Sợ hay không sợ, đó là chuyện của Tĩnh Khanh. Đi mới là quyết định của Hàn Niệm.
Bọn họ ra khỏi thành đi về phía tây không xa đã trông thấy một cửa trại sừng sững, bảng tên ba chữ to “Hoàng Kim Trại”. Khó trách, nơi này nói ngay Thủy Túy nhưng chính xác hơn nó nằm giữa cả Mộc Tô, Thủy Túy và núi cao, muốn cướp liền cướp được cả ba.
Cổng trại sừng sững, khí thế nhưng giờ lại tiêu điều. Đi sâu vào trong, thật sự không còn thấy ai cả. Đến sảnh đường, cửa gỗ màu đỏ mở rộng, bên trong phải hơn trăm người, toàn bộ đều đã chết.
Bọn họ chia nhau ra xem xét. Tĩnh Khanh xem qua vài người, mày bỗng nhíu chặt. Rõ ràng, đêm qua…
“Tiểu thư, tiểu thư… người xem…” Tiểu Tinh phát hiện gì đó, kêu to. Hàn Niệm, Tĩnh Khanh nghe thấy đều dừng động tác, đi đến. Chỉ thấy trên đất là một tên hắc y nhân, đã chết.
Hàn Niệm ngồi xuống, quan sát tên hắc y nhân, khẽ liếc thấy một thanh kiếm bên cạnh hắn. Nàng cầm lên xem, quả nhiên, chính là hắn.
“Tiểu thư?” Tiểu Tinh khẽ gọi.
“A… chính là hắn. Tên hắc y nhân hôm qua.”, nàng đặt kiếm lại chỗ cũ, đứng dậy quan sát một vòng, lại nói: “Đêm qua ta có đoán qua hắn là một trong những tên cướp hôm ấy đến trả thù, chỉ là nhìn hiện trường này… có lẽ hắn trở về đã vô tình dẫn theo người không nên dẫn gây ra họa diệt môn.”
Tĩnh Khanh ngạc nhiên, có chút tán thưởng nhìn nàng: “Tại sao nàng cho là hắn dẫn về mà không phải là hắn về đúng lúc gặp họa diệt môn?”
Nàng cũng không để ý, nên không nhận ra giọng điệu xưng hô của hắn có gì khác lạ, nàng chỉ chỉ vết thương trên cổ tên hắc y nhân: “Ngươi xem, vết thương này rất gọn, nhưng khá sâu, hắn lại chết ngay sát cửa. Ta đoán có lẽ hắn vừa đến cửa liền bị giết, hung thủ lúc này vẫn khá thong thả nên ra tay ổn định, vừa gọn vừa sâu, một nhát liền chết.”
Nói đoạn nàng lại đi sang lật mấy xác chết bên cạnh lên: “Còn đây, mấy tên này rõ ràng vết thương có sâu, có nông, cũng không gọn một nhát mà chết như tên hắc y nhân kia, trên người còn có thêm mấy vết thương khác. Ta nghĩ, chắc là tên hắc y nhân kia bị giết ngay cửa, những tên này phát hiện chạy ra cứu thì bị giết. Nhưng số lượng đông nên hung thủ chém giết lực cũng không ổn định.”
Tiểu Tinh nghe nàng nói, ngẩn cả người.
Nàng lại đi sang lật thêm vài tên xem xét, khẽ nhíu mày: “Chỉ là có vài tên chết hơi kì lạ.” Tĩnh Khanh, Tiểu Tinh nghe vậy liền đi đến nhìn. Chỉ thấy xác chết Hàn Niệm đang xem, trên người lại không có vết thương gì.
Tĩnh Khanh cẩn thận quan sát, như nhớ ra điều gì, hắn đưa tay…
Như chợt nhận ra gì đó, Hàn Niệm cũng vươn tay…
Xác chết ngay đó chỉ có một, tay hai người liền cùng chạm lên ngực áo xác chết, nàng giật mình rút tay lại. Hắn lại có chút thẫn thờ, nhưng rất nhanh hắn liền bình thường trở lại, dùng lực xé áo xác chết.
Chỉ thấy một vòng tím đen ngay giữa ngực xác chết.
“A… ai lại ra tay ác độc vậy…” Tiểu Tinh khẽ than.
“Bị loạn tâm mạch, ngoan cố vận công, phản phệ mà chết.” Đột nhiên có một giọng nói vang vọng quanh sảnh đường, ở nơi yên tĩnh toàn xác chết thế này, đặc biệt phi thường quỷ dị.
Bọn họ ra khỏi thành đi về phía tây không xa đã trông thấy một cửa trại sừng sững, bảng tên ba chữ to “Hoàng Kim Trại”. Khó trách, nơi này nói ngay Thủy Túy nhưng chính xác hơn nó nằm giữa cả Mộc Tô, Thủy Túy và núi cao, muốn cướp liền cướp được cả ba.
Cổng trại sừng sững, khí thế nhưng giờ lại tiêu điều. Đi sâu vào trong, thật sự không còn thấy ai cả. Đến sảnh đường, cửa gỗ màu đỏ mở rộng, bên trong phải hơn trăm người, toàn bộ đều đã chết.
Bọn họ chia nhau ra xem xét. Tĩnh Khanh xem qua vài người, mày bỗng nhíu chặt. Rõ ràng, đêm qua…
“Tiểu thư, tiểu thư… người xem…” Tiểu Tinh phát hiện gì đó, kêu to. Hàn Niệm, Tĩnh Khanh nghe thấy đều dừng động tác, đi đến. Chỉ thấy trên đất là một tên hắc y nhân, đã chết.
Hàn Niệm ngồi xuống, quan sát tên hắc y nhân, khẽ liếc thấy một thanh kiếm bên cạnh hắn. Nàng cầm lên xem, quả nhiên, chính là hắn.
“Tiểu thư?” Tiểu Tinh khẽ gọi.
“A… chính là hắn. Tên hắc y nhân hôm qua.”, nàng đặt kiếm lại chỗ cũ, đứng dậy quan sát một vòng, lại nói: “Đêm qua ta có đoán qua hắn là một trong những tên cướp hôm ấy đến trả thù, chỉ là nhìn hiện trường này… có lẽ hắn trở về đã vô tình dẫn theo người không nên dẫn gây ra họa diệt môn.”
Tĩnh Khanh ngạc nhiên, có chút tán thưởng nhìn nàng: “Tại sao nàng cho là hắn dẫn về mà không phải là hắn về đúng lúc gặp họa diệt môn?”
Nàng cũng không để ý, nên không nhận ra giọng điệu xưng hô của hắn có gì khác lạ, nàng chỉ chỉ vết thương trên cổ tên hắc y nhân: “Ngươi xem, vết thương này rất gọn, nhưng khá sâu, hắn lại chết ngay sát cửa. Ta đoán có lẽ hắn vừa đến cửa liền bị giết, hung thủ lúc này vẫn khá thong thả nên ra tay ổn định, vừa gọn vừa sâu, một nhát liền chết.”
Nói đoạn nàng lại đi sang lật mấy xác chết bên cạnh lên: “Còn đây, mấy tên này rõ ràng vết thương có sâu, có nông, cũng không gọn một nhát mà chết như tên hắc y nhân kia, trên người còn có thêm mấy vết thương khác. Ta nghĩ, chắc là tên hắc y nhân kia bị giết ngay cửa, những tên này phát hiện chạy ra cứu thì bị giết. Nhưng số lượng đông nên hung thủ chém giết lực cũng không ổn định.”
Tiểu Tinh nghe nàng nói, ngẩn cả người.
Nàng lại đi sang lật thêm vài tên xem xét, khẽ nhíu mày: “Chỉ là có vài tên chết hơi kì lạ.” Tĩnh Khanh, Tiểu Tinh nghe vậy liền đi đến nhìn. Chỉ thấy xác chết Hàn Niệm đang xem, trên người lại không có vết thương gì.
Tĩnh Khanh cẩn thận quan sát, như nhớ ra điều gì, hắn đưa tay…
Như chợt nhận ra gì đó, Hàn Niệm cũng vươn tay…
Xác chết ngay đó chỉ có một, tay hai người liền cùng chạm lên ngực áo xác chết, nàng giật mình rút tay lại. Hắn lại có chút thẫn thờ, nhưng rất nhanh hắn liền bình thường trở lại, dùng lực xé áo xác chết.
Chỉ thấy một vòng tím đen ngay giữa ngực xác chết.
“A… ai lại ra tay ác độc vậy…” Tiểu Tinh khẽ than.
“Bị loạn tâm mạch, ngoan cố vận công, phản phệ mà chết.” Đột nhiên có một giọng nói vang vọng quanh sảnh đường, ở nơi yên tĩnh toàn xác chết thế này, đặc biệt phi thường quỷ dị.
Danh sách chương