Buổi tối trước khi cửa thành đóng, hai người một heo vừa vặn vào tới Thanh Châu thành.

Thanh Châu là địa phương tây nam biên thùy thập phần trọng yếu, là biên giới một nước, vì phòng man tộc tây nam quấy rầy, nơi đây ước chừng có bảy vạn trú binh, và cũng là thái ấp của đương kim thiên tử bào huynh (anh ruột) Túc vương, Đông Phương Chiên.

Thanh Châu cùng Quy Nghĩa huyện liền nhau, hai nơi phong tục dân tình không sai biệt lắm, dân chúng đều là đơn thuần chất phác như nhau, khác biệt chỉ là Túc vương cai trị tương đối nghiêm khắc, còn Thi Vấn yêu dân như con mà thôi.

Tìm một khách điếm còn trống ngủ trọ, tiểu nhị vừa tới gần, Tiểu Thất liền nói: “Hai gian phòng hảo hạng, tái đưa rượu cùng thức ăn lên.”

Lan Khánh vừa nghe lại nói: “Một gian, phải cùng nhau ngủ!”

Tiểu Thất sững sờ, vội vàng lắc đầu. “Điều này sao được, đương nhiên phải mỗi người một gian, bằng không ta ngáy ầm ĩ ngươi làm sao bây giờ? Tiểu nhị, vẫn là hai gian.” Tiểu Thất ánh mắt kiên định ngữ khí kiên quyết. Hai người ngủ một gian, vậy hắn căn bản khỏi ngủ luôn! “Hảo!” Điếm tiểu nhị nhanh nhẹn dẫn bọn họ lên lầu.

Lúc này, Lan Khánh vừa đi vừa tả hữu nhìn quanh, làm cho Tiểu Thất nghi hoặc hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì?”

Lan Khánh trả lời: “Tìm Đàm Hoa.”

Sắc mặt Tiểu Thất lập tức chuyển xanh, cũng tả hữu nhìn quanh, khẩn trương nói: “Đàm Hoa đến đây? Ở đâu ở đâu? Ta như thế nào không biết hắn theo chúng ta đi?”

“Ngươi nói xem, liệu buổi tối hắn có thể tới tìm ngươi, nói cho ngươi sự tình hắn lại nhớ ra hay không?” Lan Khánh bỗng nhiên âm trầm nói với Tiểu Thất, còn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng.

Tiểu nhị đứng ở trước phòng trọ nói: “Khách quan xin mời, gian này cùng gian phòng bên cạnh.”

Tiểu Thất hít sâu hai khí, quay đầu đối tiểu nhị nói: “Tạ tạ, lấy một gian, một gian bỏ.”

Lan Khánh cười cười nói với tiểu nhị: “Một hồ Hoàng Tửu.” Hắn hôm nay tâm tình hảo.

Tiểu nhị ứng thanh liền lập tức lui xuống.

“Cái kia, sư huynh, hắc hắc…” Tiểu Thất xoa xoa tay, cười mèo nhìn Lan Khánh. “Đêm nay ta ngủ trên mặt đất, ngươi ngủ trên giường hảo không?”

Lan Khánh phiêu mắt liếc hắn: “Đã có giường, ngủ trên mặt đất làm chi?” Hắn xách y lĩnh Tiểu Thất, đem người túm vào trong sương phòng.

“Không cần cùng nhau ngủ được không? Hai người chen chúc a—” Vẻ mặt Tiểu Thất vô cùng khổ sở.

“Không được.” Lan Khánh thản nhiên nói: “Còn có, ngươi đêm nay nếu còn dám ngáy ầm ĩ, ta sẽ lấy chén bịt miệng ngươi.”

“Ô…” Vậy ngươi cũng đừng đem đùi gác trên người ta được hay không, sư đệ ta khí hư thể nhược chịu không nổi a.

Ngủ say sưa ngon lành, hừng đông hôm sau Lan Khánh liền tỉnh, hắn cọ cựa thân thể, cảm thấy cả người thư sướng.

Nhưng khi hắn chớp chớp mắt, hơi chút thanh tỉnh lại bị người ở bên cạnh làm kinh hách.

“…” Lan Khánh vươn đầu ngón tay chọc chọc Tiểu Thất sắc mặt đang tái nhợt trắng dã, dưới mũi còn có hai hàng máu buông dài hỏi: “Ngươi ngủ làm sao để đụng mũi? Còn đổ máu.”

Tiểu Thất u oán liếc nhìn người này một cái: “Đem tay cùng chân ngươi toàn bộ thu về…”

“Cái gì tay cùng chân?” Lan Khánh không hiểu Tiểu Thất có ý tứ gì.

Tiếp theo, Lan Khánh phát giác người hắn đang nằm nghiêng, tay dường như đặt lên một địa phương lom lõm, cái địa phương kia lúc ngủ dùng để đặt tay vừa vặn hảo, cảm giác cũng không tệ.

Vươn tay nhéo nhéo, mặt Tiểu Thất nhăn nhó, Lan Khánh lúc này mới phát hiện đó là thắt lưng Tiểu Thất.

“Không được nửa lượng thịt!” Lan Khánh hừ một tiếng. Triệu Tiểu Trư so ra còn mập hơn.

Còn chân của hắn lại giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng kẹp lấy, cái thứ kẹp lấy hắn kia không dám thi lực, cơ hồ chỉ dựa vào một chút mà thôi.

Chân cũng giật giật, nâng lên trên, tiếp theo đã thấy Tiểu Thất kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt cũng tái đi.

“Cái gì cưng cứng?” Lan Khánh hỏi.

Lan Khánh thanh âm ngây thơ, biểu tình khờ dại, thần sắc Tiểu Thất biến hóa vài lần, cuối cùng quả thực giống như muốn khóc từ trên giường vùng dậy, khom thân dùng sức lấy ngoại y, vội vã chạy ra bên ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lan đại mỹ nhân trên giường thong dong biếng nhác duỗi lưng, yêu mị hoặc nhân hỏi.

“Nhà xí!” Tiểu Thất quát.

Lan Khánh thấy Tiểu Thất đi cấp bách như vậy liền nói: “Dưới giường có dạ hồ (cái…bô), ngươi nếu quá vội liền đi vào đó trước đi!”

“Thứ ra không phải loại này!” Tiếng Tiểu Thất la lên từ xa xa truyền đến.

“Không phải loại này, vậy là loại nào?” Lan Khánh hỏi.

“Hầu—” Tiểu Trư cũng vừa tỉnh, thong thả bước đi trước giường, ngửi ngửi nơi này, lại ngửi ngửi nơi kia, thỉnh thoảng đầu còn nâng cao cao, cái mũi động đậy động đậy không biết là ngửi thấy những thứ gì.

“A, đúng rồi!” Lực chú ý của Lan Khánh bị tiểu sơn trư hấp dẫn.

Hắn lật giở tìm kiếm trong tay nải, tìm được một khối toái bố cố ý xé ra đưa tới trước mặt Tiểu Trư.

“Tiểu Trư ngửi!” Lan Khánh vui vẻ nói.

Dùng cơm sáng xong, Tiểu Thất đang nghĩ đầu mối cũng không có vậy phải bắt đầu từ đâu, Lan Khánh lại dắt heo đi ra khỏi khách điếm.

“Từ từ!” Tiểu Thất ném nén bạc cho điếm tiểu nhị rồi vội vàng đuổi theo.

Cái mũi Triệu Tiểu Trư ngửi ngửi, ở trên đường chui tới chui lui thập phần vui vẻ, Lan Khánh liền nắm dây thừng tùy ý để heo mang hắn chạy nơi nơi.

“Sư huynh nghĩ ra nên bắt đầu tra từ nơi nào chưa?” Tiểu Thất nói: “Muốn đi xem xét bờ Thanh Giang trước, tìm cư dân hai bên hỏi một chút hay không?”

“Ngươi đừng ầm ĩ, Tiểu Trư đang tìm!” Lan Khánh nói xong lại cúi đầu đối với heo yêu của hắn nói: “Ngươi nhanh tìm ra kẻ giết Đàm Hoa, tìm ra ta sẽ  thưởng cho ngươi thật nhiều thật nhiều chân gà, cho ngươi ăn đến sang năm cũng không ăn xong.”

Tiểu Trư vui vẻ hầu hầu kêu, đạp móng heo nhỏ của nó dũng mãnh phóng tới phía trước.

Tiểu Thất trông thấy cũng chỉ có thể tùy Lan Khánh, nghĩ thầm, chờ người này theo heo chơi xong mới có thể bắt đầu làm chính sự.

Hai người một heo ở trên đường qua lại gần hai canh giờ, Tiểu Trư cuối cùng ngừng lại trước một sạp bán rau trong chợ.

Tiểu Trư nâng chân trước nhoài lên trên sạp của người ta, há mồm cắn cắn cải trắng thanh điềm, còn kéo một củ xuống mặt đất gặm.

Một vị lão bà trên sạp nghe thấy động tĩnh liền lần sờ lên trước nói: “Khách nhân mua rau sao? Rau này mới hái trong vườn sáng nay còn tươi lắm, vừa lớn lại ngọt, một văn tiền một củ, mua một khối đi!”

Lão bà bà kia ước chừng sáu, bảy mươi tuổi, đầu bạc trắng, hai mắt mờ đục cũng không hướng đến Tiểu Thất cùng Lan Khánh mà dùng lỗ tai nghe ngóng thanh âm, sờ lần trên sạp rau rồi nâng lên một củ cải trắng.

Tiểu Thất từ trong lồng ngực móc ra một lượng bạc phóng vào trong tay lão bà bà nói: “Ngượng ngùng a lão nhân gia, heo nhà ta cắn một củ cải trắng trong sạp, còn đem mấy thứ người đặt ở đó dính đầy dãi heo, bạc này là tiền mua rau, người nhận lấy đi!”

Lão bà bà áng áng bạc, phát giác ước chừng nặng một lượng, liền vội vàng nói: “Làm sao lại nhiều như vậy? Heo kia dù thế nào cũng ăn không hết toàn bộ sạp rau, huống chi sạp lão thái bà cũng không có nhiều rau như vậy, ngài đây thật sự cấp nhiều quá!”

Lan Khánh mở miệng, ngữ khí uy hiếp: “Heo của ta ăn rụng một củ, sau đó còn liềm qua toàn bộ rau trên sạp của ngươi. Nếu đã liếm là phải bồi tiền, mau nhận lấy!”

Tiểu Trư đang gặm cải trắng, gặm đến hoan hỉ ngẩng đầu hầu hầu hai tiếng.

Lan Khánh nói: “Xem, nó cũng nói toàn bộ đã liếm.”

“Nguyên lai là như vậy a!” Lão bà bà có ngốc thế nào cũng biết hôm nay gặp gỡ quý nhân, nàng vội vàng gật đầu: “Cám ơn hai vị công tử, còn chiếu cố lão bà tử như vậy.”

Tiểu Thất ứng thanh. “Ăn đồ nên trả tiền thôi.”, tiếp theo liền mang theo Lan Khánh, Tiểu Trư cùng nửa củ cải trắng còn dư cùng đi.

Muộn một chút, Tiểu Thất cùng Lan Khánh xem xét dọc đê Thanh Giang, Thanh Giang này nước sông trong suốt, hai bờ sông phong cảnh tươi đẹp, lại có hàng liễu xanh đón gió lay động, tựa như một tấm thảm xanh biếc bạt ngàn bao phủ mặt đất, cảnh sắc mỹ không sao tả xiết.

Tiểu Thất đi mệt liền ở bờ đê ngồi xuống, Lan Khánh cởi bỏ dây thừng buộc Tiểu Trư để nó tùy ý nhảy nhót trên mặt cỏ.

Tiểu Trư chạy chơi, thịt bụng màu mỡ liền lay động theo. Lan Khánh một bên xem một bên cười, thần sắc thoải mái phảng phất như đang đi ngoại thành đạp thanh chứ không phải đến điều tra, giải quyết án mạng.

Một đường đi xuống, Tiểu Thất quan sát địa hình.

Hai bờ Thanh Giang này phần nhiều là phú quý nhân gia, đình đài lầu các đều là xây dựng trên sông, nếu trong phủ xảy ra chuyện, có người nào đó chết thì cứ lựa một ngày sau mưa nước sông tăng vọt đem thi thể ném xuống, tuyệt đối sẽ trôi xa đến một trăm tám mươi dặm, nói không chừng cuối cùng ngay cả thi thể cũng bị cá trong sông chén sạch tìm không nổi.

Trong lúc Lan Khánh cùng Tiểu Trư chơi đùa, Tiểu Thất nửa nghĩ nửa không, sau đó bởi vì gió từ từ thổi tới quá mức thoải mái, hắn nằm ở trên cỏ liền không cẩn thận ngủ mất.

Tái tỉnh lại đã là đầy trời ráng sắc, mặt trời chiều ngả tây, Tiểu Thất xoa mặt, nhìn Lan Khánh cùng Tiểu Trư đồng dạng ngủ bên cạnh hắn, lắc lắc hai người gọi dậy.

Tiếp theo bọn họ đi tới Thanh Châu nha môn một chuyến.

Tới cửa nha môn, Tiểu Thất trình ra lệnh bài bộ khoái, nha dịch trông cửa lập tức dẫn bọn họ mời vào tam ban phòng trực.

Một gã bộ khoái thân hình cường tráng sắc mặt ngăm đen đi đến chắp tay nói: “Tại hạ Quách Nghĩa, là bổ đầu Thanh Châu nha môn. Lúc trước Quy Nghĩa huyện đã đưa công văn đến đây, hai vị nếu có gì cần thỉnh trực tiếp nói với tại hạ là được.”

Tiểu Thất nói: “Tại hạ Quy Nghĩa huyện bộ khoái Trần Thất, vị bên cạnh này chính là ngỗ tác Thi Tiểu Hắc. Hai người chúng ta phụng mệnh Quy Nghĩa huyện huyện lệnh Thi Vấn đại nhân tiến đến Thanh Châu cùng điều tra án mạng. Tình hình tỉ mỉ hẳn là hai vị bộ khoái phía trước đã hướng Quách bổ đầu nói qua, tại hạ cũng không tái lắm lời, liền trực tiếp xin hỏi. Mạo muội hỏi Quách bổ đầu, không biết gần nhất cảnh nội Thanh Châu có người nào báo quan trong nhà có thân nhân mất tích chưa về hoặc là có vụ án ẩu đả chí tử thậm chí còn cưỡng gian hay không?”

Ánh mắt Quách Nghĩa khẽ chuyển, cơ hồ là cùng lúc Tiểu Thất vừa dứt lời liền lập tức nói: “Thanh Châu cảnh nội dưới sự cai trị của Túc Vương luôn luôn thái bình, án mạng thỉnh thoảng cũng có nhưng đa phần đều là láng giềng tranh chấp ngộ sát chí tử, hơn nửa năm nay cũng không có người báo quan thân nhân mất tích, còn cưỡng gian… án nặng vậy càng không thể có.”

“…” Tiểu Thất vuốt vuốt cằm.

“Nếu không có vậy trở về đi! Tiểu Trư đã đói bụng, muốn về ăn gì đó.” Tiểu Hắc đại nhân ôm heo vừa nghe Thanh Châu bộ đầu nói như thế liền xoay người hướng ra ngoài.

Hiếm khi Tiểu Thất không ngăn Lan Khánh lại, chỉ là trước khi đi liếc nhìn Quách Nghĩa, hướng hắn cười cười nói: “Ngỗ tác đại nhân của nha môn chúng ta tỳ khí (tính nóng) có chút đại, nghĩ muốn làm cái gì lập tức sẽ làm. Quách bổ đầu, ngại thật, hai ta đi trước, ngày sau nếu có vấn đề lại đến thỉnh giáo Quách bổ đầu.”

“Không dám!.” Quách Nghĩa hướng Tiểu Thất chắp tay.

Hai người lại đàm luận một chút sự tình không quá quan trọng, làm đủ mấy lời xã giao ngoài mặt, lúc này Tiểu Thất mới cùng Quách Nghĩa cáo từ, truy theo Lan Khánh.

Ra khỏi nha môn Thanh Châu, Tiểu Thất cả đường đều không nói lời nào.

Lan Khánh lại là ôm Triệu Tiểu Trư đang ngủ gà ngủ gật, vừa đi vừa nhoang nhoáng chạy đến hàng rong bên đường, bên này liếc nhìn một chút, bên kia tái trộm coi một chút.

“Quách Nghĩa kia có vẻ kỳ quái.” Tiểu Thất suy nghĩ một chút sau nói.

“Còn cần ngươi nói?” Lan Khánh từ quán này nhảy qua quán khác, nhãn tình lóe sáng dòm mấy thứ trên sạp người ta, thấy thú vị liền xem nhiều hơn mấy lượt, bất quá thực đáng tiếc, vô luân thứ đó tinh xảo thế nào, nhiều lắm cũng chỉ được Lan đại giáo chủ liếc mắt ưu ái mà thôi.

“Người kia nói không thành thực, ánh mắt đảo tới đảo đi.” Lan Khánh tiếp theo bình luận như vậy.

Tiểu Thất ngừng một chút, thuận tay cầm lấy một cây trâm cài tóc làm từ gỗ đàn nhìn trông khá thuận mắt, chủ sạp thấy Tiểu Thất cầm trâm cài lập tức nghiêng người tới trước nói: “Khách nhân thực tinh mắt, cây trâm này được khắc trạm từ gỗ đàn hương thượng đẳng, ngài nhìn thủ công tinh xảo này, ngửi ngửi mùi đàn hương tươi mát hợp lòng này, là một cây trâm thật tốt a! Với lại đáng giá nhất chính là chế tác khéo như vậy, gỗ tốt như vậy, lại chỉ cần một lượng bạc, giá rất hời a, khách quan mua một cây để cài đi.”

Tiểu Thất cười cười nói: “Lão bản ngươi gạt ta không nhìn được hàng a, thủ công như vậy, nhiều lắm cũng chỉ bảy trăm văn tiền, bảy trăm văn vẫn là mắc, nếu ta bán, nhiều lắm cũng chỉ bán sáu trăm năm mươi văn.”

Lão bản bày ra vẻ mặt bồi cười: “Chỉ là sinh ý nhỏ, chỉ là sinh ý nhỏ. Khách nhân ngài là hành gia, nếu không liền tính ngài bảy trăm năm mươi văn, ngài thấy thế nào? Đây là giá thấp nhất, ta cũng còn phải nuôi miệng ăn một nhà nha!”

Tiểu Thất nhìn cả buổi giống như hiềm khí, bĩu môi, cuối cùng mới nói: “Trâm ta có rất nhiều, cây này xem cũng không tệ lắm, mua rồi cũng có thể tặng người. Chỉ là ta vốn đến Thanh Châu thăm người thân, nào biết biểu đệ ta muốn tìm lại thất tung thất ảnh, tìm thế nào cũng không ra, nếu tìm thấy, cây trâm này cũng có thể mua cho lúc gặp hắn được đấy.

Sạp lão bản vừa nghe liền nói: “Khách nhân ngươi là từ bên ngoài tới a, khó trách lạ mặt như vậy.”

“Phải!” Tiểu Thất lại bĩu bĩu môi, cuối cùng dưới sự chờ mong tha thiết của lão bản mới móc tiền ra mua cây trâm.

Mua trâm xong, Tiểu Thất lơ đãng hỏi han: “Đúng rồi lão bản, thuận tiện hỏi thăm ngươi một người!”

“Khách nhân xin cứ hỏi.” Lão bản đem tiền thối đưa lại Tiểu Thất, cả khuôn mặt đều mang vẻ cười mèo.

“Biểu đệ ta ngụ ở Thanh Châu, kêu Đàm Hoa, không biết ngươi có nghe qua tên này chưa?” Tiểu Thất nói.

“Đàm Hoa?” Lão bản nghĩ một chút đột nhiên mí mắt nhảy dựng, nhưng rồi lại lắc đầu nói: “Không ấn tượng.”

Biểu tình của lão bản bị Tiểu Thất nhìn thấu nhất thanh nhị sở, tiếp đó lại nhíu nhíu mày làm bộ buồn rầu nói: “Biểu đệ ta kêu Đàm Hoa, nghe nói đã mất tích một thời gian. Ngươi nói coi, người hảo hảo đãi ở trong nhà như thế nào lại mất tích? Hơn nữa đi báo quan, nhóm quan gia thấy hai người chúng ta từ bên ngoài tới cũng tỏ vẻ xa cách. Chẳng lẽ là bởi vì biểu đệ ngày thường thật đẹp cho nên bị ai đó coi trọng trộm bắt đi sao?”

Tiểu Thất giễu cợt, nói xong còn cười ha ha hai tiếng, sau đó nhíu mày. “Ai nha, ngươi đừng nhìn ta như vậy, kỳ thực ta cũng thật lo lắng!”

Lão bản nghe Tiểu Thất nói như thế, sắc mặt lại hơi đổi, tiếp theo quay đầu nhìn nhìn Lan Khánh ôm heo ngoan ngoãn chờ một bên, sau đó khổ não một chút, cuối cùng tiến lại gần nhỏ giọng nói với Tiểu Thất: “Khách nhân, nếu không có việc gì, các ngươi vẫn nên mau ly khai Thanh Châu đi!”

“Vì cái gì? Có hơi quá—” Tiểu Thất lập tức đem đầu tiến sát tới trước lắng nghe.

“Ngài cũng đừng hỏi, đây là chuyện không thể nói. Ta cũng cảm thấy được ngài tâm địa hảo, còn thưởng cho một nhà già trẻ chúng ta cơm ăn, mới mạo hiểm tính mạng cùng ngài nói lời này.” Lão bản nói tới đây liền không nhiều lời nữa, lập tức thu sạp.

“Đừng khi dễ chúng ta là từ bên ngoài tới. Tốt xấu gì thì ngươi cũng nên nói rõ hơn chút đi.” Tiểu Thất truy vấn.

Sạp lão bản liếc Lan Khánh, sắt mặt tai tái lắc đầu, lúc sau liền ngậm chặt miệng không chịu nói thêm câu nào.

Tiểu Thất hết cách đành phải cùng Lan Khánh rời đi, quyết định về khách điếm rồi tái tính toán sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện