"Kí chủ, bám chắc!" – Hệ thống hét lên, tay không ngừng vung roi đánh vào mông ngựa.



Phía xa một nhóm người Thủy tộc cười hi ha mà đuổi theo con mồi. Mạc Nhiên ở trong xe sắc mặt đã trắng bệch như vẫn cắn răng không để bản thân mình ngất đi. Mặc dù đã được hệ thống thông báo về sự tồn tại của Tô Nhã nhưng không ngờ ả ta có thể thâm độc đến nỗi hạ cổ lên cả thuộc hạ của mình biến hắn thành vật trung gian truyền cổ sang người Mạc Nhiên. Mạc Nhiên không bị dính cổ nhưng Hồng Yêu thì có. Để bảo toàn mạng cho Hồng Yêu, Mạc Nhiên lần nữa sử dụng máu của mình để cứu hồ li. Hiện tại cậu đã suy yếu đến cùng cực chỉ có thể dựa vào ý chí mà duy trì thanh tỉnh.



"Phải mau chóng dùng vật phẩm hỗ trợ."



Mạc Nhiên cắn răng vươn bàn tay không còn chút sức lực nào của mình mà rút bài ra. Lá bài vừa lôi ra, xe ngựa liền đi vào một khúc cua, Mạc Nhiên theo quán tính liền nghiêng theo lá bài cũng như vậy mà tuột khỏi tay cậu.



Mưa ngày một to mà hệ thống bị truy đuổi dồn vào sâu trong núi, buộc phải đánh xe ngựa đi lên trên cao. Xe ngựa treo leo trên vách núi. Phía sau đám người Thủy tộc đã đuổi kịp ai ấy đều mặt mày tím ngắt như bị trúng độc.



"Mi mau giao dược nhân kia ra đây cho chúng tau giải độc. Nếu không bọn tau sẽ hút máu cả hai đứa bây." – Tên đầu đàn dùng ngôn ngữ Nam Yến đầy trúc trắc mà hét lên.



Hệ thống cắn răng tiếp tục hối thúc ngựa đi. Đúng lúc ấy mặt đất dưới chân xe ngựa bị sụp xuống, nửa xe ngựa liền rơi ra ngoài vách đá.



"Kí chủ!" – Hệ thống gào tên Mạc Nhiên nhưng không nhận được bất kì đáp trả nào.



Mưa ngày một lớn che hết tầm nhìn của nó nhưng hệ thống vẫn gồng mình mà hối thúc ngựa của mình. Tuy nhiên chỗ đất bị sạt ngày càng mở rộng cuối cùng hệ thống của xe ngựa trở Mạc Nhiên đều rơi xuống vách núi.



Hồng Yêu đang mơ màng đột nhiên mở mắt. Chín cái đuôi to đùng đột nhiên xuất hiện bao bọc lấy xe ngựa ngăn chặn xóc nảy. Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, hồ li mệt mỏi lần nữa ngất đi.



*****



Mạc Nhiên tỉnh lại đã ba ngày sau. Cậu muốn ngồi dậy nhưng cả người lại vô lực chỉ có thể dựa vài thành giường.



"Kí chủ, ngài tỉnh rồi." – Thấy Mạc Nhiên mở mắt hệ thống vui mừng mà đặt bát cháo xuống. – "Hiện tại vì cho máu quá nhiều hơn nữa còn cho liên tục trong thời gian ngắn cơ thể ngài đã trở nên suy yếu vô cùng."



Mạc Nhiên thở dài. Cơ thể cậu thế nào cậu biết rất rõ nhưng vì chắc chắn bản thân sẽ rời khỏi thế giới này sớm nên cậu cũng không để ý quá nhiều. Chỉ là... không ngờ lại xảy ra biến cố là Tô Nhã.



"Tô Nhã... rốt cuộc là sao?"



Hệ thống trầm mặc một lúc rồi mở miệng giải thích:



"Thế giới này có yêu tinh thì cũng có đạo sĩ và người theo đạo. Cũng giống như tín ngưỡng, người theo đạo tôn thờ thiên đạo. Thiên đạo tựa như cán cân để phán xét xem ai là xứng đáng ai không xứng đáng và đưa ra lệnh trừng phạt. Tuy nhiên virus đã xâm nhập vào thiên đạo làm đảo lộn tất cả. Nói cách khác thiên đạo lúc này là virus và nó đang bảo trợ cho Tô Nhã. Chúng ta hiện tại, là đang đối nghịch với thiên đạo."



Thấy Mạc Nhiên không lên tiếng, hệ thống liền mở miệng an ủi cậu:



"Mặc dù virus đã xâm nhập vào thiên đạo nhưng có vài thứ nó vẫn không thể xoay chuyển được. Nếu như lúc trước độ phán đoán của thiên đạo là 99% thì lúc này virus giảm xuống còn 60%. Nếu như Tô Nhã làm ra hành động quá đáng như giết hàng nghìn mạng người chắc chắn sẽ bị thiên đạo trừng phạt. Một kẻ giết người không gớm tay mà được hưởng bảo trợ của thiên đạo quả thực là quá vô lý."



"Hiểu rồi, đó là lý do Tô Nhã chỉ dám đứng sau mà thao túng. Vì ả sợ sẽ bị thiên đạo phát hiện mà trừng phạt." – Mạc Nhiên gật gù tỏ vẻ đã hiểu.



Tô Nhã nhận bảo trợ thiên đạo đã xem như là một người tu đạo nếu ả làm quá nhiều việc xấu sẽ đi ngược lại với chính đạo nên virus phải giảm độ phán đoán của thiên đạo xuống nhằm giúp vài việc như thao túng Nam Yếu thao túng Thủy tộc của ả qua mắt được thiên đạo. Quả thực là một pha Nerf đi vào lòng người.



"Thêm vào đó chúng ta cũng có cách để tránh được trừng phạt thiên đạo. Đó chính là Cẩm Hàn Kiếm."



"Nhưng Cẩm Hàn Kiếm đang ở trong tay Hạ tra nam." – Hơn nữa cậu còn bị hắn vô tình mà đuổi đi giờ chẳng lẽ mặt dày quay lại?



Mạc Nhiên đau đầu mà suy nghĩ. Mạc Nhiên không phải kẻ ngốc, dù cho Hạ thần kinh có lật mặt nhanh hơn lật sách cũng không thể hôm qua còn yêu được không mà hôm nay đã hết thương cạn nhớ được. Tuy nhiên nếu hắn không muốn lôi cậu vào Mạc Nhiên cũng không thần kinh mà nhảy vào chỗ chết. Cậu hiện ta có thể xem như là sống dở chết dở. Chẳng lẽ ngay lúc boss cuối định giết Hạ thần kinh cậu liền lao ra đỡ hộ hắn một cái sau đó liền trăn trối chết trong vòng tay hắn?



"Tiểu công tử, ngươi tỉnh rồi à?" – Cửa đột nhiên bật mở, một ông lão bước vào mỉm cười với cậu. Mạc Nhiên biết mình toàn mạng được như hôm nay là nhờ ông lão cứu giúp. 



"Đa tạ tiền bối đã cứu tại hạ một mạng." – Mạc Nhiên lễ phép muốn xuống giường hành lễ nhưng bị ông lão ngăn lại.



"Mạng ngươi khó khăn lắm ta mới nhặt về giờ lại muốn mọi công sức của ta đổ sông đổ bể sao?" – Ông lão nhíu mày ấn cậu nằm xuống sau đó vươn tay kiểm tra mạnh đập. Mạch tuy yếu nhưng đã ổn định. Ông lão hài lòng mà thu tay lại.



Mạc Nhiên nhìn ngoại bào có trắng thêu hình bát quát đằng sau lưng ông ta liền tò mò mà hỏi:



"Tiền bối, ngài là người tu đạo sao?"



"Đã từng. Giờ ta chỉ là một lão nông dân thích trồng rau nuôi cá thôi." – Lão nhân cười khà khà vuốt vuốt chòm râu trắng phơ của mình.



"Là do thiên đạo thay đổi sao?"



"Đó chỉ là một phần của lý do thôi." – Ông lão thở dài đôi mắt đã sớm vẩn đục hơi nheo lại. – "Đồ đệ ta phạm sai, ta thay hắn chịu phạt."



"Đồ đệ của tiền bối? Có phải hắn tên Hạ Cảnh Lam phải không?" – Mạc Nhiên liền vô thức thốt lên.



Dẫu biết người tu đạo rất nhiều nhưng dựa theo định luật Murphy với câu nói quen thuộc "khi một điều tồi tệ có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra", Mạc Nhiên biết người này nhất định liên quan đến Hạ Cảnh Lam.



"Quả nhiên là nghiệt duyên. Không ngờ ta cũng có ngày nghe thấy người khác nhắc đến tên nó lần nữa." – Ông lão cười đầy đau khổ. – "Nó là đứa trẻ ta tự hào nhất cũng là đứa trẻ khiến ta phải suy nghĩ nhiều nhất. Nó trở nên như vậy một phần cũng là lỗi của ta."



"Tiền bối thứ lỗi cho tại hạ nhiều chuyện nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đối với Hạ tướng quân vậy?"



Điều gì có thể khiến thiếu niên đường công danh mở rộng bỗng chốc biến thành kẻ vạn người căm như vậy? Mạc Nhiên thật sự tò mò muốn biết.



"Hạ Cảnh Lam... Không ta phải gọi nó là Cảnh Lam mới đúng. Đứa trẻ ấy là con trai tướng quân Cảnh Vân Quy cùng phu nhân Lưu Cẩm Hà, trên nó có một chị gái tên Cảnh Lê. Cảnh gia hòa thuận yêu thương nhau khiến nhiều người ghen tị. Vốn nghĩ Cảnh gia sẽ mãi mãi phồn thịnh như vậy cho đến khi hoàng thượng hạ lệnh diệt gia, 300 mạng người Cảnh gia cứ như vậy mà đi."



Ông lão nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên hình ảnh đêm hôm ấy. Trách hắn biết tin quá muộn, khi hắn chạy đến Cảnh gia đã bị thiêu rụi trong biển lửa. Hắn ôm hi vọng tìm kiềm thêm vài ngày nữa nhưng không tìm thấy bất kì của người Cảnh gia nào. Sau một tháng miệt mài tìm kiếm, ngay khi hắn định bỏ cuộc liền bắt gặp Cảnh Lam ôm xác tỷ tỷ mình ngồi bên vệ đường. Thiếu niên anh khí năm nào giờ đây như một tên ăn mày rách nát. Trời mưa rất lâu nhưng hắn chỉ biết ngẩn người mà ôm chặt xác tỷ tỷ mình không buông tay.



"Sư phụ, lúc này trên trán ta viết gì?" – Thiếu niên ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm đạo sĩ.



"Là hận." – Hắn nhắm mắt lại không dám nhìn tình cảnh thê thảm trước mắt.



Đạo sĩ đưa hắn về đỉnh núi Lặng. Núi Lặng sương mù tựa khói bao phủ sớm chiều khiến người khác không phân biệt được thời gian. Thiếu niên ngồi trên bậc thềm ngắm nhìn mây trôi hững hờ.



"Sư phụ người nói xem trên đời này tồn tại thiên đạo, người tu đạo làm sai sẽ bị thiên lôi giáng xuống trừng trị. Vậy thường nhân làm sai vì sao không bị thiên đạo trừng phạt?"



"Người tu đạo và thường nhân khác nhau."



"Khác nhau?" – Thiếu niên bật cười đầy thê lương. – "Đều có mắt có tay có chân. Vậy khác chỗ nào?"



Đạo sĩ thở dài tiếp tục ngắm mây.



"Phải. Không khác."



Hắn đem Cảnh Lam về núi Lặng hi vọng hắn sẽ nghĩ thông suốt vứt bỏ hận thủ theo đạo sĩ tu đạo. Nhưng không ngờ sau khi vết thương lành lại thiếu niên liền bỏ đi. Tối hôm ấy hắn một thân đẫm máu trở lại.



"Sư phụ nếu thiên đạo không trừng phạt thường nhân thì ta sẽ thay thiên đạo trừng phạt."



Cảnh Lam nở một nụ cười đầy tàn nhẫn. Hắn biết duyên của hắn với tu đạo đã tuyệt. Thế thì sao? Thiếu niên sung sướng mà nhìn thanh kiếm dính máu kẻ thù. Cảnh Lam mang mộng chính nghĩa đã chết, thế gian này chỉ tồn tại một Hạ Cảnh Lam mưu mô xảo quyệt.



Sáng hôm sau đạo sĩ nghe tin hoàng đế Nam Yến Hoàng bị ám sát. Mưa rào đổ xuống núi Lặng khiến tâm người gợn sóng.



Ông lão kể xong cậu chuyện, cái gì cũng chưa nói chỉ cúi người cho gạo vào trong nồi chuẩn bị nấu cơm. Mạc Nhiên trầm tư một lúc mới mở miệng:



"Tiền bối, ta phải trở về kinh thành."



Bàn tay cầm bát gạo hơi khựng lại. Ông lão quay sang nhìn chằm chằm Mạc Nhiên một lúc mới buông một tiếng thở dài.



"Ngươi muốn cứu nó? Tâm nó đã dày đặc hận thù chỉ sợ muốn cứu cũng khó. Tiểu công tử, ta đã từng ôm hi vọng cứu vớt nó nhưng đã thất bại. Dù công tử thành công hay thất bại, nếu gặp lại Cảnh Lam, nói với nó một câu ta vẫn luôn coi nó là đồ đệ của mình. Công tử uống xong thuốc nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai hãy đi."



Nói rồi ông lão liền ôm nồi gạo ra ngoài.



"Kí chủ, ngài trở lại kinh thành Tô Nhã liền tính sao?" – Hệ thống im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.



"Chúng ta vẫn còn lá bài ma sói để giả dạng mà." – Cầm bát cháo trên tay hệ thống, Mạc Nhiên bình thản mà ăn cháo. – "Tạm thời ngươi biến thành hoa tai, hai chúng ta trở lại Phồn Hoa kinh chắc chắn sẽ không ai biết. Dựa theo tình hình hiện tại có lẽ Thái Bình quân đã đem quân đến cổng thành rồi."



Sau khi ăn đến no bụng, Mạc Nhiên chợt nhớ ra hồ li tham ăn nhà mình.



"Hệ thống chan, Hồng Yêu đâu? Chẳng phải hắn bị trúng độc sao?"



"Hồng Yêu chê nhà này toàn mùi đao sĩ liền cong chân chạy về kinh thành trước rồi. Hắn nói hắn để quên Đồ Ngốc tại kinh thành."



Nghe hệ thống giải thích, Mạc Nhiên liền giật giật khóe môi. Đồ Ngốc đáng thương gặp phải chủ nhân vô trách nhiệm. Hồ li không sao thì cậu cũng an tâm bắt đầu chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình. Bảng điện tử được mở ra tiến độ các nhiệm vụ liền hiện lên trước mắt cậu. Tiến độ nhiệm vụ phụ 1 đã được 90% nhiệm vụ phụ 2 vẫn duy trì mức độ 50% còn nhiệm vụ phụ 3 đã hoàn thành hơn nữa bên dưới còn có hộp gợi ý.



"Hệ thống, mở hộp gợi ý."



"Rõ." – Hệ thống gật đầu ngay sau đó trên tay nó liền xuất hiện vài mảnh ghép.



"Ghép tranh? "Trò chơi" định hố người chơi à?"



Mạc Nhiên kinh ngạc giơ miếng ghép lên.



"Trò chơi" yêu cầu người chơi phải hoàn thành các nhiệm phụ phụ để kiếm đủ mảnh ghép sau đó ghép thành tranh gợi ý."



"Đây rõ ràng làm khó nhau!" – Mạc Nhiên bĩu môi cất mấy miếng ghép đi. – "Đành phải đợi đủ mảnh, anh đây liền biến thành Mạc ba tuổi ngồi ghép tranh tăng IQ."



Phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ phụ sao? Mạc Nhiên thở dài. Xem ra thực sự phải trở lại Phồn Hoa kinh một chuyến rồi.



Miếng ghép được tung lên không trung sau đó một lần nữa rơi xuống tay cậu.



Tuy nhiên điều Mạc Nhiên cùng hệ thống không ngờ tới nhất là khi hai người quay trở lại kinh thành. Phồn Hoa kinh đã ngập chìm trong biển lửa. Hạ Cảnh Lam đứng trên cổng thành tay cầm Cẩm Hàn Kiếm cười đầy sung sướng.



Chẳng phải chỉ có đế vương thực sự mới rút Cẩm Hàn kiếm ra sao?



Mạc Nhiên sợ hãi mà nhìn tình cảnh trước mặt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện