Từ chối Đỗ Lộc, rời khỏi nhà Hàn Hữu, Hàn Lương thoáng sầu não. Cô mua một bó hoa, bắt xe đi đến nghĩa trang.
Đỗ Nhạc trên ảnh chụp vĩnh viễn cười vô cùng sảng khoái, mày rậm mắt to, Đỗ Lộc có vài nét tương tự anh. Anh mãi mãi dừng ở thời khắc này, còn cô lại không ngừng già đi, càng không ngừng thay đổi. Cô sụt sịt một chút, nở nụ cười đặt hoa xuống, giọng mũi nghẹn ngào nói: “Nhạc, Tiểu Lộc trưởng thành rồi, anh biết không? Hôm nay em ấy còn thổ lộ với em, thật đúng là một đứa nhỏ đáng yêu. Nhìn nhiệt tình kiên định như thế, đột nhiên em cảm thấy chính mình già đi… Nhạc, một ngày nào đó em còn già hơn anh, sẽ có một ngày không nhớ nổi bộ dáng của anh… Aiz, em vẫn không rõ, anh đưa thanh xuân của em cho ai vậy? Sao em già đi nhanh thế?”
Dừng một chút, Hàn Lương nhìn bầu trời âm u mùa đông, xám xịt lạnh lẽo, dường như gió đang gào khóc trên trời cao. Cô lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn ảnh chụp của Đỗ Nhạc, nói tiếp: “Em gặp cha mẹ của anh rồi, hai bác vẫn khỏe, Tiểu Lộc cũng ổn lắm. Anh chúc phúc cho em đi, để em có thể giống họ mà bình an sống tiếp, em sẽ cố gắng giống anh, lạc quan giống anh, kiên cường giống anh. Năm mới vui vẻ anh nhé.”
Đứng trước bia mộ, Hàn Lương ngẩn người nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Đỗ Nhạc, cho đến khi chân đông lạnh tê rần mới thong thả từng bước rời khỏi nghĩa trang. Đi ra chợt phát hiện trời đã đổ tuyết, bông tuyết rất lớn, từng bông từng bông bay lượn trên không trung, rất đẹp.
Bắt xe về nhà, ở trên xe, Hàn Lương cảm thấy lạnh buốt, không khống chế được mà run rẩy, đầu càng lúc càng choáng váng, trên người cũng bắt đầu đau nhức, xem ra bị lạnh cóng rồi. Về nhà vội vàng uống nước ấm, không còn sức nấu cơm, cô cố gắng một hồi mới cởi được quần áo, chui vào ổ chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thật nóng, Hàn Lương biết cô phát sốt, nhưng nóng cũng không dám mở chăn, chỉ cố chịu đựng quấn một thân đầy mồ hôi, nặng nề choáng váng, cả người không chỗ nào thoải mái, đau nhức khắp nơi, một đầu ngón tay cũng không muốn cử động.
Ngủ được một chốc lại tỉnh, không biết qua bao lâu chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Không động đậy nổi, thật sự không thể động đậy, tiếng chuông cửa lọt vào tai Hàn Lương chợt xa chợt gần, không thể nắm giữ. Người đến không chịu bỏ cuộc, ấn chuông không ngừng. Hàn Lương đau đầu, mặt mày nhăn nhó.
Khi tiếng chuông cửa ngừng, di động lại vang lên ngay bên cạnh gối. Hàn Lương vất vả nhận điện, nghe thấy tiếng nói của Hàn Hữu ở đầu dây: “Chị họ, chị đi đâu thế? Sao không ở nhà? Mẹ em gửi cho chị vài thứ.”
“Chị ở nhà, nhưng đang sốt quá, không cử động được, chị nghe thấy em ấn chuông cửa…” Giọng nói của Hàn Lương rất thấp, mỏng mảnh như không khí, càng nói về sau càng yếu ớt. Hàn Hữu vừa nghe liền nóng nảy, lớn tiếng đáp: “Chị chịu đựng một lúc, cố gắng lên, ra mở cửa rồi em dẫn chị đi khám!”
Nhưng nói xong cũng không nghe được Hàn Lương trả lời, Hàn Hữu đợi một lát không thấy động tĩnh, biết chắc Hàn Lương đã bất tỉnh rồi. Cô đặt mấy thứ đồ trong tay xuống đất, chuẩn bị xuống tầng tìm thợ khóa mở cửa.
Hàn Hữu sốt ruột lao ra khỏi thang máy, đâm đầu vào một người đàn ông, cô cúi đầu nói xin lỗi, đang định đi tiếp bỗng nghe thấy tiếng Chu Đông Dã: “Hàn Hữu, sao thế? Vội vàng như vậy, chẳng lẽ Hàn Lương có chuyện gì sao?”
Hàn Hữu dừng chân, vừa ngẩng đầu thấy Chu Đông Dã bèn sốt ruột nói: “Chị họ bị sốt trong phòng, nhưng tôi không mở được cửa nhà, đành đi tìm thợ khóa.”
Chu Đông Dã lo lắng, giữ chặt Hàn Hữu: “Cô không cần đi, tôi biết chìa khóa của cô ấy đặt ở đâu.” Tuy sau khi trả lại chìa khóa cho Hàn Lương, Chu Đông Dã không dùng đến nó nữa, nhưng anh vẫn biết nó ở đâu. Hàn Lương thật sự rất lười, mang tiếng là đổi chỗ, đơn giản là từ mép cửa bên trái sang mép cửa bên phải thôi.
Tuy Hàn Hữu hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ trọng điểm không phải chuyện này, cô vội vàng kéo Chu Đông Dã lên tầng hai lăm, đến trước cửa nhà Hàn Lương.
Hàn Hữu ngạc nhiên nhìn Chu Đông Dã tìm được chìa khóa ở mép cửa, quen thuộc đi vào nhà Hàn Lương, lại quen thuộc mở cửa phòng ngủ, đi đến bên người Hàn Lương sờ thử nhiệt độ cơ thể cô. Trong lòng Hàn Hữu nảy sinh hoài nghi to lớn, rốt cuộc Chu Đông Dã có quan hệ gì với chị họ? Vừa theo vào vừa khó hiểu.
Vừa nhìn thấy bộ dáng của Hàn Lương, bao nhiêu nghi vấn đều quăng ra sau đầu. Hàn Lương quấn trong ổ chăn, vẻ mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cả người nóng sốt đã bất tỉnh nhân sự. Hàn Hữu muốn mặc quần áo cho cô, nhưng căn bản không nâng được, tạm thời bất chấp chuyện nam nữ phân biệt, để Chu Đông Dã đỡ Hàn Lương, chính mình thay quần áo hộ. Sau đó Chu Đông Dã cõng Hàn Lương ra ngoài, đưa đến bệnh viện.
Sau một hồi chăm sóc, cơn sốt cũng giảm dần, hai người ngồi trông bên cạnh giường bệnh. Dọc đường đi, Hàn Hữu thấy được Chu Đông Dã không hề che dấu sự lo lắng, sốt ruột cùng đau lòng với Hàn Lương, bây giờ mới có thể bình tĩnh hỏi một câu: “Chu tổng, anh yêu chị họ của tôi à?”
Trầm mặc trong chốc lát, Chu Đông Dã quay đầu nhìn Hàn Hữu nói: “Rất có thể.”
Tuy Hàn Hữu hỏi thẳng, nhưng thật không ngờ Chu Đông Dã cũng trả lời thẳng thắn đến thế. Cô ngây ngẩn, không biết nói gì cho phải.
“Chuyện của tôi với Hàn Lương, tôi muốn tự giải quyết, mong cô không cần can thiệp.” Một lát sau, Chu Đông Dã nói thêm một câu. Hàn Hữu nghe vậy đương nhiên chỉ có thể gật đầu, chẳng qua trong lòng thầm nghĩ, hai người này thật đúng là kỳ quái, không giống tình yêu của người hiện đại gì cả, trực tiếp anh tình em nguyện không tốt sao? Cần gì mờ ám như thế? Hàn Hữu nghĩ mãi cũng không thông, đứng lên ra ngoài phòng bệnh gọi điện cho Đỗ Lộc.
Đỗ Lộc tới rất nhanh, một đường chạy vào phòng bệnh, không thèm để ý đến ai liền đi thẳng đến trước giường nhìn Hàn Lương. Anh lấy tay sờ thử trán, thấy không sốt vậy mới nhẹ nhàng thở phào, nói với Hàn Hữu: “Vừa rồi tớ đến, nghe bác sĩ nói may mà đưa vào đúng lúc, nếu không sẽ chuyển thành viêm phổi, tớ nghe mà sợ hãi.”
Hàn Hữu gật đầu nói: “Ừ, tớ cũng sợ, Hàn Lương toàn như thế, không ốm thì thôi, nếu đã ốm thì ốm rất nặng.”
Đỗ Lộc nhìn Chu Đông Dã, cười cười: “Hai người chưa ăn cơm tối phải không? Hay đi ăn trước đi, tớ trông ở đây.”
Chu Đông Dã nghe vậy mới nhớ ra anh vốn định về nhà có việc, cau mày nhìn Đỗ Lộc, lại nhìn Hàn Lương, nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến trông thay.” Sau đó bất đắc dĩ rời đi.
Đỗ Lộc nhìn theo bóng dáng Chu Đông Dã: “Tiểu Hữu, sau anh ta lại ở cùng với hai người thế?”
“Hừ, bây giờ cậu yên tâm về chị họ được rồi, Chu tổng là người tích cực theo đuổi Hàn Lương đấy nhé.” Hàn Hữu nói xong, nhìn biểu tình suy nghĩ sâu xa của Đỗ Lộc, tiếp tục: “Cậu đừng quấy rối tình yêu hoàn mỹ của người khác, Chu tổng là người tốt.”
“Hả? Phải không?” Đỗ Lộc không đồng ý đáp: “Cậu nói anh ta tốt thì anh ta tốt à? Tớ chẳng tín nhiệm mắt nhìn người của cậu đâu. Hơn nữa, chuyện này chủ yếu phải xem chị Lương có thích anh ta hay không đã.”
Đỗ Nhạc trên ảnh chụp vĩnh viễn cười vô cùng sảng khoái, mày rậm mắt to, Đỗ Lộc có vài nét tương tự anh. Anh mãi mãi dừng ở thời khắc này, còn cô lại không ngừng già đi, càng không ngừng thay đổi. Cô sụt sịt một chút, nở nụ cười đặt hoa xuống, giọng mũi nghẹn ngào nói: “Nhạc, Tiểu Lộc trưởng thành rồi, anh biết không? Hôm nay em ấy còn thổ lộ với em, thật đúng là một đứa nhỏ đáng yêu. Nhìn nhiệt tình kiên định như thế, đột nhiên em cảm thấy chính mình già đi… Nhạc, một ngày nào đó em còn già hơn anh, sẽ có một ngày không nhớ nổi bộ dáng của anh… Aiz, em vẫn không rõ, anh đưa thanh xuân của em cho ai vậy? Sao em già đi nhanh thế?”
Dừng một chút, Hàn Lương nhìn bầu trời âm u mùa đông, xám xịt lạnh lẽo, dường như gió đang gào khóc trên trời cao. Cô lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn ảnh chụp của Đỗ Nhạc, nói tiếp: “Em gặp cha mẹ của anh rồi, hai bác vẫn khỏe, Tiểu Lộc cũng ổn lắm. Anh chúc phúc cho em đi, để em có thể giống họ mà bình an sống tiếp, em sẽ cố gắng giống anh, lạc quan giống anh, kiên cường giống anh. Năm mới vui vẻ anh nhé.”
Đứng trước bia mộ, Hàn Lương ngẩn người nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Đỗ Nhạc, cho đến khi chân đông lạnh tê rần mới thong thả từng bước rời khỏi nghĩa trang. Đi ra chợt phát hiện trời đã đổ tuyết, bông tuyết rất lớn, từng bông từng bông bay lượn trên không trung, rất đẹp.
Bắt xe về nhà, ở trên xe, Hàn Lương cảm thấy lạnh buốt, không khống chế được mà run rẩy, đầu càng lúc càng choáng váng, trên người cũng bắt đầu đau nhức, xem ra bị lạnh cóng rồi. Về nhà vội vàng uống nước ấm, không còn sức nấu cơm, cô cố gắng một hồi mới cởi được quần áo, chui vào ổ chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thật nóng, Hàn Lương biết cô phát sốt, nhưng nóng cũng không dám mở chăn, chỉ cố chịu đựng quấn một thân đầy mồ hôi, nặng nề choáng váng, cả người không chỗ nào thoải mái, đau nhức khắp nơi, một đầu ngón tay cũng không muốn cử động.
Ngủ được một chốc lại tỉnh, không biết qua bao lâu chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Không động đậy nổi, thật sự không thể động đậy, tiếng chuông cửa lọt vào tai Hàn Lương chợt xa chợt gần, không thể nắm giữ. Người đến không chịu bỏ cuộc, ấn chuông không ngừng. Hàn Lương đau đầu, mặt mày nhăn nhó.
Khi tiếng chuông cửa ngừng, di động lại vang lên ngay bên cạnh gối. Hàn Lương vất vả nhận điện, nghe thấy tiếng nói của Hàn Hữu ở đầu dây: “Chị họ, chị đi đâu thế? Sao không ở nhà? Mẹ em gửi cho chị vài thứ.”
“Chị ở nhà, nhưng đang sốt quá, không cử động được, chị nghe thấy em ấn chuông cửa…” Giọng nói của Hàn Lương rất thấp, mỏng mảnh như không khí, càng nói về sau càng yếu ớt. Hàn Hữu vừa nghe liền nóng nảy, lớn tiếng đáp: “Chị chịu đựng một lúc, cố gắng lên, ra mở cửa rồi em dẫn chị đi khám!”
Nhưng nói xong cũng không nghe được Hàn Lương trả lời, Hàn Hữu đợi một lát không thấy động tĩnh, biết chắc Hàn Lương đã bất tỉnh rồi. Cô đặt mấy thứ đồ trong tay xuống đất, chuẩn bị xuống tầng tìm thợ khóa mở cửa.
Hàn Hữu sốt ruột lao ra khỏi thang máy, đâm đầu vào một người đàn ông, cô cúi đầu nói xin lỗi, đang định đi tiếp bỗng nghe thấy tiếng Chu Đông Dã: “Hàn Hữu, sao thế? Vội vàng như vậy, chẳng lẽ Hàn Lương có chuyện gì sao?”
Hàn Hữu dừng chân, vừa ngẩng đầu thấy Chu Đông Dã bèn sốt ruột nói: “Chị họ bị sốt trong phòng, nhưng tôi không mở được cửa nhà, đành đi tìm thợ khóa.”
Chu Đông Dã lo lắng, giữ chặt Hàn Hữu: “Cô không cần đi, tôi biết chìa khóa của cô ấy đặt ở đâu.” Tuy sau khi trả lại chìa khóa cho Hàn Lương, Chu Đông Dã không dùng đến nó nữa, nhưng anh vẫn biết nó ở đâu. Hàn Lương thật sự rất lười, mang tiếng là đổi chỗ, đơn giản là từ mép cửa bên trái sang mép cửa bên phải thôi.
Tuy Hàn Hữu hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ trọng điểm không phải chuyện này, cô vội vàng kéo Chu Đông Dã lên tầng hai lăm, đến trước cửa nhà Hàn Lương.
Hàn Hữu ngạc nhiên nhìn Chu Đông Dã tìm được chìa khóa ở mép cửa, quen thuộc đi vào nhà Hàn Lương, lại quen thuộc mở cửa phòng ngủ, đi đến bên người Hàn Lương sờ thử nhiệt độ cơ thể cô. Trong lòng Hàn Hữu nảy sinh hoài nghi to lớn, rốt cuộc Chu Đông Dã có quan hệ gì với chị họ? Vừa theo vào vừa khó hiểu.
Vừa nhìn thấy bộ dáng của Hàn Lương, bao nhiêu nghi vấn đều quăng ra sau đầu. Hàn Lương quấn trong ổ chăn, vẻ mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cả người nóng sốt đã bất tỉnh nhân sự. Hàn Hữu muốn mặc quần áo cho cô, nhưng căn bản không nâng được, tạm thời bất chấp chuyện nam nữ phân biệt, để Chu Đông Dã đỡ Hàn Lương, chính mình thay quần áo hộ. Sau đó Chu Đông Dã cõng Hàn Lương ra ngoài, đưa đến bệnh viện.
Sau một hồi chăm sóc, cơn sốt cũng giảm dần, hai người ngồi trông bên cạnh giường bệnh. Dọc đường đi, Hàn Hữu thấy được Chu Đông Dã không hề che dấu sự lo lắng, sốt ruột cùng đau lòng với Hàn Lương, bây giờ mới có thể bình tĩnh hỏi một câu: “Chu tổng, anh yêu chị họ của tôi à?”
Trầm mặc trong chốc lát, Chu Đông Dã quay đầu nhìn Hàn Hữu nói: “Rất có thể.”
Tuy Hàn Hữu hỏi thẳng, nhưng thật không ngờ Chu Đông Dã cũng trả lời thẳng thắn đến thế. Cô ngây ngẩn, không biết nói gì cho phải.
“Chuyện của tôi với Hàn Lương, tôi muốn tự giải quyết, mong cô không cần can thiệp.” Một lát sau, Chu Đông Dã nói thêm một câu. Hàn Hữu nghe vậy đương nhiên chỉ có thể gật đầu, chẳng qua trong lòng thầm nghĩ, hai người này thật đúng là kỳ quái, không giống tình yêu của người hiện đại gì cả, trực tiếp anh tình em nguyện không tốt sao? Cần gì mờ ám như thế? Hàn Hữu nghĩ mãi cũng không thông, đứng lên ra ngoài phòng bệnh gọi điện cho Đỗ Lộc.
Đỗ Lộc tới rất nhanh, một đường chạy vào phòng bệnh, không thèm để ý đến ai liền đi thẳng đến trước giường nhìn Hàn Lương. Anh lấy tay sờ thử trán, thấy không sốt vậy mới nhẹ nhàng thở phào, nói với Hàn Hữu: “Vừa rồi tớ đến, nghe bác sĩ nói may mà đưa vào đúng lúc, nếu không sẽ chuyển thành viêm phổi, tớ nghe mà sợ hãi.”
Hàn Hữu gật đầu nói: “Ừ, tớ cũng sợ, Hàn Lương toàn như thế, không ốm thì thôi, nếu đã ốm thì ốm rất nặng.”
Đỗ Lộc nhìn Chu Đông Dã, cười cười: “Hai người chưa ăn cơm tối phải không? Hay đi ăn trước đi, tớ trông ở đây.”
Chu Đông Dã nghe vậy mới nhớ ra anh vốn định về nhà có việc, cau mày nhìn Đỗ Lộc, lại nhìn Hàn Lương, nói: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến trông thay.” Sau đó bất đắc dĩ rời đi.
Đỗ Lộc nhìn theo bóng dáng Chu Đông Dã: “Tiểu Hữu, sau anh ta lại ở cùng với hai người thế?”
“Hừ, bây giờ cậu yên tâm về chị họ được rồi, Chu tổng là người tích cực theo đuổi Hàn Lương đấy nhé.” Hàn Hữu nói xong, nhìn biểu tình suy nghĩ sâu xa của Đỗ Lộc, tiếp tục: “Cậu đừng quấy rối tình yêu hoàn mỹ của người khác, Chu tổng là người tốt.”
“Hả? Phải không?” Đỗ Lộc không đồng ý đáp: “Cậu nói anh ta tốt thì anh ta tốt à? Tớ chẳng tín nhiệm mắt nhìn người của cậu đâu. Hơn nữa, chuyện này chủ yếu phải xem chị Lương có thích anh ta hay không đã.”
Danh sách chương