Không khí Thanh Châu có chút quỷ dị, trên đường quay về khách điếm, Tiểu Thất mượn cớ bắt chuyện cùng mấy người, nhưng những người đó đều mang vẻ sợ hãi vội vàng rời đi không chịu cùng Tiểu Thất nói.

Sau khi Tiểu Thất trở lại khách điếm liền ở đại sảnh hàn huyên vài câu cùng tiểu nhị, tiểu nhị cũng giống sạp lão bản kia, muốn nói lại thôi, chỉ vài câu liền mượn cớ khách nhân gọi cấp tốc ly khai xa xa.

“Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.” Tiểu Thất ngồi ở trước bàn, mặt mày đều nhăn không giãn ra nổi.

Hắn cầm vài cái chén, bày ra bảy cái nói: “Quách Nghĩa có vấn đề.” Tái bày một cái. “Bán trâm cài tóc cũng có vấn đề.” Tiếp đó lại bày một cái. “Dân chúng trên đường có vấn đề.” Cuối cùng bày một cái nữa. “Khách điếm tiểu nhị từ trước tới nay tin tức tối linh thông lại cái gì cũng không dám nói, là vấn đề thật to!”

Đang ở sau bình phong tắm rửa, Lan Khánh nghe mà thấy phiền, “phanh” một tiếng đá văng bình phong đi ra, cả giận nói: “Ồn ào muốn chết, làm đau lỗ tai ta!”

Tiểu Thất ngẩng đầu, mới liếc Lan Khánh một cái liền run rẩy vội vàng dời tầm mắt đi.

“Ngươi tại sao không mặc áo lại trần trụi chạy ra?” Tiểu Thất sắp xỉu.

“Mới vừa tắm rửa gội đầu xong nóng muốn chết, mặc áo làm gì?” Tiếp theo Lan Khánh liền di chuyển đến trước Tiểu Thất, cúi người xuống, bế Tiểu Trư đang cắn cải trắng lên, một phen ném vào bồn muốn thay nó tắm rửa.

Tiểu sơn trư bị quăng vào bồn tắm, khẩn trương xả yết hầu kêu loạn như bị chọc tiết, Lan Khánh vươn tay đánh đầu nó, đánh cho nó ngất lịm khỏi kêu mới động thủ cầm khăn giúp nó chà xát nơi này lại chà xát nơi đó.

Chà xát tốt mới vớt lên lau khô, ném tới dưới giường, sau đó chính mình tái chậm rãi mặc tiết y.

Tiểu Thất nhìn heo theo tay Lan Khánh thanh tỉnh trở lại, vì kinh hách quá độ mà chạy loạn cả phòng, hắn cảm thấy bất kể là ngay lập tức bị đại ma đầu ăn luôn hay bị đại ma đầu nuôi lớn chờ sau này ăn đều là thực bi thảm.

Hắn đi theo đại ma đầu, mỗi ngày chịu đủ sắc đẹp giày vò, cũng thảm y vậy.

“Hảo huynh đệ, vất vả cho ngươi…” Tiểu Thất nói với Tiểu Trư.

“Hầu hầu hầu hầu hầu—” Tiểu Trư chạy loạn, kết quả đụng vào chân bàn “phanh” một tiếng, đương trường té xỉu.

“…”

Lan Khánh ngồi xuống, tóc đen từng sợi gội sạch hãy còn ướt, sợi tóc rũ xuống trên tiết y khinh bạc, giọt nước ướt đẫm vải dệt, trên đầu còn lưu lại ngân tích uốn lượn càng làm cho tiết y phảng phất tựa như tầng da thịt thứ hai dính sát trên thân mình, hữu ý vô ý hiển lộ ra đường cong cơ phu cùng bả vai gầy mà rắn chắc của hắn.

Tiểu Thất trợn trắng mắt, cảm thấy mình cứ tái như vậy tuyệt đối sẽ chết.

Hắn thở dài, nhanh chóng chạy đi lấy một mảnh khăn khô quay lại, thật cẩn thận đem mái tóc còn ướt của Lan Khánh bọc trong khăn, chậm rãi lau khô.

Được hầu hạ thoải mái thư thái một phen, Lan Khánh híp mắt thản nhiên nói: “Ngoan!”

Lan Khánh chỉ chỉ đám chén Tiểu Thất sắp trên bàn: “Quách Nghĩa là một bổ đầu, hắn có tâm giấu giếm khẳng định là vì bao che ai đó. Lão bản kia không nói là bởi vì sợ hãi. Người đi trên đường cùng điếm tiểu nhị đều nhất nhất không nói, giống lý do trên, sợ rước họa vào thân. Cho nên nói…”

“Cho nên nói người Quách Nghĩa bao che cùng dân chúng e ngại địa vị khẳng định không nhỏ!?” Tiểu Thất nói.

“Nhưng điều này cũng không thể chứng minh việc những người đó vòng vo có liên quan đến án tử Đàm Hoa.” Lan Khánh trực tiếp làm rõ.

Tiểu Thất suy nghĩ gật đầu: “Nhưng là, ngươi có thấy thần sắc lão bản khi nhìn ngươi không? Hắn là thấy diện mạo của ngươi mới bảo chúng ta nhanh chóng rời Thanh Châu.”

“Nga?” Lan Khánh phát thanh.

Tiểu Thất hồi tưởng dung mạo Đàm Hoa, run rẩy một chút rồi nói: “Đàm Hoa kia là một tuấn mỹ thiếu niên khó gặp. Còn sư huynh, dung mạo của ngươi cho dù giảm đi mấy thành cũng xinh đẹp đủ so bì cùng Đàm Hoa, cho nên…”

Cái chén Lan Khánh đang cầm ở trong tay ngắm nghía trực tiếp bị bóp nát, hắn chậm rãi ngẩng đầu liếc Tiểu Thất: “Xinh đẹp? Ngươi nói ai?”

Tiểu Thất thấy cặp mắt Lan Khánh đột nhiên đen sâu không đáy chăm chăm trông hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đem ghế dịch ra sau, lắp bắp nói: “Ưm… A… Không phải… Ta là nói… Cái kia… A a… Hung thủ kia nhất định là mắt bị mù mới thích loại thiếu niên xấu muốn chết như Đàm Hoa. Sư huynh, dung mạo ngươi so ra như hắn… Ách… Cũng không đúng… Ai… Ta không nói nữa… Dù sao chính là vậy nên lão bản kia mới có thể kêu chúng ta nhanh nhanh rời Thanh Châu!”

Tiểu Thất đã quên Lan Khánh căm ghét nhất người khác đề cập đến dung mạo hắn, một phen giảng xuống hoàn toàn là cà lăm lộn xộn.

Nhưng may mắn Lan Khánh sắc mặt thay đổi mấy lượt, cư nhiên không phát giận, chỉ là cái gì cũng không nói.

Tiểu Thất nín lặng, đến thở mạnh cũng không dám.

Cuối cùng, Lan Khánh nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, phủi phủi bột sứ trong tay, liếc nhìn Tiểu Thất, kêu Tiểu Thất tiếp theo tự mình làm việc nên làm.

Tiểu Thất tâm kinh đảm chiến nhìn Lan Khánh một lúc lâu, đắn đo mọi bề mới cẩn thận nói: “Chúng ta hiện nay biết được là: thứ nhất, Thanh Châu có một người lai lịch không nhỏ, bộ khoái bao che cho hắn, dân chúng e ngại hắn, mà người nọ có lẽ thích bộ dáng… ưm… có điều kỳ quái; thứ hai, Đàm Hoa nói kẻ giết hắn còn giam giữ rất nhiều người, giam một người còn được, nhưng giam nhiều người nhất định sẽ có chút dấu hiệu không tầm thường.”

“Cho nên?” Lan Khánh vẫn cảm thấy hai chuyện này không có nhiều liên quan.

“…” Tiểu Thất gãi gãi đầu sau đó cười ngượng: “Cho nên… Trước chỉ biết như vậy, còn lại ta cũng chưa rõ.”

Lan Khánh nhìn hắn, hừ một tiếng, nhưng trong mắt không có tức giận, chỉ cảm thấy vẻ mặt Tiểu Thất có chút buồn cười.

Tiểu Thất nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu phía Đàm Hoa ta tra không ra cái gì, vậy trước ta tra lai lịch người kia đi!”

“Không được!” Lan Khánh sầm sắc mặt. “Ta cũng không phải đi chơi, quản hắn là người có lai lịch gì là chuyện của Thanh Châu, không phải của Quy Nghĩa huyện ta. Mau đem hung thủ sát hại Đàm Hoa tìm ra sau đó trói trở về Quy Nghĩa huyện, bằng không kéo dài thời gian cha sẽ lo lắng.”

Tiểu Thất còn muốn nói, nhưng thấy Lan Khánh lại mị mị mắt, lời đến miệng toàn bộ ế nghẹn, lại nuốt trở vào trong bụng.

Lan đại ma đầu hiện tại tuy hoàn lương nhưng vẫn không thể đắc tội, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ là bộ khoái bị nắm đến cho đủ số, chuyên tâm làm việc cũng có lĩnh thêm bạc được đâu.

Nghĩ đến đây, Tiểu Thất hơi chút thở ra. Đúng vậy, thế gian này ai sống ai chết, ai trong sạch ai hàm oan cùng hắn có quan hệ gì đâu? Cứ như vậy quên đi cũng tốt.

Chỉ là… Nhớ tới Đàm Hoa đã chết lại thiếu chút nữa ngay cả quỷ đều làm không được… còn có thiếu nam thiếu nữ vô tội không biết bị nhốt nơi nào hắn còn chưa thấy qua…

Tiểu Thất cũng không biết chính mình làm sao, ngực kia, nhưng lại co rút co rút…

Liên tục mấy ngày không có thu hoạch, Tiểu Thất cùng Lan Khánh bình thường đều là trời vừa sáng liền ra cửa đến đêm khuya mới quay về khách điếm, nhưng là hao tâm tổn sức vẫn không chút manh mối, thẳng đến cuối cùng điếm tiểu nhị bị Tiểu Thất cuốn lấy không tha mới lên tiếng: “Đây là nơi Túc vương cai trị, nếu thực trị an bại hoại thì chính là nói Túc vương quản lý vô lực, tội lớn a, mọi người đương nhiên không dám nghị luận.”

Tiểu Thất nghe xong cảm thấy giống như sắp động tới cái gì, nhưng chỉ có một chút trọng yếu trong lòng lại không chạm được, thành ra toàn bộ nghi vấn vẫn tồn tại trong tâm, như thế nào cũng giải không được.

Đêm nay, Tiểu Thất cùng Lan Khánh mang theo Tiểu Trư trọng du Thanh Giang, kỳ thật mấy ngày nay cảnh sông nước trường trường bọn họ đã xem qua không biết bao nhiều lần, nhưng hôm nay mí mắt Tiểu Thất nhảy khiêu vài lần, Lan Khánh vốn định về khách điếm, Tiểu Thất lại nói muốn đến bờ sông một chuyến.

Đi tới Thanh Giang, trời mưa phùn lất phất, Tiểu Thất tay trái cầm đèn lồng soi đường, còn nắm cả dây buộc Triệu Tiểu Trư, tay phải thì giữ dù giấy dầu che mưa cho Lan Khánh.

Lan Khánh nghênh ngang đi tới, thỉnh thoảng dừng lại nhìn nhìn liễu xanh bên hồ, đụng phải lầu các nhà người vắt ngang trường đê, hắn liền vận khinh công lướt qua.

Còn Tiểu Thất phải nhận mệnh ôm lấy heo thi triển khinh công theo sát Lan Khánh.

Hai người cứ như vậy đi một đoạn đường, nhưng vẫn không chút thành quả, đến lúc tính toán trở về, Triệu Tiểu Trư đột nhiên kêu vài tiếng, quay đầu lại nhìn Lan Khánh cùng Tiểu Thất, sau đó chạy tới phía trước.

Tiểu Thất kéo chặt dây thừng vốn muốn đem Tiểu Trư kéo trở về, nhưng không hiểu tại sao mí mắt cứ nhảy khiêu không ngừng, liền nới lỏng dây thừng tùy tiện để heo chạy đi.

Tiểu Trư ngửi ngửi nghe nghe ngược xuôi một đường, Lan Khánh tùy ý đi sau nó, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Trư nhất định phát hiện đầu mối gì, chúng ta đi theo nó là đến nơi.”

Tiểu Thất biết một mảnh y sam của Đàm Hoa Lan Khánh mang theo cũng đã cho heo ngửi qua.

Chỉ là nhiều ngày trôi qua heo không phải chốc lát nổi điên cuồng chạy tới sạp rau xanh của lão thái bà mắt mù thì chính là chạy cho mệt rồi trực tiếp gục xuống nghỉ ngơi, tuy nói cái mũi Tiểu Trư đích xác thập phần linh mẫn nhưng Đàm Hoa chết nhiều ngày như vậy, cho dù có chút mùi hương nào đó cũng đã tán mất, huống chi hôm nay trời còn đổ mưa.

Nhưng mà, Lan Khánh nói cái gì, Tiểu Thất vẫn nên nghe. Vì thế đành phải cùng Lan Khánh đi theo heo kia từ trên đê chạy xuống, mù quáng tán loạn trên đường.

Mưa liên tục rơi xuống, tối tăm mờ mịt, như sương như khói.

Tiểu Thất giữ ô đi bên cạnh Lan Khánh, hai mắt Lan Khánh chuyên chú nhìn heo yêu của hắn.

Hai mắt Tiểu Thất thì chuyên chú nhìn Lan Khánh, toàn bộ dù che ở trên đầu Lan Khánh, hắn không nhận ra nửa người mình lộ dưới mưa, trên vai sớm đã ướt sũng một mảng lớn.

Hai người một heo đi tới đường cái sinh ý phồn thịnh bên bờ sông. Vì trời mưa, trên đường tuy ít người đi nhưng trà liêu tửu quán san sát hai bên lại đông đúc những người trú mưa tán gẫu, đèn lồng các tiệm phát sáng trong mưa bụi hợp với tiếng người huyên náo xôn xao thỉnh thoảng truyền ra, rốt cuộc lại càng thêm phần náo nhiệt.

Tiểu sơn trư cấp bách xoay người phóng vào chỗ rẽ trong ngõ hẻm, mà chính vào lúc này, từ trong ngõ quẹo cũng có một đoàn người gấp ga gấp gáp đi ra.

Người đi đầu không cẩn thận vấp phải heo, lảo đảo một chút, phối sức bên hông lay động, đinh đinh đang đang vang lên, người bên cạnh khẩn trương chạy tới nâng hắn dậy lại lớn tiếng hét: “Tiểu vương gia bảo trọng, không ngã mất!”

Tiểu Trư bị người nọ vấp phải phát ra thanh âm thảm thiết, Lan Khánh biến sắc, lập tức tiến sát về phía đó chỉ vào mũi đối phương mắng: “Thứ đáng giận, ngươi giẫm lên heo của ta!”

Tiểu Thất vừa nghe thấy ba chữ “tiểu vương gia”, sắc mặt cũng biến đổi, đôi chút lưỡng lự, nhưng lại không giống trước kia lập tức đuổi tới bên người Lan Khánh để phòng hắn xảy ra chuyện, mà hai chân giống như mọc rễ bình tĩnh đứng tại chỗ.

Người được gọi là “tiểu vương gia” nâng con ngươi liếc Lan Khánh, vừa thấy bộ dáng Lan Khánh, trong mắt tuy có hào quang sáng lên, nhưng không duy trì bao lâu, ngay sau đó nhờ vào đôi chút thất vọng mà diệt đi không ít.

Miệng người nọ cong lên, lộ ra nụ cười tà tà, hắn vươn tay muốn chạm vào cằm Lan Khánh, làm bộ muốn nâng đầu Lan Khánh lên làm cho chính mình trông rõ ràng, miệng còn thì thầm: “Đôi mắt nếu lớn hơn một chút, cái mũi cao hơn một chút, làn da trắng nõn hơn chút, ngươi khả dĩ cũng coi là mỹ nhân a…”

Tiểu Thất ở phía sau nghe được người này cư nhiên đối Lan Khánh nổi sắc tâm, còn không biết sống chết nói lời đùa bỡn, trong lòng thực vì người này đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên, khoảnh khắc vươn tay ra, ngữ âm còn chưa hết, Lan Khánh rút kiếm huy xuống, ngân quang lóe ra, đang lúc điện quang hỏa thạch mắt thấy kiếm sẽ cắt rụng năm ngón tay tiểu vương gia, thị vệ phía sau hắn lập tức cấp tốc đem người hộ đằng sau, tránh được một kiếm kia.

“Vương gia cẩn thận!” Một người hô lên, rồi sau đó có người nói: “Có thích khách, mau bảo hộ vương gia!”

Tiểu Thất thoáng suy tính, những người đó kêu xong đại khái chỉ trong nháy mắt, hắn cùng Lan Khánh, còn có một đầu heo, đã bị đám thị vệ phía sau tiểu vương gia bao vây, lập tức xoát xoát xoát vài tiếng, mỗi thị vệ đều rút lợi kiếm khỏi vỏ, nhắm thẳng vào hắn cùng Lan Khánh, còn có… Triệu Tiểu Trư.

“Hầu hầu—” Tiểu Trư hướng tiểu vương gia kêu.

Tiểu vương gia một thân lăng la tơ lụa, y sức tinh xảo vạn phần, phong thái ung dung hoa quý, bên hông còn đeo một khối bảo ngọc lả lướt.

Tiếng ngọc va chạm thanh thúy làm toát ra vẻ vương tôn công tử phong lưu phóng khoáng, cao cao tại thượng.

Chỉ là, người này một cặp mắt tràn đầy xuân quang, khóe mắt hàm xúc ý tứ hơi hơi hướng lên trên dẫn theo điểm câu nhân, khóe miệng cũng hơi hơi giương lên, hơn nữa mới vừa thấy người liền xuất ngôn đùa bỡn lại còn là ý tứ nhiều điểm hạ lưu, ăn chơi trác táng.

Thần sắc Lan Khánh âm lãnh, trên người cũng tràn ngập sát ý, mưa phùn từng đợt từng đợt đổ xuống, dung mạo vốn bình thường nhưng lại vì một thân khí thế khó có thể che giấu mà làm cho cả thân mình hắn biến đổi khiến người không thể mở mắt.

Tiểu vương gia thấy Lan Khánh tức giận, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Hắn không đếm xỉa tới sát khí của Lan Khánh nói: “Đoán không ra, nguyên lai chính là ‘trái ớt nhỏ’!”

Tiểu Thất vừa nghe thiếu điều té xỉu, người này không muốn sống chăng, cư nhiên gọi Lan Khánh là “trái ớt nhỏ”?! Muốn chết, muốn chết, thật sự là muốn chết!

Thân hình Lan Khánh nhanh lẹ cực độ, kiếm của hắn không chút lưu tình lần thứ hai thẳng hướng tiểu vương gia đâm tới, trên mặt cũng không còn vẻ thanh thản thư hoàn mới vừa rồi dạo bước trong mưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện