Mạc Nhiên cùng Tống Diệu Ân bước vào bữa tiệc. Cả hai người đều có địa vị nhỏ nhoi không đáng để mắt tới. Những quý tộc khác vốn chỉ định liếc mắt một cái nhưng không ngờ vừa nhìn một cái lại không thể rời đi.
Tống Diệu Ân vốn quen với những ánh nhìn chòng chọc như vậy liền tự nhiên mà dắt tay Mạc Nhiên đến một góc bắt đầu quan sát.
"Trước khi đến đây tôi đã nắm rõ danh sách khách mời. Giờ chỉ cần người trong hoàng gia đến là tôi ra tay liền. Mạc Nhiên, cô nói xem tôi nên làm gì để thu hút sự chú ý của họ?" – Thiếu nữ vui vẻ mà kéo tay Mạc Nhiên.
"Cầm ly rượu vờ va vào hắn sau đó hỏi hắn đi kiểu gì thế." – Mạc Nhiên vuốt cằm một lúc rồi lên tiếng. – "Ban đầu hắn sẽ khó chịu mà muốn dùng tiền để đập vào mặt cô. Cô chỉ cần không thèm nhận sau đó bỏ đi. Hắn sẽ thấy cô thú vị."
"Ra vậy." – Tống Diệu Ân hoàn toàn tin tưởng mà gật đầu. – "Cô thật sự có kinh nghiệm về mấy khoản này."
Tất nhiên rồi, tôi đã đọc hơn trăm bộ truyện ngôn tình ba xu chỉ để tư vấn tình cảm cho mấy thằng bạn cùng lớp mà.
Mạc Nhiên âm thầm suy nghĩ.
Trong lúc cậu cùng Tống Diệu Ân trò chuyện, từ trong đám quý tộc, Rachel với mái tóc nâu đỏ quen thuộc xuất hiện. Từ khi Mạc Nhiên bước vào, hắn chưa từng rời mắt khỏi cậu, chỉ cần đám quý tộc đang bao vây hắn tản ra một chút, hắn liền tìm cách bước lại gần Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên cũng phát hiện ra Rachel tuy nhiên lúc này cậu hoàn toàn không muốn gặp hắn, gặp càng nhiều người quen sẽ càng khiến thân phận cậu bại lộ. Trong lúc lúng túng muốn tìm đường lui cậu chợt nhận ra Omega thần kinh lần trước cũng xuất hiện ở đây.
"Cho tôi mượn quạt một tí."
Mạc Nhiên vươn tay cầm lấy quạt lông vũ của Tống Diệu Ân, dùng nó để che mất nửa khuôn mặt mình. Sau khi làm tốt công tác tư tưởng, cậu liền bước về phía Omega không ngừng thao thao bất tuyệt kia.
"Hỡi Omega diễm lệ~" – Nhịn xuống cơn buồn nôn ở cổ họng, Mạc Nhiên sử dụng giọng điệu của mấy tên văn nghệ sĩ để gọi Omega kia.
"Gì vậy? Nàng muốn chơi Omega x Omega sao?" – Thiếu niên Omega chớp chớp đôi mắt của mình khuôn mặt lộ ra vẻ damdang.
"Khụ... Không phải, tôi thấy người đàn ông kia cứ nhìn cậu nên..."
Thiếu niên nhìn theo hướng tay của cậu. Nhận ra là Rachel cậu ta liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Tôi hiểu rồi. Nàng muốn chơi 3P phải không? Cả hai người sẽ trói tôi lại sau đó... *beep* rồi *beep* cuối cùng là *beep*... Rồi cả 3 chúng ta cùng đạt cao trào." – Sau khi tuôn ra một đống từ ngữ 18+ thiếu niên rất tri kỉ mà vỗ vai Mạc Nhiên. – "Tôi sẽ sớm quay lại thôi. Cả hai người nhớ phải chơi tôi nhiệt tình vào nhé."
Mạc Nhiên: ...
Vu Đồng đại ca, em rốt cuộc cũng hiểu được nỗi khổ mà anh phải chịu đựng rồi.
@Mạc Nhiên đang cảm thấy đồng cảm với Vu Đồng ở phương xa.
Tuy nhiên cuối cùng mục đích của cậu cũng đạt được. Rachel bị thiếu niên quấn lấy, muốn gỡ cũng không gỡ ra nổi. Lúc này cậu mới an tâm chuẩn bị quay lại chỗ người chơi Tống Diệu Ân thì bị một bóng người chặn ngang.
"Mạc Nhược Lan?" – Mạc Nhược Uyên trong bộ trang phục hoa lệ kinh ngạc nhìn cậu. – "Vì sao mày lại ở đây?"
Nếu không phải nhờ nốt ruồi bên mắt trái của cô ta, có lẽ Mạc Nhiên cũng không tài nào nhớ ra đây chính là đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Xem ra người cha kia của cậu đã tốn không ít tiền để có thể đưa con gái cưng của mình vào vòng quý tộc.
"Nhược Uyên, lâu rồi không gặp chị." – Mạc Nhiên mỉm cười đầy ôn hòa. – "Nếu như một đứa con riêng như chị có mặt ở đây vì sao tôi lại không thể?"
Giọng của cậu không lớn nhưng cũng đủ để cho mọi người nghe thấy. Ngay lập tức mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Những lời xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên. Mạc Nhược Uyên bị những ánh mắt dò xét làm cho thẹn quá hóa giận. Vươn tay chỉ thẳng vào Mạc Nhiên mà hét lên:
"Cái thứ hạ đẳng đến từ khu P như mày mà cũng đòi chỉ trích tao sao!"
"Nên nhớ hiện tại tôi đang ở khu T thưa chị gái kính yêu. Dựa vào địa vị hiện tại của tôi, tôi hoàn toàn có khả năng đuổi chị ra khỏi đây. Đừng quên cách đây vài tuần chị còn chính chị đã mặt dày đến cầu xin thứ hạ đẳng như tôi giúp chị tiến vào giới quý tộc."
Mạc Nhiên thật sự không muốn cãi nhau với con gái. Nếu là cậu trong hình dạng nam tính chắc chắn sẽ làm lơ Mạc Nhược Uyên để cô tự độc thoại một mình nhưng lúc này cậu lại trong hình dạng em gái và người Nhược Uyên nhắm đến là em gái cậu.
"Mày...Mày..."
"Chị tiến vào giới quý tộc mà chẳng học được chút lễ nghi nào sao? Đừng làm buồn lòng cha như vậy chứ." – Mạc Nhiên nhìn thiếu nữ đầy thương hại. Quả nhiên cô đã bị cậu chọc cho hết xanh lại tím.
Mạc Nhiên cảm thấy trêu đùa Mạc Nhược Uyên đã đủ rồi, định quay lưng bỏ đi thì một người đàn ông đột nhiên nắm lấy tay cậu siết chặt.
"Cô là ai mà dám nói với người yêu tôi như vậy? Mau xin lỗi cô ấy!"
Thì ra là có quan hệ với tử tước nên mới dám hung hăng như vậy. Mạc Nhiên đưa mắt nhìn Mạc Nhược Uyên đang hả hê phía sau gã đàn ông, thầm tán thưởng cô nàng cao tay.
"Anh~ Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của em. Cô ta dùng cái dáng vẻ thuần khiết ấy để câu dẫn người khác để leo lên giới quý tộc. Năm 10 tuổi chính mắt em đã nhìn thấy cô ta dụ dỗ gã làm vườn." – Mạc Nhược Uyên rũ bỏ dáng vẻ con gà mái cộ vừa nãy sợ hãi mà núp trong lòng người đàn ông như chim nhỏ.
"Chị đang tự thuật là cuộc đời của mình à?" – Mạc Nhiên giật giật khóe môi. Chẳng lẽ cậu phải đóng phim ngôn tình cẩu huyết ở đây?
"Anh xem xem cô ta còn nói mắng Uyên Uyên kìa. Hu hu Uyên Uyên sợ quá~ Hồi nhỏ cô ta còn thường xuyên đánh đập em không cho em ăn nữa."
Khụ, chị hai nói sai sự thật sẽ bị quan trên bế lên phường đấy.
"Mạc Nhược Uyên, chị ngày càng giống mẹ mình. Nói dối không chớp mắt!" – Mạc Nhiên đưa mắt nhìn Mạc Nhược Uyên khiến cô ta sợ hãi mà co rúm lại. – "Đừng quên mẹ chị nợ tôi rất nhiều, hiện tại tôi có nên tính lên người chị không?"
Mạc Nhiên vẫn luôn bận rộn nên không có thời gian tính sổ lên người đàn bà đã tước mất khứu giác của cậu khiến cậu không thể nào cảm nhận được các pheromone cũng đồng nghĩa đánh mất một nửa quyền thừa kế. Mạc Nhiên là Alpha mà Alpha chính là kẻ đầu đàn làm sao có thể để một Beta đè đầu cưỡi cổ mình được.
"Mày... mày định làm gì?" – Mạc Nhược Uyên bị vẻ mặt tươi cười của Mạc Nhiên dọa sợ mà lùi lại vài bước.
Cuối cùng vị tử tước cũng không nhìn được nữa giơ tay chặn ngang Mạc Nhiên.
"Chỉ là một Omega mà dám hung hăng hống hách trước mặt tôi? Đừng tưởng bản thân mình được Liên Minh bảo vệ mà kiêu ngạo. Với chức quyền hiện tại, tôi có thể khiến mọi Omega trở thành một con điếm phục vụ từ Alpha đến Beta. Người đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài!"
Dứt lời gã liền đẩy Mạc Nhiên về phía sau. Tuy nhiên khác với mong chờ của gã, Mạc Nhiên không hề chật vật ngã xuồng sàn đá mà rơi vào lòng một người đàn ông. Rachel vừa chạy lại gần bỗng khựng lại. Không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng đến lạ thường. Cả tử tước lẫn Mạc Nhược Uyên đều rơi vào trạng thái đóng băng.
"Một con điếm phục vụ từ Alpha đến Beta?" – Công tước nhướn mi lặp lại lời gã vừa nói. Những lời nói thô tục vừa rồi xuất phát từ miệng công tước quả thực khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên.
"Công... công... tước..."
Tử tước run rẩy mà quỳ xuống, Mạc Nhược Uyên thấy vậy liền quỳ lạy cùng hắn.
Đậu, cái tình tiết ngôn tình vì sao lại lạc vào trong đây?
Mạc Nhiên hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm mặc. Tiếp theo cậu có nên học theo nữ chính khóc lóc đầy tủi thân không? Hay là mang vẻ mặt thánh mẫu mà cầu xin công tước tha cho họ? Hy vọng Mạc Nhược Lan biết được chuyện này sẽ không cầm dao rượt cậu.
"Công tước, tôi không biết đó là người của ngài! Xin ngài tha cho tôi được không? Tôi thật sự không biết. Tiểu thư, xin cô hãy cho tôi một đường sống được không?"
Tử tước nước mắt nước mũi đồng loạt chảy ra không ngừng dập đầu dưới chân Mạc Nhiên. Gã biết người này có bao nhiêu đáng sợ ra tay tàn độc đến thế nào. Hắn có thể cắt đi tuyến thể của gã mà quăng gã xuống khu dân cư thấp kém. Vì vậy gã chỉ có thể cầu xin vị Omega trong lòng công tước tha thứ cho mình.
"Em có muốn ta tha cho hắn không?" – Công tước đầy cưng chiều mà hôn khóe mắt Mạc Nhiên, bàn tay đang giam cầm cậu trong lồng ngực ngày càng siết chặt hơn.
Mạc Nhiên bị hành động quá mức thân mật của hắn dọa sợ nhưng lại không dám đẩy hắn ra chỉ có thể mặc cho gò má lạnh băng của công tước dán sát sườn mặt mình.
"Tùy ngài xử lý." – Mạc Nhiên rũ mắt trả lời. Hiện tại cậu chỉ muốn thoát khỏi tình huống éo le này.
"Vậy... Để hắn trải nghiệm những gì hắn nói."
Công tước nhẹ nhàng đưa ra phán quyết sau đó không thèm quan tâm đến vẻ mặt tuyệt vọng của tử tước lẫn khuôn mặt chết lặng của Mạc Nhược Uyên, hắn nắm lấy bàn tay Mạc Nhiên đưa cậu đến giữa trung tâm của căn phòng.
"Đây chính là người của ta. Cũng chính là công tước phu nhân."
Một lời vừa nói ra cả Rachel lẫn nữ hoàng ngồi sau tấm rèm lụa đồng loạt run rẩy. Như chịu một tầng áp lực vô hình cả hai đều ôm lấy ngực mà thở dốc.
Bọn họ không thể phản kháng được!
*****
Mạc Nhiên trở về phòng đã là 12 giờ đêm. Cậu nhanh chóng cởi xuống phục trang cùng trang sức sau đó tẩy đi lớp hóa trang của mình.
Thật sự quá hoang đường!
Mạc Nhiên hốt hoảng nhìn chiếc nhẫn nằm trên tay mình. Thay em gái đi đính hôn thật sự là một việc làm ngu ngốc. Mạc Nhiên thở dài vuốt ngược mái tóc ướt đẫm của mình ra đằng sau. Dù sau khi trao nhẫn xong Mạc Nhiên đã lấy lý do không khỏe mà rời khỏi bữa tiệc, âm thầm đi đến thư phòng của công tước nhưng kết quả của cuộc tìm kiếm này là công cốc.
"Mình bị ngu mới nghe theo tên Vu Đồng đó."
Mạc Nhiên chán nản ôm đống quần áo bị cậu vứt đầy dưới đất, mang sang phòng Mạc Nhược Lan. Cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với sự chất vấn vào sáng mai của em gái mình rồi.
Tuy nhiên sáng hôm sau, Mạc Nhược Lan lại không hề đề cập đến đêm hôm ấy. Nàng vẫn vui vẻ mà quấn lấy công tước Friedrich như xưa, sung sướng cùng hắn đi thử váy lẫn trang trí đám cưới. Mọi việc dường như đã quay lại quỹ đạo ban đầu, Mạc Nhiên vẫn là vị thiếu gia không ai để ý còn Mạc Nhược Lan trở thành Omega khiến toàn Liên Minh ghen tị.
Cùng lúc này thông tin cậu nhờ Vu Y Nhân tìm hiểu đã được đưa đến. Không biết vì sao tất cả các bài báo về nhà khoa học kia đều biến mất không thấy tung tích, may mắn có một người đã ghi lại tất cả thông tin về ông ta và được Vu Y Nhân mua lại với giá khá cao.
Nhận lấy tài liệu, Mạc Nhiên không quên cảm ơn vị Omega trọng tình trọng nghĩa này. Sau đó cậu chuyển tầm mắt về phía tập tài liệu. Nói là tài liệu cũng không hẳn, nó chỉ là những mẩu giấy bị gạch xóa lung tung. Mạc Nhiên ngắm nhìn một lượt rồi bắt đầu đọc.
[Ngày 5/6 năm xxx.
Nhà bác học (đã bị bôi đen) giới thiệu một loại trò chơi mang tên (đã bị bôi đen). Cơ chế vận hành của (đã bị bôi đen) rất đơn giản, người chơi sẽ tiến vào các thế giới khác nhau, dưới sự giúp đỡ của hệ thống để hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống thuộc quyền kiểm soát của hệ thống chủ (đã bị bôi đen).]
[Ngày 10/12 năm xxx.
Vì sự cố của hệ thống nên người chơi đã đột tử trong game. Trò chơi nhanh chóng bị tẩy chay. Lượng tiêu thụ giảm.]
[Ngày 11/12 năm xxx.
Một game mới ra đời mang tên giống hệt trò chơi của nhà bác học (đã bị bôi đen) nhanh chóng được mọi người đón nhận.]
[Ngày 15/12 năm xxx
Nhà bác học (đã bị bôi đen) tố cáo công ty game đạo nhái.]
[Ngày 24/12 năm xxx.
Tố cáo bất thành.]
[Ngày 27/12 năm xxx.
Nhà bác học (đã bị bôi đen) bị tống vào tù vì tội giết người.]
[Ngày 16/5 năm xxx+15.
Nhà bác học (đã bị bôi đen) công khai lên tiếng sẽ trả thù thế giới: Hắn sẽ dùng đứa con tinh thần của mình để đạt được sức mạnh cực lớn.]
[Ngày 6/3 năm xxx+16.
Hoàng loạt vụ mất tích xảy ra.]
[Ngày 15/4 năm xxx+16.
Nguồn năng lượng mới được phát hiện.]
[Ngày 13/10 năm xxx+16.
Nguồn năng lượng mới bị đánh cắp.]
Mạc Nhiên sau khi đọc xong: ???
Đờ mờ mấy mẩu thông tin này mà đòi giá cao sao?
Sau khi kiểm tra mấy tờ giấy đằng sau và phát hiện tất cả đều lặp lại nội dung ban đầu, Mạc Nhiên chỉ có thể bày ra vẻ mặt poker face rồi nhét tất cả lại vào hộp. Xem ra tên nhóc Vu Y Nhân đã bị kẻ kia lừa lấy tiền rồi.
Cậu thờ dài xoa trán. Dù chỉ có vài thông tin ít ỏi đến đáng thương nhưng cậu vẫn có thể nắm sơ lược về nhà bác học kia. Xem ra ông ta bị hãm hại nên quyết định dùng "Trò chơi" để trả thù đời. Tuy nhiên "nguồn năng lượng mới" là gì? Vì sao lại đề cập cùng với thông tin của nhà bác học kia?
Trong lúc Mạc Nhiên còn đang trầm mê suy nghĩ. Máy truyền tin của cậu đột nhiên rung lên.
"Xin chào, đã lâu không gặp." – C với gương mặt đầy thân thiện liền xuất hiện trên màn hình.
"C?" – Mạc Nhiên kinh ngạc nhìn người thanh niên.
"Nghe nói ngày mai em gái cậu gả cho công tước?"
"Đúng vậy. Chẳng lẽ cậu định đến?" – Mạc Nhiên nghi hoặc nhìn hắn.
"Tất nhiên rồi." – Khóe môi người thanh niên cong lên. – "Tôi đến để còn nhìn em gái cậu đi vào lễ đường chứ."
Chàng trai tóc đen im lặng nhìn hắn một lúc khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Mạc Nhược Lan đâu?"
"Suỵt, khẽ thôi nào. Cô bé đang ngủ." – Hắn đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng. – "Đừng lo tôi sẽ trả lại em gái cho cậu, ngay khi đám cưới kết thúc."
"Cậu... Rốt cuộc muốn thế nào?"
Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn hắn. Người thanh niên có vẻ rất hài lòng với biểu hiện này của cậu, nụ cười trên môi hắn càng trở nên sâu hơn.
"Tôi chỉ muốn biết... Công tước sau khi biết cô dâu của mình đào hôn sẽ phản ứng thế nào thôi."
Dứt lời hắn liền kết thúc cuộc trò chuyện.
--------------------------------------
Spoil cực mạnh: Chương sau H. (つ ͡° ͜ʖ ͡°)つ