Tiểu thư đó không cam lòng, tiếp tục cố gắng phản bác.

-" Viêm, huynh thừa nhận ?"

Bốn chữ của nàng đem họng tiểu thư đó chặn lại. Khẽ liếc mắt qua Thiên Xích Viêm, mà hắn rất biết phối hợp đúng lúc, nhu thuận mỉm cười, hắn lắc đầu như điên :

-" Không, không hề, bổn vương không thừa nhận cuộc nói chuyện này là cuộc nói chuyện huynh đệ...."

Nàng hài lòng gật đầu, chuyển tầm mắt tới vị tiểu thư đó. Tiểu thư đó thân thể hung hăng run rẩy, thật không ngờ Thiên Xích Viêm lập tức phủ nhận như vậy. Nếu Thiên Xích Viêm đã nói không thừa nhận, vậy chẳng phải bọn họ đã vi phạm quy củ của hoàng cung sao ? Tất cả bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không ai dám trực tiếp đi lên nói lý với hắn, chỉ đành quay sang Mặc Nguyệt, một công chúa kiêu căng chất vấn nàng :

-" Vậy Mặc tiểu thư đây, gọi thẳng tên Vương gia, chuyện này nên nói thế nào đây ?"

-" Viêm cho phép."

Nàng nhướng mày, đôi mắt trong vắt không chút gợn sóng, lại mang mười phần lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng công chúa, cái nhìn đó làm nàng công chúa thân hình mềm mại cứng lại, có cảm giác một con độc xà đang từ từ quấn quanh nàng ta, sống lưng như có một luồng hơi thở lạnh băng lan đến đỉnh đầu.

Nàng ta bất tri bất giác lùi lại.

-" Tội thứ hai, gặp vương gia không hành lễ, đây là quy củ đơn giản của hoàng cung, các vị đây là hoàng tử công chúa và các tiểu thư danh giá, được dạy dỗ đàng hoàng không thể không biết quy củ đơn giản như vậy, mà các vị lại không hành lễ. chứng tỏ bất mãn với Vương gia, cũng đồng thời bất mãn với quyết định của hoàng thượng."

Mặc Nguyệt nói xong một hồi, quyết định lôi luôn Thiên Huyết Tô ra, chụp lên đầu mấy kẻ phá đám này tội bất mãn với hoàng thượng.

Quả nhiên vừa liên quan đến Thiên Huyết Tô, một đám mạnh mẽ nhảy dựng, Thiên Hà Nam quát lớn :

-" Hỗn láo, chuyện này có liên quan gì đến phụ hoàng ?"

Luật lệ hoàng cung nghiêm khắc nhưng không có nghĩa cứ vi phạm quy củ nhỏ lại lập tức kéo lên tận hoàng thượng. Lần này bọn họ chỉ không hành lễ với Vương gia, đâu cần thiết phải dính dáng gì đến hoàng thượng ?

Mặc Nguyệt nhấp một ngụm trà cho nhuận họng, nói với lũ người cặn bã này thật khiến nàng đau rát cả cổ họng, ý rõ như thế mà còn không hiểu, nàng nói :

-" Vương gia là do chính hoàng thượng ban chiếu chỉ sắc phong, các vị đây bất mãn với Vương gia chẳng phải bất mãn với quyết định mà hoàng thượng đã ban sao ?"

Mặc Nguyệt cố tình chuyện bé xé ra to, nói thêm :

-" Hay không bây giờ chúng ta đi gặp hoàng thượng hỏi ?"

Đi gặp hoàng thượng hỏi ? Bọn họ dám sao ? Cho thêm mấy cái đầu cũng không dám !

-" Ngươi cưỡng từ đoạt lý, hồ ngôn loạn ngữ ! Hôm nay ta phải thay phụ mẫu dạy dỗ ngươi !"

Hai chữ ' phụ mẫu ' chạm ngay nỗi đau đáy lòng nàng, lập tức, ánh mắt nàng vạn phần lạnh lẽo, lạnh đến mức có thể đóng băng bất cứ ai.

Thiên Hà Nam hùng hổ xông tới, bàn tay vung lên muốn tát thẳng vào mặt Mặc Nguyệt. Thiên Xích Viêm lại nhận được ánh mắt của nàng, mỉm cười xem kịch vui.

Mặc Nguyệt búng tay. Như Mộng quỷ dị xuất hiện ngay trước mắt Thiên Hà Nam, bốp một tiếng giòn tan vang lên, bàn tay nàng đánh thẳng vào mặt y, y chỉ thấy bản thân nhẹ bỗng, thân thể hắn bay một vòng cung sau đó đập mạnh xuống mặt đất đau đớn. Mọi người sợ điếng người, Kha Tiêu Tuyết và Đổng Nhã Tịnh bị doạ tới mặt mày xanh mét, nửa chữ cũng không dám nói.

Bất thình lình, chỗ y ngã xuống cư nhiên là dưới chân một thiếu nữ sam y xinh đẹp, thiếu nữ giật mình nhảy dựng lên, đôi mắt to của nàng bởi vì sợ hãi mà trợn tròn, hoảng sợ trốn sau lưng nam tử trường bào màu trắng như trích tiên, ôn nhuận như ngọc. Nam Tử hung hăng đá một phát vào Thiên Hà Nam. Y bay thêm một vòng cung hoàn mỹ nữa, miệng phun đầy máu, như một bông hồng đỏ thẫm mỹ lệ.

Tõm !!!!

Thiên Hà Nam rớt thẳng xuống hồ nước, cả người nổi lên trôi lềnh bềnh, rõ là đã bị đá đến bất tĩnh nhân sự. Nam tử hừ hừ, quay lại an ủi thiếu nữ bị kinh hoảng :

-" Vũ nhi, muội không sao chứ ? Có bị doạ sợ không ?"

-" Muội....muội không sao...."

Trên má Vân Nhược Vũ nổi lên một vùng đỏ ửng, cúi đầu đáp. Mặc Kinh Phong thấy nàng không sao liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn như sực nhớ ra cái gì, quay lại mắng đám người còn hoảng sợ đứng đó, tất nhiên, để tránh Thiên Hà Nam bị chết đuối đã có thái giám vớt y lên :

-" Đám a miêu a cẩu các ngươi, sao không về chuồng của mình đi, đừng có ở đây sủa loạn, các ngươi có biết Vũ nhi sợ thế nào không hả ? Cẩu nhà ai thì đem về xích lại hết đi, chạy loạn cắn người coi chừng ta đem các ngươi nướng hết bây giờ ! Lăn !!!!!"

Mấy hoàng tử công chúa và các thiên kim sợ run rẩy, Thiên Hà Nam kết cục thảm như thế, bọn họ sao không sợ.

Thiên Xích Viêm nhìn một màn này, khoé môi nâng cao, tựa tiếu phi tiếu nói :

-" Người Thiên gia sinh ra đúng là để cho huynh muội các nàng đánh mà."

Lần trước là mấy hoàng tử công chúa, lần này cả Thiên Hà Nam cũng bị đánh đến bất tỉnh, thế này không phải hành người Thiên gia thì là gì ?

-" Huynh cũng muốn ăn đòn đi ?"

Mặc Nguyệt cười híp mắt nhưng lại lộ ra tia nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện