Lần thứ hai Mạc Nhiên mở mắt cậu đã nằm trên giường của mình. Cậu xoa xoa trán một lúc rồi ngồi dậy.
"Anh tỉnh rồi." – Giọng nói quen thuộc từ trong bóng tối vang lên.
"Nhược Lan?" – Mạc Nhiên giật mình nhìn em gái mình. Vì bị bóng tối che khuất biểu cảm nên cậu không tài nào đoán được biểu cảm của nàng lúc này. – "Vì sao không bật đèn lên?"
Lần này Mạc Nhược Lan không trả lời của cậu, nàng hơi cúi xuống, tóc mai dán vào gò má tạo nên một cảm giác đầy ma mị. Ánh mắt nàng rơi xuống lồng ngực Mạc Nhiên, nơi đó vốn là trắng nõn như sữa dê nhưng phá lệ lại xuất hiện một vệt đỏ. Vệt đỏ tựa như chu sa chói lọi đâm thẳng vào mắt người đối diện, đau rát vô cùng.
"Nhiên Nhiên." – Nàng khẽ gọi người trước mặt. – "Tránh xa công tước ra được không? Em sẽ cưới ngài vì vậy làm ơn đừng xuất hiện trước mặt ngài."
Mạc Nhược Lan từ nhỏ được nuông chiều thành hư. Nang chưa từng cúi mình trước ai cũng chưa từng cầu xin bất kì ai. Nếu nàng muốn, Mạc Nhiên chắc chắn sẽ đáp ứng.
"Đ... Được..."
Mặc dù không hiểu vì sao em gái mình lại nói như vậy nhưng Mạc Nhiên vẫn gật đầu đáp ứng. Dù sao cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, cậu luôn ru rú ở trong phòng làm sao có cơ hội nhìn thấy công tước cơ chứ.
Thấy Mạc Nhiên đã chấp nhận lời để nghị của mình, Mạc Nhược Lan liền khôi phục lại tâm trạng vui vẻ mà quấn lấy Mạc Nhiên.
"Phải rồi, Lili đâu? Anh có chút chuyện muốn nhờ nàng."
Nhắc đến Lili gương mặt Mặc Nhược Lan hơi tối lại. Nàng hàm hồ mà đáp lại:
"Cô ta xin nghỉ việc rồi. Có lẽ sau này sẽ không gặp lại chúng ta."
"Vậy sao, nếu quản gia đã đưa tiền cho nàng đầy đủ, nàng lựa chọn đi đâu cũng là quyền của nàng." – Mạc Nhiên gật gù cũng không để ý quá nhiều.
Dường như bị chủ đề về Lili làm cho mất hứng, Mạc Nhược Lan nhắc nhở Mạc Nhiên nghỉ ngơi sau đó nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng. Nhìn theo bóng dáng thiếu nữ, Mạc Nhiên chỉ biết bày ra vẻ mặt ngàn dấu hỏi chấm. Rốt cuộc mấy ngày cậu đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì mà cả Nhược Lan lẫn Lili đều tỏ ra kì lạ như vậy?
"Bỏ đi, nghĩ nhiều chỉ khiến đầu thêm tóc trắng."
Mạc Nhiên khẽ lẩm bẩm, chợt nhớ đến tập tài liệu mật mà mình lén sao chép trước khi đưa cho nữ hoàng. Cậu vội nhảy xuống giường đi về phía bàn làm việc của mình. Thật may là tập tài liệu vẫn nằm yên trong giấy gói, không hề có dấu hiệu bị mở ra. Nghĩ một lúc cậu liền mở ra bắt đầu đọc qua về nó.
"Tài liệu nghiên cứu cơ cấu điều hành ABO sao?" – Ngón tay gõ lên dòng chữ đầu trang, Mạc Nhiên liền rơi vào trầm tư.
Vì tài liệu có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, có thứ cậu từng nghe qua nhưng có thứ chưa nghe bao giờ vì vậy cậu chỉ có hiểu sơ sơ về nội dung của tập tài liệu này. Đại khái là có một nhóm khoa học nằm dưới quyền của chính phủ đã phát hiện ra người máy có cấu tạo giống hệt người. Bọn chúng có bộ phận tự sản sinh ra nguồn năng lượng có màu đỏ tươi như máu, bao phủ những đốt xương kim loại là da thịt được làm từ vật chất mô phỏng giống hệt thịt người. Hơn nữa đám người máy còn tự cài thêm vào ổ cứng của bản thân một tệp mang tên là cảm xúc. Sự xuất hiện loại robot này đã trở thành một bước tiến của khoa học nhưng cũng tạo thành một bóng ma trong lòng của các nhà khoa học.
"Bọn chúng mang hình dạng giống hệt con người thậm chí có phần tiên tiến hơn cả con người. Chúng đã bắt đầu sản sinh ra cảm xúc và suy nghĩ của bản thân. Nếu như thứ đó hoàn thiện, loài người sẽ chính thức diệt vong."
Khép lại tập tài liệu, Mạc Nhiên cảm thấy bản thân đã chạm phải thứ không nên đọc. Tuy nhiên nhờ đó cậu cũng biết được tập tài liệu này không hẳn tài liệu mật. Nó chỉ là những cóp nhặt của các nhà khoa học ở những nghiên cứu trước. Nghiên cứu đầu tiên thực chất xảy ra vào 8 năm trước, tuy nhiên sau đó những nhà khoa học tham gia vào nghiên cứu đã chết một cách khó hiểu, tất cả những thông tin về nghiên cứu này trên quang não đều bị siêu máy tính khóa lại cho vào phần tối của hệ điều hành. Tuy nhiên, có một nhà khoa học trong nhóm nghiên cứu của chính phủ đã vô tình phát hiện ra, nghiên cứu năm xưa có liên quan đến công tước Friedrich. Hay nói cách khác, có khả năng tài liệu mật đang nằm trong tay của ngài công tước.
Nhớ đến người máy quản gia của công tước, Mạc Nhiên cảm thấy giả thuyết này cũng không phải là không đúng. Tuy nhiên, khả năng rất cao là ngài công tước đã xóa bỏ sự tồn tại của tập tài liệu này.
Mạc Nhiên vươn tay mở bảng điện tử của mình ra. Nhiệm vụ "trò chơi" 2 vẫn còn đó và chưa hề có dấu hiệu thông báo hoàn thành hay thất bại. Xem ra thứ này thật sự không phải tài liệu mật. Ánh mắt cậu chuyển xuống dưới, nhiệm vụ "trò chơi" 3 lẫn nhiệm vụ cá nhân 5 đã xuất hiện.
[Nhiệm vụ cá nhân 5: Bạn xác định an toàn của nhân vật chính? {Thẻ đỏ}]
[Nhiệm vụ "trò chơi" 3: Bạn có quan hệ với hoàng gia? {Thẻ đỏ}]
"Có quan hệ với hoàng gia sao?"
Mạc Nhiên tò mò cầm lấy máy truyền tin. Nhận ra nó đã bị tắt từ lâu, cậu liền ấn nút khỏi động lại. Màn hình vừa sáng, một loạt cuộc gọi nhỡ từ Vu Đồng hiện ra. Mạc Nhiên có chút áy náy liền ấn gọi lại. Đầu kia vừa kết nối gương mặt giận dữ của ông chú Vu liền hiện lên.
"Mẹ nó, cậu rốt cuộc chạy đi đâu mà anh gọi mãi không nghe hả?"
"Em ngủ quên mất." – Cậu cười trừ giơ hai tay lên làm thế xin lỗi sau khi xác định Vu Đồng đã nguôi giận cậu mới đề cấp đến vấn đề chính. – "Anh đã xem nhiệm vụ "trò chơi" chưa?"
"Bạn có quan hệ với hoàng gia đó hả? Anh đây là thẻ đen hay nói cách khác hiện tại anh không thể tiếp xúc với hoàng gia được. Cậu là thẻ đỏ?"
"Đúng vậy." – Mạc Nhiên không phủ nhận.
"Vậy thì đơn giản quá rồi. Em gái cậu chẳng phải sắp kết hôn với công tước sao? Chỉ cần cô bé kết hôn cậu sẽ trở thành thông gia. Quan hệ quá rồi còn gì! Hay là cậu muốn kết hôn với nữ hoàng?" – Vu Đồng trêu chọc trả lời Mạc Nhiên. Nếu tên nhóc Mạc Nhiên mà ở trước mặt hắn chắc chắn hắn sẽ huých cậu một cái rồi cười.
"Tuy nhiên em vốn không định coi Nhược Lan là một nhân tố để hoàn thanh nhiệm vụ." – Cậu thở dài. Cảm giác lúc này thật giống như Prospero biến con gái mình trở thành một phần kế hoạch. Tuy nhiên nghĩ đến việc cưới nữ hoàng... vẫn là thôi đi. Cậu vẫn còn muốn sống khỏe sống vui sống có ích cho đời.
"Người anh em thiện lành của tôi, cưới công tước là chuyện đáng mơ ước. Dù cậu không muốn nhưng em gái cậu lại rất hi vọng cuộc hôn nhân này." – Nhìn vẻ mặt như người cha già không nỡ gả con của Mạc Nhiên, Vu Đồng buồn cười lên tiếng.
"Được rồi, không đề cập đến cưới xin nữa. Em gọi cho anh là có chuyện muốn nói, liên quan đến tài liệu mật."
Sau đó cậu kể cho Vu Đồng nghe về những gì mình đọc được từ tài liệu. Hắn vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
"Mạc Nhiên, tối nay cậu đóng giả làm em gái cậu đi."
"Cái gì?" – Mạc Nhiên kinh ngạc. Không đợi cậu hỏi lý do người đàn ông đã mở miệng giải thích.
"Hôm nay công tước mở tiệc phải không? Nhân cơ hội đông khách như vậy cậu có thể âm thầm tiến đến phòng công tước. Hơn nữa chẳng phải cậu chưa xác định được công tước liệu có muốn cưới em gái cậu hay sao? Chỉ cần đi là sẽ biết."
"Tuy nhiên..."
Mạc Nhiên ngập ngừng. Mấy ngày nay mặc nữ trang thật sư không vui vẻ gì. Lần trước có thể nói nhờ bóng tối che khuất mà công tước không nhận ra nhưng lần này nếu như bị phát hiện không chỉ nhiệm vụ "trò chơi" 2 ngay cả nhiệm vụ "trò chơi" 3 cũng vô vọng. Hơn nữa Mạc Nhược Lan đang ở đây nếu cùng lúc xuất hiện hai Mạc Nhược Lan...
"Ôi dào cậu cứ lo đông lo tây. Chẳng phải có một thiên tài như anh sao?" – Nhận ra nỗi lo lắng của Mạc Nhiên, Vu Đồng liền vỗ ngực đầy kiêu ngạo. – "Anh đã để sẵn nước hoa Omega trong túi của cậu rồi. Anh quả nhiên là Gia Cát Dự mà, biết ngay cậu sẽ phải dùng đến nó hô hô. Còn về phần em gái cậu, đánh ngất cô bé là xong. Dù sao người hầu đều bận rộn tiếp khách, không ai rảnh chạy vào phòng em cậu đâu. Phải rồi, Tống Diệu Ân hình như cũng là thẻ đỏ có lẽ cô ta cũng tham gia vào buổi tiệc tối nay. Cậu có thể nhờ cô ta trang điểm, dù sao cũng là dân cosplay chuyên nghiệp chắc chắn sẽ thành công."
"Thật sự phải giả gái nữa sao." – Mạc Nhiên thở dài xem như đã nhận mệnh.
"Fighting!"
Vu Đồng mang vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa mà giơ tay cổ vũ Mạc xui xẻo.
*****
Khác với những chiếc váy giản đơn của Vu Đồng, váy dự tiệc của Mạc Nhược Lan là một bộ váy tơ lụa màu trắng. Cổ cùng ống tay váy thêu kim tuyến điểm hoa, thân váy là một tầng ngọc ngà châu báu tựa như mang trời sao phủ lên.
Tống Diệu Ân ngắm nghía Mạc Nhiên từ trên xuống dưới một lần, thập phần hài lòng với kiệt tác của bản thân.
"Trông thế nào?"
Mạc Nhiên bị giăng lên người một đống đồ trang sức từ trên đầu đến đến cổ, quả thực nặng đến nỗi như muốn kéo cả người cậu xuống. Nếu không phải Tống Diệu Ân không cho cậu tháo xuống đống nữ trang trên tóc mình thì cậu đã sớm lột phăng mấy thứ này rồi.
"Rất đẹp." – Cô thật lòng trả lời. – "Khiến người khác liên tưởng đến chim hoàng yến, chỉ muốn giấu đến một nơi không ai biết."
"Cô có nói quá không?" – Mạc Nhiên giật giật khóe môi. Chẳng lẽ vịt hóa thiên nga là có thật?
"Số người được tôi khen ngợi đếm trên đầu ngón tay nhé." – Cô bĩu môi lườm người trước mặt một cái sau đó tầm mắt một lần dính lên chiếc váy lụa của Mạc Nhiên. Cô nhịn không được mà sờ thêm lần nữa. – "Đây là công tước đưa cô phải không? Ngài thật sự rất yêu cô. Bộ váy hoàn toàn vừa vặn."
So với những cô gái khác, chiều cao của Mạc Nhiên nhỉnh hơn rất nhiều nhưng bộ váy này như sinh ra là để dành cho cậu, hoàn toàn không thừa cũng hoàn toàn không thiếu. Chỉ cần lướt mắt qua cũng có thể đoán được, là có người dụng tâm tìm thợ may nổi tiếng để thiết kế.
"Vậy tôi đi đây."
Mạc Nhiên khó chịu sờ sờ cái eo bị ruy băng cột chặt của mình thầm hy vọng ngày hôm nay sớm qua mau. Tuy nhiên Mạc Nhiên vừa bước được vài bước đã bị Tống Diệu Ân giữ lại. Cô suy nghĩ một lúc rồi vươn tay điểm thêm đuôi mắt chàng trai phấn đỏ. Tựa như một nét bút của Mã Lương nhấn trên một bức họa vô hồn, khuôn mặt ban đầu vốn là cao cao tại thượng khiến người khác chỉ dám nhìn không dám chạm nay được tô thêm sắc đỏ khiến người khác hận không thể bò lên mà kéo xuống vực sâu.
Tống Diệu Ân nhìn thành quả của mình một lần nữa lòng chợt sinh ra hốt hoảng. Nhìn khóe mắt đỏ ửng của Mạc Nhiên, tưởng như chỉ chớp một cái là sẽ nở ra hoa tường vi, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói lên lời chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia rời đi.
"Rốt cuộc mình làm vậy có đúng không?" – Tống Diệu Ân khẽ nói với bản thân.
Rõ ràng ban đầu định tạo ra thiên nga trắng mỹ lệ nhưng chệch tay lại thành hồ ly yêu dã mê hoặc người.
-----------------------------------
* Giông tố (tiếng Anh: The Tempest) là tên một vở kịch được William Shakespeare sáng tác vào khoảng 1610-1611, và theo nhiều nhà phê bình văn học thì đây là tác phẩm cuối cùng mà Shakespeare viết một mình. Bối cảnh chính của vở kịch được lấy trên một hòn đảo hoang chỉ có Prospero, vốn là công tước hợp pháp của Milan, sống cùng với con gái Miranda. Họ bị lưu đày bởi Antonio, em trai của Prospero, người đã họp mưu với Alonso, vua xứ Naples, để hãm hại Prospero và chiếm ngôi. Xuyên suốt vở kịch là diễn biến những mưu mô của Prospero nhằm lấy lại quyền lực đã mất và tìm cách đưa Miranda lấy lòng Ferdinand, con trai của Alonso, để nàng trở thành hoàng hậu sau này.
(Wikipedia)