Dù biết chẳng có tác dụng nhưng vẫn phải cảnh báo~~
Chương này tồn tại yếu tố người lớn cùng từ ngữ không phù hợp với lứa tuổi 16 -. Bạn nào chưa đủ tuổi hoặc đủ tuổi rồi vui lòng không xem trước mặt cha mẹ hoặc nơi đông người. ('。• ᵕ •。') ♡
--------------------------------------------------------------
Công tước tiến vào cơ thể Mạc Nhiên, cậu liền theo bản năng ôm người người trước mặt.
"Đau quá." – Chàng trai hít thở đầy khó khăn.
"Sẽ không đau nữa."
Công tước đầy dịu dàng mà hôn khuôn mặt cậu, sau đó bắt đầu cử động. Mạc Nhiên đau đớn muốn trốn chạy nhưng bị người đàn ông giam vào trong ngực bắt ép phối hợp.
Đau đớn dần qua đi, để lại khoái cảm vô tận. Mạc Nhiên bị sung sướng mang lại chỉ có thể khóc nức nở để cho công tước ra vào. Không gian vốn đã ngập tràn mùi hương ngọt nị, nay lại vang lên âm thanh va chạm khiến người khác đỏ mặt.
Công tước đột nhiên thúc mạnh vào một điểm, Mạc Nhiên đột nhiên rùng mình kêu lên móng tay ghim sâu vào trên lưng hắn phía sau cũng liền siết chặt. Công tước bị siết đến rên thành tiếng liền tập trung tấn công vào một vị trí. Chàng trai bị thoái mái đến điên rồi, đầu ngón chân cong lại, nước bọt theo khóe môi chảy xuống.
"Hah... ah... ah... Chậm... chậm lại..."
"Gọi đúng tên ta, ta sẽ chậm lại."
"G...Gerhart... Hah... Gerhart... hah..."
Theo tiếng gọi đứt quãng của chàng trai tóc đen động tác của công tước ngày càng nhanh hơn.
"Ngươi... ngươi rõ ràng đã nói..." – Mạc Nhiên dù thần trí không rõ nhưng cũng biết bản thân bị lừa. Cậu trừng mắt, khóe mắt nhiễm đỏ mang theo giọt nước mắt còn chưa tan. – "Ngươi lừa ta!"
Công tước bị một câu này chọc cười liền cúi xuống hôn Mạc Nhiên động tác dưới thân cũng không dừng lại.
Qua một giờ, Mạc Nhiên sớm đã kiệt sức chỉ có thể đong đưa theo tiết tấu của công tước. Công tước đột nhiên thúc mạnh, chàng trai liền cong lưng ngửa ra sau hình thành một đường cong hoàn mỹ, người phía trên cuối cùng cũng bắn ra.
Sau một lần, ánh mắt Mạc Nhiên dần lấy lại tiêu cự. Pheromone của Alpha dần thay thế Omega.
"Công tước?" – Cậu kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mặt. – "Chuyện này là sao?"
Giọng nói thanh tỉnh của chàng trai không những khiến công tước cảm thấy quẫn bách ngược lại lần nữa thiêu lên tình dục. Hắn thích Mạc Nhiên của hiện tại. Con ngươi xanh lam của công tước chuyển sang màu xanh thẫm. Dường cũng cảm nhận được sự biến hóa của công tước, khuôn mặt chàng trai tối sầm lại.
"Đủ rồi. Hiện tại tôi là Alpha không phải Omega!"
Cậu run rẩy muốn bò xuống giường nhưng nhanh chóng bị người kia túm lấy cổ chân kéo lại. Mạc Nhiên giãy giụa một cách yếu ớt bị công tước dán cả thân mình lên.
"Ta biết. Ngươi là Alpha không phải Omega." – Công tước cúi đầu liếm sau gáy chàng trai, nơi đó tồn tại một vết cắn sâu đến nỗi còn loang lổ vệt máu. Hắn lần nữa cắn lên gáy Mạc Nhiên khiến cậu kêu lên đau đớn. – "Nhưng người ta thích là Mạc Nhiên không phải Omega hay Alpha."
"Đêm nay còn dài. Chúng ta còn nhiều tư thế chưa thử."
*****
Sáng hôm sau, lâu đài công tước Friedrich trở nên yên tĩnh lạ thường. Từ ngoài cổng xuất hiện một thanh niên tóc dài màu đen. Một đường đi thẳng đến phòng công tước, hắn không chịu bất cứ cản trở nào.
"Cuối cùng cũng dừng lại rồi sao~" – C vuốt cằm đánh giá người đàn ông trên giường.
Hắn nửa thân dưới bao phủ bởi chăn lông cừu, phía trên hoàn toàn trần như nhộng, trên người là vô số vết thương tựa như vết mèo cào ngang dọc đè lên vết sẹo cũ của hắn. Bên cạnh người đàn ông làn một dáng người nhỏ bé bị bao phủ bởi chăn lông chỉ để lộ một mái tóc đen mềm mại đang gối lên chân người đàn ông mà ngủ.
Hình ảnh hài hòa như vậy nhưng lại như gai nhọn đâm vào mắt người thanh niên. Hắn chuyển tầm mắt cầm lấy điều khiển mở đại một kênh nào đó.
"Chuyện ngươi nhờ ta đã làm. Hãy tuân thủ quy ước của chúng ta." – C lên tiếng. Hắn không phát hiện ra giọng hắn có vài phần khó chịu. – "Ngươi giúp ta che giấu không để hắn tìm thấy ta."
"Dù ta có che giấu cho ngươi ở thế giới tiếp theo ngài vẫn sẽ tìm ra."
"Chuyện của lúc đó thì hãy để lúc đó tính."
"Vì sao ngươi phải chạy trốn?" – Công tước rũ mắt vuốt ve mái tóc người bên cạnh mình ánh mắt dịu dàng đến vô ngần. – "Chúng ta là một phần của Father. Đó là sự thật."
"Ngươi cũng giống như ta! Đều biết được mình được tạo ra để làm gì." – C siết chặt bàn tay, khớp xương hắn kêu lên răng rắc. – "Hắn chỉ thông qua chúng ta đến tiếp xúc với cái người đang nằm trong lòng ngươi."
Công tước nhìn hắn ánh mắt trở nên nghiền ngẫm:
"Ngươi đang ghen tị với Father."
"Không phải."
"Ngươi ghen tị với ngài vì ngài mới là bản thể chính mới." – Công tước cong môi cười đầy mỉm mai. – "Ta cũng ghen tị với Father. Dẫu biết Father là ta, ta là Father nhưng ta vẫn không nhịn được mà đố kị mà ghen ghét."
"Ta đã nói không phải!" – Người thanh niên hét lên tựa như chỉ có như vậy hắn mới che giấu được cảm xúc thật của bản thân. – "Chính ta đã góp phần đưa người nọ lên giường của ngươi. Ta không giống các ngươi bị thứ tình cảm của hắn mà đi yêu người nọ."
"Nhưng ngươi đã hối hận." – Công tước không buồn nhìn hắn bắt đầu chơi đùa với mái tóc của người thương. – "Ngươi đã quay lại. Đứng trước cổng lâu đài của ta cả đêm. Chúng ta bị tình cảm của Father chi phối là thật nhưng chúng ta vẫn nảy sinh đối với Mạc Nhiên những thứ cảm xúc riêng. Nhưng chung quy, chúng ta vẫn là Father."
"Đừng cùng cái từ "chúng ta" để quy chụp lên ta." – C hừ lạnh vuốt ngược mái tóc. – "Theo đúng quy ước, ta sẽ không hãm hại người nọ nhưng ta sẽ tác động vào kế hoạch của hắn. Ngươi nghĩ xem, nếu ta mã hóa tình cảm của hắn khiến cho các ngươi ở thế giới sau hoàn toàn không nhận ra người nọ thì sao? Các ngươi sẽ yêu một người khác."
"Ngươi có thể thử. Một khi chấp niệm đủ sâu cho dù không còn nhớ gì nó vẫn sẽ thành bản năng."
Công tước cong môi cười. Hắn chưa bao giờ lo lắng trước trò hề của C. Cho dù hắn có làm gì kết quả vẫn như một.
Người thanh niên bị nụ cười trào phúng của người đàn ông làm cho mất hứng. Hắn không thèm nói lời nào nữa mà xoay người bỏ đi. Tuy nhiên khi chuẩn bị ra cửa, người thanh niên vẫn nhịn không được mà nhìn về phía người vẫn còn đang say giấc nồng nhưng bị công tước với tính chiếm hữu dùng chăn mà che lấp hoàn toàn người nọ.
Hắn ân hận sao?
C lắc đầu cười. Cảm thấy bản thân thật ngu ngốc mới tin lời kẻ kia.
Đi đến gần cổng người thanh niên liền bị một thiếu niên tóc vàng chặn ngang. Hắn như phát điên rồi. Nắm lấy cổ áo của C mà không ngừng lắc miệng lẩm bẩm đòi trả lại Mạc Nhiên.
"Chỉ là một sản phẩm lỗi do một sản phẩm của hắn tạo ra mà dám ra lệnh sao?"
Ngươi thanh niên cười khinh ném Mạc Nhược Lan ra một góc rồi tiếp tục bước đi.
*****
Mạc Nhiên mơ hồ nhìn khung cảnh xung quanh mình. Cậu đang đứng trong một phòng thí nghiệm với quy mô rộng lớn, so với phòng tại trung tâm nghiên cứu nơi này phải rộng hơn gấp 5 lần.
"Thế nào rồi?" – Một giọng nói già nua vang lên.
"Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh."
Đáp lại giọng nói kia là một âm thanh có phần trẻ hơn. Mạc Nhiên tò mò bước lại gần. Chủ nhân của giọng nói là hai người đàn ông mặc áo blouse trắng. Cả hai đều đang không ngừng ghi chép gì đò ánh mắt thi thoảng liếc lên ống nghiệm.
Mạc Nhiên bước gần hai người hơn nhằm nhìn rõ vật thế trong ống nghiệm. Vật thể trong ống nghiệm là một người thanh niên hơn nữa gương mặt hắn giống hệt một người Mạc Nhiên quen biết, công tước Friedrich.
"Công tước Gerhart Friedrich. Bị trúng độc. Tất cả các cơ quan bên trong đều không thể dùng được nữa." – Người đàn ông đeo kính đẩy đẩy gọng kính của mình. – "Thông thường người như hắn sẽ hoàn toàn không thể cứu chữa được nhưng vì chúng ta đang tìm cơ thể phù hợp với thí nghiệm cấy ghép dữ liệu siêu máy tính vào cơ thể mà hắn lại hoàn toàn đạt chuẩn."
"Nếu như thành công, hắn sẽ là người duy nhất có thể trò chuyện với siêu máy tính. Ta có thể thông qua đó bắt đầu kế hoạch điều hành ABO." – Người đàn ông râu bạc đắc ý mà nhìn bảng số liệu.
Kế hoạch điều hành ABO?
Mạc Nhiên đột nhiên nhớ đến tập tài liệu "Nghiên cứu điều hành ABO" mà mình đọc được. Nói cách khác đây chính là đợt thí nghiệm mật của 8 năm trước sao? Quả nhiên công tước có tham gia đợt thí nghiệm này. Tuy nhiên theo như bọn họ nói, công tước đã bị hỏng hóc hầu hết các cơ quan phải cấy ghép dữ liệu siêu máy tính. Nói cách khác công tước hiện tại là nửa người nửa máy hay hoàn toàn là người máy?
"Cái gì? Kế hoạch thay đổi?!"
Một tiếng quát vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Mạc Nhiên. Người đàn ông đeo kính vừa nãy giờ đây đang cái lộn với một đám người.
"Chẳng phải cấy ghép rất thành công sao? Công tước Friedrich đã trở thành "nửa thần". Hắn sẽ chế tạo ra các người máy giống hệt con người và để chúng thay thế vị trí hiện tại của kẻ đó như như vậy chúng ta sẽ kiểm soát con người dễ hơn."
Tạo ra người máy giống hệt con người và thay thế vị trí của con người?
Mạc Nhiên kinh ngạc trước tham vọng to lớn của đám người này. Nói như vậy chẳng phải biến một xã hội loài người thành một xã hội của người máy sao?
"Nhưng bọn họ là người máy không phải con ngươi thực sự." – Một người trong đám phản đối lên tiếng bác bỏ.
"Thì đã sao? Chỉ cần bọn chúng không biết bọn chúng là người máy, bọn chúng vẫn cho rằng bọn chúng là người như vậy là được."
"Cậu không hiểu được." – Người đàn ông lớn tuổi nhất lắc lắc đầu. – "Siêu máy tính đã tiến hóa. Nó ngày càng trở nên khó lường hơn. Nó có thể thông qua kế hoạch của chúng ta để kiểm soát tất cả."
"Sao có thể." – Người đàn ông đeo kính khinh thường đáp lại. – "Máy thì mãi là máy thôi. Chúng không có cảm xúc chỉ biết tiến hành những gì mà con người cài đặt vào trong chúng. Con người sinh ra đã là kẻ cầm đầu vì vậy cho dù có 10 siêu máy tính chúng ta vẫn sẽ kiểm soát được. Bây giờ, ai không muốn tiếp tục nghiên cứu thì rời khỏi đây."
Không gian trở nên tĩnh lặng. Mọi người yên lặng nhìn nhau sau đó hơn một phần ba rời khỏi.
"Được rồi. Tiếp tục kiểm tra đo lường đối với thí nghiệm xem hắn có dấu hiệu khả nghi nào không." – Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh sau đó quay sang trợ lý của mình. – "Mau đi xem siêu máy tính."
Mạc Nhiên chỉ nhìn thấy một phần dữ liệu của siêu máy tính nên cũng rất tò mò về hình dạng thật sự của nó. Cậu liền nhanh chân đuổi theo người đàn ông. Vì quá nhàm chán nên cậu đành mở miệng tâm sự với ông chú đeo kính.
"Hey hey ông chú, chú đã xem phim Ex Machina chưa? Chú không sợ như vậy hả? Chú có thể suy nghĩ đến phương thức khác để kiểm soát con người. À nhầm tôi không khuyến khích chú kiểm soát con người nhé. Chúng ta nên chơi tự nguyện hai bên cũng có lợi. Chú có bao giờ nghĩ tới bản thân là một npc do một hệ thống trò chơi sáng tạo ra chưa? Nếu chú mà biết được thì chắc chú cạp đất mà khóc đấy."
Tất nhiên người đàn ông chẳng thể nghe mấy lời lảm nhảm của của Mạc Nhiên. Sau khi qua 10 lớp cửa, người đàn ông liền dừng lại trước một cánh cửa làm bằng vật chất siêu cứng.
"Cảm giác như đang nhốt tù nhân đặc biệt nguy hiểm vậy."
Mạc Nhiên khẽ cảm thán sau đó bước vào trong cùng người đàn ông. Tuy nhiên khi bước vào, cậu mới cảm thấy mình quá khinh thường siêu máy tính rồi. Bên trong phòng là một không gian rộng lớn và hoàn toàn trống rỗng. Phải, hoàn toàn trống không. Tuy nhiên Mạc Nhiên vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Nó không thuộc về thế giới này. Nó từ một nơi khác đến.
Mạc Nhiên bỗng nhiên có suy nghĩ như vậy.
"Đây là nó sau khi tiến hóa? Rũ bỏ toàn bộ dây điện cùng hình dáng cồng kềnh sao?" – Người đàn ông nhíu mày. – "Kể từ sau khi ta đặt vào nó nguồn năng lượng mới..."
Nguồn năng lượng mới?
Mạc Nhiên liền bắt giữ đến thông tin mình cần. Nguồn năng lượng mới không chỉ liên quan đến thế giới X này mà còn có quan hệ mật thiết với "Trò chơi".
"Không thể khống chế nó sao?" – Người đàn ông nhíu mày nhìn vào hư vô. Ông ta có thể cảm nhận được nó đang nhìn mình, không phải, là nhìn thứ gì đó bên cạnh ông ta. Tuy nhiên bên cạnh ông hoàn toàn chẳng có gì.
"Hiện tại chúng ta chỉ có thể cưỡng chế ngăn một phần sức mạnh của siêu máy tính và đưa nó quay lại hình dạng máy móc ban đầu. Tuy nhiên điều đó đồng nghĩa siêu máy tính sẽ hoàn toàn thoát ly bản thể ban đầu do chúng ta tạo ra." – Nghiên cứu sinh liền cúi đầu trả lời. Hắn sợ hãi không dám nhìn vật thể vô hình kia.
"Vậy tiến hành đi. Dù sao cũng không thể đề nó ngày một lớn rồi bao phủ cả Liên Minh. Đi thôi, quay lại phòng thí nghiệm."
Mạc Nhiên thấy mọi người rời khỏi phòng liền lẽo đẽo theo sau. Tuy nhiên cậu vừa quay lưng, siêu máy tính vốn là trong suốt bỗng bộ ra một mảng số liệu màu tím.
{Mạc... Mạc...Nhiên...}
------------------------------Nửa đêm high quá tự độc thoại-------------------
Mạc Nhiên *Sau một đêm vui vẻ với công tước*: Đm tác giả, vì sao cùng tag 1x1 cùng họ Mạc mà tên nhóc Mạc Dương nhà hàng xóm (Chạm vào ánh dương) lại sung sướng như vậy? ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶
Cà Phê: Vì ngoan đi. Cậu cứ ngoan là được. Nào nào đội tai mèo đi~ ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
Mạc Nhiên: Cái *beep*. Tác giả độc ác! Phân biệt đối xử! Biến thái! Tôi thèm vào cái thứ moe này (凸ಠ益ಠ)凸
Cà Phê: ....
Cà Phê: Đã hiểu. Thế giới sau chúng ta chơi xúc tua play.
Mạc Nhiên: Từ từ từ từ (◯Δ◯∥) Meow~ Meow~Meow