"Y Nhân, cậu còn chưa nghỉ sao?"


Vu Y Nhân giật mình rời mắt khỏi dữ liệu đang không ngừng biến hóa thành các dạng hình thù kỳ lạ. Đồng nghiệp thấy cậu nhìn chăm chú như vậy cũng tò mò mà bước lại gần.


"Dữ liệu xảy ra vấn đề sao?"


"Không phải." - Cậu lắc đầu phủ nhận nhưng vẫn nhịn không được mà nói thêm. - "Chỉ là tôi cảm thấy hình dạng của nó có chút khác thường. Trước đây dữ liệu sẽ tạo hình thù theo một quy luật nhất định, các qubit sẽ được phân bố đồng đều nhưng bây giờ chúng bắt đầu trở nên hỗn loạn qubit sẽ tập trung bên trái nhiều hơn sau đó dần đổi sang bên phải."


"Không thể nào! Mỗi ngày chúng ta đều kiểm tra nó nhiều lần mà. Vì sao tôi không phát hiện ra sự biến đổi của dữ liệu?" - Đồng nghiệp kinh ngạc mở máy đo lường ra.


Dữ liệu này là bọn họ cắt ra từ siêu máy tính. Qúa trình cắt được nó ra cũng không mấy dễ chịu gì. Nhìn bề ngoài siêu máy tính có cấu tạo khá lỏng lẻo nhưng tất cả các dữ liệu trong nó đều được liên kết chặt chẽ với nhau vì vậy các nhà nghiên cứu phải đặt nó vào trong không gian kín nâng áp suất lên cao nhất sau đó liền làm lạnh ngay lập tức. Tuy nhiên đến tận bây giờ trung tâm nghiên cứu vẫn chưa thể lý giải được cấu tạo của phần dữ liệu này.


"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?" - Vu Y Nhân khẽ lầm bẩm. - "Vì sao nó đột nhiên lại tiến hóa? Nếu như người dân biết được siêu máy tính đang cung cấp năng lượng lẫn giám sát họ hàng ngày đã nằm ngoài kiểm soát của con người. Chắc chắn sẽ loạn!"


Chuyện siêu máy tính tiến hóa chỉ có những người trong trung tâm biết. Siêu máy tính ban đầu được tạo ra để chính phủ lẫn hoàng gia có thể thông qua đó để kiểm soát người dân. Nhưng 8 năm trước, sau khi đội nghiên cứu nằm dưới quyền của chính phủ thực hiện một thí nghiệm mật, siêu máy tính bắt đầu thay đổi. Nó tự sản sinh ra dữ liệu và mã hóa chúng. Ban đầu các nhà khoa học hàng đầu còn có thể xâm nhập vào phần mềm của nó nhằm thông qua đó tìm đường đi vào phần cứng. Nhưng dần dần siêu máy tính đã tự đào thải những phầm mềm kiểm soát và hình thành một lớp bảo vệ không cho bất kì ai xâm nhập vào. Siêu máy tính lúc này chẳng khác gì vật chất siêu cứng không ai có thể phân tách được nó.


"Không chỉ loạn thôi đâu." - Đóng lại máy đo lường, kết quả của nó khiến gã đồng nghiệp hơi nhíu mày. - "Khi siêu máy tính hoàn thành tiến hóa. Kỷ nguyên của loài người sẽ kết thúc."


Hắn vừa dứt lời, không khí liền trở nên trầm mặc, chỉ còn tiếng động kèn kẹt va nhau giữa các số liệu.


*****


"Tiểu thư, hôm nay người thật đẹp."


Hầu gái mỉm cười giúp thiếu nữ vấn tóc. Tuy nhiên, thiếu nữ tóc vàng lại chẳng biểu hiện ra vui vẻ chút nào. Nàng ngồi đối diện với chiếc gương, lông mi thật dài rũ xuống che khuất con ngươi màu đen của mình. Hầu gái cho rằng nàng quá khẩn trương liền nói mấy lời động viên thiếu nữ nhưng khóe môi nàng vẫn chẳng nhếch lên nổi.


Vì không dám nhìn bản thân trong gương nên thiếu nữ chỉ có thể cúi đầu nhìn ngón tay mình. Vòng vàng lấp lánh khảm đã ruby trói buộc cổ tay gầy gò của thiếu nữ tựa như xiềng xích giam cầm nàng tại nơi đây. Nó là của hồi môn của hoàng hậu đời trước, khi nàng cưới đức vua chính ngài đã đeo lên cho nàng và giờ đây nó lại rơi vào tay của công tước.


Cạch.


Một tiếng động nhỏ vang lên khiến thiếu nữ giật mình vội vã ngước mắt. Nhận ra người bước vào là ai ánh mắt vốn được trang điểm thành mềm mại của nàng trở nên sắc bén. Tuy nhiên người thanh niên dường như không cảm nhận được địch ý của thiếu nữ, hắn ung dung tiến về phía nàng vươn tay ra nắm lấy cổ tay thiếu nữ. Thiếu nữ bị bóp đau đến nỗi mày nhỏ nhăn lại, lá bài ma sói cũng theo đó mà rơi ra khỏi tay nàng.


"Đừng lãng phí vật phẩm hỗ trợ của cậu một cách vô ích như vậy chứ." - Người thanh niên mỉm cười nâng cằm thiếu nữ lên. - "Đúng như tôi đoán. Hoàn mỹ. Chỉ cần thu lại nanh vuốt con hổ sẽ sẽ biến thành mèo nhỏ."


Thiếu nữ cũng chính là Mạc Nhiên nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của người thanh niên. Mạc Nhiên ngoại hình vốn là anh tuấn mang theo nét ấm áp của gió xuân tuy nhiên vì bản thân phải giả gái nên Vu Đồng giúp cậu tỉa lông mày thành thanh mảnh lại thêm tác động của phấn son khiến một nam thành niên Alpha bỗng chốc hóa thành thiếu nữ yêu kiều Omega. Đối với mọi người Mạc Nhiên vẫn luôn mang theo nụ cười ngả ngớn, luôn luôn tỏ ra bí hiểm không ai có thể nắm bắt được tuy nhiên lúc này đây chàng trai lại như một bức thủy mặc tĩnh lặng khiến người khác ảo giác rằng, cậu cũng không phải đại bàng mà chỉ là một hoàng yến cần được bảo vệ.


"Dù sao chúng ta cũng không quen biết gì. Vì sao lại nhắm vào tôi?" - Mạc Nhiên cắn răng hỏi người thanh niên.


"Vì tên là Mạc Nhiên chăng?"


C nghiêng đầu tỏ vẻ đầy vô tội. Hắn nhìn khóe môi đỏ hồng của chàng trai, cảm thấy sắc đỏ vẫn chưa đủ liền vươn tay cầm lấy thỏi son trên bàn, nâng cằm chàng trai lên giúp cậu tô son.


"Yên tâm đi. Tôi đã nói sẽ trả lại em gái cậu sau khi hôn lễ kết thúc, tuyệt đối sẽ không nuốt lời." - C hơi cúi xuống, hơi thở của hắn cùng Mạc Nhiên hòa vào nhau. - "Hôm nay tôi nghe được rất nhiều chuyện thú vị. Nữ hoàng chấp nhận đến lễ cưới của công tước Friedrich. Người vẫn theo đuổi Mạc tiểu thư nhiệt tình, Rachel cũng đồng ý đến dự. Một lễ cưới hoành tráng như vậy, ngay cả con gái nuôi nhà bá tước Ambient bệnh tật luôn không ra khỏi cửa cũng đến tham gia. Cậu nói xem mọi người trông chờ lễ cưới của cậu đến nhường nào."


"Đó là của Mạc Nhược Lan không phải của tôi."


Son vừa được tô xong, Mạc Nhiền thoát khỏi người thanh niên, lùi về phía sau vài bước.


"Đúng vậy, để mọi người biết một Alpha kết hôn với một Alpha có biết bao nhiêu thú vị." - C mỉm cười giơ tay lên vỗ hai cái, ngay lập tức khuôn mặt hắn liền đổi hóa thành khuôn mặt của Mạc Nhiên.


"Ngươi..." - Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn kẻ có gương mặt giống hệt mình. - "Ngươi rốt cuộc là ai?"


Người thanh niên không trả lời câu hỏi của cậu. Hắn bước lại gần Mạc Nhiên vươn tay giúp cậu chỉnh lại tóc rồi chìa bàn tay ra trước mặt chàng trai.


"Đến giờ rồi. Em gái của ta." - C mỉm cười đầy dịu dàng với người trước mặt, tựa như một người anh trai đang nhìn em gái nhưng cũng tựa như một kẻ si tình đã nhìn người gã yêu.


Đáp lại hắn là một đợt tấn công tinh thần của Mạc Nhiên. Cậu chưa từng sử dụng pheromone của Alpha để tấn công bất cứ ai. Bởi vì pheromone của cậu do bị tổn thương từ nhỏ đến khi lớn lên cũng đã biến đổi ít nhiều. Pheromone phóng ra cũng chỉ là bản năng của Alpha khi đối đầu với tình thế nguy hiểm. Tuy nhiên người thanh niên dường như chẳng chịu bật kì ảnh hưởng nào từ tin tức tố pheromone của chàng trai. Hắn liếc cậu một cái ngay lập tức cả cơ thể cậu liền cứng đờ sức lực như bị hút cạn.


"Nghe nói pheromone của cậu bị tổn thương nghiêm trọng." - Hắn vươn tay ra vuốt ve gáy chàng trai. Nếu là Omega đã sớm bị hành vi mơn trớn của hắn làm cho mềm nhũn cả người. Đáng tiếc người trước mặt hắn là một Alpha, hơn nữa còn mang theo phòng bị mà nhìn hắn. - "Có muốn biết mùi hương của nó ra sao không?"


"Cái này quan trọng sao?"


"Là hương dâu tây."


"Không thể nào." - Mạc Nhiên nhíu mày. - "Pheromone của Alpha sao có thể nữ tính như vậy được."


"Đùa thôi." - C mỉm cười rút tay lại. - "Có lẽ là hồng Honey Perfume."


...


Lễ đường trắng tinh, mọi người đều hưng phấn nhìn về phía cuối thảm lụa đỏ. Từ ngoài cửa Mạc Nhiên khoác tay C bước vào. Cậu nhìn thảm lục đỏ rải hoa hồng lưỡng lự không dám bước lên. Người bên cạnh cũng không thúc giục cậu, chỉ nhìn yên lặng chờ Mạc Nhiên đi tiếp. Cuối cùng chàng trai cũng bước lên. Giày cao gót nhẵm lên cánh hoa đỏ. Mỗi một bước đi chàng trai đều bước rất cẩn thận tưởng như chỉ cần lệch một bước hoa hồng sẽ mọc ra dây gai quấn lấy chân cậu.


Dù bước chậm đến đâu, cuối cùng Mạc Nhiên vẫn phải đối diện với công tước. Hắn mặc vẫn đẹp đẽ tựa như một pho tượng lạnh băng tuy nhiên khi nhìn thấy Mạc Nhiên con ngươi của hắn lại thoáng mềm xuống. Công tước vươn tay ra trước mặt Mạc Nhiên. Bàn tay nằm lấy Mạc Nhiên của C thoáng siết lại nhưng chỉ là một thoáng qua. Hắn vẫn làm theo đúng trình tự, trao Mạc Nhiên cho công tước rồi quay lưng rời khỏi lễ đường. Từ đầu đến cuối người thanh niên chưa từng quay lại nhìn Mạc Nhiên.


"Ta đã luôn mong đến khoảnh khắc này." - Mạc Nhiên nghe thấy người đàn ông thì thầm vào tai mình.


Hắn nắm lấy tay Mạc Nhiên, bàn tay lạnh băng không mang theo chút nhiệt độ nào. Mạc Nhiên luôn thích những thứ ấm áp liền bị giá lạnh làm cho giật mình muốn rút tay ra. Công tước làm như không phát hiện ra sự giãy giụa của người đối diện. Hắn nắm tay cậu dắt đến trước mặt mục sư. Mục sư là một người đàn ông đã ngoài trung niên, nửa khuôn mặt của ông ta được giấu dưới chòm rầu dài. Dù vậy khi nhìn thấy mục sư, Mạc Nhiên đột nhiên hốt hoảng. Một thoáng qua cậu đã nghĩ mình nhìn thấy mục sư trong lễ đường thế giới trước.


Là do hệ thống thiếu tạo hình nhân vật sao?


Hai lần nhìn thấy mục sư mà cả hai lần đều ở lễ đường quả thực chẳng khác nào bản thân mình cưới hai lần.


Mạc Nhiên thầm nghĩ sau đó lại buồn cười vì suy nghĩ của bản thân. Cậu im lặng nhìn mục sư bắt đầu đọc chúc phúc.


"Dưới sự chứng kiến của Father, chúng ta hãy cùng chúc phúc cho đôi tình nhân này. Mãi mãi bên nhau, mãi mãi không chia lìa cho dù bị cái chết ngăn cách." - Mục sư vừa dứt lời mọi người đồng loạt đưa tay lên ngực trái của mình.


Cũng giống như trái đất, Liên Minh tồn tại một loại tín ngưỡng mang tên là Father. Father này khác hẳn Father chỉ Liên Minh, ngài được không có tên không có hình dạng nhưng lại được tôn thờ ngang chúa Jesus của trái đất. Những người tín ngưỡng Father đều cho rằng họ không phải có nguồn gốc từ Trái Đất mà là do chính Father tạo ra. Sau này đã có bằng chứng chứng minh nguồn gốc của toàn dân Liên Minh, người dân vẫn thường cầu nguyện Father phù hộ mình.


Sau đó Mạc Nhiên cùng công tước tuyên thệ. Trước hàng vạn ánh mắt đang đồ dồn về mình, Mạc Nhiên chỉ có thể nhắm mắt mà thốt ra lời đồng ý. Không ngờ có ngày cậu kết hôn, hơn nữa còn là cô dâu.


Quản gia bước tới trên tay ông là hai hộp nhẫn. Nhẫn được làm tinh xảo khảm vào là một viên kim cương đỏ với kí hiệu hoàng gia ở trên cùng. Chiếc nhẫn đẹp như vậy, quý giá như vậy khiến nhiều Omega trong phòng không nhịn được mà suýt xoa. Mạc Nhiên mặt lạnh đeo nhẫn vào tay công tước. Nếu là Mạc Nhược Lan có lẽ nàng sẽ vui mừng đến phát ngất nhưng Mạc Nhiên lại không hy vọng bản thân chằng thứ này lên tay.


Kết hôn là trói buộc, là dính chặt hai người với nhau... Mãi mãi.


"Có thể đừng đeo nhẫn bây giờ được không?" - Mạc Nhiên khẽ thì thầm với công tước, lông mi tựa như tấm rèm mỏng phủ lên con ngươi khiến người khác không đoán ra rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì.


Ngón tay xoa mặt nhẫn hơn dừng lại. Công tước cầm lấy tay chàng trai vuốt ve ngón áp út.


"Không thể."


Giọng nói lạnh vang bên tai Mạc Nhiên kéo theo đó là  đau đớn truyền đến từ đốt ngón tay. Như muốn trừng phạt Mạc Nhiên, công tước trực tiếp đẩy chiếc nhẫn trên tay về phía trước. Đến khi chiếc nhẫn đã nằm gọn trong ngón tay của cậu hắn mới hài lòng buông ra.


"Đúng như ta nghĩ. Rất vừa vặn."


Hắn rũ mắt nhìn cô dâu của mình. Lớp phấn trang điểm cũng không che lấp được biểu tình phức tạp của chàng trai. Chiếc nhẫn thít chặt lấy ngón tay tạo thành một tầng áp lực vô hình. Trong khi cậu còn đang băn khoăn về chiếc nhẫn trên tay mình công tước đã vươn tay nắm lấy cằm Mạc Nhiên. Dường như đã đoán được hắn định làm gì, chàng trai liền nghiêng đầu né tránh. Nụ hôn rơi lệch sang khóe môi cậu. Công tước không tỏ vẻ gì chỉ khẽ cắn lên khóe môi chàng trai để lại một dấu vết thương nhỏ trên bên khóe miệng.


"Đây là ngươi thiếu ta."


Giọng nói trầm thấp tựa như từ địa ngục vang lên. Cả Father và công tước đều đang nhìn Mạc Nhiên.


*****


Mạc Nhiên xách tà vày dài mà chạy dọc trên hành lang. Nhiệm vụ cá nhân 5 của cậu đã có thông báo hoàn thành đồng nghĩa với việc Mạc Nhược Lan đã được thả ra. Lúc này, việc cậu cần làm là tìm ra em gái mình và kết thúc cái trò hoang đường này lại.


"Anh."


Từ trong bóng tối, Mạc Nhược Lan xuất hiện. Nàng vẫn xinh đẹp như xưa chỉ có điều ánh mắt vốn sáng lấp lánh nay lại u tối như màn đêm. Mạc Nhiên chột dạ kéo nàng vào phòng.


"Nhược Lan, anh..."


"Nhiên Nhiên đừng lên tiếng." - Thiếu nữ vươn một ngón tay chặn ngang môi Mạc Nhiên. - "Nếu không em sẽ không nhịn được mà làm những điều quá đáng với Nhiên Nhiên."


Mạc Nhiên ngẩn người nhìn thiếu nữ tóc vàng. Nàng cầm lấy khăn tay lau sạch phấn son trên mặt chàng trai. Khóe môi đỏ như tô son đóng mở như muốn nói gì đó nhưng lời nói chưa kịp truyền đến tai Mạc Nhiên đã bị hư không cắn nuốt. Phấn son đã bị lau hết nhưng bàn tay thiếu nữ vẫn không có dấu hiệu dừng lại tiếp tục chà lau khóe môi chàng trai. Cho đến khi môi Mạc Nhiên bị chà đến chảy máu nàng mới dừng tay.


"Nhiên Nhiên, anh bị ép buộc phải không?" - Thiếu nữ mỉm cười đầy diễm lệ. - "Là kẻ đã bắt cóc em phải không? Từ đầu đến cuối là kế hoạch của hắn?"


Mạc Nhiên rũ mắt không trả lời. Lần này C ép buộc cậu là thật nhưng những lần trước đều là chủ ý của cậu. Mạc Nhiên không muốn lừa dối em gái mình hơn nữa. 8 năm qua đủ để cậu xem người này như em gái.


"Em hiểu rồi." - Thiếu nữ rũ mắt che giấu u tối trong mắt. Nàng ngước mắt lên, môi nở một nụ cười đầy thanh thuần. - "Mạc Nhiên, ôm em đi. Khi bị bắt cóc em đã rất sợ. Sợ Mạc Nhiên sẽ phản bội mình nhưng em vẫn luôn tin tưởng Mạc Nhiên."


Thấy em gái mình đã quay trở lại như trước, Mạc Nhiên thoáng thở phào nhẹ nhõm.


"Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi ôm?" - Cậu cười đầy bất đắc dĩ rồi dang hai tay ra. - "Lại đây."


Mạc Nhược Lan vui vẻ sà vào lòng chàng trai. Tuy nhiên chưa được không khí ấm áp không duy trì quá nửa phút, chàng trai tóc đen đột nhiên kêu lên ôm lấy cổ mình.


"Mạc Nhiên... Xin lỗi..." - Vuốt ve kim tiêm trên tay mình, thiếu nữ đôi mắt đỏ bừng tựa như nhiễm máu. - "Là Mạc Nhiên phản bội em trước. Em vốn là muốn tạo thiên đường cho Mạc Nhiên nhưng nếu anh đã lựa chọn đến bên ác ma vậy thì chúng ta cùng sa đọa xuống địa ngục."


Mạc Nhược Lan bật cười rút sợi ruy băng được thắt nơ trên cổ ra, để lộ yết hầu của đàn ông.


----------------Nửa đêm high quá tự độc thoại------------------------


Cà Phê: Xem xem nếu ở thế giới trước cậu chịu cưới Wittchen thì cậu đã đóng vai chú rể rồi. ( ̄ω ̄)


Mạc Nhiên: Cuối cùng kẻ bị đè vẫn là ông đây thôi!!!


Cà Phê: Ít nhất vẫn còn giữ thể diện cho bản thân với mọi người. (─‿‿ ─) Wittchen ngoan bao nhiêu thì không cần, giờ bị một lũ Yandere hành.


Mạc Nhiên: ...


Mạc Nhiên: Có thể cho tôi quay lại thế giới trước không?


Wittchen *đã chuẩn bị xong phòng dụng cụ cầm tù* : Được.


---------------------------------------------------------


*Giấc mộng đêm hè: là vở hài kịch được xem là ấn tượng nhất, thể hiện rõ phong cách mộng mơ, hư ảo, sự thi vị, tinh tế trong kịch Shakespeare. Giấc mộng đêm hè được viết vào khoảng năm 1595-1596 và in lần đầu năm 1600. Cốt truyện hoàn toàn do Shakespeare sáng tạo ra, nhưng một số nhân vật và chuyện tình duyên của họ được tác giả rút ra từ sách cổ đại Hy Lạp và La Mã


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện