Tửu lầu, khách điếm vốn là nơi hỗn tạp. Mà xưa nay nơi càng hỗn tạp tin tức lại càng thông thuận. Cả ba cùng nhau vừa xuống lầu đã nghe được tiếng bàn tán xì xào.
“Khi nãy ngươi không nhìn thấy thôi, nhìn thấy xem ngươi còn ăn ngon uống ngon như vậy được không?” Một gã có vẻ là nông dân ngồi cách bọn họ không xa nói nhỏ với người cùng bàn.
Tên cùng bàn kia dừng đũa, ngạc nhiên nhìn hắn: “Thế ngươi thấy rồi à? Thật sự là bọn Hoàng Kim Trại sao? Ai mà lại giết sạch được bọn chúng chứ?”
Gã nông dân kia lắc đầu, thở dài: “Nói đến chuyện này, ta cũng thật xui xẻo. Sáng nay ta mới từ trên núi xuống, đi ngang Hoàng Kim Trại ai ngờ lại không ai thấy ai ra thu tiền qua đường như mọi khi. Ngươi cũng biết Hoàng Kim Trại này trấn giữ Thủy Túy chúng ta đã lâu, cướp của người ngoài thành, thu tiền người trong thành, lại chẳng ai quản được bọn chúng. Quan viên gì đó, cũng chả dám làm gì chúng…”
Tiểu Tinh nghe thấy, xoay người nhìn Hàn Niệm, nhỏ tiếng nói: “Tiểu thư, xem ra bọn cướp chúng ta gặp hôm qua chính là bọn Hoàng Kim Trại này.”
Hàn Niệm khẽ gật đầu.
Lại nghe bàn kia nói tiếp: “Lúc đó ta nghĩ lỡ không đưa tiền về sau bọn chúng lại gây khó dễ thì sao nên liền đi vào xem thử. Ai ngờ ta vừa vào liền thấy bọn chúng chết sạch, một nhát ngay cổ mà chết, thủ đoạn, công phu này không phải tầm thường đâu. Ta sợ đến té ngã trên đất, một lúc sau mới có sức chạy về. Cảnh tượng nhiều người chết như vậy, tới giờ ta vẫn còn sợ đây.”, hắn nghĩ nghĩ lại nhịn không được rùng mình.
Tên kia nghe vậy, cũng sợ mất mật, than thở: “Quá đáng sợ, quá đáng sợ mà…”
“Tiểu thư, chuyện này hình như không đơn giản. Chúng ta có cần đến xem thử không?” Tiểu Tinh khẽ nói.
Hàn Niệm ngẫm nghĩ, gật đầu: “Đi xem thử nào.”
Tĩnh Khanh vẻ mặt bất đắc dĩ, khẽ lên tiếng: “Không đi có được không? Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta mà.”
Nàng xoay người nhìn hắn, ánh mắt nghiền ngẫm, giọng điệu lười biếng kéo dài nói: “Sao thế… ngươi sợ sao…”
Hắn hai bước đi tới bên cạnh nàng, đưa tay, ôm lấy hông của nàng, giọng điệu buồn buồn: “Ừ…”
Nàng nhìn nam tử cao hơn mình một cái đầu lại đang cố gắng nép vào ôm hông nàng, cảm giác bất lực lan tràn toàn thân. Động cũng không xong, không động cũng không được.
Hình ảnh này lại trực tiếp làm Tiểu Tinh nổi điên, xông đến đánh hắn, kéo hắn, chửi hắn: "Tĩnh Khanh chết tiệt, ngươi mau bỏ tay ra cho ta... có tin ta đánh chết ngươi không... mau bỏ ra... không được... hôm nay ta phải đánh chết ngươiii..."
Nàng nhìn trời, thở dài.
“Khi nãy ngươi không nhìn thấy thôi, nhìn thấy xem ngươi còn ăn ngon uống ngon như vậy được không?” Một gã có vẻ là nông dân ngồi cách bọn họ không xa nói nhỏ với người cùng bàn.
Tên cùng bàn kia dừng đũa, ngạc nhiên nhìn hắn: “Thế ngươi thấy rồi à? Thật sự là bọn Hoàng Kim Trại sao? Ai mà lại giết sạch được bọn chúng chứ?”
Gã nông dân kia lắc đầu, thở dài: “Nói đến chuyện này, ta cũng thật xui xẻo. Sáng nay ta mới từ trên núi xuống, đi ngang Hoàng Kim Trại ai ngờ lại không ai thấy ai ra thu tiền qua đường như mọi khi. Ngươi cũng biết Hoàng Kim Trại này trấn giữ Thủy Túy chúng ta đã lâu, cướp của người ngoài thành, thu tiền người trong thành, lại chẳng ai quản được bọn chúng. Quan viên gì đó, cũng chả dám làm gì chúng…”
Tiểu Tinh nghe thấy, xoay người nhìn Hàn Niệm, nhỏ tiếng nói: “Tiểu thư, xem ra bọn cướp chúng ta gặp hôm qua chính là bọn Hoàng Kim Trại này.”
Hàn Niệm khẽ gật đầu.
Lại nghe bàn kia nói tiếp: “Lúc đó ta nghĩ lỡ không đưa tiền về sau bọn chúng lại gây khó dễ thì sao nên liền đi vào xem thử. Ai ngờ ta vừa vào liền thấy bọn chúng chết sạch, một nhát ngay cổ mà chết, thủ đoạn, công phu này không phải tầm thường đâu. Ta sợ đến té ngã trên đất, một lúc sau mới có sức chạy về. Cảnh tượng nhiều người chết như vậy, tới giờ ta vẫn còn sợ đây.”, hắn nghĩ nghĩ lại nhịn không được rùng mình.
Tên kia nghe vậy, cũng sợ mất mật, than thở: “Quá đáng sợ, quá đáng sợ mà…”
“Tiểu thư, chuyện này hình như không đơn giản. Chúng ta có cần đến xem thử không?” Tiểu Tinh khẽ nói.
Hàn Niệm ngẫm nghĩ, gật đầu: “Đi xem thử nào.”
Tĩnh Khanh vẻ mặt bất đắc dĩ, khẽ lên tiếng: “Không đi có được không? Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta mà.”
Nàng xoay người nhìn hắn, ánh mắt nghiền ngẫm, giọng điệu lười biếng kéo dài nói: “Sao thế… ngươi sợ sao…”
Hắn hai bước đi tới bên cạnh nàng, đưa tay, ôm lấy hông của nàng, giọng điệu buồn buồn: “Ừ…”
Nàng nhìn nam tử cao hơn mình một cái đầu lại đang cố gắng nép vào ôm hông nàng, cảm giác bất lực lan tràn toàn thân. Động cũng không xong, không động cũng không được.
Hình ảnh này lại trực tiếp làm Tiểu Tinh nổi điên, xông đến đánh hắn, kéo hắn, chửi hắn: "Tĩnh Khanh chết tiệt, ngươi mau bỏ tay ra cho ta... có tin ta đánh chết ngươi không... mau bỏ ra... không được... hôm nay ta phải đánh chết ngươiii..."
Nàng nhìn trời, thở dài.
Danh sách chương