fNgay lúc Hàn Niệm thoáng giật mình, tên hắc y nhân liền xuất chưởng, nàng xoay người tránh đi, hắn liền nhân cơ hội tung cửa sổ chạy đi.
Nàng nhìn cửa sổ, xoay người mở cửa cho Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh hoảng hốt nhìn nàng, xoay nàng tới lui, xác định nàng không sao mới thở phào: “Muội vừa nghe có tiếng đánh nhau, tiểu thư không sao chứ?”, nói xong lại chạy đến cửa sổ nhìn xuống, nhưng chỉ còn lại màn đêm yên tĩnh. Để hắn chạy mất rồi.
“Ta không sao.” Hàn Niệm đi đến bên bàn gỗ ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, thong thả nhấm nháp hương vị thanh mát trong ly, nhẹ nói.
“Người có nhìn ra là ai không? Tĩnh Khanh?” Tiểu Tinh đem nghi vấn trong đầu nói ra.
Nàng lắc đầu, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: ”Không, thân hình tên đó nhỏ con hơn Tĩnh Khanh.” Nhưng Tiểu Tinh nghe tiếng động mới chạy sang, vậy còn Tĩnh Khanh, hắn thật sự không nghe thấy gì sao. Nàng có chút trầm tư.
“Tiểu thư… được, cho là không phải hắn. Nhưng Tĩnh Khanh này cũng không đơn giản như bề ngoài thể hiện, rõ ràng người cũng biết, sao vẫn mang theo hắn. Lỡ như hắn có âm mưu gì thì sao?”
Vì sao ư? Do thuận mắt hay là cảm giác, nàng cũng không rõ. Chỉ là nàng muốn có hắn cùng đi thôi.
Tiểu Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhẹ giọng trách: ““Tiểu thư… người…”, lời muốn nói ra miệng lại thôi.
“Két.”
Tĩnh Khanh vừa đẩy cửa vào liền trông thấy Hàn Niệm, Tiểu Tinh nhìn mình. Tiểu Tinh thì trừng mắt nhìn hắn, Hàn Niệm vươn tay rót thêm một ly trà, đẩy về phía hắn, nhẹ nói: “Ngồi đi.”
Tĩnh Khanh nhìn nàng, thấy nàng không sao, cũng ngồi xuống, nhẹ bưng ly trà nhấm nháp vị thanh mát lại có chút đắng của cặn trà, khẽ nhíu mày: “Hai người sao đều ở đây? Nhìn ta như vậy làm gì? Có chuyện gì sao?”
Tiểu Tinh cũng kéo ghế ngồi xuống, lên tiếng: “Ngươi đi đâu mới về? Tiểu thư vừa bị thích khách ám sát.”, lại liếc mắt nhìn hắn: “Không phải là ngươi thông đồng với tên thích khách chứ?” Tuy là câu hỏi nhưng nàng lại nói với giọng khẳng định.
Hắn nhìn Hàn Niệm, nàng vẫn ngồi uống trà không nói gì. Hắn khẽ thở dài, xem ra tên thích khách lần này làm nàng sinh ra đề phòng với hắn rồi. Hắn nhìn nàng, vươn tay chỉ lên trời thề: “Ta thề, ta chỉ là đói bụng nên đi ra ngoài tìm chút thức ăn thôi, có tiểu nhị có thể làm chứng. Lúc ta đi hai người vẫn còn đang ngủ, ta thật sự không biết lúc sau lại có thích khách. Nếu không ta sẽ không đi, may là đều không sao.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Tinh, mỉm cười: “Đấy, ta đã nói sẽ không phải hắn đâu mà. Cũng đã không còn việc gì, hai ngươi trở về ngủ đi thôi.”, vừa nói vừa ra động tác đuổi khách.
“Tiểu thư…”
“Hàn Niệm…”
Đóng cửa lại, ánh mắt nàng lại có chút nghiền ngẫm. Lần này thật không phải hắn, nhưng lần sau có thể nào là hắn hay không? Mùi huân hương thoang thoảng, dễ chịu làm nàng có chút buồn ngủ. Thôi thôi, không nghĩ nữa, cứ như Tiểu Tinh nói vậy, tới Mộc Tô liền chia tay.
Nàng nhìn cửa sổ, xoay người mở cửa cho Tiểu Tinh.
Tiểu Tinh hoảng hốt nhìn nàng, xoay nàng tới lui, xác định nàng không sao mới thở phào: “Muội vừa nghe có tiếng đánh nhau, tiểu thư không sao chứ?”, nói xong lại chạy đến cửa sổ nhìn xuống, nhưng chỉ còn lại màn đêm yên tĩnh. Để hắn chạy mất rồi.
“Ta không sao.” Hàn Niệm đi đến bên bàn gỗ ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, thong thả nhấm nháp hương vị thanh mát trong ly, nhẹ nói.
“Người có nhìn ra là ai không? Tĩnh Khanh?” Tiểu Tinh đem nghi vấn trong đầu nói ra.
Nàng lắc đầu, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: ”Không, thân hình tên đó nhỏ con hơn Tĩnh Khanh.” Nhưng Tiểu Tinh nghe tiếng động mới chạy sang, vậy còn Tĩnh Khanh, hắn thật sự không nghe thấy gì sao. Nàng có chút trầm tư.
“Tiểu thư… được, cho là không phải hắn. Nhưng Tĩnh Khanh này cũng không đơn giản như bề ngoài thể hiện, rõ ràng người cũng biết, sao vẫn mang theo hắn. Lỡ như hắn có âm mưu gì thì sao?”
Vì sao ư? Do thuận mắt hay là cảm giác, nàng cũng không rõ. Chỉ là nàng muốn có hắn cùng đi thôi.
Tiểu Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhẹ giọng trách: ““Tiểu thư… người…”, lời muốn nói ra miệng lại thôi.
“Két.”
Tĩnh Khanh vừa đẩy cửa vào liền trông thấy Hàn Niệm, Tiểu Tinh nhìn mình. Tiểu Tinh thì trừng mắt nhìn hắn, Hàn Niệm vươn tay rót thêm một ly trà, đẩy về phía hắn, nhẹ nói: “Ngồi đi.”
Tĩnh Khanh nhìn nàng, thấy nàng không sao, cũng ngồi xuống, nhẹ bưng ly trà nhấm nháp vị thanh mát lại có chút đắng của cặn trà, khẽ nhíu mày: “Hai người sao đều ở đây? Nhìn ta như vậy làm gì? Có chuyện gì sao?”
Tiểu Tinh cũng kéo ghế ngồi xuống, lên tiếng: “Ngươi đi đâu mới về? Tiểu thư vừa bị thích khách ám sát.”, lại liếc mắt nhìn hắn: “Không phải là ngươi thông đồng với tên thích khách chứ?” Tuy là câu hỏi nhưng nàng lại nói với giọng khẳng định.
Hắn nhìn Hàn Niệm, nàng vẫn ngồi uống trà không nói gì. Hắn khẽ thở dài, xem ra tên thích khách lần này làm nàng sinh ra đề phòng với hắn rồi. Hắn nhìn nàng, vươn tay chỉ lên trời thề: “Ta thề, ta chỉ là đói bụng nên đi ra ngoài tìm chút thức ăn thôi, có tiểu nhị có thể làm chứng. Lúc ta đi hai người vẫn còn đang ngủ, ta thật sự không biết lúc sau lại có thích khách. Nếu không ta sẽ không đi, may là đều không sao.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Tinh, mỉm cười: “Đấy, ta đã nói sẽ không phải hắn đâu mà. Cũng đã không còn việc gì, hai ngươi trở về ngủ đi thôi.”, vừa nói vừa ra động tác đuổi khách.
“Tiểu thư…”
“Hàn Niệm…”
Đóng cửa lại, ánh mắt nàng lại có chút nghiền ngẫm. Lần này thật không phải hắn, nhưng lần sau có thể nào là hắn hay không? Mùi huân hương thoang thoảng, dễ chịu làm nàng có chút buồn ngủ. Thôi thôi, không nghĩ nữa, cứ như Tiểu Tinh nói vậy, tới Mộc Tô liền chia tay.
Danh sách chương