"Tiểu cô nương, thêm trà!"
"Đến ngay!"
Tiểu cô nương nhanh nhẹn mà chạy lại gần, trên tay nàng là một ấm trà nóng.
"Ngươi nghe tin gì chưa?" – Vị khách áo lam cầm lấy vài hạt lạc cho lên miệng, vừa nhai vừa nói. – "Về chiến thần Hạ Cảnh Lam."
"Hạ tướng quân sao? Ta nghe nói mấy ngày trước hắn bị Thủy tộc bắt. Đội quân của hắn hơn nửa quy thuận Thủy tộc nửa còn lại bị đem đi nhốt vào lao của chúng. Nghe đồn đám người đó bị lấy đi để luyện cổ độc, nghĩ thôi đã thấy hãi rồi." – Vị khách khác tay cầm quạt vàng đưa lên miệng bảy ra vẻ mặt sợ hãi.
"Hắn bị bắt là sự thật. Tuy nhiên sau đó hắn liền trốn thoát, hai tuần sau liền dẫn 500 tinh binh tấn công doanh trại Thủy tộc."
"500 tinh binh? Ngươi đùa cái gì vậy? Thủy tộc dẫn theo 2 ngàn quân, hắn chỉ bằng một phần tư làm như vậy chẳng khác nào trứng trọi đá. Hơn nữa bọn chúng nổi tiếng thích dùng cổ độc khéo khi quân của Hạ Cảnh Lam chưa kịp chạm vào tóc chúng đã bị rắn cắn chết hơn nửa rồi"
"Ngươi nhầm rồi." – Vị khách áo lam nhếch môi cười. – "Hạ Cảnh Lam cho người dụ Thủy tộc thả rắn sau đó quây chúng lại bằng bột hùng hoàng sau đó trực tiếp đốt. Bột hùng hoàng nổi tiếng độc, binh lính Nam Yến đều bịt miệng riêng Thủy tộc không biết liền hít phải ngay lập tức liền khiến nhiều quân bên Thủy tộc bị ngộc độc. Thừa thắng xông lên, Hạ tướng quân một đường quét sạch thủy tộc, hơn nữa còn thu được rất nhiều chiến lợi phẩm từ trong quân doanh của chúng."
"Quả nhiên là Hạ chiến thần." – Cẩm y nam nhân thu quạt lại đầy tán thưởng đánh giá. – "Nếu hắn giỏi như vậy vì sao còn bị Thủy tộc bắt?"
"Nghe nói là binh lính phản bội. Người gây ra tất cả một ả đàn bà thuộc Thủy tộc. Ả ta từng được tướng quân Cảnh Vân Quy cứu một mạng liền nhớ mãi không quên. Nay tướng quân đã chết, Hạ Cảnh Lam lên thay khiến ả không chấp nhận được liền bày kế hãm hại hắn."
Nghĩ đến Cảnh tướng quân, nam tử áo lam liền thở dài một hơi. Ngài từng là thần tượng của biết bao người khiến biết bao thiếu niên ôm giấc mộng ra biên cương thủ hộ. Nhân, lễ, nghĩ, trí, tín tất cả đức tính tốt đều quy tụ trong vị tướng quân này. Chỉ có điều, triều đình trọng văn khinh võ. Cảnh tướng quân tài giỏi như vậy lại nắm trong tay ngàn vạn tinh binh không khỏi khiến hoàng thượng bấy giờ nghi kị. Khi sự việc đến đỉnh điểm, Cảnh gia một đêm liền tận diệt. Vị tướng quân tài ba cứ như vậy mà chết dưới lưỡi kiếm của hoàng thượng. Có lẽ vì bất bình với hoàng đế mà một trong những binh sĩ của Cảnh tướng quân đã chạy đến ám sát hoàng đế, hôn quân Nam Yến Hàn mới có cơ hội lên ngôi vua.
"Nghe nói khi bị bắt ả ta vẫn gào thét không ngừng chửi rủa Hạ Cảnh Lam. Ả nói hắn làm xấu mặt tướng quân trong lòng ả, nói hắn không bằng một góc Cảnh tướng quân, tướng quân sống lại chắc chắn sẽ ghê tởm hắn. Hạ chiến thần nghe xong sắc mặt liền âm trầm trực tiếp rút kiếm mà giết chết ả tại chỗ. Ha, đúng là ả đàn bà điên! À phải rồi, huynh biết đám binh lính phản bội Hạ tướng quân bị xử trí ra sao không?"
"Trực tiếp loại khỏi quân ngũ?" – Vị khách phe phẩy quạt đảo mắt suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Với tính cách Hạ Cảnh Lam huynh nghĩ hắn sẽ giải quyết đơn giản như vậy sao? Hắn ta trực tiếp chém đầu thị chúng. Một nửa quân doanh liền đầu rơi máu cháy khung cảnh tang thương vô cùng."
"Hắn đúng là kẻ điên. Chẳng lẽ không sợ gia đình binh lính đến tìm sao? Mà thôi, hắn bị toàn dân mắng chửi như vậy, ngay ta còn cảm thấy quen nói gì đến hắn. Chẳng hiểu sao hắn có thể ngủ ngon mà không mơ ác mộng."
"Hạ Cảnh Lam nổi tiếng máu lạnh vô tình, chúng ta mắng hắn cũng chỉ hay hơn tiếng ê a hát của xướng kỹ một chút thôi. Hắn từ biên cương trở về cũng đã được hai tuần rồi, có lẽ cũng sắp về đến kinh thành rồi."
Tiểu cô nương rót trà nghe hai người nói chuyện đến hăng say không chú ý trà đã tràn li từ lúc nào. Nàng sợ hãi vội lấy khăn lau đi. Tuy nhiên vị khách lại không thèm để ý, cầm lấy cốc trà bắt đầu thưởng thức. Cuộc trò chuyện giữa hai người liền chuyển sang đề tài khác.
Tiểu cô nương lui xuống trong lòng không ngừng suy nghĩ về Hạ Cảnh Lam. Nàng rất muốn tìm tiểu ca ca để kể chuyện này cho cậu. Tuy nhiên gần hai tháng nay Mạc Nhiên chưa đến tìm nàng lần nào. Tiểu cô nương cô đơn mà nhìn trâm gỗ. Trời cũng vào đông rồi, tiểu ca ca liệu có gì ăn không?
*****
Mạc Nhiên dựa vào thành xe ngựa chợp mắt một lúc liền bị tiếng ồn ã bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Cậu hơi hé rèm ra nhìn dòng người tấp nập với hàng hoạt tiếng động đan xen với nhau.
Thì ra đã về đến Phồn Hoa thành rồi sao?
Uẩn Ngọc thành cũng nhộn nhịp nhưng so với Phồn Hoa thành quả thực khác nhau một trời một vực. Nhìn kinh thành tấp nập như vậy, Mạc Nhiên liền cảm thấy có chút xa lạ.
Hồng Yêu dưới hình dạng hồ li đang cuộn mình trong chiếc chăn lông Hạ Cảnh Lam chuẩn bị cho Mạc Nhiên, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cái mũi của hắn hơi giật giật sau đó trực tiếp mở mắt. Hồng Yêu ghét bỏ mà đá con chó nhỏ đang ngủ bên cạnh mình ra. Dù đã được tắm rửa sạch sẽ lộ ra màu lông màu xám bạc nhưng Hồng Yêu vẫn chẳng thể ưa nổi cái thứ suốt ngày dính rịt lấy hắn như đỉa đói.
"Phồn Hoa thành của ta~" – Hồ li đỏ sung sướng nhảy lên người Mạc Nhiên mà hé mắt ra ngoài nhìn những gian hàng bày đủ loại đồ ăn. – "Uẩn Ngọc thành dù đồ ăn đa dạng thật đấy nhưng nơi đây vẫn tuyệt hơn."
"Ngươi chỉ biết ăn thôi. Xem đã béo thành dạng gì?" – Mạc Nhiên bĩu môi xách yêu hồ ra khỏi người mình.
Trước đây Hồng Yêu thon gọn đẹp đẽ bao nhiêu bây giờ nhìn chẳng khác nào cục mỡ di động. Quả nhiên ngải heo quật không chừa một ai.
"Lần sau chia nửa xuất ăn của ngươi cho Đồ Ngốc!"
Đồ Ngốc chính là tên con chó của Thủy La. Vì mẹ của nàng bị Hạ Cảnh Lam giết, Mạc Nhiên không đành lòng nói sự thật cho nàng liền nói dối mẹ nàng trở lại Thủy tộc. Mạc Nhiên không biết Hạ Cảnh Lam đem Thủy La đi đâu nhưng hắn nói sẽ tìm cho nàng một mái ấm khác. Mạc Nhiên biết đối với đứa con của một tội nhân đã hãm hại mình, Hạ Cảnh Lam làm như thế đã nhân nhượng đến cùng rồi. Thủy La đi không nói một tiếng, chó con của nàng cũng không thể vứt ra ngoài đường để tự mưu sinh vì vậy Mạc Nhiên ép Hồng Yêu nhận nuôi nó. Dù sao hắn cả ngày rảnh rỗi lại hay thích chạy đến quán rượu nghe người ta bịa chuyện rồi về nhà không ngừng kể lể đủ chuyện. Có thêm Đồ Ngốc cũng khiến hắn bận rộn một chút.
Mạc Nhiên không biết ban đầu Thủy La gọi chó con này là gì nhưng Hồng Yêu suốt ngày gọi nó là đồ ngốc đồ ngốc, chó nhỏ nghe quen mỗi lần nghe thấy âm tiết này liền vẫy đuôi mà ngốc ngốc chạy lại gần. Còn về phần Mộc Liên, đánh được trà xanh nàng liền tự tin hơn rất nhiều. Mạc Nhiên chưa kịp đến tìm nàng, nàng đã chủ động đầu quân cho Thái Bình quân. Lí do rất đơn giản, vì nàng nghe hậu cung của hôn quân có một loạt phi tần có tính cách giống Diệp cô nương vì vậy thiếu nữ liền sôi máu muốn đi đánh bọn họ. Vì phải sắp xếp và bàn giao lại công việc nên Mộc Liên khởi hành muộn hơn Mạc Nhiên. Nàng cũng đã đích thân viết thư gửi cho tiểu hoàng tử Nam Yến Hoài. Dựa vào số liệu không ngừng tăng lên, Mạc Nhiên đoán chỉ cần Mộc Liên gặp mặt Nam Yếu Hoài, nhiệm vụ phụ 3 liền hoàn thành.
Còn về phần nhiệm vụ phụ 1 cùng 2. Mạc người chơi lần nữa thở dài ngao ngán. Nhiệm vụ phụ 1 thì không nói, nhiệm vụ phụ 2 vẫn duy trì ở mức độ 50%, Mạc Nhiên muốn cứu vớt Hạ thần kinh cũng khó. Không phải hắn không có kẻ ám sát, ngày hai bữa còn đúng giờ hơn giờ cơm của cậu. Tuy nhiên Mạc Nhiên còn chưa kịp ra tay ám vệ của Hạ Cảnh Lam đã xử lý sạch sẽ, Hạ dâm dê mắt cũng không buồn nhếch lên tiếp tục mở miệng mà trêu đùa cậu. Đúng vậy, kể từ ngày cậu cứu hắn, Hạ Cảnh Lam thật sự coi cậu là con gái mà theo đuổi nhiệt tình. Mặc dù không coi là thật nhưng Mạc Nhiên vẫn bị hắn cái sự tán tỉnh của hắn làm cho nổi da gà. May mắn Hạ Cảnh Lam phải vào trong cung diện kiến hoàng thượng nếu không cậu thật sự không màng Cẩm Hàn kiếm hay nhiệm vụ phụ gì, trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
"Công tử, đã đến nơi rồi." – Giọng của phu xe từ bên ngoài truyền vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Nhiên.
Cậu ậm ừ đáp lại sau đó ôm cả hồ li lẫn chó nhỏ nhảy xuống xe. Trầm Hạ đứng ở cửa phủ tướng quân đợi cậu, vừa thấy Mạc Nhiên hai mắt hắn liền sáng lên ba bước chuyển thành hai, chạy đến bên cạnh cậu.
"Mạc công tử thật sự cảm ơn huynh. Muội muội ta rất thích đồng tâm duyên huynh tặng cho nàng." – Hắn khích động thiếu điều nắm lấy hai tay cậu mà cảm ơn.
Đồng tâm duyên là Mạc Nhiên chạy lên tít xa để mua cho muội muội Trầm Hạ. Nghe nói không chỉ cầu duyên mà còn cầu bình an khỏe mạnh. Mạc Nhiên ban đầu ôm tò mò mà đi nhìn đồng tâm duyên có hình dạng gì, nhận ra là một vòng tay thêu thổ cẩm, cậu liền mua một cái cho Trầm muội muội. Dù sao Mạc Nhiên là nam, đeo mấy cái đồ nữ tính như vậy thật chẳng ra làm sao, cậu cũng không cần cầu duyên tốt nhất vẫn nên tặng đi. Trầm Hạ là tên siscon chính hiệu, thấy em gái mình hiếm khi vui vẻ như vậy liền càng tín nhiệm Mạc Nhiên. Hắn cảm thấy vị trí tướng quân phu nhân không là cậu thì chẳng ai xứng được.
"Nàng đã đem cành đào ta đưa ngươi trồng xuống chứ? Đào bọc đất mãi cũng không được vẫn nên sớm trồng xuống đất." – Nhớ đến cành đào mà mình đưa cho "Trầm Hạ" cách đây nửa tháng, Mạc Nhiên liền mở miệng nhắc nhở hắn.
"Cành đào?"
Mạc Nhiên có đưa hắn cành đào nào sao?
Trầm tiểu tướng không biết bản thân bị tướng quân nhà mình lén chôm mất cành đào. Hắn vắt óc suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra Mạc Nhiên đưa cành đào hay hoa cỏ gì cho hắn. Trầm Hạ đang tính mở miệng hỏi cậu thì một giọng nói vang lên xen vào giữa hai người.
"A... um... Ngài là Mạc công tử phải không ạ?"
Người vừa xuất hiện là một thiếu nữ xinh đẹp, cả người nhuộm mùi phấn son nơi kỹ viện, chỉ cần một bước đi một ánh mắt đều toát lên phong tình.
Mạc Nhiên có thể không biết thiếu nữ này là ai nhưng Trầm Hạ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là kỹ nữ của Chi Mai lâu. Tin đồn về Hạ Cảnh Lam cùng Bạch Yên Phượng không phải là ít nhưng Trầm Hạ vẫn lựa chọn tin tưởng tướng quân của mình. Tuy nhiên người của Chi Mai lâu đã tìm đến, hắn sao còn thể tự lừa đối mình được nữa.
Dù sao cũng chỉ là một kỹ nữ có cưới cùng chỉ có thể làm thiếp, Mạc công tử vẫn là chính thê. Hơn nữa Hạ tướng quân giao tình với Bạch Yên Phượng đã nhiều năm cũng không hề có ý định cưới nàng. Có lẽ chỉ là gặp dịp thì chơi.
Trầm Hạ đứng một góc mà bồn chồn nhìn hai người ở phía xa đang trò chuyện với nhau. Nếu như Mạc Nhiên biết được tướng quân thường đi Chi Mai lâu liệu cậu có bỏ đi không? Trầm Hạ trước nay đều tôn sùng Hạ Cảnh Lam đột nhiên nảy sinh trong lòng ý định muốn đánh hắn vài cái.
Tướng quân, có không giữ mất đừng tìm!
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc. Mạc Nhiên tạm biệt cô nương kia tiến về phía Trầm Hạ. Hắn mở miệng tưởng tẩy trắng cho tướng quân một chút nhưng nha hoàn vô tình đi ngang qua đột nhiên thốt lên:
"Kia chẳng phải cô nương bên Chi Mai lâu sao? Bạch Yên Phượng cô nương cho người đến tìm tướng quân à?"
"Hạ thần... à Hạ tướng quân quen họ sao?" – Mạc Nhiên ngạc nhiên quay sang tò mò hỏi nha hoàn.
Trầm tiểu tướng tức đến suýt cắn phải lưỡi. Ai mượn ngươi nhiều chuyện? Ai mượn ngươi nhiều chuyện. Ai mượn ngươi nhiều chuyện!
"Trước đây ngài thường xuyên đến Chi Mai Lâu gặp Bạch cô nương. Nghe nói Bạch cô nương học đàn là vị ngài. Mỗi đêm trăng tròn đều ngồi bên nhau kẻ xướng người đàn, tính tình tang suốt đêm. Bạch cô nương vừa đẹp vừa đa tài quả thực rất xứng với tướng quân."
"Ra vậy."
Mạc Nhiên gật gù, cục đá trong lòng cũng được bỏ xuống. Hạ Cảnh Lam có Phượng Phượng của hắn, cậu cũng không cần lo lắng mất trinh mông lần thứ hai. Dù biết Hạ thần kinh không phải dạng người dễ sa vào lưới tình nhưng biểu hiện của hắn vẫn khiến Mạc Nhiên cảnh giác. Hiện tại tướng quân uy dũng đã chứng tỏ mình là thẳng nam, cậu cũng yên tâm mà tập trung vào nhiệm vụ.
"Mạc công tử, huynh đi đâu vậy?" – Thấy Mạc Nhiên chưa kịp vào phủ lại chạy ra ngoài, lòng Trầm Hạ nhảy lên một cái vội đuổi theo muốn giữ lại.
"Đi Chi Mai lâu."
Giải thích ngắn gọn sau đó cậu liền nhảy lên xe ngựa vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Toang rồi. Chẳng lẽ là đi đánh ghen? Nhỡ Mạc công tử bị thương hắn biết ăn nói thế nào với tướng quân?
*****
"Tướng quân đến phủ rồi."
Có người bên ngoài khẽ gọi Hạ Cảnh Lam. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thuần đột nhiên choàng mở mắt, con ngươi nồng đậm sát khí. Nhưng ngay sau đó hắn liền quay lại vẻ mặt như cũ, hận thù nhét xuống đáy mắt.
Kể từ ngày giết chết người phụ nữ Thủy tộc đó hắn vẫn luôn gặp ác mộng. Từng lời của ả ta vẫn luôn quanh quẩn trong tai hắn lại thêm giọng nói tựa như ma chú từ trong bóng tối bao lấy hắn khiến thần kinh Hạ Cảnh Lam căng thẳng đến cực điểm.
300 mạng người... 300 mạng người...
Ngươi không bằng Cảnh tướng quân! Hắn sống lại chắc chắn ghê tớm ngươi!
Ngón tay Hạ Cảnh Lam siết chặt lại, trên trán nổi lên gân xanh, mắt đào hoa lần nữa bao trùm thù hận.
"Tướng quân?" – Đợi mãi không thấy Hạ Cảnh Lam bước ra, người hầu ngoài cửa lần nữa gọi hắn.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Cảnh Lam cố bình ổn lại cảm xúc, ngực đau cuồn cuộn nhưng hắn vẫn cố đè nén, cả khoang miệng đều ngập tràn mùi máu. Hắn đột nhiên nghĩ đến người thanh niên áo trắng lưng dắt sáo ngọc, đau đớn liền dịu lại. Chỉ cần gặp người đó là cơn đau sẽ biến mất. Hạ Cảnh Lam đột nhiên rất nhớ Mạc Nhiên.
Nghĩ là làm, hắn liền xuống khỏi kiệu bước vào trong tiểu viện tìm bóng người quen thuộc. Tuy nhiên tiểu viện trống không, lúc đi hoa lê còn nở trắng xóa giờ đây chỉ còn lại cành cây khô khốc.
"Tướng quân." – Nghe tin Hạ Cảnh Lam trở về Trầm Hạ vội vội vàng vàng tìm hắn.
"Mạc Nhiên đâu?"
"Mạc công tử không có trong phủ..."
"Hắn đi đâu?"
Không tìm thấy người mình cần, đau đớn ở ngực lại gia tăng. Cuối cùng tích tụ lâu ngày, Hạ Cảnh Lam trực tiếp phun ra một ngụm máu.
"Tướng quân." – Trầm Hạ nhanh chóng đỡ lấy hắn. Sau đó quay sang nha hoàn bị dọa cho xanh mặt. – "Mau đi gọi đại phu!"
"Không cần." – Hạ Cảnh Lam bắt lấy cổ tay Trầm Hạ siết chặt lại. – "Hắn ở đâu?"
"Ở... ở... Chi Mai lâu."
Lau giọt máu bên khóe môi, Hạ Cảnh Lam trực tiếp đẩy Trầm Hạ ra một bước tiến về phía ngựa của mình.
Đến khi Hạ Cảnh Lam đi xa rồi, Trầm Hạ mới giật mình kêu người chuẩn bị ngựa đuổi theo.