Hạ Cảnh Lam bước vào Chi Mai lâu. Kỹ nữ ở đây đã quen thuộc với hắn liền nhường đường để Hạ Cảnh Lam bước vào phòng đại tỷ Bạch Yên Phượng của họ. Khi Hạ tướng quân đến Bạch Yên Phượng đang tập đàn. Nhìn thấy hắn, nàng cũng không buồn nhấc mắt lên nhìn, đợi đến khi đàn hết một đoạn mới từ tốn mở miệng:



"Chẳng hay ngọn gió nào đưa Hạ chiến thần tiếng tăm lừng lẫy đến thanh lâu nhỏ bé của ta vậy?"



"Thuộc hạ ta nói ngươi mang người ta đi." – Ánh mắt hắn lạnh đến thấu xương sâu trong đó là sự nôn nóng hiếm có của Hạ tướng quân.



"Người của ngươi?" – Bàn tay vuốt ve đàn hơi khựng lại, sau đó Bạch Yên Phượng liền bật cười, đôi mắt cong thành hình trăng non. – "Không ngờ ngươi cũng biết yêu đấy. Ta còn cho rằng ngươi sẽ cô độc đến hết đời cơ chứ. Tỷ tỷ ngươi mà biết đệ đệ thủ thân như ngọc của mình cuối cùng cũng động tâm chắc chắn sẽ rất vui."



Hạ Cảnh Lam không lên tiếng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có một hàng cây lê xơ xác. Tỷ tỷ hắn và Bạch Yên Phượng có giao tình, hắn cùng nàng cũng không phải là quá quen thuộc.



"Sắp đến lúc rồi." – Bạch Yên Phượng khẽ thì thầm. – "Ta nghe nói ngươi vì một nam nhân mà tha chết cho Nam Yến Hoài. Đó có phải là Mạc công tử?"



Hạ Cảnh Lam không phủ nhận hắn ngồi xuống nhìn chén trà trước mặt mình. Lá trà nổi bồng bềnh tựa như con đò trôi trên sông vắng. Bất giác hắn nghĩ đến con đò ở Vân An trấn mà Mạc Nhiên nói. Điệu dân ca người chèo đó hát... sẽ có âm điệu như thế nào?



"Ta tự biết chừng mực. Ta đối hắn là có tình nhưng ta cũng biết hắn sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của ta. Hắn so với ta còn vô tình hơn rất nhiều. Thứ không chạm đến được, vẫn là nên buông tay thôi."



Hắn rũ mắt trả lời. Ở góc độ của Bạch Yên Phượng không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn cũng không thể đoán được hắn nói thật hay nói giả. Bạch Yên Phượng không lãnh tình như Hạ Cảnh Lam, nàng cũng từng ái người hơn nữa còn ái đến đậm sâu vì vậy nàng hiểu rõ nhất một khi đã nhấc lên ái tình liền không thể buông xuống.



"Thôi. Ta đi gọi Mạc công tử đến cho ngươi. Ta biết ngươi không muốn lôi hắn vào chuyện này. Ta gọi hắn đến là để đón người thôi."



Thấy tinh thần Hạ Cảnh Lam không tốt Bạch Yên Phương cũng không muốn gây sự với hắn. Nàng cẩn thận cất đàn đi sau đó bước ra ngoài. Đi đến ngưỡng cửa Bạch Yên Phượng liền dừng lại đưa mắt nhìn bóng lưng Hạ Cảnh Lam. Bóng lưng ấy đã khác năm xưa, trở nên rộng lớn, có thể gồng gánh bảo vệ cả giang sơn này. Tuy nhiên kéo theo đó là sự cô độc xa cách. Hạ Cảnh Lam đã từng không như thế...



Buông ra một tiếng thở dài Bạch Yên Phương quay gót đi ra ngoài.



Tiểu Lê, nàng chắc hẳn không hi vọng hắn trở nên như vậy.



*****



Khi Bạch Yên Phượng đến sau viện, Mạc Nhiên đang đứng một góc mà nhìn mấy tiểu cô nương học múa. Khác với vũ công, kỹ nữ múa là khoác lụa mỏng manh, mỗi điệu múa đều toát lên vẻ yêu mị câu nhân khiến người khác hận không thể kéo nàng xuống mà làm những việc ghê tởm. Tuy nhiên ánh mắt Mạc Nhiên nhìn các thiếu nữ chỉ đơn thuần là thưởng thức, không mang theo một tia tạp niệm.



"Đây là điệu múa phượng hoàng."



Nghe thấy có giọng nói từ phía sau mình vang lên Mạc Nhiên có chút bất ngờ quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là một thiếu nữ xinh đẹp nếu cậu đoán không lầm người này chính là Bạch Yên Phượng.



"Bạch cô nương."



Cậu liền khom người chào theo đúng lễ nghĩa sau đó mới nhớ đến lời nàng vừa nói. Lần trước khi bản thân đến Phồn Hoa kinh Mạc Nhiên đã chứng kiến điệu múa cánh phượng trên thuyền hoa. Vốn nghĩ đây là điệu múa đẹp nhất không ngờ khi chứng kiến điệu phượng hoàng, Mạc Nhiên mới cảm thấy bản thân ếch ngồi đáy giếng biết bao.



"Nghe nói Bạch cô nương năm xưa từng múa điệu này trên thuyền hoa làm trấn động cả kinh thành."



"Ta sao?" – Bạch Yên Phượng rũ mắt cười. Nụ cười có chút thê lương nhưng nhiều phần là trào phúng. – "Có người múa đẹp hơn ta rất nhiều. Ta múa chỉ như một ả tiện nữ lẳng lơ làm sao bằng được phượng hoàng cao quý cơ chứ."



Mạc Nhiên chưa kịp hỏi người ấy là ai, nàng đã mở miệng nói tiếp:



"Thôi. Dù sao cũng là chuyện cũ, cố nhân cũng không còn nữa rồi. Bây giờ nói chuyện của ngươi. Cách đây hơn nửa tháng, có một thiếu niên bị thương lạc vào thanh lâu của ta. Cậu ta không nói bản thân tên gì, nhà ở đâu chỉ nhất quyết muốn gặp ngươi."



Nghe Bạch Yên Phượng nói vậy Mạc Nhiên hơi giật mình. Cậu nhớ tới hệ thống được cậu cho đi làm nhiệm vụ. Chẳng lẽ thật sự có kẻ nào đó trong hoàng cung đang theo dõi cậu. Nghĩ đến chuyện Hạ Cảnh Lam bị phản bội hơn nữa còn trúng loại độc giống y hệt Nam Yến Hoài, điều này càng khiến cậu thêm chắc chắn về suy đoán của bản thân. Kẻ này không chỉ có quan hệ với hoàng cung mà còn quen biết Thủy tộc. Tuy nhiên cậu lại không biết kẻ đó là cố tình nhằm vào cậu hay chỉ vô tình liên quan. Dù sao cứ đoán già đoán non như vậy cũng không biết được gì. Trước tiên vẫn nên gặp hệ thống trước.



"Bạch cô nương, cảm phiền cô dẫn ta gặp thiếu niên đó." – Mạc Nhiên lễ phép mà quay sang thiếu nữ bên cạnh.



"Trước khi gặp cậu ta ngươi nên gặp một người trước đã." – Trước ánh mắt tò mò của Mạc Nhiên, Bạch Yên Phượng mỉm cười nói ra một cái tên. – "Hạ Cảnh Lam."



*****



Hạ Cảnh Lam vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, mắt nhìn chằm chằm cốc trà đã nguội lạnh. Hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện nhưng chung quy lại chẳng nghĩ đến cái gì. Cho đến khi tiếng mở đẩy cửa vang lên, Hạ Cảnh Lam mới hơi cử động. Tuy nhiên người vừa bước vào không phải là người hắn muốn.



Thấy Hạ Cảnh Lam không để ý đến mình Vũ Linh khẽ cắn môi. Nàng uyển chuyển bước lại gần hắn trên tay bưng một hộp trầm hương.



"Tướng quân, trầm trong lư hương đã tàn nên Bạch tỷ tỷ bảo tiểu nữ vào đốt trầm hương."



Hạ Cảnh Lam từ đầu đến cuối cũng không động đậy hoàn toàn coi Vũ Linh chỉ là người vô hình. Vũ Linh bị làm ngơ có chút ủy khuất nhưng nàng vẫn đánh liều vươn tay cầm lấy lư hương mà cho trầm hương vào rồi đặt trước mặt Hạ tướng quân. Trà được đặt xuống nàng định rụt tay lại thì Hạ Cảnh Lam đã vươn tay giữ lấy cổ tay nàng.



"Tướng... tướng quân?" – Vũ Linh hoảng sợ kêu lên nhưng hai mắt đã vui mừng đến sáng chưng.



"Ngươi cho cái gì vào trong?"



"Chỉ... chỉ là một chút an thần hương..." – Bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn chằm chằm, Vũ Linh bị dọa đến chân mềm nhũn.



"Nói!" – Hạ Cảnh Lam siết chặt cổ tay hơn.



Vũ Linh cảm thấy cổ tay mình sắp đứt đoạn liền thút tha thút thít kêu lên:



"Là một chút trợ hứng tình, sẽ không gây bất lợi gì đến sức khỏe."



Ánh mắt Hạ Cảnh Lam ngày một đỏ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, đè nén cảm giác muốn giết người xuống thả Vũ Linh ra.



"Cút."



Vũ Linh bị đuổi đi có chút không cam lòng. Nhìn dáng vẻ này nàng biết Hạ Cảnh Lam đã trúng hương thúc tình của nàng. Đè xuống sợ hãi trong lòng nàng bổ nhào về phía Hạ Cảnh Lam vươn bàn tay trắng nõn của mình vuốt ve hắn.



"Tiểu nữ có gì không bằng Bạch Yên Phượng? Ả lớn tuổi như vậy rồi nhan sắc cũng sẽ tàn phai theo năm tháng. Trông tướng quân khổ sở như vậy, tiểu nữ cũng rất đau lòng." – Vừa nói bàn tay Vũ Linh vừa lần xuống chạm vào nút buộc xiêm y của Hạ Cảnh Lam.



Tuy nhiên nàng chưa kịp thỏa ý niệm đã bị một bàn tay túm lấy quăng ngã trên mặt đất.



"Ta nói cút!" – Hắn gầm gừ lên tiếng.



Ánh mắt Hạ Cảnh Lam lúc này quá khủng bố tựa như tu la từ dưới địa ngục chui lên. Vũ Linh bị dọa sợ muốn đứng lên bỏ chạy nhưng chân đã mềm nhũn chỉ có thể bò ra ngoài.



Vũ Linh bỏ đi Hạ Cảnh Lam mới thở ra một ngụm trọc khí. Do từ nhỏ bị bệnh, cơ thể hắn rất nhạy cảm đối với dược vật. Dù chỉ là một chút kích tình dược cũng có thể khiến cơ thể hắn nóng lên giống như trúng xuân dược. Hạ Cảnh Lam nặng nhọc thở dốc, đang muốn đứng dậy đi tìm nước lạnh, cửa lại lần nữa được đẩy ra.



"Ta nói cút đi!" – Cho là Vũ Linh chưa từ bỏ ý định, hắn liền tức giận quát lên. Nếu nàng dám tiến lại gần hắn lần nữa hắn sẽ trực tiếp giết nàng.



Bị Hạ Cảnh Lam quát, người ngoài cửa hơi ngẩn người.



"Hạ thần kinh?" – Giọng nói quen thuộc vang lên, cả người Hạ Cảnh Lam liền run lên.



"Ngươi làm sao vậy?" – Mạc Nhiên tò mò mà lại gần hắn. Thấy trán Hạ Cảnh Lam lấm tấm mồ hôi cậu liền vươn tay đặt lên trán hắn.



Tay Mạc Nhiên mang theo hơi lạnh của gió đông áp lên trán Hạ Cảnh Lam lại vô tình khiến lồng ngực hắn nóng lên. Hắn liền vươn tay kéo cả người cậu xuống. Mạc Nhiên còn đang choáng váng không hiểu gì đã bị đôi mắt nóng rực của Hạ Cảnh Lam nhìn chằm chằm.



 Đừng nói là tên Hạ thần kinh này trúng xuân dược đâu!



Dù biết cổ đại có nhiều vụ bỏ xuân dược một đêm hào môn nhưng cậu không ngờ mình lại được xem trực tiếp như vậy.



"Ngươi bình tĩnh, đừng để bản thân lầm đường lạc lối." – Mạc Nhiên bị nâng lên liền giãy giụa cầu xin. – "Để ta gọi Phượng Phượng đến cho ngươi... không thì Hạ Hạ cũng được. Nếu ngươi muốn chơi 3P thì bảo hậu cung của ngươi tự bàn bạc với nhau."



Hạ Cảnh Lam hơi ngẩn người. Phải mất một lúc lâu hắn mới biết Phượng Phượng và Hạ Hạ trong miệng cậu là ai. Hắn biết thiên hạ đồn đại về hắn với Bạch Yên Phượng rất nhiều, hắn cũng chẳng buồn quan tâm mấy tin đồn đó. Dù sao việc một tướng quân nguyện trung thành với hôn quân mê mẩn một kỹ nữ lầu xanh vẫn đáng tin hơn việc hắn là quân tử thủ thân như ngọc không màng chuyện phong nguyệt. Tuy nhiên khi nghe Mạc Nhiên nói vậy Hạ Cảnh Lam lại thấy bực mình. Hắn cúi xuống che lại cái miệng chẳng nói chuyện hay ho này, cả người lẫn tâm đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.



"Ha... Hạ thần kinh ngươi đừng đói quá ăn quàng chứ!"



Mạc Nhiên giãy giụa muốn đẩy hắn ra nhưng sức lực của một dược nhân yếu ớt làm sao có thể thắng được một tướng quân chinh chiến tại biên cương nhiều năm.



Hạ Cảnh Lam dù cơ thể bị tình dục chi phối nhưng tinh thần hắn vẫn tỉnh táo. Hắn biết người nằm dưới thân mình là ai và hắn muốn gì. Hắn không muốn cưỡng ép Mạc Nhiên cũng không muốn cậu vì chuyện này mà xa cách mình. Hạ Cảnh Lam không phải quân tử nhưng hắn muốn đối xử với Mạc Nhiên bằng cả chân tâm. Tuy nhiên có nhiều chuyện đã nằm ngoài dự tính của hắn.



Hạ Cảnh Lam cúi dùng vẻ mặt thành kính nhất mà hôn lên khóe môi Mạc Nhiên sau đó một đường đi tới ngực. Hắn là lần đầu tiên, cũng không biết an ủi bạn tình như thế nào càng không biết nên làm gì để khiến họ thoải mái. Hắn chỉ biết ôm lấy người trong lòng hành động hoàn toàn theo bản năng.



Mạc Nhiên thân thể mềm yếu chỉ cần mạnh tay một chút là cậu sẽ đau đến nức nở thân thể cũng theo bản năng mà cuộn tròn lại. Hạ Cảnh Lam nhìn khuôn mặt nhiễm hồng của người thanh niên, càng xem càng không đủ càng hôn càng cảm thấy nghiện. Hắn cầm lấy tay Mạc Nhiên để tay cậu đặt lên lồng ngực mình sau đó thúc mạnh một cái. Mạc Nhiên liền cong người, tay còn lại theo bản năng mà túm lấy rèm giường. Rèm bị bung ra che lấp hai con người bên trong.



*****



"A... a... ư..."



Hạ Cảnh Lam đưa thay đặt lên ngực mình. Nơi ấy nhịp đập hoàn toàn bình thường. Sau đó hắn quay sang nhìn đám thiếu niên đứng bên cạnh mình. Ai nấy đều mặt đỏ bừng bừng không ngừng nuốt nước bọt tựa như vô cùng khát.



Cung nữ không ngừng văn vẹo dưới thân thị vệ, hình ảnh vô cùng dâm đãng. Đám thiếu niên rình coi một góc không ngừng đánh giá nàng, về tiếng kêu, về eo nhỏ hay bầu ngực. Tuy nhiên Hạ Cảnh Lam lại chẳng có hứng thú với mấy thứ này, tay hắn vẫn đặt lên lồng ngực, tim vẫn ở đây nhưng hắn lại thấy trống vắng vô cùng. Tựa như hắn đã đánh mất một cái gì đó nhưng hắn lại chẳng thể biết đó là cái gì.



Hạ Cảnh Lam có hỏi tỷ tỷ. Nàng chỉ mỉm cười và nói hắn giống như cha, cả đời chỉ có thể yêu một người vì vậy nhìn thấy người khác hắn sẽ không rung động.



"Nhưng tỷ tỷ đâu thích Châu công tử vì sao tỷ lại đồng ý gả cho hắn?" – Thiếu niên khó hiểu mà nhìn tỷ tỷ mình trong trang phục cô dâu. Y phục rõ ràng đẹp như vậy nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy tỷ tỷ không thích.



"Đệ đệ ngốc đôi lúc cách duy nhất để bảo vệ người mình yêu thương chính là đẩy người đó ra xa."



Tỷ tỷ càng nói hắn lại càng không hiểu vì vậy hắn hỏi sư phụ. Ngài vuốt chòm râu trên cằm của mình một lúc rồi mới mở miệng mà tán thưởng hắn.



"Như vậy có nghĩa là tâm ngươi rất vững không bị sắc dụ làm mất đi đường công danh. Nếu có thể theo tu đạo chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài hiếm có."



"Sư phụ có thật là ngài biết nhìn người không vậy?" – Hạ thiếu niên nghi ngờ mà nhìn sư phụ mình. Hắn cảm thấy hắn không giống kẻ lãnh tình.



"Tất nhiên rồi, người tu đạo nói sai làm sai sẽ bị thiên đạo trừng phạt. Ta có nhãn thần, ngươi là người thế nào sẽ viết rõ trên trán."



"Thật sao?" – Thiếu niên kích động mà hỏi sư phụ. – "Vậy trán ta lúc này viết gì?"



Sư phụ hắn nhìn một lúc mày hơi nhíu lại sau đó buông ra một câu:



"Nghĩa."



.



.



.



Hạ Cảnh Lam bị tiếng nức nở của Mạc Nhiên làm cho hồi thần. Lư hương mà Vũ Linh mang đến vẫn cháy, chỉ cần nhìn cũng biết Mạc Nhiên bị thúc tình hương của nàng làm cho thần trí mơ hồ. Hắn cúi xuống hôn môi cậu, ngực không còn trống rỗng nữa nhưng lại đau vô cùng. Có lẽ hắn đã hiểu lời tỷ tỷ nói là gì.



"Mạc Nhiên..." – Hắn ôm lấy cả người cậu vào lòng, tóc đen hai người hòa với nhau. – "Mạc Nhiên... Mạc Nhiên... Tâm ta đau quá..."



Tuy nhiên người hắn gọi tên lại vì quá mệt nhọc mà chìm vào trong giấc ngủ. Tuy vậy Hạ Cảnh Lam vẫn không ngừng gọi tên cậu tựa như chỉ cần gọi tên là gánh nặng đè trong tim hắn bấy lâu nay sẽ hết.



Hắn thích Mạc Nhiên từ bao giờ? Hạ Cảnh Lam cũng không biết nữa có lẽ từ lúc cậu cứu hắn một mạng, ép hắn phải tồn tại. Hoặc sớm hơn nữa vào đêm hội hôm ấy, Mạc Nhiên đưa cho hắn một cành đào. Cành hoa ấy khô khốc chẳng cảm nhận nổi sinh mệnh nhưng cố tình Hạ Cảnh Lam lại khiến nó mọc mầm bắt đầu sinh trưởng ra rễ cắm sâu xuống mặt đấy cũng là cắm sâu xuống trái tim hắn.



"Mạc Nhiên, cho ta tâm của ngươi được không?" – Hắn vươn tay cầm lấy tay Mạc Nhiên, ngón tay hai người đan lại với nhau. – "Có như vậy ta mới không lo lắng ngươi bỏ đi."



Nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng mưa tí tách ngoài hiên.



*****



Khi Mạc Nhiên mở mắt ra đã là sáng hôm sau. Giường mà cậu đang nằm đã được đổi ga giường cùng chăn nệm. Nghĩ đến chuyện hôm qua, cơn tức lại xộc lên não cậu. Mạc Nhiên nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Hạ dâm dê liền bắt gặp hắn đang ngồi trên ghế ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.



Chưa để Mạc Nhiên phát hỏa hắn đã lên tiếng trước:



"Xe ngựa đã được chuẩn bị, thiếu niên kia ta cùng đã cho người đưa ra. Ngươi và hắn hôm nay liền rời khỏi kinh thành."



"Cái..." – Sau khi bị mất trinh mông lần thứ hai hơn nữa còn bị tra nam xua đuổi Mạc Nhiên kinh ngạc đến không nói thành lời.



"Ta chẳng phải đã nói khi hết hứng thú sẽ để ngươi rời đi rồi sao. Mạc Nhiên, ta đã hết hứng thú với ngươi rồi. Lời hứa trợ giúp Thái Bình quân ta vẫn sẽ thực hiện nhưng ngươi ta không thể lưu lại."



"Ngươi... Được."



Người ta đã đuổi như vậy, Mạc Nhiên cũng không mặt dày mà ở lại. Cậu bước xuống giường, chân có chút run nhưng vẫn cố đứng vững mà thay quần áo.



"Cáo từ." – Xiêm y chỉnh tề Mạc Nhiên liền rời khỏi thanh lâu. Cậu với Hạ Cảnh Lam cũng chẳng có gì vì vậy một đường đi thẳng không hề lưu luyến mà quay lại.



"Ta thật sự có chút ân hận."



Hạ Cảnh Lam cười tự giễu. Nếu lúc ấy Mạc Nhiên bước chậm thêm một chút chắc chắn hắn sẽ đuổi theo mà giữ lại cậu. Nhưng giữ lại để làm gì? Hắn cùng Mạc Nhiên đã xác định là hoa trong gương, trăng dưới nước rồi.



Hạ Cảnh Lam che miệng ho vài tiếng, ống tay liền nhuộm đỏ một mảng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện