Đồng rất vang.

Bùi Vân thò đầu ra từ bệ cửa sổ cười nhìn cậu.

Ánh nắng mai xuyên qua chạc cây, bóng dáng Đồng Đồng nhảy nhảy nhót nhót chợt ẩn chợt hiện dưới cây ngô đồng to lớn.

“Trưa hôm nay Chu Du về, không phải về ngay bây giờ.” Trang Khiêm liếc mắt nhìn cậu.

“Tao biết mà.” Đồng Đồng trả lời.

“Vậy ngài có thể đừng nhảy nhót không?” Trang Khiêm không nhịn được gầm nhẹ, lại nghiêng đầu chỉ chỉ nữ sinh đang nhìn về phía hành lang bên này, “Nhảy gì mà nhiệt tình! Bọn con gái lớp mình đang nhìn chúng ta đấy! Chúng ta đang luyện dẫn bóng rổ, không phải đang nhảy dây thun đâu!”

Đồng Đồng: “… … …”

“Quan hệ này của hai đứa bây, làm tao kẹp ở giữa rất khó xử.” Trang Khiêm cái có cái không đập bóng xuống mặt đất, “Tao đối mặt với Chu Du cũng lúng túng, gọi tiếng anh em cũng không dễ, về sau cũng không biết nên xưng hô với nhau như thế nào.”

Đồng Đồng đánh bóng rổ cho cậu ta, cậu cũng không nghĩ được nhiều đến vậy.

“Mày nói tao gọi cậu ta là em rể, hay em dâu thì phù hợp nhỉ?” Trang Khiêm đánh giá Đồng Đồng.

chỗ em rể tác giả viết là 小舅子 (cậu em vợ) có lẽ tác giả viết nhầm vì theo câu trên thì Trang Khiêm đang tính gọi Chu Du là gì, nếu gọi em vợ thì có nghĩa Đồng Đồng là vợ Trang Khiêm (?) nên tui mạn phép sửa lại

Thật ra lời này cậu ta coi như hỏi không, tuy cậu ta không hiểu nhiều chuyện về phương diện này, nhưng Chu Du nhìn không giống là em dâu…

“Em dâu.” Đồng Đồng mở miệng, nói đến độ bình thản.

“Đậu má?” Trang Khiêm sợ đến nỗi đập bóng rổ vào trứng mình.

“Trâu bò.” Trang Khiêm khiếp sợ.

Là rất trâu bò, trong mấy ngày ngắn ngủi, Đồng Đồng dựa vào sức một người, cứng rắn đem danh hiệu của Chu Du khai hỏa ra ngoài!

Giữa trưa tan học, Đồng Đồng và Trang Khiêm vội vã rời khỏi trường.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bên bọn cậu cũng đã đến mức cần mặc áo bông.

Đồng Đồng sợ nóng lại sợ lạnh.

Gió bấc thổi vào mặt, lạnh đến nỗi run rẩy, răng kêu lập cập, vùi cằm vào trong cổ áo.

“Sao mày mặc nhiều thế mà vẫn có thể lạnh cóng thành dạng chó thế này?” Trang Khiêm liếc cậu một cái, thắc mắc đến tột độ.

“Trâu bò chứ.” Đồng Đồng run rẩy vẫn không quên đắc chí.

“Mặc của tao đi.” Trang Khiêm kéo khóa áo khoác xuống, cởi áo khoác ra, ném lên đầu cậu, “Tao chơi bóng rổ xong, đang nóng.”

Sau khi mặc áo bông của Trang Khiêm, tiếng động răng va vào nhau lập cập của Đồng Đồng dừng không ít.

Lên xe lại được hơi ấm trên xe thổi, tay dần dần ấm lên.

Lúc đến cổng sân bay Đồng Đồng không ngừng nhìn điện thoại, Chu Du vẫn chưa gửi tin nhắn cho cậu.

Đợi người rất khiến người ta háo hức lại hơi phấn khích, Đồng Đồng không nhịn được lại nhảy hai bước.

“Tao kéo dây thun cho mày nhá?” Trang Khiêm bất đắc dĩ thở dài.

Đồng Đồng ngượng ngùng áp chế lại tâm trạng vui mừng muốn nhảy, đanh mặt bắt đầu đóng vai lãnh khốc.

Đợi năm phút nữa, Đồng Đồng sốt ruột đến độ lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Không ngừng nhìn điện thoại nhiều lần, sao Chu Du vẫn chưa gửi tin nhắn lại cho cậu.

“Mày…” Trang Khiêm giữ lấy bả vai cậu nhấn xuống, “Cmn mày đừng nhảy nữa!”

“Tao ——” Đồng Đồng vừa định nói chuyện, giọng nói im bặt đi.

Cậu nhìn thấy Chu Du!

Cậu! Nhìn thấy! Hắn! Thì ra không phải quáng gà!

Chu Du đẩy vali đến gần, Đồng Đồng kìm lòng không được đi về phía trước hai bước, lại suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, thời gian như dừng lại, lại giống như không dừng.

Chu Du đi về phía cậu, toàn bộ những người bên cạnh tự động tàng hình.

“Đồng Đồng!” Chu Du đi ra từ bên trong, trực tiếp quẳng vali đi, lao về phía cậu.

Đồng Đồng không biết làm sao nhìn thấy cảnh này, viền mắt cũng hơi nóng lên.

Cậu không khống chế được mở hai tay ra, vừa định lao lên trước hai bước.

Chu Du dã mang theo gió ấm nhào vào cậu, ôm chặt cậu vào lòng.

“Đồng Đồng…” Giọng Chu Du rất ồm.

“Ừm.” Đồng Đồng xoa hai cái lên lưng hắn, lúc này mới có một chút cảm giác chân thật.

“Anh rất nhớ em.” Nước mắt của Chu Du cũng sắp chảy ra.

Đồng Đồng vốn đã nhớ Chu Du, nhớ trong lòng như gãi ngưa ngứa, lúc này Chu Du nước mắt giàn giụa, viền mắt đỏ lên nhìn cậu chằm chằm.

Cảm xúc Đồng Đồng nhẫn nhịn nửa ngày có phần không khống chế được, cậu hít hít cái mũi chua xót.

“Em cũng nhớ anh.” Đồng Đồng ôm chặt hắn.

“Mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây anh đều nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mùi của em.” Chu Du nói xong cúi đầu thật sâu hít một hơi trong áo khoác cậu, “Chính là mùi này! Mùi anh yêu nhất! Anh cứ nhớ mãi không quên! Dư vị vô tận! Thơm thấm vào ruột gan! Mùi hương khói thơm không dứt!”

Đồng Đồng càng nghe càng sai, nước mắt chậm rãi nhẫn nhịn nuốt vào.

Cúi đầu liếc nhìn áo khoác của mình, cái này mịa nó không phải áo của cậu.

“Đồng Đồng…” Trang Khiêm ở bên cạnh cũng nghe khóc, “Anh em nhiều năm như vậy, là tao phạm sai lầm, là tao có lỗi với mày.”

“Chu Du!” Trang Khiêm gào thét, “Chúng ta thẳng thắn đi! Đồng Đồng cũng biết rồi!”

“Thẳng thắn? Thẳng thắn cái gì!” Lúc này Chu Du đang đắm chìm trong đau khổ, đầu óc chuyển chậm, nhớ tới điều hắn và Trang Khiêm biết cùng lúc, lại phải thẳng thắn với Đồng Đồng.

Đầu óc vừa hơi xoay chuyển, liền luống cuống, suýt nữa quỳ xuống: “Đồng Đồng! Anh thật sự không cố ý nhận những bức thư thư tình đó của nữ sinh!”

Trang Khiêm: “… …”

“Những?” Đồng Đồng híp mắt lại, nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.

“Là các cô ấy nhét vào ngăn bàn của anh!” Chu Du sợ đến nỗi tay run lên, “Thật đấy! Anh không quen biết ai cả, anh cũng không biết làm sao trả lại!”

“À… Còn muốn quen biết người ta?” Đồng Đồng khoanh tay, bắt đầu cười gằn.
Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Come out là không thể nào, đời này không có khả năng come out.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện