Không cần biết Dịch Triệt có bất ngờ cỡ nào, hay Hứa Đường Thành có không tình nguyện bao nhiêu thì mũi kim này vẫn đâm xuống vô cùng dứt khoát. Dịch Triệt cảm thấy bất an, dè dặt nhìn người đang nằm trên giường. Nhưng Dịch Triệt phát hiện, từ sau khi tiêm xong, mí mắt Hứa Đường Thành không nhấc lên lần nào nữa.
“Đường Thành ca…” Hắn gọi một tiếng rồi nói, “Bác sĩ nói lần này không tiêm không được, chỉ cần tiêm xong anh sẽ khỏe lên ngay.”
Dịch Triệt ngồi xuống trước mặt Hứa Đường Thành nói ra những lời này, thanh âm rất nhẹ, như đang dỗ dành. Không thể làm theo yêu cầu của y, không thể đứng ở phe y. Dù yêu cầu của Hứa Đường Thành có vô lý đi chăng nữa, hắn giải thích rồi vẫn cảm thấy chột dạ.
Người nằm trên giường không biết có nghe thấy hay không, dù sao chỉ nhắm mắt lại chẳng thèm để ý đến hắn.
“Em sai rồi…”
Y tá đẩy cửa bước vào, chấm dứt màn nhận lỗi lâm li bi đát này. Trên xe đẩy là dụng cụ truyền dịch, nhìn qua so với mới nãy còn hoành tráng hơn nhiều.
Dịch Triệt cảm thấy tim gan đều đau, mới tiêm thôi đã như vậy, giờ truyền dịch phải làm thế nào đây.
“Người nhà bệnh nhân đi lãnh chăn đi,” y tá đối với lo âu của hắn không hề có cảm giác, bàn tay nhuần nhuyễn lấy túi dịch ra, rũ mắt nói, “Bây giờ truyền dịch nữa chắc trễ lắm mới xong.”
Nói đến chuyện nghiêm túc, Dịch Triệt lập tức quẳng đống suy nghĩ đau lòng kia sang một bên. Hắn đứng dậy đáp lại một tiếng rồi bước ra ngoài. Đi tới cửa mới chợt quay đầu lại.
“Cho em hỏi…phải lấy chăn ở đâu ạ?”
Y tá chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ra cửa quẹo phải, tới khúc cua thì quẹo trái, gian thứ hai cuối cùng bên phải.”
Dịch Triệt đọc đi đọc lại chỉ dẫn như khẩu lệnh, cố hết sức để ghi nhớ. Vừa mới nhấc chân rời khỏi, phát hiện trong lúc mình hỏi thăm thì y tá đã cầm túi dịch lên, đang chuẩn bị truyền. Đầu kim tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, Dịch Triệt nhìn thấy, lại nhìn Hứa Đường Thành, nói với y tá: “Chị chờ xíu em trở lại hãy ghim kim vào nha.”
Không nghĩ tới nam sinh cao lớn này lại mang trong mình tấm lòng người mẹ vĩ đại tới như vậy, y tá quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút buồn cười nói: “Được rồi, đi nhanh lên.”
Hắn nhanh chóng nộp tiền thế chân rồi chạy đi lấy chăn.
Tuy nói chăn trong bệnh viện đã được khử trùng sạch sẽ, nhưng Dịch Triệt vẫn ngửi thấy chút mùi khó chịu, mặt chăn cũng bị ố vàng, nhìn rất không sạch sẽ. Nghĩ tới lúc ăn cơm Hứa Đường Thành lần nào cũng phải lấy khăn lau sạch mặt bàn, lúc mình tựu trường còn cố ý cho mình mượn ga trải giường, hắn đành phải đắp tạm áo phao lên người Hứa Đường Thành, kéo đến tới ngực y rồi dừng lại.
Trong quá trình này Hứa Đường Thành có mở mắt ra một lần, nhưng mà còn chưa có nhìn hắn đã rũ mắt nhìn áo phao đang đắp trên người mình.
Vốn tưởng rằng lúc truyền dịch sẽ phải đắc tội y lần nữa, nhưng không ngờ chính là Hứa Đường Thành lại không hề nháo chút nào, từ đầu đến cuối còn rất phối hợp. Y tá bảo nắm chặt tay lại thành quyền, y cũng rất ngoan ngoãn mà làm theo.
Dịch Triệt thở phào nhẹ nhõm, đứng một bên nhìn y tá ghim kim vào.
“Mạch máu rất dễ ghim.” Y tá vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, nói một câu như vậy.
Dịch Triệt bởi vì những lời này mà vươn cổ nhìn sang tay y. Da Hứa Đường Thành vốn trắng, cánh tay lúc này lại chẳng thấy được chút huyết sắc, trắng đến dọa người.
Đang yên đang lành, tại sao lại thành ra như vậy? Nhìn mu bàn tay y Dịch Triệt chỉ thấy đau lòng không thôi, người hắn đặt ở trong lòng không nên chịu khổ, càng không nên gặp phải những chuyện này.
Y tá trước khi đi không quên dặn dò hắn phải nhìn kỹ, coi khi nào dịch trong bình sắp hết thì đi gọi cô. Mặc dù vô cùng công thức hóa mà học thuộc lòng mấy lời dặn dò này, Dịch Triệt vẫn gật đầu ngay tấp lự. Nghiêm túc ghi nhớ những điều này, trong khoảng thời gian kế đó, hắn chỉ ngồi trên mép giường mà chăm chú quan sát.
Nhiệt độ trong phòng từ đầu đến cuối luôn rất thấp, cửa sổ đóng không chặt nên vẫn có chút gió lọt vào. Dịch Triệt thấy vậy đứng đậy nhét chăn vào quần áo cho y.
Hắn lúc này đã không còn hốt hoảng như ban nãy nữa, dẫu sao thì Hứa Đường Thành cũng đã được chữa trị, dáng vẻ khó chịu cũng đã biến mất không thấy tăm hơi. Hắn cũng tin tưởng, chỉ cần mình chăm sóc y thật tốt, sẽ rất nhanh thôi, y có thể khôi phục lại bộ dáng khỏe mạnh lúc trước.
Chỉ cần chăm sóc y thật tốt.
Rõ ràng đã miễn cưỡng coi như an ổn, nhưng tự nhiên nghĩ tới đây hắn lại cảm thấy chán nản, cảm giác sợ hãi ban nãy bỗng dưng ùn ùn kéo tới.
Hắn nhìn chất lỏng trong suốt đang từ từ chảy vào cơ thể y từng chút một, cả ống dẫn nho nhỏ trên mu bàn tay y. Đột nhiên hồi tưởng lại, lúc cây kim ghim vào mạch máu y, y tá bóp bình truyền dịch một cái, có một chút máu chảy trở về.
Màu đỏ sẫm từ trong ống dẫn nhô ra, lại chảy ngược vào trong cơ thể y.
Màu sắc đó đối với Dịch Triệt chẳng phải xa lạ, dẫu sao hắn cũng đánh nhau rất nhiều lần, mất rất nhiều máu. Nhưng đây là lần đầu tiên cái màu này khiến hắn kinh hồn bạc vía.
Hắn nghĩ tới đây đã sợ tới run rẩy, thậm chí hắn còn nghĩ, lỡ như ban nãy hắn không nhận cú điện thoại đó, lại lỡ như hắn không có ở trong trường, nếu hắn không ở bên cạnh y, thì y sẽ đến bệnh viện bằng cách nào.
Suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng là chuyện không có xảy ra. Bây giờ tỉnh táo lại, hắn chỉ sợ có một ngày, mấy cái “lỡ như” này trở thành hiện thực.
Nghĩ tới đây, liền không dám nghĩ nữa.
Bên ngoài phòng bệnh tạm thời luôn có y tá bác sĩ tới lui liên tục, Hứa Đường Thành vì thế ngủ cũng không yên ổn, thỉnh thoảng sẽ xoay đầu, hoặc nhúc nhích người một chút. Những lúc như vậy Dịch Triệt sẽ nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay y, cẩn thận đè lại chỗ kim tiêm, còn phải cẩn thận để không đánh thức y. Mà trong phần lớn thời gian còn lại, mặc dù y có cử động đôi chút nhưng vẫn duy trì được tư thế nằm thoải mái. Thân thể cuộn tròn, cằm bị áo phao che lại chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Dịch Triệt khó có được cơ hội yên tĩnh mà ngắm nhìn y như thế này, nên từ đầu đến cuối hắn cũng không có động đậy. Chỉ khi cảm thấy người tê cứng hắn mới miễn cưỡng nhúc nhích một chút.
Hứa Đường Thành một mực ngủ say, cho tới khi túi dịch đầu tiên chảy hết phân nửa, cửa phòng bệnh bị mở ra, hai y tá đẩy một bé gái bước vào.
Bác sĩ chẩn đoán rồi cho thuốc, xung quanh bắt đầu ồn ào lên khiến Hứa Đường Thành chậm rãi mở mắt ra.
Dịch Triệt lập tức đứng dậy, chắn ngay trước mặt y.
“Anh thấy không thoải mái hả?”
Hứa Đường Thành nháy mắt mấy cái, giống như phản ứng lại. Dịch Triệt lúc này mới chú ý hai cánh môi y khô tới nỗi gần như dính lại với nhau. Y rõ ràng động đậy muốn mở miệng nói gì đó nhưng chúng vẫn không có tách ra.
“Để em đi lấy cho anh chút nước.” Nói xong, Dịch Triệt mới nhớ tới lúc nãy bác sĩ nói, bây giờ Hứa Đường Thành không ăn nổi cái gì hết, nước cũng không được uống.
“Đừng cho cậu ấy uống nước, giờ uống vào cũng sẽ nôn ra. Cậu đi lấy chút nước ấm rồi nhúng tăm bông vào, chậm nhẹ lên môi cậu ấy thôi.”
Vẫn là y tá lúc nãy ghim kim cho Hứa Đường Thành. Dịch Triệt xoay người lại nhìn cô, chậm lại nửa nhịp mới hỏi: “Cái đó ở đâu ạ?”
Ở bệnh viện cả nửa ngày trời, cái hắn hỏi nhiều nhất chính là, cái đó ở đâu, cái này phải làm thế nào, thật giống như chuyện rất bình thường, chuyển tới bên người hắn lại trở thành trường hợp ngoại lệ.
Y tá vốn đang định rời đi, vừa nhìn thấy cậu nhóc mới đầu còn khẩn trương giờ đang lộ ra thần sắc lúng túng, không hiểu sao lại mềm lòng nói: “Cậu đợi chút, để tôi đi lấy cho.”
Dịch Triệt không nghĩ tới sẽ nghe được một câu trả lời như vậy, vội vàng nói tiếng cảm ơn, còn thấy không đủ, lại khom lưng một cái.
Y tá bật cười, cảm thấy cậu nhóc này rất chân thành. Dù là lo lắng hay cảm ơn đều vô cùng thành thật. Cô đã làm việc ở bệnh viện này mấy năm, gặp đủ loại người, lúc đem ly nước ấm với hai cây tăm bông đưa cho Dịch Triệt, cô còn nghĩ, thiếu niên mới ra đời không lâu, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, hẳn là như thế này đi. Hắn không quá biết cách chăm sóc người khác, cũng không biết nên ứng phó với chuyện bất ngờ xảy ra như thế nào, nhưng cách hắn lo lắng, cố gắng học hỏi đều không thua bất kỳ ai.
Dịch Triệt ở trong phòng bệnh yên tĩnh giúp Hứa Đường Thành chấm nước lên môi, hai cánh môi vừa mới được thấm nước lập tức mềm lên một ít, hắn nghe thấy cô nhóc nằm giường bên nói “Tay lạnh”.
Cô nhóc cũng đang truyền dịch, ngồi cạnh cô nhóc hẳn là người mẹ. Vừa nghe cô nhóc nói lạnh người phụ nữ kia đã đứng lên, dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài. Lát sau đã quay trở lại, còn cầm trên tay một túi ủ ấm, đặt lên cổ tay cô nhóc.
Dịch Triệt nghiêng đầu nhìn, như có điều suy nghĩ.
Hắn dùng tay trái kẹp lấy tăm bông, ngón tay chạm nhẹ lên mu bàn tay Hứa Đường Thành, nơi có dịch chảy qua đúng là rất lạnh.
Trù trừ lo nghĩ một hồi, Dịch Triệt để tăm bông qua một bên, ngồi xuống băng ghế nhỏ, để bàn tay mình phủ lên tay Hứa Đường Thành. Dù cách một tầng băng dán, nhưng vừa vặn có thể che lại chỗ dịch chảy qua. Hắn dĩ nhiên không dám dùng nhiều sức, chẳng qua từ đầu đến cuối vẫn luôn để tay hắn nhẹ nhàng áp lên tay y.
Thật giống như có tác dụng, Dịch Triệt từ từ cảm thấy chỗ đó cuối cùng cũng ấm lên một chút.
Để đó một hồi, lòng bàn tay dần lạnh đi, hắn liền lấy hai tay chà vào nhau cho nóng rồi lại đặt vào chỗ cũ.
Từ từ, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng da thịt ma sát. Người phụ nữ ngồi bên cạnh để ý nhìn sang, không nhịn được nói với hắn, ở quầy bán đồ ăn vặt của bệnh viện có bán túi ủ ấm, rất gần, xuống lầu là tới liền.
Dịch Triệt lắc đầu.
Nơi này chỉ có mình hắn chăm sóc y, Hứa Đường Thành lại đang ngủ, hắn không cách nào có thể để y lại một mình mà đi mua túi ủ ấm được. Dù chỉ là một chút.
Túi dịch cuối cùng phải thêm chút kali, y tá nói cái này nếu truyền nhanh sẽ đau tay nên chỉnh tốc độ chậm lại, cuối cùng truyền xong thì đã là mười giờ tối.
Y tá rút kim cho Hứa Đường Thành, đang định kéo cửa rời đi thì nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương truyền vào trong phòng, người trong phòng vì thế bị giật mình không ít.
Hứa Đường Thành vẫn chưa tỉnh, Dịch Triệt đè lỗ kim tiêm trên tay y rồi quay đầu xem tình huống bên ngoài.
Người mẹ bên cạnh nhanh hơn hắn một bước đi đóng cửa lại, hắn từ khe hở thấy được, trong hành lang chảy đầy máu, có người đàn bà đang gục mặt khóc đến lặng người.
Cô nhóc giường bên cạnh tỉnh dậy, hỏi mẹ mình đang xảy ra chuyện gì. Người mẹ sờ trán con mình, nhẹ giọng an ủi, nói hình như là tai nạn xe cộ.
Trong nháy mắt đó suy nghĩ của Dịch Triệt có chút rời rạc. Rõ ràng chỉ là một đoạn đối thoại rất bình thường, một cảnh tượng rất thông thường, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác xa lạ.
Cảm giác này bám theo hắn cả một ngày.
Hắn từ trước đến giờ vốn quen tự khép mình trong thế giới nhỏ của bản thân, dù có buồn thế nào, nơi đó cũng chỉ có chính hắn. Không có người thứ hai tồn tại, cũng sẽ không có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh. Hắn sẽ không cần phải biết đi nơi nào khám bệnh, đi nơi nào lấy chăn, cũng sẽ không cần biết đi nơi nào lấy ly, rót một ly nước ấm.
Cuộc sống như vậy, cũng sẽ không giống như bây giờ — thân ở trong phòng bệnh, mỗi người đều chăm nom cho tâm can bảo bối mà mình yêu thương hết mực, có người sẽ dịu dàng giải thích một chút chuyện rõ ràng còn không liên quan đến mình.
Dịch Triệt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt hồi lâu, nháy mắt mấy cái, rồi chậm rãi chuyển về người đang nằm ngủ.
Người này đang sống cuộc sống của chính mình, cũng chỉ khi ở trong thế giới này mình mới có thể cùng y trải qua.
Nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi.
Đối với hắn mà nói, Hứa Đường Thành không chỉ là bảo bối được nhét vào thế giới cô độc này của hắn. Những tình huống có lẽ sẽ mãi mãi tồn tại bên ngoài thế giới của hắn, hắn lo lắng một người, nên càng hy vọng những chuyện không tốt sẽ không bao giờ xảy đến với y.
Hắn bởi vì y, đã trải qua rất nhiều cái lần đầu tiên, cũng bởi vì y mà tiếp xúc với thế giới này.
Sân trường cũng vậy, hội học sinh cũng vậy mà bệnh viện cũng vậy.
Người mẹ cạnh đó nói muốn đi lấy cho con gái chút nước nóng, trước khi mở cửa, xác nhận trong phòng không còn hỗn loạn nữa mới dặn dò một tiếng rồi rời đi.
Tay Dịch Triệt lúc này vẫn còn đè trên băng dính, hắn nắm lấy tay y nhìn, mới phát hiện y thật gầy. Mạch máu bên dưới mu bàn tay hiện lên rất rõ ràng, nhô lên lại nhợt nhạt đến như vậy.
Hắn đưa ngón tay gỡ miếng băng dính, sau đó vuốt ve, kéo ra hai bên. Kéo băng dính ra đến khi chạm vào da thịt y mới dừng lại.
Duy trì cái tư thế này mãi không động đậy, Dịch Triệt sửng sốt hồi lâu. Trong khoảng thời gian này, hắn cơ hội nhớ lại hết thảy mọi chuyện liên quan đến y, từ lúc mới gặp cho đến bây giờ.
Hắn không biết người khác có giống như vậy hay không, chỉ biết là từ lúc bắt đầu ký ức của hắn đã vô cùng rải rác, hỗn loạn, giống như chỉ được tập hợp lại bởi vô số mảnh vụn, thỉnh thoảng lóe lên trong đầu hắn. Đại khái tuổi thơ lúc nào cũng lo sợ không biết khi nào trong nhà lại có chiến tranh, nên phần lớn thời gian, hắn trải qua, cũng chỉ là cố gắng vượt qua mà thôi, con số trên lịch mỗi ngày thay đổi cũng sẽ không liên quan đến hắn.
Mà duy nhất chỉ có Hứa Đường Thành, vẫn luôn khác biệt.
Lúc em trai mới sinh ra thì nhà bọn họ dời tới đây. Khi đó hắn vẫn còn đang học nhà trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Đường Thành, y mặc một bộ đồng phục tiểu học màu xanh nhạt, trước ngực treo cái huy hiệu trường màu xanh lá cây.
Đều là lần đầu tiên gặp mặt, duy chỉ có y, đứng trong đám nhóc nhìn ba mình mà chào một câu: “Con chào chú.”
Dịch Triệt lúc ấy luôn nhìn chằm chằm vào huy hiệu trước áo y. Phía trên có một tấm hình thẻ, nền màu đỏ. Bên cạnh còn có mấy chữ nhưng đáng tiếc y lại không đọc được. Hứa Đường Thành mỗi lần động đậy là huy hiệu lại lắc trái rồi lắc phải. Dịch Triệt cũng không biết đầu mình cũng theo đó mà lắc lư.
Cho tới khi huy hiệu bị một cái tay nắm chặt lấy, hắn ngẩng đầu vừa lúc thấy y cúi đầu xuống nhìn mình mỉm cười.
Cùng với gương mặt trong tấm hình kia giống nhau như đúc.
Cũng thật kỳ quái, rõ ràng còn nhỏ như vậy, nhưng hắn lại chắc chắn đây là người có nụ cười đẹp nhất.
Nhiều năm về sau, kết luận này cũng chưa từng thay đổi, ngoài cái tên Hứa Đường Thành này, hắn còn gắn cho y vô số biệt danh.
Nào là người biết nói chuyện nhất, nào là người mặc đồ trắng đẹp nhất, rồi người đạp xe nhìn đẹp trai nhất. Chưa đâu, còn có người bí ẩn nhất, người trân quý nhất, người duy nhất thuộc về hắn, cũng là người đối với hắn tốt nhất.
Những mảnh ký ức khô khan tẻ nhạt, tối tăm, trống rỗng, ở trong những mãnh vụn rực rỡ nửa lộ nửa che, chìm nổi trong đại dương bao la, duy chỉ có chuyện liên quan đến y là con đường rõ ràng nhất. Mà hắn men theo con đường này, cũng dần trưởng thành.
Dần dần, Dịch Triệt cũng không biết bắt đầu tự khi nào, y biến thành cảm giác của hắn đối với thế giới này.
Nhận định có tốt có xấu, dấu vết để lại khi thời gian đi qua, thậm chí…
Tình cảm.
Dịch Triệt ngẩng đầu, nhìn người trên giường.
Tình cảm vẫn luôn có, chỉ là làm thế nào biến hóa, hay biến hóa từ lúc nào, hắn lại không nói rõ được.
Hắn nhớ trong tiết học tâm lý, thầy hắn từng nói qua một câu như thế này, đại ý là, tình bạn là tình cảm thuần túy nhất cũng dễ duy trì nhất, ổn định nhất trong tất cả các loại tình cảm. Hơn cả tình yêu, càng hơn cả cái gọi là có thiện cảm. Dù là bạn cùng người bạn thân nhất lâu rồi không gặp nhau, nhưng chỉ cần mười mấy phút là hai người có thể lấy lại được cảm giác khi còn ở chung trước kia. Bạn có thể có rất nhiều người bạn, nhưng chỉ có một người yêu mà thôi. Nghi kỵ, ham muốn chiếm người ấy làm của riêng, nhượng bộ, so với tình yêu, những suy nghĩ này trong tình bạn sẽ trở nên chẳng đáng kể. Rất nhiều người dù không gặp được tình yêu khắc cốt ghi tâm thì vẫn có được những người bạn chơi với nhau thật lòng thật dạ.
Đây cũng là một đoạn mà hắn nghiêm túc nghe nhất trong lớp tâm lý của học kỳ này. Lúc mới nghe còn tỏ vẻ xem thường, cảm thấy hai người căn bản không thể so sánh. Nhưng câu nói đùa cuối cùng của thầy, lại triệt để khiến hắn thức tỉnh.
Thầy hỏi mọi người, cái này có thể từ một phương diện mà giải thích chuyện của mọi người không, vậy nên mới nói, không thể “sát thục”?
*Sát thục: Nguyên văn 杀熟, ý nói lợi dụng lòng tin của một người để chiếm lấy lợi ích từ họ.
Cả đám sinh viên ngồi ở dưới cười ồ lên, liên tục bàn tán. Thầy nói tiếp, mà có ý nghĩa chính là, chỉ cần trong mối quan hệ này xảy ra cái gì đó vượt quá giới hạn tình bạn, mà chỉ có một bên đơn phương, thì tình bạn đó hơn chín mươi phần trăm sẽ tiến vào cục diện nguy hiểm. Nếu muốn vượt qua giai đoạn nguy hiểm này để tiếp tục sống sót, thì giữa bọn họ phải có một người có tình thương rất cao hoặc rất thấp. Nếu không, khi tầng cửa sổ giấy này được vạch ra, hai người sẽ cách nhau đến thiên sơn vạn thủy.
Dịch Triệt lúc đó đối diện với tầm mắt của thầy, hắn nghĩ, vẻ mặt của mình khi đó chắc hẳn phải mờ mịt lắm, nên thầy mới nhìn hắn lâu đến thế.
Mấy giây này, trong lớp chẳng ai biết hắn đã trải qua cảm giác vô vọng dài đằng đẵng.
Nhớ lại, Dịch Triệt cúi đầu cười một tiếng.
Cho nên mới nói, lời không nên nói thì chỉ có thể giữ mãi trong lòng.
Trong phòng bệnh lúc này an tĩnh đến lạ thường, người mẹ kia đi lấy nước vẫn chưa về. Dịch Triệt quay đầu nhìn một chút, thấy cô nhóc giường bên vẫn đang nhắm mắt lại.
Vách tường trong phòng đều được sơn màu trắng, nhắc tới cũng lạ, màu trắng đại khái là màu đại diện cho đủ loại sắc thái tình cảm. Bệnh viện, hôn lễ, tang lễ, tốt đẹp hoặc đau thương, hy vọng hay tuyệt vọng, lại kỳ diệu mà xuyên qua cả đời người. Giống như nơi có màu trắng bao quanh, tất cả mọi chuyện, cho dù là không thể nói, lòng tham nên bị chôn giấu, cũng có thể được phép cùng cõi đời này gặp gỡ.
Dịch Triệt ngắm nhìn bàn tay Hứa Đường Thành, cúi đầu, buông thõng ánh mắt.
Để tình cảm của mình phát sinh biến hóa không nên có, là lỗi của hắn.
Sau này sẽ không như vậy nữa, hắn sẽ mãi mãi cất giữ những suy nghĩ ban nãy trong lòng, sẽ một mực yên lặng ở bên cạnh y, để khi y bị bệnh hay lúc y khổ sở, vĩnh viễn có thể không cần nghĩ ngợi mà gọi hắn đầu tiên.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ngón út của y.
Từ đây mỗi người sẽ đi con đường của riêng mình.
Ngừng rất lâu, Dịch Triệt mới ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn đặt tay Hứa Đường Thành về lại trên giường, che kỹ lại.
Làm xong tất thảy mọi thứ mới bất tri bất giác cảm thấy buồn bã. Hai cái tay đặt chung mỗi chỗ, đỡ lấy trán, hắn gục đầu một lúc mới khiến bản thân mình bình tĩnh lại. Không biết có phải vì cả nửa ngày không uống một giọt nước, hay do vừa quyết tâm cắt đứt một đoạn tình cảm, lúc hắn đứng dậy cảm thấy hai chân đã bắt đầu tê dại, mà cảm giác này dần lan tới tận đỉnh đầu. Hắn dùng hai tay chống đỡ để đứng lên, muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, trong lúc choáng váng, hắn bị buộc đối diện với một ánh mắt.
Cô nhóc nằm giường bên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ngây ngẩn nhìn hắn.
Dịch Triệt không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, ổn định người rồi nhẹ bước đi ra ngoài.
Lúc khép cửa lại thậm chí không phát ra chút tiếng động nào.
Cô nhóc nhìn chằm chằm hướng nam sinh vừa rời đi, nửa ngày mới từ trong mộng tỉnh lại, thở dài. Cô nhóc không rõ câu chuyện giữa hai người là như thế nào, thế nhưng chỉ với một cái hôn này, lại khiến cho cô nhóc nảy sinh vô số suy đoán.
Vừa mới bị một màn rồi làm cho chấn động, cô nhóc bỗng nhiên muốn liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường kia.
Quay đầu nhìn sang, cô nhóc kinh ngạc phát hiện, người vốn đang ngủ không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang giơ cánh tay có miếng băng dính kia nhìn đến xuất thần.
Anh trai giường bên giống như phát hiện ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn sang bên này.
Đây là lần đầu tiên cô nhóc nhìn thấy mặt của người nọ.
Tái nhợt, tiều tụy, không có biểu cảm gì.
Y chỉ nhìn mình một cái rồi đưa mắt nhìn ra cửa phòng. Trong chốc lát thả tay vào chăn, lần nữa nhắm hai mắt lại.
“Đường Thành ca…” Hắn gọi một tiếng rồi nói, “Bác sĩ nói lần này không tiêm không được, chỉ cần tiêm xong anh sẽ khỏe lên ngay.”
Dịch Triệt ngồi xuống trước mặt Hứa Đường Thành nói ra những lời này, thanh âm rất nhẹ, như đang dỗ dành. Không thể làm theo yêu cầu của y, không thể đứng ở phe y. Dù yêu cầu của Hứa Đường Thành có vô lý đi chăng nữa, hắn giải thích rồi vẫn cảm thấy chột dạ.
Người nằm trên giường không biết có nghe thấy hay không, dù sao chỉ nhắm mắt lại chẳng thèm để ý đến hắn.
“Em sai rồi…”
Y tá đẩy cửa bước vào, chấm dứt màn nhận lỗi lâm li bi đát này. Trên xe đẩy là dụng cụ truyền dịch, nhìn qua so với mới nãy còn hoành tráng hơn nhiều.
Dịch Triệt cảm thấy tim gan đều đau, mới tiêm thôi đã như vậy, giờ truyền dịch phải làm thế nào đây.
“Người nhà bệnh nhân đi lãnh chăn đi,” y tá đối với lo âu của hắn không hề có cảm giác, bàn tay nhuần nhuyễn lấy túi dịch ra, rũ mắt nói, “Bây giờ truyền dịch nữa chắc trễ lắm mới xong.”
Nói đến chuyện nghiêm túc, Dịch Triệt lập tức quẳng đống suy nghĩ đau lòng kia sang một bên. Hắn đứng dậy đáp lại một tiếng rồi bước ra ngoài. Đi tới cửa mới chợt quay đầu lại.
“Cho em hỏi…phải lấy chăn ở đâu ạ?”
Y tá chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ra cửa quẹo phải, tới khúc cua thì quẹo trái, gian thứ hai cuối cùng bên phải.”
Dịch Triệt đọc đi đọc lại chỉ dẫn như khẩu lệnh, cố hết sức để ghi nhớ. Vừa mới nhấc chân rời khỏi, phát hiện trong lúc mình hỏi thăm thì y tá đã cầm túi dịch lên, đang chuẩn bị truyền. Đầu kim tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, Dịch Triệt nhìn thấy, lại nhìn Hứa Đường Thành, nói với y tá: “Chị chờ xíu em trở lại hãy ghim kim vào nha.”
Không nghĩ tới nam sinh cao lớn này lại mang trong mình tấm lòng người mẹ vĩ đại tới như vậy, y tá quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút buồn cười nói: “Được rồi, đi nhanh lên.”
Hắn nhanh chóng nộp tiền thế chân rồi chạy đi lấy chăn.
Tuy nói chăn trong bệnh viện đã được khử trùng sạch sẽ, nhưng Dịch Triệt vẫn ngửi thấy chút mùi khó chịu, mặt chăn cũng bị ố vàng, nhìn rất không sạch sẽ. Nghĩ tới lúc ăn cơm Hứa Đường Thành lần nào cũng phải lấy khăn lau sạch mặt bàn, lúc mình tựu trường còn cố ý cho mình mượn ga trải giường, hắn đành phải đắp tạm áo phao lên người Hứa Đường Thành, kéo đến tới ngực y rồi dừng lại.
Trong quá trình này Hứa Đường Thành có mở mắt ra một lần, nhưng mà còn chưa có nhìn hắn đã rũ mắt nhìn áo phao đang đắp trên người mình.
Vốn tưởng rằng lúc truyền dịch sẽ phải đắc tội y lần nữa, nhưng không ngờ chính là Hứa Đường Thành lại không hề nháo chút nào, từ đầu đến cuối còn rất phối hợp. Y tá bảo nắm chặt tay lại thành quyền, y cũng rất ngoan ngoãn mà làm theo.
Dịch Triệt thở phào nhẹ nhõm, đứng một bên nhìn y tá ghim kim vào.
“Mạch máu rất dễ ghim.” Y tá vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, nói một câu như vậy.
Dịch Triệt bởi vì những lời này mà vươn cổ nhìn sang tay y. Da Hứa Đường Thành vốn trắng, cánh tay lúc này lại chẳng thấy được chút huyết sắc, trắng đến dọa người.
Đang yên đang lành, tại sao lại thành ra như vậy? Nhìn mu bàn tay y Dịch Triệt chỉ thấy đau lòng không thôi, người hắn đặt ở trong lòng không nên chịu khổ, càng không nên gặp phải những chuyện này.
Y tá trước khi đi không quên dặn dò hắn phải nhìn kỹ, coi khi nào dịch trong bình sắp hết thì đi gọi cô. Mặc dù vô cùng công thức hóa mà học thuộc lòng mấy lời dặn dò này, Dịch Triệt vẫn gật đầu ngay tấp lự. Nghiêm túc ghi nhớ những điều này, trong khoảng thời gian kế đó, hắn chỉ ngồi trên mép giường mà chăm chú quan sát.
Nhiệt độ trong phòng từ đầu đến cuối luôn rất thấp, cửa sổ đóng không chặt nên vẫn có chút gió lọt vào. Dịch Triệt thấy vậy đứng đậy nhét chăn vào quần áo cho y.
Hắn lúc này đã không còn hốt hoảng như ban nãy nữa, dẫu sao thì Hứa Đường Thành cũng đã được chữa trị, dáng vẻ khó chịu cũng đã biến mất không thấy tăm hơi. Hắn cũng tin tưởng, chỉ cần mình chăm sóc y thật tốt, sẽ rất nhanh thôi, y có thể khôi phục lại bộ dáng khỏe mạnh lúc trước.
Chỉ cần chăm sóc y thật tốt.
Rõ ràng đã miễn cưỡng coi như an ổn, nhưng tự nhiên nghĩ tới đây hắn lại cảm thấy chán nản, cảm giác sợ hãi ban nãy bỗng dưng ùn ùn kéo tới.
Hắn nhìn chất lỏng trong suốt đang từ từ chảy vào cơ thể y từng chút một, cả ống dẫn nho nhỏ trên mu bàn tay y. Đột nhiên hồi tưởng lại, lúc cây kim ghim vào mạch máu y, y tá bóp bình truyền dịch một cái, có một chút máu chảy trở về.
Màu đỏ sẫm từ trong ống dẫn nhô ra, lại chảy ngược vào trong cơ thể y.
Màu sắc đó đối với Dịch Triệt chẳng phải xa lạ, dẫu sao hắn cũng đánh nhau rất nhiều lần, mất rất nhiều máu. Nhưng đây là lần đầu tiên cái màu này khiến hắn kinh hồn bạc vía.
Hắn nghĩ tới đây đã sợ tới run rẩy, thậm chí hắn còn nghĩ, lỡ như ban nãy hắn không nhận cú điện thoại đó, lại lỡ như hắn không có ở trong trường, nếu hắn không ở bên cạnh y, thì y sẽ đến bệnh viện bằng cách nào.
Suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng là chuyện không có xảy ra. Bây giờ tỉnh táo lại, hắn chỉ sợ có một ngày, mấy cái “lỡ như” này trở thành hiện thực.
Nghĩ tới đây, liền không dám nghĩ nữa.
Bên ngoài phòng bệnh tạm thời luôn có y tá bác sĩ tới lui liên tục, Hứa Đường Thành vì thế ngủ cũng không yên ổn, thỉnh thoảng sẽ xoay đầu, hoặc nhúc nhích người một chút. Những lúc như vậy Dịch Triệt sẽ nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay y, cẩn thận đè lại chỗ kim tiêm, còn phải cẩn thận để không đánh thức y. Mà trong phần lớn thời gian còn lại, mặc dù y có cử động đôi chút nhưng vẫn duy trì được tư thế nằm thoải mái. Thân thể cuộn tròn, cằm bị áo phao che lại chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Dịch Triệt khó có được cơ hội yên tĩnh mà ngắm nhìn y như thế này, nên từ đầu đến cuối hắn cũng không có động đậy. Chỉ khi cảm thấy người tê cứng hắn mới miễn cưỡng nhúc nhích một chút.
Hứa Đường Thành một mực ngủ say, cho tới khi túi dịch đầu tiên chảy hết phân nửa, cửa phòng bệnh bị mở ra, hai y tá đẩy một bé gái bước vào.
Bác sĩ chẩn đoán rồi cho thuốc, xung quanh bắt đầu ồn ào lên khiến Hứa Đường Thành chậm rãi mở mắt ra.
Dịch Triệt lập tức đứng dậy, chắn ngay trước mặt y.
“Anh thấy không thoải mái hả?”
Hứa Đường Thành nháy mắt mấy cái, giống như phản ứng lại. Dịch Triệt lúc này mới chú ý hai cánh môi y khô tới nỗi gần như dính lại với nhau. Y rõ ràng động đậy muốn mở miệng nói gì đó nhưng chúng vẫn không có tách ra.
“Để em đi lấy cho anh chút nước.” Nói xong, Dịch Triệt mới nhớ tới lúc nãy bác sĩ nói, bây giờ Hứa Đường Thành không ăn nổi cái gì hết, nước cũng không được uống.
“Đừng cho cậu ấy uống nước, giờ uống vào cũng sẽ nôn ra. Cậu đi lấy chút nước ấm rồi nhúng tăm bông vào, chậm nhẹ lên môi cậu ấy thôi.”
Vẫn là y tá lúc nãy ghim kim cho Hứa Đường Thành. Dịch Triệt xoay người lại nhìn cô, chậm lại nửa nhịp mới hỏi: “Cái đó ở đâu ạ?”
Ở bệnh viện cả nửa ngày trời, cái hắn hỏi nhiều nhất chính là, cái đó ở đâu, cái này phải làm thế nào, thật giống như chuyện rất bình thường, chuyển tới bên người hắn lại trở thành trường hợp ngoại lệ.
Y tá vốn đang định rời đi, vừa nhìn thấy cậu nhóc mới đầu còn khẩn trương giờ đang lộ ra thần sắc lúng túng, không hiểu sao lại mềm lòng nói: “Cậu đợi chút, để tôi đi lấy cho.”
Dịch Triệt không nghĩ tới sẽ nghe được một câu trả lời như vậy, vội vàng nói tiếng cảm ơn, còn thấy không đủ, lại khom lưng một cái.
Y tá bật cười, cảm thấy cậu nhóc này rất chân thành. Dù là lo lắng hay cảm ơn đều vô cùng thành thật. Cô đã làm việc ở bệnh viện này mấy năm, gặp đủ loại người, lúc đem ly nước ấm với hai cây tăm bông đưa cho Dịch Triệt, cô còn nghĩ, thiếu niên mới ra đời không lâu, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, hẳn là như thế này đi. Hắn không quá biết cách chăm sóc người khác, cũng không biết nên ứng phó với chuyện bất ngờ xảy ra như thế nào, nhưng cách hắn lo lắng, cố gắng học hỏi đều không thua bất kỳ ai.
Dịch Triệt ở trong phòng bệnh yên tĩnh giúp Hứa Đường Thành chấm nước lên môi, hai cánh môi vừa mới được thấm nước lập tức mềm lên một ít, hắn nghe thấy cô nhóc nằm giường bên nói “Tay lạnh”.
Cô nhóc cũng đang truyền dịch, ngồi cạnh cô nhóc hẳn là người mẹ. Vừa nghe cô nhóc nói lạnh người phụ nữ kia đã đứng lên, dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài. Lát sau đã quay trở lại, còn cầm trên tay một túi ủ ấm, đặt lên cổ tay cô nhóc.
Dịch Triệt nghiêng đầu nhìn, như có điều suy nghĩ.
Hắn dùng tay trái kẹp lấy tăm bông, ngón tay chạm nhẹ lên mu bàn tay Hứa Đường Thành, nơi có dịch chảy qua đúng là rất lạnh.
Trù trừ lo nghĩ một hồi, Dịch Triệt để tăm bông qua một bên, ngồi xuống băng ghế nhỏ, để bàn tay mình phủ lên tay Hứa Đường Thành. Dù cách một tầng băng dán, nhưng vừa vặn có thể che lại chỗ dịch chảy qua. Hắn dĩ nhiên không dám dùng nhiều sức, chẳng qua từ đầu đến cuối vẫn luôn để tay hắn nhẹ nhàng áp lên tay y.
Thật giống như có tác dụng, Dịch Triệt từ từ cảm thấy chỗ đó cuối cùng cũng ấm lên một chút.
Để đó một hồi, lòng bàn tay dần lạnh đi, hắn liền lấy hai tay chà vào nhau cho nóng rồi lại đặt vào chỗ cũ.
Từ từ, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng da thịt ma sát. Người phụ nữ ngồi bên cạnh để ý nhìn sang, không nhịn được nói với hắn, ở quầy bán đồ ăn vặt của bệnh viện có bán túi ủ ấm, rất gần, xuống lầu là tới liền.
Dịch Triệt lắc đầu.
Nơi này chỉ có mình hắn chăm sóc y, Hứa Đường Thành lại đang ngủ, hắn không cách nào có thể để y lại một mình mà đi mua túi ủ ấm được. Dù chỉ là một chút.
Túi dịch cuối cùng phải thêm chút kali, y tá nói cái này nếu truyền nhanh sẽ đau tay nên chỉnh tốc độ chậm lại, cuối cùng truyền xong thì đã là mười giờ tối.
Y tá rút kim cho Hứa Đường Thành, đang định kéo cửa rời đi thì nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương truyền vào trong phòng, người trong phòng vì thế bị giật mình không ít.
Hứa Đường Thành vẫn chưa tỉnh, Dịch Triệt đè lỗ kim tiêm trên tay y rồi quay đầu xem tình huống bên ngoài.
Người mẹ bên cạnh nhanh hơn hắn một bước đi đóng cửa lại, hắn từ khe hở thấy được, trong hành lang chảy đầy máu, có người đàn bà đang gục mặt khóc đến lặng người.
Cô nhóc giường bên cạnh tỉnh dậy, hỏi mẹ mình đang xảy ra chuyện gì. Người mẹ sờ trán con mình, nhẹ giọng an ủi, nói hình như là tai nạn xe cộ.
Trong nháy mắt đó suy nghĩ của Dịch Triệt có chút rời rạc. Rõ ràng chỉ là một đoạn đối thoại rất bình thường, một cảnh tượng rất thông thường, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác xa lạ.
Cảm giác này bám theo hắn cả một ngày.
Hắn từ trước đến giờ vốn quen tự khép mình trong thế giới nhỏ của bản thân, dù có buồn thế nào, nơi đó cũng chỉ có chính hắn. Không có người thứ hai tồn tại, cũng sẽ không có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh. Hắn sẽ không cần phải biết đi nơi nào khám bệnh, đi nơi nào lấy chăn, cũng sẽ không cần biết đi nơi nào lấy ly, rót một ly nước ấm.
Cuộc sống như vậy, cũng sẽ không giống như bây giờ — thân ở trong phòng bệnh, mỗi người đều chăm nom cho tâm can bảo bối mà mình yêu thương hết mực, có người sẽ dịu dàng giải thích một chút chuyện rõ ràng còn không liên quan đến mình.
Dịch Triệt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt hồi lâu, nháy mắt mấy cái, rồi chậm rãi chuyển về người đang nằm ngủ.
Người này đang sống cuộc sống của chính mình, cũng chỉ khi ở trong thế giới này mình mới có thể cùng y trải qua.
Nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi.
Đối với hắn mà nói, Hứa Đường Thành không chỉ là bảo bối được nhét vào thế giới cô độc này của hắn. Những tình huống có lẽ sẽ mãi mãi tồn tại bên ngoài thế giới của hắn, hắn lo lắng một người, nên càng hy vọng những chuyện không tốt sẽ không bao giờ xảy đến với y.
Hắn bởi vì y, đã trải qua rất nhiều cái lần đầu tiên, cũng bởi vì y mà tiếp xúc với thế giới này.
Sân trường cũng vậy, hội học sinh cũng vậy mà bệnh viện cũng vậy.
Người mẹ cạnh đó nói muốn đi lấy cho con gái chút nước nóng, trước khi mở cửa, xác nhận trong phòng không còn hỗn loạn nữa mới dặn dò một tiếng rồi rời đi.
Tay Dịch Triệt lúc này vẫn còn đè trên băng dính, hắn nắm lấy tay y nhìn, mới phát hiện y thật gầy. Mạch máu bên dưới mu bàn tay hiện lên rất rõ ràng, nhô lên lại nhợt nhạt đến như vậy.
Hắn đưa ngón tay gỡ miếng băng dính, sau đó vuốt ve, kéo ra hai bên. Kéo băng dính ra đến khi chạm vào da thịt y mới dừng lại.
Duy trì cái tư thế này mãi không động đậy, Dịch Triệt sửng sốt hồi lâu. Trong khoảng thời gian này, hắn cơ hội nhớ lại hết thảy mọi chuyện liên quan đến y, từ lúc mới gặp cho đến bây giờ.
Hắn không biết người khác có giống như vậy hay không, chỉ biết là từ lúc bắt đầu ký ức của hắn đã vô cùng rải rác, hỗn loạn, giống như chỉ được tập hợp lại bởi vô số mảnh vụn, thỉnh thoảng lóe lên trong đầu hắn. Đại khái tuổi thơ lúc nào cũng lo sợ không biết khi nào trong nhà lại có chiến tranh, nên phần lớn thời gian, hắn trải qua, cũng chỉ là cố gắng vượt qua mà thôi, con số trên lịch mỗi ngày thay đổi cũng sẽ không liên quan đến hắn.
Mà duy nhất chỉ có Hứa Đường Thành, vẫn luôn khác biệt.
Lúc em trai mới sinh ra thì nhà bọn họ dời tới đây. Khi đó hắn vẫn còn đang học nhà trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Đường Thành, y mặc một bộ đồng phục tiểu học màu xanh nhạt, trước ngực treo cái huy hiệu trường màu xanh lá cây.
Đều là lần đầu tiên gặp mặt, duy chỉ có y, đứng trong đám nhóc nhìn ba mình mà chào một câu: “Con chào chú.”
Dịch Triệt lúc ấy luôn nhìn chằm chằm vào huy hiệu trước áo y. Phía trên có một tấm hình thẻ, nền màu đỏ. Bên cạnh còn có mấy chữ nhưng đáng tiếc y lại không đọc được. Hứa Đường Thành mỗi lần động đậy là huy hiệu lại lắc trái rồi lắc phải. Dịch Triệt cũng không biết đầu mình cũng theo đó mà lắc lư.
Cho tới khi huy hiệu bị một cái tay nắm chặt lấy, hắn ngẩng đầu vừa lúc thấy y cúi đầu xuống nhìn mình mỉm cười.
Cùng với gương mặt trong tấm hình kia giống nhau như đúc.
Cũng thật kỳ quái, rõ ràng còn nhỏ như vậy, nhưng hắn lại chắc chắn đây là người có nụ cười đẹp nhất.
Nhiều năm về sau, kết luận này cũng chưa từng thay đổi, ngoài cái tên Hứa Đường Thành này, hắn còn gắn cho y vô số biệt danh.
Nào là người biết nói chuyện nhất, nào là người mặc đồ trắng đẹp nhất, rồi người đạp xe nhìn đẹp trai nhất. Chưa đâu, còn có người bí ẩn nhất, người trân quý nhất, người duy nhất thuộc về hắn, cũng là người đối với hắn tốt nhất.
Những mảnh ký ức khô khan tẻ nhạt, tối tăm, trống rỗng, ở trong những mãnh vụn rực rỡ nửa lộ nửa che, chìm nổi trong đại dương bao la, duy chỉ có chuyện liên quan đến y là con đường rõ ràng nhất. Mà hắn men theo con đường này, cũng dần trưởng thành.
Dần dần, Dịch Triệt cũng không biết bắt đầu tự khi nào, y biến thành cảm giác của hắn đối với thế giới này.
Nhận định có tốt có xấu, dấu vết để lại khi thời gian đi qua, thậm chí…
Tình cảm.
Dịch Triệt ngẩng đầu, nhìn người trên giường.
Tình cảm vẫn luôn có, chỉ là làm thế nào biến hóa, hay biến hóa từ lúc nào, hắn lại không nói rõ được.
Hắn nhớ trong tiết học tâm lý, thầy hắn từng nói qua một câu như thế này, đại ý là, tình bạn là tình cảm thuần túy nhất cũng dễ duy trì nhất, ổn định nhất trong tất cả các loại tình cảm. Hơn cả tình yêu, càng hơn cả cái gọi là có thiện cảm. Dù là bạn cùng người bạn thân nhất lâu rồi không gặp nhau, nhưng chỉ cần mười mấy phút là hai người có thể lấy lại được cảm giác khi còn ở chung trước kia. Bạn có thể có rất nhiều người bạn, nhưng chỉ có một người yêu mà thôi. Nghi kỵ, ham muốn chiếm người ấy làm của riêng, nhượng bộ, so với tình yêu, những suy nghĩ này trong tình bạn sẽ trở nên chẳng đáng kể. Rất nhiều người dù không gặp được tình yêu khắc cốt ghi tâm thì vẫn có được những người bạn chơi với nhau thật lòng thật dạ.
Đây cũng là một đoạn mà hắn nghiêm túc nghe nhất trong lớp tâm lý của học kỳ này. Lúc mới nghe còn tỏ vẻ xem thường, cảm thấy hai người căn bản không thể so sánh. Nhưng câu nói đùa cuối cùng của thầy, lại triệt để khiến hắn thức tỉnh.
Thầy hỏi mọi người, cái này có thể từ một phương diện mà giải thích chuyện của mọi người không, vậy nên mới nói, không thể “sát thục”?
*Sát thục: Nguyên văn 杀熟, ý nói lợi dụng lòng tin của một người để chiếm lấy lợi ích từ họ.
Cả đám sinh viên ngồi ở dưới cười ồ lên, liên tục bàn tán. Thầy nói tiếp, mà có ý nghĩa chính là, chỉ cần trong mối quan hệ này xảy ra cái gì đó vượt quá giới hạn tình bạn, mà chỉ có một bên đơn phương, thì tình bạn đó hơn chín mươi phần trăm sẽ tiến vào cục diện nguy hiểm. Nếu muốn vượt qua giai đoạn nguy hiểm này để tiếp tục sống sót, thì giữa bọn họ phải có một người có tình thương rất cao hoặc rất thấp. Nếu không, khi tầng cửa sổ giấy này được vạch ra, hai người sẽ cách nhau đến thiên sơn vạn thủy.
Dịch Triệt lúc đó đối diện với tầm mắt của thầy, hắn nghĩ, vẻ mặt của mình khi đó chắc hẳn phải mờ mịt lắm, nên thầy mới nhìn hắn lâu đến thế.
Mấy giây này, trong lớp chẳng ai biết hắn đã trải qua cảm giác vô vọng dài đằng đẵng.
Nhớ lại, Dịch Triệt cúi đầu cười một tiếng.
Cho nên mới nói, lời không nên nói thì chỉ có thể giữ mãi trong lòng.
Trong phòng bệnh lúc này an tĩnh đến lạ thường, người mẹ kia đi lấy nước vẫn chưa về. Dịch Triệt quay đầu nhìn một chút, thấy cô nhóc giường bên vẫn đang nhắm mắt lại.
Vách tường trong phòng đều được sơn màu trắng, nhắc tới cũng lạ, màu trắng đại khái là màu đại diện cho đủ loại sắc thái tình cảm. Bệnh viện, hôn lễ, tang lễ, tốt đẹp hoặc đau thương, hy vọng hay tuyệt vọng, lại kỳ diệu mà xuyên qua cả đời người. Giống như nơi có màu trắng bao quanh, tất cả mọi chuyện, cho dù là không thể nói, lòng tham nên bị chôn giấu, cũng có thể được phép cùng cõi đời này gặp gỡ.
Dịch Triệt ngắm nhìn bàn tay Hứa Đường Thành, cúi đầu, buông thõng ánh mắt.
Để tình cảm của mình phát sinh biến hóa không nên có, là lỗi của hắn.
Sau này sẽ không như vậy nữa, hắn sẽ mãi mãi cất giữ những suy nghĩ ban nãy trong lòng, sẽ một mực yên lặng ở bên cạnh y, để khi y bị bệnh hay lúc y khổ sở, vĩnh viễn có thể không cần nghĩ ngợi mà gọi hắn đầu tiên.
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ngón út của y.
Từ đây mỗi người sẽ đi con đường của riêng mình.
Ngừng rất lâu, Dịch Triệt mới ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn đặt tay Hứa Đường Thành về lại trên giường, che kỹ lại.
Làm xong tất thảy mọi thứ mới bất tri bất giác cảm thấy buồn bã. Hai cái tay đặt chung mỗi chỗ, đỡ lấy trán, hắn gục đầu một lúc mới khiến bản thân mình bình tĩnh lại. Không biết có phải vì cả nửa ngày không uống một giọt nước, hay do vừa quyết tâm cắt đứt một đoạn tình cảm, lúc hắn đứng dậy cảm thấy hai chân đã bắt đầu tê dại, mà cảm giác này dần lan tới tận đỉnh đầu. Hắn dùng hai tay chống đỡ để đứng lên, muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, trong lúc choáng váng, hắn bị buộc đối diện với một ánh mắt.
Cô nhóc nằm giường bên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ngây ngẩn nhìn hắn.
Dịch Triệt không lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, ổn định người rồi nhẹ bước đi ra ngoài.
Lúc khép cửa lại thậm chí không phát ra chút tiếng động nào.
Cô nhóc nhìn chằm chằm hướng nam sinh vừa rời đi, nửa ngày mới từ trong mộng tỉnh lại, thở dài. Cô nhóc không rõ câu chuyện giữa hai người là như thế nào, thế nhưng chỉ với một cái hôn này, lại khiến cho cô nhóc nảy sinh vô số suy đoán.
Vừa mới bị một màn rồi làm cho chấn động, cô nhóc bỗng nhiên muốn liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường kia.
Quay đầu nhìn sang, cô nhóc kinh ngạc phát hiện, người vốn đang ngủ không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang giơ cánh tay có miếng băng dính kia nhìn đến xuất thần.
Anh trai giường bên giống như phát hiện ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn sang bên này.
Đây là lần đầu tiên cô nhóc nhìn thấy mặt của người nọ.
Tái nhợt, tiều tụy, không có biểu cảm gì.
Y chỉ nhìn mình một cái rồi đưa mắt nhìn ra cửa phòng. Trong chốc lát thả tay vào chăn, lần nữa nhắm hai mắt lại.
Danh sách chương