"Cầu xin ngài, công tước."


Mạc Nhiên bị giọng nói quen thuộc làm cho giật mình. Cậu nhận ra bản thân không còn đứng trong viện nghiên cứu nữa mà thay vào đó là một phòng ngủ rộng lớn.


Dựa vào kết cấu căn phòng, nay lập tức cậu ra đây là kiểu dáng phòng ngủ tại biệt thự của Mạc Lâm cũng chính là nơi gắn liền với nguyên chủ suốt 10 năm.


Chẳng lẽ...


Mạc Nhiên đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng. Người đàn ông này chính là bác sĩ riêng của gia tộc cậu cũng là người bạn thơ ấu của mẹ Mạc Nhiên. Tuy nhiên nhìn vào tấm thẻ trên cổ ông ta, cậu không ngờ người đàn ông chất phác này cũng tham gia vào thí nghiệm của đám bác học điên kia.


"Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong." – Mạc Nhiên thầm cảm thán rồi tiếp tục quan sát câu chuyện.


Vị bác sĩ thấy người đàn ông trẻ tuổi không hề phản ứng lại mình ánh mắt ông ta có chút uể oải. Tuy nhiên ngay sau đó ông ta làm ra một quyết định liều lĩnh, quỳ xuống dập đầu trước công tước.


"Cầu xin ngài! Mạc Nhược Lan đã mất tích được vài ngày trong rừng hiện tại tỷ lệ sống sót của con bé gần như là con số 0. Nếu Mạc Nhiên tỉnh dậy không thấy cô bé chắc chắn sẽ suy sụp. Cả hai đứa trẻ đều bị hủy hoại thì tôi biết ăn nói thế nào với Mary đây."


Bác sĩ tư nhân của Mạc gia vừa dập đầu vừa nức nở kể lể. Nhưng người đàn ông tóc vang vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng mà nhìn vào khoảng không vô tận. Cấu tạo của cơ thể của hắn hiện tại là 80% máy móc vì vậy cảm xúc là thứ quá xa xỉ với hắn. Tầm mắt của hắn thoáng lướt qua nơi Mạc Nhiên đang đứng sau đó dừng lại ở thiếu niên còn hôn mê trên giường. Thiếu niên chẳng khác nào một phiên bản trẻ hóa của Mạc Nhiên. Dù đang hôn mê nhưng giữa chân mày cậu vẫn toát lên vẻ đau đớn bi thương.


"Ông biết rằng nếu để viện nghiên cứu biết ta đã tạo ra được người máy tân tiến dựa trên nguồn năng lượng mới chắc chắn bọn chúng sẽ ép ta thực hiện kế hoạch của chúng." – Vì lâu ngày không nói chuyện, âm thanh công tước nói có phần trúc trắc.


"Tôi biết." – Người đàn ông đau khổ gật đầu. – "Nhưng tôi thật sự muốn cứu Mạc Nhiên lẫn Mạc Nhược Lan."


"Ta sẽ chế tạo một người máy cấp A theo đúng tiêu chuẩn của ông." – Công tước rũ mắt nhìn chằm chằm thiếu niên. – "Đổi lại ông phải đưa cho ta tất cả tài liệu nghiên cứu và... để ta làm một tiểu phẫu lên tuyến thể của Mạc Nhiên."


"Ngài định làm gì thằng bé? Nó hoàn toàn vô tội trong việc này!"


"Alpha trời sinh bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega. Ta chỉ muốn hạn chế ảnh hưởng của pheromone này lên hắn."


Công tước vừa dứt lời Mạc Nhiên liền cảm thấy đầu mình có chút choáng váng. Công tước mới là người làm suy yếu tuyến thể của cậu sao? Nếu như người em gái suốt 8 năm qua là người máy hơn nữa còn mang giới tính nam vậy Mạc Nhược Lan thật đang ở đâu? Mạc Nhiên ôm đầu ngồi xuống. Cậu không ngừng xâu chuỗi lại sự kiện để tìm được một kết quả hợp lí nhất. Mạc Nhược Lan bên cạnh cậu không phải Mạc Nhược Lan thật vậy đồng nghĩa hắn cũng không phải là nhân vật chính của thế giới. Nhưng nhiệm vụ cá nhân [Bạn xác định an toàn của nhân vật chính?] đã được thông báo hoàn thành có nghĩa em gái thật của cậu đã xuất hiện trong lễ cưới của công tước.


Ngay cả con gái nuôi của bá tước Ambient bệnh tật luôn không ra khỏi cửa cũng đến tham gia.


Giọng nói của C vang lên như mở ra lối thoát cho Mạc Nhiên. Cậu vẫn luôn phân vân vì sao C lại nhắc đến một thiếu nữ hoàn toàn xa lạ như vậy. Khi nhiệm vụ hoàn thành Mạc Nhiên đã nghĩ vì Mạc Nhược Lan trở lại nên "Trò chơi" mới thông báo như vậy nhưng nghĩ lại, "xác định an toàn của nhân vật chính" không có nghĩa là đảm bảo nhân vật chính an toàn mà là xem nhân vật chính hiện tại nguy hay an. Vì một sự nhầm lẫn tai hại mà suốt mấy năm qua cậu nhận nhầm nhân vật chính nên cậu không biết nhân vật chính còn tồn tại hay không nên "Trò chơi" mới lập ra nhiệm vụ này nhằm giúp Mạc Nhiên xác định tình hình hiện tại của em gái real của mình. Còn về việc vì sao C lại nhắc nhở cậu như vậy... Có lẽ đây là một sự bố thí gợi ý cho cậu đi.


Dù nghe thật vô lí và không liên quan nhưng Mạc Nhiên chỉ có thể thừa nhận con gái nuôi của bá tước Ambient chính là em gái Mạc Nhược Lan bị mất tích bấy lâu nay của cậu.


Sau khi nghĩ thông suốt cũng là lúc khung cảnh xung quanh Mạc Nhiên dần thay đổi. Cậu trơ mắt nhìn bản thân bị cuốn vào vòng xoáy vô hạn rời xa khỏi căn phòng mà hai người kia còn đang trò chuyện.


****


Mạc Nhiên mở bừng mắt rồi ngồi dậy. Phải mất một lúc lâu cậu mới hoàn toàn tỉnh táo mà nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân. Lúc này cả người cậu trần như nhộng, trên người là chằng chịt dấu hôn lẫn nhưng vết cắn. Không cần nói cũng biết hôm qua đã xảy ra sự tình hoang đường đến mức nào. Cậu suýt bị em gái fake của mình hấp diêm sau đó lại bị công tước bắt động phòng. Dù vậy Mạc người chơi vẫn lựa chọn giả ngu mà vứt chuyện này ra sau đầu.


"Đây không phải thân thể của mình... Đây không phải thân thể của mình... Đây không phải thân thể của mình... Bọn họ là npc... là npc..."


Mạc Nhiên khẽ lẩm bẩm tự tẩy não bản thân sau đó bước xuống giường mà tìm quần áo mặc vào. Chăn vừa vén lên thì một lá bài ma sói rơi ra. Mạc Nhiên liền cúi xuống nhặt lá bài lên. Đây là lá bài ma sói dân có thể xem được quá khứ của bất kỳ npc nào. Có lẽ ngày hôm qua cậu đã vô tình rút ra để ngăn cản hành động của công tước, không ngờ nó lại cho cậu thấy một sự thật đáng sợ như vậy. Mạc Nhiên thở dài cất lá bài đi sau đó kiếm đại một bộ quần áo trong tủ mà mặc vào.


Sau khi bản thân đã ăn mặc chỉnh tề, Mạc Nhiên nhận ra công tước vẫn chưa trở lại. Cậu quyết định trốn ra ngoài tìm nhân vật chính. Nhưng không ngờ bản thân vừa ra đến cửa liền bắt gặp Mạc Nhược Lan đầu tóc bù xù xuất hiện trước mặt cậu.


"Mạc Nhược Lan? Vì sao cậu lại trở thành như vậy?" – Mạc Nhiên bị vẻ bề ngoài của thiếu niên dọa sợ liền lo lắng hỏi thăm hắn.


Tuy nhiên khi chàng trai tiến lại gần Mạc Nhược Lan, hắn liền lùi lại vài bước giữ khoảng cách giữa hai người.


"Mạc Nhiên đừng nhìn. Em lúc này rất xấu." – Thiếu niên sợ hãi vửa che mặt mình vừa nói.


Cảm nhận được tinh thần của thiếu niên không ổn, Mạc Nhiên liền nắm tay cậu muốn kéo đi tìm quản gia. Nhưng vừa chạm vào thiếu niên như bị điện giật vội rút tay lại.


"Em bị lỗi ở đâu sao? Anh đưa em đến trung tâm nghiên cứu."


Biểu hiện của Mạc Nhược Lan khiến Mạc Nhiên càng nghi ngờ. Cậu cho rằng thiếu niên đã bị hỏng hóc ở đâu đó trong cơ thể liền muốn đưa hắn đi chữa trị. Dù sao hai người cũng là anh em được 8 năm, Mạc Nhiên vẫn dành chút quan tâm đến người em này. Tuy nhiên đáp lại sự quan tâm của cậu là vẻ mặt đau đớn của thiếu niên.


"Không kịp nữa rồi." – Thiếu niên ngước mắt nhìn Mạc Nhiên rồi giơ ngón trỏ chỉ vào đầu mình. – "Nơi này đau vô cùng. Có lẽ nguồn điện sắp bị ngắt rồi."


"Vậy..."


"Em sẽ dẫn Mạc Nhiên đến với sự thật. Mạc Nhiên cần biết sự thật." – Thiếu niên liền cắt ngang lời nói của cậu.


Sau đó Mạc Nhiên chỉ biết máy móc mà bước theo thiếu niên. Hắn dẫn cậu đến một căn phòng nằm trên tòa tháp chéo của công tước, đó là một trong những nơi cậu bị cấm vào tuy nhiên bằng một cách nào đó người máy Mạc Nhược Lan có thể đưa Mạc Nhiên vào đây dễ dàng.


"Sự thật nằm ở đây?"


Mạc Nhiên chỉ vào cánh cửa nằm im lìm trước mặt. Thiếu niên mím môi gật đầu rồi lùi lại vài bước. Dù hắn đã cố kìm nén cảm xúc nhưng sự sợ hãi vẫn toát ra từ đôi mắt hắn. Tựa như thứ nằm trong căn phòng kia là một cái gì đó cực kì đáng sợ còn đáng sợ hơn cả việc bản thân hắn sắp trở thành một đống sắt vụn.


Nhìn vẻ mặt của thiếu niên, Mạc Nhiên biết rằng chắc chắn hắn sẽ không bước vào căn phòng cùng cậu vì vậy Mạc Nhiên đành thở dài vỗ đầu thiếu niên rồi một mình tiến vào bên trong.


Trong bóng tối, cậu không ngừng lần mò xung quanh nhằm tìm ra công tắc điện thắp sáng căn phòng.


Cạch. Điện vừa sáng, Mạc Nhiên liền ân hận vì hành động của mình. Dưới ánh điện sáng trưng, đập vào mặt cậu là vô số người máy hỏng hóc xếp chồng lên nhau. Chúng đều mang lên mình những khuôn mặt quen thuộc mà Mạc Nhiên vẫn thường tiếp xúc. Có gương mặt của nữ hoàng, Rachel, Mạc Nhược Lan và cả Lili. Tất cả đều mang hình hài đa dạng từ nhỏ đến lớn thậm chí dáng vẻ trưởng thành sau này cũng đã được chuẩn bị sẵn. Và tất cả đám này đều đang mở mắt mà nhìn chằm chằm chàng trai tóc đen.


Rốt cuộc chuyện này là sao?


Mạc Nhiên sợ hãi lùi lại vài bước, bàn chân vô tình va phải một hộp nhỏ. Chất liệu lạnh băng truyền đến làm cậu sợ đến giật nảy lên. Nhận ra chỉ là một hộp sắt bị vứt lăn lóc trên sàn, Mạc Nhiên liền cúi xuống nhặt hộp sắt lên. Chiếc hộp được thiết kế khá đơn giản tưởng như chỉ là một chiếc hộp bình thường nhưng gia huy được khắc trên chiếc hộp nhanh chóng thu hút sự chú ý của Mạc Nhiên. Cậu suy tư vươn tay miết nhẹ gia huy thuộc về hoàng gia cuối cùng quyết định mở hộp ra.


*****


Mặt trời nhân tạo vẫn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên nóng vô cùng. Ánh nắng của nó chiếu xuống mặt đường nóng đến nỗi chỉ cẩn một ai đó vô ý làm rơi một cây kẹo cũng có thể khiến nó tan chảy trong vài phút. Tuy nhiên không chỉ thời tiết trở nên điên điên khùng khùng mà người dân ở các khu cũng trở nên khùng khùng điên điên rồi.


"Rốt cuộc đám người này ăn phải cái gì mà đột nhiên nổi điên vậy?"


Vu Đồng đứng trên nóc nhà lo lắng mà quan sát đám người đang đổ xô ra đường để biểu tình. Hắn nhíu mày nhìn theo hướng người dân đi tới chợt nhận ra cũng có một người đứng trên nóc nhà giống hắn. Vu Đồng nheo mắt nhìn kẻ kia sau đó ánh mắt liền mở to ra. Hắn không suy nghĩ nhiều mà rút máy truyền tin liên hệ với Mạc Nhiên.


"Vu Đồng?" – Màn hình hiện lên khuôn mặt chàng trai tóc đen.


"Cuối cùng cũng liên hệ được với cậu. Nếu lần này chú em không nghe anh gọi nữa chắc anh phải mò đến tận nhà cậu mất." – Vu Đồng tức giận mắng mỏ Mạc Nhiên một hồi tuy nhiên vì công việc trước mắt hắn chỉ có thể nén giận mà hướng camera về phía đám người đang biểu tình. – "Cậu đã đọc nhiệm vụ "trò chơi" chưa?"


Mạc Nhiên đưa mắt nhìn bảng nhiệm vụ của mình. Tại gần cuối bảng chợt hiện ra một dòng chữ màu đỏ.


[Nhiệm vụ "trò chơi" cuối cùng: Dân chúng ra đường biểu tình đòi lật đổ Liên Minh. Bạn sẽ ngăn chặn? {Thẻ đỏ}]


"Dân chúng biểu tình sao?" – Mạc Nhiên trầm tư nhìn chằm chằm nhiệm vụ.


"Cậu biết bọn họ vì sao lại lên cơn động kinh như vậy không? Là do vị công tước tốt bụng của cậu gây ra đó!!!"


Vu Đồng đau khổ mà chuyển hướng camera cho Mạc Nhiên nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang ung dung nhìn dân chúng quỳ xuống trước mặt mình.


"Hôm qua chẳng phải hôn lễ của hắn sao? Hắn không ở nhà ôm vợ mà còn đến đây gây loạn làm gì! Giờ đám người Tống Diệu Ân có vào ngăn cản cuộc biểu tình cũng sẽ sớm bị đám điên này hất ra thôi. Cậu nhìn xem trông chúng có giống bọn cuồng tín không?"


Vu Đồng vừa livestream trực tiếp vừa không ngừng bình luận về tình hình trước mắt mình. Hắn bắt đầu có ý định đầu quân cho nghề phóng viên sau khi trở lại thế giới thực rồi.


"Father... Ngài là Father..." – Người thanh niên gần Vu Đồng nhất đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt hắn lộ rõ sự tôn sùng cùng điên cuồng.


"Father?" – Vu Đồng kinh ngạc liền nhảy xuống chỗ thấp hơi nhằm nghe người thanh niên nói mấy lời mê sảng.


"Father tạo ra chúng ta. Father cho chúng ta sinh mệnh. Father cứu thoát chúng ta khỏi vòng lặp luân hồi."


"Công tước là Father của các ngươi?"


"Không phải." – Người thanh niên đờ đẫn lắc đầu. – "Ngài là đại diện cho Father ngài là người gần ngài nhất."


"Đám người này điên thật rồi." – Vu Đồng nghiến răng mà than thở với chàng trai trên màn hình. – "Father chỉ là một tín ngưỡng không có thật bọn chúng lại như bị hội thánh đức chúa trời nhập, không ngừng tin theo giáo chủ."


"Hiện tại vẫn chưa tìm cách ngăn chặn đám người này sao?" – Mạc Nhiên im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.


"Đúng vậy."


"Em có một cách có thể dừng bọn họ lại." – Mạc Nhiên rũ mắt nhìn xuống tập tài liệu trên tay mình. Vu Đồng chưa kịp vui sướng thì cậu đã nói tiếp. – "Tuy nhiên điều đó sẽ kèm theo rất nhiều hậu quả khôn lường."


Nghe vậy biểu tình của Vu Đồng cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn cảnh giác mà nhìn Mạc Nhiên:


"Mạc Nhiên, cậu định làm gì? Đừng dọa anh đấy."


"Vu Đồng, nếu như anh không biến mất thì hãy tìm Vu Y Nhân cùng con nuôi của bá tước Ambient. Anh bảo vệ bọn họ thật tốt, mọi việc còn lại hãy để em lo."


"Nhóc con, cậu mau giải thích kỹ càng cho anh! Vì sao anh có thể biến mất?" – Vu Đồng kinh ngạc nhìn chàng trai tóc đen, hận không thể nhảy vào màn hình mà bóp cổ cậu ép cậu nói ra sự thật.


"Bởi vì em không biết kế hoạch này đã thực hiện được bao nhiêu phần trăm." – Mạc Nhiên thở dài đáp lại. – "Vu Đồng, trước khi đến thế giới này anh được hệ thống thông báo đây là thế giới ABO phải không? Vậy anh nói xem ABO là gì? Là Alpha, Beta và Omega? Alpha là thống trị Beta là bị trị còn Omega là phụ thuộc?"


"Chẳng lẽ không phải như vậy sao?"


"Hệ thống nhận được thông báo của "Trò chơi" rằng thế giới này là ABO nên chúng liền dựa theo thông tin căn bản về ABO trong kho dữ liệu mà giải thích cho chúng ta. Nhưng đó là ABO của loài người thế giới này còn tồn tại song song một ABO nữa."


Vu Đồng há miệng muốn lên tiếng nhưng lại chẳng thốt ra được từ nào. Hắn biết điều mà người này chuẩn bị nói rất đáng sợ có thể lật tẩy được một phần nào đó của thế giới X. Nhưng cuối cùng hắn lại chẳng ngăn cản Mạc Nhiên nói ra.


"Là ABO của người máy."


Mạc Nhiên vừa dứt lời đám người biểu tình đồng loạt dừng lại. Tròng mắt vốn đa dạng màu sắc đều chuyển thành màu tím của số liệu. Bảng điện tử của mọi người chơi tự động mở ra, đèn đỏ không ngừng nhấp nháy trên màn hình kéo theo đó là những kí tự được đánh bằng máy tính.


[Người chơi đã phát hiện ra mặt ẩn của thế giới X khiến tính chất thế giới thay đổi. Những người chơi nào có nhân vật chính đã chết và bị người máy thay thế sẽ tính là nhiệm vụ thất bại và bị buộc rời khỏi thế giới.]


[Thế giới này chỉ tồn tại 2% là người còn lại đều là người máy.]


[Người chơi Tống Diệu Ân đã out.]


[Người chơi Bạch Giai Yên đã out.]


[Người chơi Dương Phong đã out.]


...


Vu Đồng trợn mắt nhìn những người chơi ở dưới mặt đất không ngừng hóa thành tinh thể lần lượt rời khỏi thế giới.


"Chẳng lẽ cậu..."


Vu Đồng máy móc lôi ra xúc xắc của mình. Xúc xắc vốn luôn hướng mặt 1 điểm ra trước tầm mắt của hắn nhưng lúc này lại là mặt 6 điểm. Điều đó đồng nghĩa, tính chất thế giới đã thay đổi. Mặt 6 điểm – đấu với "Trò chơi".


"Đi đi Vu Đồng." – Dường như đã đoán được mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng xấu nhất Mạc Nhiên bình thản mà nhắc nhở Vu Đồng. – "Hãy làm theo những lời em dặn dò. Em sẽ tự đối mặt với boss cuối."


Cậu sẽ đi gặp Father để kết thúc tất cả.


---------------------------------------------------


*Hamlet: là vở bi - hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch vĩ đại người Anh William Shakespeare (1564-1616), có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Cốt truyện của tác phẩm có nguồn gốc từ thể loại Saga (truyện dân gian) thời đại Trung cổ. Trên sân khấu Anh thời Phục Hưng đã từng diễn nhiều vở kịch cùng tên của nhiều tác giả. Người ta cho rằng Shakespeare sáng tác Hamlet có thể dựa trên Bi kịch lịch sử của François Belleforest hoặc trên vở kịch nay đã bị thất lạc Hamlet của Thomas Kyd (1558-1594), một vở kịch được gọi tên là Ur-Hamlet với ý nghĩa là vở "Hamlet nguyên bản". (Wikipedia)


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện