Hàn Lương đúng hẹn đi vào, Chu Đông Dã ngồi dựa ở vị trí bên cạnh cửa sổ, từ lúc Hàn Lương bước ra khỏi công ty du lịch bên đường liền nhìn chằm chằm vào cô, đến khi cô ngồi xuống đối diện anh, gọi một ly latte.

Cô gái này, không có gì thay đổi trong ấn tượng của anh. Tóc mềm mại, có hai cái xoáy bướng bỉnh, sắc mặt trắng bệch, cằm rất giống Hàn Hữu, nho nhỏ, mảnh khảnh. Ánh mắt không quá cân đối, không to, nhìn thoáng qua thường cảm thấy như cô đang cười, cong cong, nhìn lâu lại thấy vốn chẳng phải cười, ánh mắt lười nhác, còn mang vẻ khinh thường, không giống một người tốt để quen thân. Nhưng cô gái này lại luôn lộ ra ngoài bộ dáng cực kỳ có tinh thần, lưng thẳng tắp, khóe miệng nhếch lên, cả gương mặt tỏa ra ánh mặt trời.

Hừ, chỉ tính mỗi làn da trắng bệch của cô thôi, đã hoàn toàn là kiểu quỷ hút máu rồi, căn bản không hài hòa gì với ánh nắng rực rỡ cả. Trong lòng Chu Đông Dã âm thầm chê bai, giả bộ gì chứ! Tính tình xấu xa, sức lực rất lớn, không có điểm nào đáng khen.

Hàn Lương mặc kệ cho Chu Đông Dã nhìn cô một hồi, ánh mắt phán xét có vẻ quái đản, lúc thì vui vẻ, chốc sau lại giận, khi bất đắc dĩ, lúc lại chuyển sang khinh thường. Hàn Lương thờ ơ với tất cả các loại biểu cảm này, không nhìn, không để ý tới anh. Nếu một cái hôn có thể khiến chàng trai trưởng thành đã ba mươi mấy tuổi trở nên kỳ quặc như thế, cô thật không còn lời nào để nói. Trời lạnh như vậy, uống một cốc cà phê ấm áp mới là chuyện quan trọng nhất.

“Cô muốn đi du lịch?” Chu Đông Dã gợi chuyện, dùng cằm hếch về phía công ty du lịch, hỏi.

“Ừm, chẳng phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?” Hàn Lương uống một ngụm latte sưởi ấm thân mình, trực tiếp hỏi.

“À…” Chu Đông Dã nghe thấy Hàn Lương định đi du lịch, trong lòng thoáng vui mừng, nếu cô không ở bên cạnh, hẳn anh có thể dập tắt thứ tình yêu đang nhen nhúm trong lòng này rồi? Hạ quyết tâm, sầu tư một tuần liền của Chu Đông Dã liền có hi vọng. Tâm tình tốt, anh tùy tiện tìm một lý do nói: “Chẳng phải lần trước cô muốn kể chuyện xưa cho tôi nghe ư? Vừa lúc tôi không bận gì, muốn nghe thử xem.”

Hàn Lương thấy Chu Đông Dã đột ngột nói ra, chuyện cũ của cô tựa như trở thành chuyện giải sầu cho anh, khẽ cười cười, khóe môi nở nụ cười không có chút độ ấm, hơi trào phúng đáp: “Thật xin lỗi, Chu tiên sinh, phải khiến anh thất vọng rồi, có một số việc đã bỏ qua liền mất đi, hiện tại tôi thật sự không có hứng thú nói đến chuyện năm xưa nữa.”

Chu tiên sinh?! Chu Đông Dã nghe vậy liền biết Hàn Lương nổi giận, vừa phiền muộn vừa cảm thấy tâm tình thả lỏng, như vậy cũng tốt, Jesus đã nói, rời xa tình yêu là rời xa lo lắng sợ hãi. Để chính mình bình tĩnh như trước đi. Vì thế cũng khách khí cười nói: “Không, là tôi quá tò mò rồi. Hàn tiểu thư muốn đi đâu, tôi sẽ đưa?”

“Không cần…” Hàn Lương khoát tay, đang định nói tiếp liền nhận được điện thoại, hơi thấp người đi sang bên cạnh nghe điện: “Tiểu Lộc, có chuyện gì thế?”

Chu Đông Dã nghe thấy hai chữ Tiểu Lộc, da đầu căng thẳng, mày dựng hết lên. Ngồi tại chỗ ấn ấn ngực của mình, không được không được, cho mình một cơ hội, chờ cô đi du lịch, hiểu rõ tình cảm của bản thân rồi mới tính, bây giờ không được kích động, không được kích động.

Chu Đông Dã ra sức xoa dịu cảm xúc của chính mình, mặc cho cơn ghen đang trào lên cũng không để ý. Đợi Hàn Lương nhận điện thoại trở về, anh cảm thấy vẻ mặt tươi cười đó thật ngứa mắt.

“Chu tiên sinh, chi bằng chúng ta chào tạm biệt ở đây đi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Hàn Lương khách khí nói từ biệt.

Chu Đông Dã cười đến sáng lạn, nói: “Tốt, Hàn tiểu thư, cảm ơn chương trình lần này của cô, thật sự rất hoàn hảo, hy vọng về sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”

Hai người khách sáo một hồi, ra khỏi quán cà phê, một người hướng Đông, một người hướng Tây, mỗi người một ngả.

Mấy ngày sau, hết Noel lại tới năm mới, mọi người đều bận tối mắt.

Hàn Lương tranh thủ kỳ nghỉ đầu năm đi thăm cha mẹ Đỗ Lộc, hai người đều đã chứng kiến Hàn Lương lớn lên. Vào thời kỳ trưởng thành của Hàn Lương, cô gần như là cái đuôi của Đỗ Nhạc, ngày ngày chạy quanh Đỗ gia, vì thế hai người vẫn coi Hàn Lương như con gái ruột. Về sau Đỗ Nhạc rời đi khiến cho họ đau lòng, dồn hết tình cảm vào đứa con út. Thật ra Hàn Lương ở Đỗ gia còn thoải mái vui vẻ hơn nhà của chính mình, ba ngày đón năm mới giúp cô ôn lại tình cảm tốt đẹp năm xưa, gần như đã quên mất nụ hôn ngọt ngào cùng vụ cãi vã và những hành động khiến cô vừa khó hiểu vừa tức giận của Chu Đông Dã.

“Chị Lương, có phải chị đang yêu hay không?” Sau khi về thăm hai bác ở Đỗ gia, Hàn Lương và Đỗ Lộc trở về nơi Đỗ Lộc đang ở tạm ―― nhà của Hàn Hữu. Đỗ Lộc rót cho Hàn Lương một cốc sữa ấm, hỏi.

“Tạm thời thì không, sao tự nhiên em hỏi vậy?” Hàn Lương xoa đầu Đỗ Lộc, cười nói: “Chẳng lẽ em nghĩ cả đời chị sẽ đắm chìm vào bóng ma anh trai em chết đi hả?”

“Không phải không phải, em biết tình cảm của chị Lương với anh, sùng bái nhiều hơn tình yêu.” Đỗ Lộc giữ chặt tay Hàn Lương nói: “Anh trai chết rồi, tuy chị đau lòng, nhưng chắc chắc cũng không thể khiến chị âu sầu cả đời.”

Hàn Lương nghe vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Đỗ Lộc: “Không ngờ em lại là người hiểu chị nhất.” Cô thở dài, nói tiếp: “Nhưng anh trai em quả thực là người chị thích nhất trên đời này, sau khi anh ấy chết, rất khó có thể gặp một người khiến chị xiêu lòng.”

Đỗ Lộc nghe vậy, trầm lặng trong chốc lát mới tiếp tục: “Em là em trai của anh ấy, nếu nói trên đời còn một người khác như anh, không phải em thì là ai.” Đỗ Lộc nhìn thẳng vào mắt Hàn Lương, nghiêm túc nói: “Chị Lương, chị có thể chấp nhận em không? Ở bên em, để em bảo vệ chị, yêu chị.”

Hàn Lương nghe vậy bị dọa giật mình, nhìn gương mặt trẻ măng của Đỗ Lộc, không biết nên khóc h cười với lời thổ lộ đột ngột này: “Tiểu Lộc, em biết em gọi chị là gì không? Em gọi chị là chị Lương, xưng hô này chị đã nghe từ nhỏ đến lớn. Từ khi đưa em đến trường vào ngày đầu tiên đi học, chị đã coi em là em trai, chưa bao giờ thay đổi, bây giờ em thổ lộ chỉ khiến chị kinh ngạc thôi.”

“Như vậy, được rồi, Hàn Lương.” Đỗ Lộc không chịu lùi bước, kéo tay Hàn Lương, nửa quỳ trên mặt đất nói: “Em gọi chị là chị Lương vì đó là ý nguyện của chị, em yêu chị, không muốn làm trái chị mới gọi mười mấy năm như vậy. Lúc ấy trong mắt chị chỉ có anh trai, chị vui vẻ đến thế, không lo không sầu như một con chim nhỏ, em không thể khiến chị vui vẻ hơn, nên chỉ có thể chúc phúc cho chị.”

Đỗ Lộc dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng mà anh trai mất rồi, chị xem mình bây giờ đi, gầy yếu bất lực, bác gái lại lấy chồng ở xa, sao em nhẫn tâm nhìn một mình chị cô đơn. Hàn Lương, hãy tin em, tuy em ít tuổi hơn chị, nhưng em cũng giống anh trai, là một chàng trai có thể dựa vào, ở bên em đi.”

Hàn Lương nhìn gương mặt trẻ trung của Đỗ Lộc tỏa ra ánh sáng thành kính, kiên định nhìn chính mình. Dù biết đây không phải tình yêu, cô vẫn cảm động, một chàng trai như vậy quả thực xứng đáng có được tình yêu của một cô gái, nhưng không phải là cô.

“Tiểu Lộc, trước kia chị không để ý, thì ra em đã thật sự trưởng thành. Em có tình cảm với chị, chị rất cảm động. Nhưng mà, Tiểu Lộc, đây không phải tình yêu, thật đấy, chị biết rõ. Cho dù chị là chị của em, em vẫn có thể quan tâm chị mà. Em hãy giữ lại tình yêu của mình, để dành cho cô gái yêu em đi, Tiểu Lộc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện