Từ Thượng Hải trở về, không biết vô tình hay cố ý, Dịch Triệt bắt đầu né tránh Hứa Đường Thành. Cũng không biết tại sao, chỉ là mỗi khi nhìn thấy y lại nhớ tới vấn đề ngày đó y hỏi mình. Dịch Triệt vốn chỉ nghĩ, không cần biết sẽ như thế nào, chỉ cần được bên cạnh y là tốt rồi, nhưng hắn từ từ phát hiện, là người thì ai cũng có lòng tham, hắn cũng vậy.
Bà nội Hứa Đường Thành bị bệnh do thượng hỏa, người không tránh khỏi khô nóng. Hứa Đường Thành luôn miệng nhắc nhở bà phải uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây, nhưng là tới phiên mình thì chẳng thèm quan tâm.
Y có dẫn đầu một hạng mục hợp tác với mấy trường đại học khác. Mà hạng mục này gần đây bắt đầu hoạt động trở lại, mời rất nhiều viện sĩ, chuyên gia làm cố vấn, Hứa Đường Thành đương nhiên cũng vì chuyện này mà bận ngập đầu. Không chỉ phải giúp thầy hướng dẫn làm PPT, mở video, còn kiêm luôn nhân viên phục vụ, đứng hỗ trợ tại hội trường, hướng dẫn khách mời. Sắp xếp chỗ ngồi là một việc rất được chú trọng, tới nỗi một người khéo léo như Hứa Đường Thành còn thấy khó khăn. Vật dụng bày trên bàn, văn kiện, nước uống phải được sắp xếp hợp lý, để tránh khỏi có người vạch lá tìm sâu. Hội nghị gần diễn ra, lại có người nhìn này nọ không vừa mắt bắt đầu ý kiến, làm bọn họ không có thời khắc nào dám buông lỏng.
Đợi tới khi hội nghị kết thúc, có lẽ cảm thấy mọi người vẫn luôn nơm nớp lo sợ, thật sự không dễ dàng, một học trưởng tự mình móc tiền túi dẫn cả đám học đệ học muội đi ăn.
Hứa Đường Thành khi đó cũng ý thức được mình do quá mức ỷ y mà bị nóng trong người, cho nên lúc đi ăn cũng theo mọi người chọn một dĩa trái cây để hạ nhiệt.
Không nghĩ tới dĩa trái cây này lại gây ra phiền phức.
Ngày hôm sau Hứa Đường Thành phải đi giao một phần văn kiện cho giảng viên bên học viện khoa Lý trong khoảng thời gian từ mười giờ tới mười giờ rưỡi, nhưng mà mới sáng ra y đã cảm thấy khó chịu trong người. Lúc đánh răng chỉ cảm thấy có chút buồn nôn, cảm giác từ từ càng mãnh liệt, cho tới trước khi ra cửa y đã vào nhà vệ sinh nôn tổng cộng hai lần. Thành Nhứ không có ở đây, phòng y tế lại cách học viên khoa Lý khá xa, nên là y quyết định đi đưa văn kiện trước mới về khám bệnh sau. Nhưng mà sau khi bước ra khỏi văn phòng của giảng viên kia, mới đi xuống được một tầng lầu, y bỗng đứng khựng lại không đi nổi nữa. Y đè lên dạ dày muốn ngăn lại cảm giác buồn nôn, nghĩ dù sao cũng phải ráng chống đỡ để đi tới phòng y tế, nhưng chỉ cần đứng dậy một cái là lại muốn nôn.
Hồi học lớp mười một y cũng từng trải qua một lần viêm dạ dày cấp tính, nên bây giờ cũng đại khái đoán được mình bị bệnh gì. Kết quả không cách nào nhúc nhích nổi, y cố chịu đựng móc di động ra, vào phần nhật ký liên lạc.
Ngón tay nhấn phím mũi tên bắt đầu lướt xuống, dừng lại ngay một cái tên.
Lớp học đã kéo dài được hơn một tiếng đồng hồ, bầu không khí đã không còn sôi động nữa. Trên bục giảng, giảng viên đang nói về cách tạo mã, di động trong túi bỗng nhiên rung lên, làm trang sách trên bàn cũng rung theo.
Mà chủ nhân của di động không biết đang nghĩ ngợi cái gì. Giảng viên theo âm thanh này mà nhìn xuống phía dưới, lại không có người nào nghe máy hay có chủ ý muốn dừng âm thanh này lại. Trịnh Dĩ Khôn đang cúi đầu ngủ chịu không nổi phải dùng cùi chỏ huých Dịch Triệt.
Dịch Triệt giờ mới hoàn hồn, đối diện với ánh mắt giảng viên mà lấy di động ra xem. Dưới cảnh tượng như vậy, hắn theo bản năng muốn tắt cuộc điện thoại này. Nhưng khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, ngón tay chuyển một vòng, không chút nghĩ ngợi đưa điện thoại tới bên tai.
Trên bục giảng là phó viện trưởng bình thường vẫn luôn nghiêm khắc.
Có mấy bạn học ngồi ở bàn đầu quay lại nhìn hắn.
Phòng học đang yên tĩnh, người nhận điện thoại bỗng nhiên giật bắn lên. Không kịp nói một tiếng với Trịnh Dĩ Khôn, Dịch Triệt trực tiếp đẩy hắn lao thẳng ra ngoài, Trịnh Dĩ Khôn đang mơ màng bị hắn đụng mà bật dậy, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị Dịch Triệt đẩy ra phía sau.
Dịch Triệt bước qua người Trịnh Dĩ Khôn ra tới hành lang. Giảng viên ho khan một tiếng, rõ ràng là đang nhắc nhở.
Dịch Triệt vốn đang tính chạy ra cửa sau, nghe một tiếng ho khan này mới giật mình quay người lại, cúi đầu xin lỗi giảng viên: “Em xin lỗi thầy, thật sự là em có việc rất gấp.”
Giảng viên còn chưa kịp đồng ý thì nam sinh đã chạy ra khỏi phòng.
Ngay cả lúc thi thể dục vào đại học, hắn cũng chưa có chạy nhanh như vậy.
Học viên khoa Lý.
Học viện khoa Lý, từ lầu hai đi tới lầu ba.
Ngay khúc cua quẹo.
Tầm mắt kịch liệt đung đưa, hắn chỉ hận không thể chạy nhanh thêm chút nữa.
Rốt cuộc cũng chạy tới học viện khoa Lý, nhìn thấy người kia đang ngồi chồm hổm dưới đất, gục đầu vào đầu gối, hai chân Dịch Triệt trong nháy mắt trở nên mềm nhũn. Hắn phải nắm tay vịn mới có sức đi tới bên người y.
“Đường Thành ca.” Giọng nói phát ra từ cổ họng khàn khàn, cho thấy hắn hết sức khó chịu, nhưng vẫn dè dặt không dám đụng vào người y.
“Để em đưa anh đi bệnh viện.”
Dịch Triệt muốn đỡ Hứa Đường Thành đứng dậy thì bị đối phương bắt lấy cổ tay.
“Dịch Triệt…”
Vốn đã nghe y gọi tên mình vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nó run rẩy đến vậy.
Cảm giác run rẩy này khiến hắn sợ hãi vô cùng, sợ tới không biết phải làm sao.
“Anh không nhúc nhích được.” Hứa Đường Thành nhỏ tiếng nói.
“Vậy em,” hắn ngồi xuống, cố gắng nhìn mặt Hứa Đường Thành, “Em cõng anh.”
Giống như đã tìm thấy được phương hướng, Dịch Triệt chắc chắn lặp lại: “Em cõng anh, em cõng anh…”
Chân hắn chuyển động, đưa lưng về Hứa Đường Thành, bắt lấy cánh tay y, muốn giúp y dễ dàng trèo lên người mình. Ai ngờ Hứa Đường Thành vừa mới cử động lại cúi đầu nôn kịch liệt. Sáng giờ y còn chưa ăn gì, mới nãy nôn mấy lần giờ đã không còn gì để nôn nữa. Mặc dù vậy y vẫn nôn tới đỏ bừng cả mặt, người cũng không khống chế được mà nghiêng về phía trước.
Dịch Triệt vội vàng xoay người lại ôm lấy y, Hứa Đường Thành bắt lấy cánh tay hắn, sức nặng cơ thể dồn hết lên người đối phương.
“Đường Thành ca.”
Ngón tay tái nhớt siết chặt áo hắn, trên nền vải màu đen hiện lên vô số nếp nhăn.
“Đường Thành ca, anh ráng chịu một chút, giờ chúng ta đi bệnh viện liền.”
Mặc dù hắn chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này, nhưng hắn cũng biết nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn. Hắn nửa nâng nửa kéo, đỡ Hứa Đường Thành nằm lên trên người mình. Lúc đứng dậy, ngoài ý muốn, một giọt mồ hôi rơi xuống đất.
Giữa trời lạnh gió bắc thét gào từng cơn, hắn vậy mà lại đổ mồ hôi.
Mới bước xuống hai bậc, Hứa Đường Thành bỗng nhiên gọi hắn: “Dịch Triệt.”
“Sao?”
“Không được rồi…Anh muốn nôn.”
Dịch Triệt dùng hết sức để giữ thăng bằng tránh cho bị ngã, nhưng lại cuống cuồng chỉ hận không thể đưa y tới bệnh viện ngay tức khắc.
“Anh muốn nôn thì cứ nôn đi.”
Hắn cảm giác được Hứa Đường Thành đang động đậy, ôm cổ hắn cọ tới cọ lui, rõ ràng là bộ dạng bất an khó chịu. Kế đó, hắn nghe thấy y nghẹn ngào nói: “Sẽ nôn lên người em mất.”
Dịch Triệt sao có thể chịu được y nức nở mà nói ra một câu như vậy.
Chỉ một câu nói đó, khiến cho vướng mắt của hắn trong phút chốc tiêu tan toàn bộ, cái gì thích mình, hay thích cô gái kia, chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ cần người này có thể bình an, không tai không bệnh, y muốn thích ai cũng được.
Y muốn sao cũng được hết, chỉ cần để hắn ở bên cạnh chăm sóc y.
“Anh muốn nôn thì cứ nôn, nôn bao nhiêu cũng được hết, đừng cố chịu đựng.”
Bọn họ cuối cùng cũng không có đi tới phòng y tế, vì Dịch Triệt nghe Trịnh Dĩ Khôn nói phòng y tế chỉ chữa được mấy bệnh thông thường như cảm mạo, hơn nữa chỉ biết kê mỗi một loại thuốc là phòng phong thông thánh hoàn. Bệnh viện nhân dân cách đây không xa, Dịch Triệt cõng Hứa Đường Thành ra khỏi trường, đứng ở ven đường đón xe. Lúc này đây hắn mới cảm thấy được đại học A thật lớn, đường đến cửa tây giống như kéo dài vô tận. Rốt cuộc cũng lên được xe taxi, Hứa Đường Thành đã không còn nôn kịch liệt nữa, mà là nằm xụi lơ trên người hắn, khó chịu không ngừng cọ cọ, muốn thay đổi tư thế.
Phòng phong thông thánh hoàn
Trừ cái lần bị Hứa Đường Thành ép tới bệnh viện xử lý vết thương, Dịch Triệt không có tới bệnh viện thêm lần nào nữa. Lúc vào tới sảnh hắn mới bàng hoàng phát hiện mình không biết phải cõng Hứa Đường Thành đi đâu. Làm sao để dẫn người đi khám bệnh, tới chỗ nào khám, hắn không có bất kỳ khái niệm nào. Bởi vì cảm giác cái gì cũng không biết này, khiến hắn lâm vào hốt hoảng cực độ.
Cuối cùng, hắn kéo một bác sĩ lại hỏi thăm, mới biết phải tới khu cấp cứu.
Hắn cõng Hứa Đường Thành đến đại sảnh, muốn tìm bác sĩ cũng không biết đi đâu tìm. Đại sảnh khu cấp cứu, đập vào mắt là đủ loại bệnh trạng, thậm chí còn có rất nhiều vết máu lưu lại. Tiếng rên rỉ đau đớn, kèm theo tiếng nói chuyện trộn thành một mảnh, càng khiến người ta thêm nóng lòng, mất đi khống chế.
Thật vất vả mới thấy một y tá đi ngang qua, hắn vội vàng vọt tới trước mặt cô, thở hổn hển nói: “Bạn em nãy giờ cứ nôn liên tục, có vẻ mất sức nhiều lắm.”
Hứa Đường Thành nằm trên lưng hắn đã không còn động đậy, thậm chí cánh tay đang ôm lấy cổ hắn cũng vô lực mà buông xuống. Y tá nhìn một chút, chậm rãi dẫn hắn tới một gian phòng, bảo hắn đặt Hứa Đường Thành nằm lên giường.
Dịch Triệt làm theo lời cô, lại nhìn Hứa Đường Thành, trừ lúc mới bị buông xuống y mở mắt ra nhìn hắn một cái thì sau đó không có mở mắt nữa. Hắn cúi xuống, nghe được y khó chịu mà phát ra tiếng hừ hừ.
“Đường Thành ca,” Dịch Triệt hạ giọng nói, “Anh ráng chút nữa thôi, y tá đang đi gọi bác sĩ rồi.”
Môi Hứa Đường Thành giật giật.
“Anh thấy sao?” Dịch Triệt không nghe rõ, xích lại gần hỏi.
“Lạnh.”
Dịch Triệt lập tức cởi áo khoác đắp lên cho y.
Bác sĩ cuối cùng cũng tới. Dịch Triệt lập tức tránh ra để bác sĩ tới xem bệnh.
Bác sĩ căn dặn y tá đi lấy thuốc, nói bây giờ phải tiêm một mũi trước rồi mới truyền dịch sau. Trong toàn bộ quá trình, Hứa Đường Thành gần như hôn mê mà nằm trên giường, trừ lúc lắc đầu trả lời mấy câu hỏi của bác sĩ thì hầu như không có nhúc nhích.
“Người nhà bệnh nhân đi lấy số khám bệnh đi, nếu không thì không bắt đầu trị được.”
Dịch Triệt dưới sự nhắc nhở của y tá bắt đầu đi lấy số, chỉ lát sau, y tá bưng khay tiến vào. Lúc này bên trong phòng bệnh vô cùng an tĩnh, tiếng thủy tinh và kim loại va vào nhau làm Hứa Đường Thành mở mắt ra.
Thấy y nhìn mình, Dịch Triệt hiểu ý cúi đầu, kề sát lỗ tai vào miệng y.
“Anh không tiêm.”
Dịch Triệt nghe rõ, nhưng không phản ứng lại kịp: “Anh nói gì?”
Tiếng kim tiêm va vào kim loại vang lên.
“Anh không muốn tiêm.”
Dịch Triệt lần này mới xác nhận mình không nghe lầm, hắn cũng không có hỏi tại sao, chỉ đứng lên nói với y tá: “Chị ơi, bạn em không muốn tiêm.”
Đôi mắt lộ ra phía trên khẩu trang liếc hắn một cái: “Thuốc cũng mở ra rồi, không tiêm sao mà được. Cậu ấy bị co giật dạ dày, cái này nhất định phải tiêm, tiêm thuốc xong mới có thể truyền dịch.”
“Bạn em không muốn tiêm.” Về lĩnh vực y học Dịch Triệt không hiểu lắm, cũng biết Hứa Đường Thành nói nhất định không tiêm, bây giờ vẫn còn mở mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đừng làm rộn, lớn như này rồi còn sợ tiêm gì chứ, ráng nhịn một chút là xong thôi, một chút là được.” Y tá co ngón tay lại búng một cái vào ống tiêm, nói với Dịch Triệt, “Em kéo quần cậu ta xuống một chút, đưa mông qua đây.”
“Không tiêm…”
Có lẽ y đang cố dùng ý chí chống đỡ đến cuối cùng, giọng Hứa Đường Thành lại dường như cao hơn một chút.
“Anh ấy không muốn tiêm.” Dịch Triệt vội vàng nói giúp.
“Mệt như vậy rồi, không tiêm không được đâu. Tiêm xong sẽ khỏe liền, truyền dịch thôi thì không có tác dụng.”
Lời y tá nói ra vô cùng kiên định, nói xong liền nhìn Dịch Triệt đứng bên cạnh đang ngốc lăng ra: “Còn ngơ ra đó làm gì, nhanh đi chứ.”
Dịch Triệt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Đường Thành, dáng vẻ mệt mỏi tới đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, quyết định, cúi đầu nói với Hứa Đường Thành: “Đường Thành ca, anh cố chịu một chút, y tá nói chỉ tiêm một cái thôi.”
“Anh không…”
Dịch Triệt đưa tay xuống dưới cái chăn, cởi thắt lưng của Hứa Đường Thành ra. Y tá vừa thấy động tĩnh liền kéo quần xuống, khử độc, làm một mạch.
Hứa Đường Thành không nhúc nhích nổi, tự nhiên ngay cả sức phản kháng cũng không có. Điều kiện cơ thể xấu tới như vậy, Dịch Triệt vẫn nghe được lúc y tá đâm kim vào, Hứa Đường Thành chửi ra một tiếng, “Đệt…”
Danh sách chương