Chu Đông Dã chạy chương trình, vừa nghe giọng nói du dương của Hàn Lương giảng giải, vừa thí nghiệm ứng dụng.
Lúc đầu Chu Đông Dã còn phân tâm vì Hàn Lương ở bên cạnh, mọi mặt đều nghĩ đến cô, nhưng càng về sau càng kinh ngạc nghe cô nói, chương trình thuyết minh rất đơn giản lại được Hàn Lương làm thành một hệ thống nhỏ. Điều tra, giới hạn quản lý, mở rộng và phát triển mối nối, tất cả đều đầy đủ.
“Hàn Lương, hình như lúc trước yêu cầu của chúng tôi không phải như này.” Tuy Chu Đông Dã biết thành quả của cô tốt hơn những gì công ty mong đợi rất nhiều, nhưng vẫn muốn hỏi nguyên nhân gì đã khiến Hàn Lương tốn công làm thêm nhiều ứng dụng đến thế. Nhíu mày, dùng giọng nói máy móc dò hỏi.
“Ừm, Đông Đông tiên sinh nói rất đúng.” Hàn Lương gật đầu, nói: “Nếu Đông Đông tiên sinh cảm thấy điều tôi làm là thừa, đơn giản thôi, chức năng hủy bỏ cực kỳ dễ dàng, chỉ cần lựa chọn trong chương trình là có thể trở lại theo đúng yêu cầu ban đầu của Đông Đông tiên sinh.” Hàn Lương tiến lên từ phía sau Chu Đông Dã, thí nghiệm cho anh xem.
“Đông Đông… tiên sinh?!” Chu Đông Dã nhăn nhó, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Trên đời chỉ có duy nhất cô nàng Hàn Lương này đặt thêm từ ‘tiên sinh’ đằng sau tên thân mật của người ta mà gọi đến gọi đi thôi. “Được rồi, Hàn Lương, cô cứ gọi trực tiếp tên của tôi đi ―― Chu Đông Dã, tôi còn thấy dễ nghe hơn.”
Vừa rồi Hàn Lương vốn cố ý, vừa nghe Chu Đông Dã nói như vậy không khỏi cười khẽ, hơi thở mơn trớn sau cổ Chu Đông Dã, kích thích anh ngứa ngáy cả người, tay cầm chuột run lên một chút, Hàn Lương tiện thể nhận lấy, nói: “Tốt, Chu Đông Dã, anh xem chỗ này…”
Hàn Lương ở phía sau Chu Đông Dã, vươn tay về phía trước cầm chuột, giải thích ý tưởng của cô từng chút một. Đây chính là thứ cô làm ra, không cần nhìn cũng biết phải nói gì, nói một hồi, Hàn Lương bất chợt phân tâm.
Tư thế của cô gần gũi với Chu Đông Dã, gần đến mức có thể gửi được mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh, thật giống hương vị đêm hôm trước hai người hôn môi. Hàn Lương hơi hoảng hốt, cúi đầu nhìn thấy Chu Đông Dã nghe đến say sưa, mái tóc gọn nhẹ nhàng rủ xuống cổ anh, dọc theo áo đi xuống, Hàn Lương nghĩ đến hình dáng cơ thể cùng hương thơm tỏa ra từ anh, tim đập thình thịch. Hàn Lương biết, đây là lần đầu tiên cô động tâm với anh chàng đã khỏa thân trước mặt mình đến mấy tháng trời.
Không khí mờ ám tản ra khắp nơi, hai người đều cảm thấy thân thể mềm nhũn. Cô tự nhủ, không khí khiến cho tim người ta đập gia tốc không nên tràn ngập căn phòng khách hoàn toàn trong suốt thế này được, vì thế vội vã giải thích, vài phút sau đã nói xong. Chu Đông Dã có vẻ rất vừa lòng, đứng dậy nắm tay Hàn Lương nói: “Cảm ơn cô, Hàn Lương, còn hoàn hảo hơn tôi mong nhiều lắm, tôi đưa cô đi phòng kế toán lấy tiền nhé.”
Bàn tay Chu Đông Dã dày rộng ấm áp, Hàn Lương thấy anh nắm tay cô không buông, chính mình cũng không thấy phản cảm, xem ra cô động tâm thật rồi. Trong lòng Hàn Lương thoáng cười nhạo bản thân một chút, lúc trước luôn chối bỏ mối quan hệ vì sợ chuyện sẽ ra thế này, nhưng cuối cùng vẫn tránh không được. Hàn Lương nhẹ nhàng rút tay, gật đầu cười, theo sau Chu Đông Dã rời phòng khách.
Chu Đông Dã dày dạn kinh nghiệm, sao lại không biết sự thay đổi của Hàn Lương, giao tiền xong, Chu Đông Dã nói: “Hàn Lương, cô muốn đi đâu, tôi tiễn cô.”
Hàn Lương nhìn biểu tình nghiêm túc mà ân cần của Chu Đông Dã, ánh mắt như có lửa đang âm thầm thiêu chính mình. Chu Đông Dã như vậy khiến Hàn Lương mơ hồ sợ hãi, nhưng ngược lại cũng hưng phấn. Máy móc nở nụ cười, khẽ gật đầu, cô im lặng đi theo anh.
Chu Đông Dã mở cửa xe cho Hàn Lương, chờ cô vào rồi đóng cửa, sau đó mới đi đến vị trí lái xe ngồi xuống.
“Cô muốn đi đâu?” Chu Đông Dã nghiêng đầu nhìn Hàn Lương.
“Phố Nam Bình.” Hàn Lương cũng nghiêng đầu nhìn Chu Đông Dã. Thấy mắt Chu Đông Dã nhìn mình không chớp, sáng rực như đuốc, tình hình giống hệt đêm đó, cô không khỏi buồn cười, chẳng lẽ trước khi muốn hôn, anh bắt buộc phải mang bộ dáng dọa người như thế này sao?
Hàn Lương đợi nửa ngày cũng không thấy Chu Đông Dã hôn mình, xe cũng không nhúc nhích, đành phải thở dài, rướn người qua, giữ lấy cằm của Chu Đông Dã đang ngẩn người nhìn mình, kéo lại gần, hôn lên.
Đang hôn môi chợt nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn của Chu Đông Dã, ánh mắt chậm rãi khép lại. Anh gần cô như vậy, gần đến mức có thể thấy lông mi khẽ run rẩy vì nụ hôn của cô. Thật là xinh đẹp, Hàn Lương nghĩ, ôm đầu anh càng hôn càng sâu, mở to hai mắt nhìn gương mặt Chu Đông Dã càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cánh tay ôm mình cũng chặt dần, Hàn Lương dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng rê qua môi trên của Chu Đông Dã, vừa lòng nghe thấy anh thấp giọng rên rỉ.
Môi rời môi, nới lỏng ôm ấp, nhìn Chu Đông Dã chậm rãi mở mắt, con ngươi lấp lánh ánh lệ, mê man làm say lòng người. Một Chu Đông Dã toàn thân hỗn độn, mặt mày hàm xuân như vậy thật sự mê người, trong đầu Hàn Lương tràn ngập cảnh tượng ảo ảnh kiều diễm, gần như muốn rên lên, lại chỉ có thể phát ra tiếng thở dài từ đáy lòng: “Chu Đông Dã, anh thật đẹp.”
Gương mặt Chu Đông Dã chưa hết đỏ, giọng nói khàn khàn, lẩm bẩm nói: “Cô cũng vậy.” Nói xong, ánh mắt sâu thẳm cúi người xuống, lại muốn hôn. Nào ngờ vừa chạm được vào môi Hàn Lương đã bị cô ngăn cản, nghe thấy cô khẽ cười mà nói, “Được rồi, còn hôn tiếp, ô tô sẽ quá nhỏ.”
Chu Đông Dã nhìn Hàn Lương trong chốc lát, bình tĩnh lại, chỉnh đốn trang phục rồi nói: “Em nói là phố Nam Bình?”
Hàn Lương ngẩn ra, gật đầu.
Cả đường im lặng, một người băn khoăn tâm sự, một người đầu óc trống rỗng.
Đến phố Nam Bình, đứng trước cửa công ty du lịch XX, khi chuẩn bị xuống xe, Chu Đông Dã đột nhiên giữ chặt Hàn Lương nói: “Tôi chờ ở quán cà phê đối diện, lát nữa emong việc thì qua tìm tôi đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Hàn Lương hơi bất ngờ, giữa hai người có gì để nói? Chẳng lẽ bởi vì một cái hôn, chỉ một cái hôn này thôi, tuy cảm giác không tệ, nhưng là người hiện đại, đôi khi chẳng liên quan đến tình yêu, chẳng liên quan đến tình cảm, đột nhiên muốn hôn liền hôn cũng là chuyện bình thường, anh cần thiết phải nói chuyện nghiêm túc như vậy sao? Điều này khiến cô cảm thấy thật kỳ quặc, Hàn Lương nghĩ một lúc, vẫn gật đầu.
Hàn Lương cầm giấy tờ thủ tục đi lữ hành một mình ở châu Phi, lựa chọn lộ trình, quyết định khách sạn và vé máy bay, tất cả đều thuận lợi, hộ chiếu một tuần nữa tới lấy. Hàn Lương nói xong với nhân viên của công ty xong, đã qua một giờ.
Ở quán cà phê đối diện, Chu Đông Dã dùng một giờ này bình lặng tâm tình.
Không thể không có cô sao? Kỳ thực anh cũng không ngờ mình sẽ lâm vào hoàn cảnh hiện tại. Không thể tự khống chế, trạng thái này với người trưởng thành mà nói, là chuyện rất đáng sợ. Nghĩ tới nghĩ lui xem có nên tỏ tình hay không, nhưng loại hành động như tỏ tình, hẳn chỉ dành cho lứa tuổi mười mấy đôi mươi thôi chứ? Chu Đông Dã nghĩ đủ đường vẫn thấy xấu hổ túng quẫn, do dự phân vân. Độ ấm còn vương vấn sau nụ hôn vừa rồi khiến anh nhất thời xúc động, hẹn Hàn Lương, nhưng bây giờ nhiệt huyết lạnh hết rồi, lại không biết phải đối mặt cô như thế nào, thật là khó xử.
Lúc đầu Chu Đông Dã còn phân tâm vì Hàn Lương ở bên cạnh, mọi mặt đều nghĩ đến cô, nhưng càng về sau càng kinh ngạc nghe cô nói, chương trình thuyết minh rất đơn giản lại được Hàn Lương làm thành một hệ thống nhỏ. Điều tra, giới hạn quản lý, mở rộng và phát triển mối nối, tất cả đều đầy đủ.
“Hàn Lương, hình như lúc trước yêu cầu của chúng tôi không phải như này.” Tuy Chu Đông Dã biết thành quả của cô tốt hơn những gì công ty mong đợi rất nhiều, nhưng vẫn muốn hỏi nguyên nhân gì đã khiến Hàn Lương tốn công làm thêm nhiều ứng dụng đến thế. Nhíu mày, dùng giọng nói máy móc dò hỏi.
“Ừm, Đông Đông tiên sinh nói rất đúng.” Hàn Lương gật đầu, nói: “Nếu Đông Đông tiên sinh cảm thấy điều tôi làm là thừa, đơn giản thôi, chức năng hủy bỏ cực kỳ dễ dàng, chỉ cần lựa chọn trong chương trình là có thể trở lại theo đúng yêu cầu ban đầu của Đông Đông tiên sinh.” Hàn Lương tiến lên từ phía sau Chu Đông Dã, thí nghiệm cho anh xem.
“Đông Đông… tiên sinh?!” Chu Đông Dã nhăn nhó, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Trên đời chỉ có duy nhất cô nàng Hàn Lương này đặt thêm từ ‘tiên sinh’ đằng sau tên thân mật của người ta mà gọi đến gọi đi thôi. “Được rồi, Hàn Lương, cô cứ gọi trực tiếp tên của tôi đi ―― Chu Đông Dã, tôi còn thấy dễ nghe hơn.”
Vừa rồi Hàn Lương vốn cố ý, vừa nghe Chu Đông Dã nói như vậy không khỏi cười khẽ, hơi thở mơn trớn sau cổ Chu Đông Dã, kích thích anh ngứa ngáy cả người, tay cầm chuột run lên một chút, Hàn Lương tiện thể nhận lấy, nói: “Tốt, Chu Đông Dã, anh xem chỗ này…”
Hàn Lương ở phía sau Chu Đông Dã, vươn tay về phía trước cầm chuột, giải thích ý tưởng của cô từng chút một. Đây chính là thứ cô làm ra, không cần nhìn cũng biết phải nói gì, nói một hồi, Hàn Lương bất chợt phân tâm.
Tư thế của cô gần gũi với Chu Đông Dã, gần đến mức có thể gửi được mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh, thật giống hương vị đêm hôm trước hai người hôn môi. Hàn Lương hơi hoảng hốt, cúi đầu nhìn thấy Chu Đông Dã nghe đến say sưa, mái tóc gọn nhẹ nhàng rủ xuống cổ anh, dọc theo áo đi xuống, Hàn Lương nghĩ đến hình dáng cơ thể cùng hương thơm tỏa ra từ anh, tim đập thình thịch. Hàn Lương biết, đây là lần đầu tiên cô động tâm với anh chàng đã khỏa thân trước mặt mình đến mấy tháng trời.
Không khí mờ ám tản ra khắp nơi, hai người đều cảm thấy thân thể mềm nhũn. Cô tự nhủ, không khí khiến cho tim người ta đập gia tốc không nên tràn ngập căn phòng khách hoàn toàn trong suốt thế này được, vì thế vội vã giải thích, vài phút sau đã nói xong. Chu Đông Dã có vẻ rất vừa lòng, đứng dậy nắm tay Hàn Lương nói: “Cảm ơn cô, Hàn Lương, còn hoàn hảo hơn tôi mong nhiều lắm, tôi đưa cô đi phòng kế toán lấy tiền nhé.”
Bàn tay Chu Đông Dã dày rộng ấm áp, Hàn Lương thấy anh nắm tay cô không buông, chính mình cũng không thấy phản cảm, xem ra cô động tâm thật rồi. Trong lòng Hàn Lương thoáng cười nhạo bản thân một chút, lúc trước luôn chối bỏ mối quan hệ vì sợ chuyện sẽ ra thế này, nhưng cuối cùng vẫn tránh không được. Hàn Lương nhẹ nhàng rút tay, gật đầu cười, theo sau Chu Đông Dã rời phòng khách.
Chu Đông Dã dày dạn kinh nghiệm, sao lại không biết sự thay đổi của Hàn Lương, giao tiền xong, Chu Đông Dã nói: “Hàn Lương, cô muốn đi đâu, tôi tiễn cô.”
Hàn Lương nhìn biểu tình nghiêm túc mà ân cần của Chu Đông Dã, ánh mắt như có lửa đang âm thầm thiêu chính mình. Chu Đông Dã như vậy khiến Hàn Lương mơ hồ sợ hãi, nhưng ngược lại cũng hưng phấn. Máy móc nở nụ cười, khẽ gật đầu, cô im lặng đi theo anh.
Chu Đông Dã mở cửa xe cho Hàn Lương, chờ cô vào rồi đóng cửa, sau đó mới đi đến vị trí lái xe ngồi xuống.
“Cô muốn đi đâu?” Chu Đông Dã nghiêng đầu nhìn Hàn Lương.
“Phố Nam Bình.” Hàn Lương cũng nghiêng đầu nhìn Chu Đông Dã. Thấy mắt Chu Đông Dã nhìn mình không chớp, sáng rực như đuốc, tình hình giống hệt đêm đó, cô không khỏi buồn cười, chẳng lẽ trước khi muốn hôn, anh bắt buộc phải mang bộ dáng dọa người như thế này sao?
Hàn Lương đợi nửa ngày cũng không thấy Chu Đông Dã hôn mình, xe cũng không nhúc nhích, đành phải thở dài, rướn người qua, giữ lấy cằm của Chu Đông Dã đang ngẩn người nhìn mình, kéo lại gần, hôn lên.
Đang hôn môi chợt nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn của Chu Đông Dã, ánh mắt chậm rãi khép lại. Anh gần cô như vậy, gần đến mức có thể thấy lông mi khẽ run rẩy vì nụ hôn của cô. Thật là xinh đẹp, Hàn Lương nghĩ, ôm đầu anh càng hôn càng sâu, mở to hai mắt nhìn gương mặt Chu Đông Dã càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cánh tay ôm mình cũng chặt dần, Hàn Lương dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng rê qua môi trên của Chu Đông Dã, vừa lòng nghe thấy anh thấp giọng rên rỉ.
Môi rời môi, nới lỏng ôm ấp, nhìn Chu Đông Dã chậm rãi mở mắt, con ngươi lấp lánh ánh lệ, mê man làm say lòng người. Một Chu Đông Dã toàn thân hỗn độn, mặt mày hàm xuân như vậy thật sự mê người, trong đầu Hàn Lương tràn ngập cảnh tượng ảo ảnh kiều diễm, gần như muốn rên lên, lại chỉ có thể phát ra tiếng thở dài từ đáy lòng: “Chu Đông Dã, anh thật đẹp.”
Gương mặt Chu Đông Dã chưa hết đỏ, giọng nói khàn khàn, lẩm bẩm nói: “Cô cũng vậy.” Nói xong, ánh mắt sâu thẳm cúi người xuống, lại muốn hôn. Nào ngờ vừa chạm được vào môi Hàn Lương đã bị cô ngăn cản, nghe thấy cô khẽ cười mà nói, “Được rồi, còn hôn tiếp, ô tô sẽ quá nhỏ.”
Chu Đông Dã nhìn Hàn Lương trong chốc lát, bình tĩnh lại, chỉnh đốn trang phục rồi nói: “Em nói là phố Nam Bình?”
Hàn Lương ngẩn ra, gật đầu.
Cả đường im lặng, một người băn khoăn tâm sự, một người đầu óc trống rỗng.
Đến phố Nam Bình, đứng trước cửa công ty du lịch XX, khi chuẩn bị xuống xe, Chu Đông Dã đột nhiên giữ chặt Hàn Lương nói: “Tôi chờ ở quán cà phê đối diện, lát nữa emong việc thì qua tìm tôi đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Hàn Lương hơi bất ngờ, giữa hai người có gì để nói? Chẳng lẽ bởi vì một cái hôn, chỉ một cái hôn này thôi, tuy cảm giác không tệ, nhưng là người hiện đại, đôi khi chẳng liên quan đến tình yêu, chẳng liên quan đến tình cảm, đột nhiên muốn hôn liền hôn cũng là chuyện bình thường, anh cần thiết phải nói chuyện nghiêm túc như vậy sao? Điều này khiến cô cảm thấy thật kỳ quặc, Hàn Lương nghĩ một lúc, vẫn gật đầu.
Hàn Lương cầm giấy tờ thủ tục đi lữ hành một mình ở châu Phi, lựa chọn lộ trình, quyết định khách sạn và vé máy bay, tất cả đều thuận lợi, hộ chiếu một tuần nữa tới lấy. Hàn Lương nói xong với nhân viên của công ty xong, đã qua một giờ.
Ở quán cà phê đối diện, Chu Đông Dã dùng một giờ này bình lặng tâm tình.
Không thể không có cô sao? Kỳ thực anh cũng không ngờ mình sẽ lâm vào hoàn cảnh hiện tại. Không thể tự khống chế, trạng thái này với người trưởng thành mà nói, là chuyện rất đáng sợ. Nghĩ tới nghĩ lui xem có nên tỏ tình hay không, nhưng loại hành động như tỏ tình, hẳn chỉ dành cho lứa tuổi mười mấy đôi mươi thôi chứ? Chu Đông Dã nghĩ đủ đường vẫn thấy xấu hổ túng quẫn, do dự phân vân. Độ ấm còn vương vấn sau nụ hôn vừa rồi khiến anh nhất thời xúc động, hẹn Hàn Lương, nhưng bây giờ nhiệt huyết lạnh hết rồi, lại không biết phải đối mặt cô như thế nào, thật là khó xử.
Danh sách chương