Đại hoàng tử Thiên Hà Nam phẩy phẩy quạt xếp, phong tình liếc mắt qua Đổng Nhã Tịnh và Kha Tiêu Tuyết, mỉm cười nói :

-" Hai vị tiểu thư đây sao lại khiêm tốn vậy, hai người là tiểu thư đại gia tộc, tinh thông cầm kỳ, là tài nữ nổi danh cơ mà."

Đổng Nhã Tịnh, tiểu thư Đổng gia, một trong tứ đại gia tộc, Kha Tiêu Tuyết, Kha gia. Vì Lam gia đã bị diệt, không một ai sống sót, đến cả hung thủ cũng không biết là ai nên giờ chỉ còn tam đại gia tộc, bao gồm : Mặc gia, Đổng gia và Kha gia.

Một nữ nhân thân thể yểu điệu khác đi tới, thân thể không xương dựa vào một nam tử, mày liễu khẽ chớp, nói :

-" Chúng ta cứ đứng đây nói chuyện, không bằng tới lương đình."

Nếu Mặc Nguyệt ở đây nhất định sẽ nhận ra nữ tử này, Cao Tiên Yêu, bây giờ là trắc phi được sủng ái nhất của tứ hoàng tử. Người nàng ta dự vào cũng chính là tứ hoàng tử Thiên Nhiên.

Bọn họ vừa đi vừa cười nói, lại bất giác muốn tới lương đình đó phải đi qua chỗ của Thiên Xích Viêm và Mặc Nguyệt, điều này làm hắn ăn mất ngon, chán ghét hừ một tiếng, làm nũng với nàng :

-" Nguyệt nhi, ta nuốt không trôi."

-" Vậy huynh uống trà đi."

Mặc Nguyệt đưa cho hắn một ly trà hoa cúc thơm mát. Cũng vừa lúc đó, Đổng Nhã Tịnh và Kha Tiêu Tuyết vừa hay bắt gặp Thiên Xích Viêm, lập tức mặt đỏ lên, ngại ngùng tiến tới :

-" Thì ra là Viêm Tần Vương và Mặc đại tiểu thư, không biết chúng tiểu nữ có thể vinh hạnh ngồi chung không ?"

Hắn không trả lời, vẫn tiếp tục uống trà, căn bản xem hai nàng ta như không khí. Mặc Nguyệt thì không cần nói gì, xem như ruồi bọ bay qua thôi. Thấy hắn không nói, Đổng Nhã Tịnh và Kha Tiêu Tuyết cứ ngỡ được đồng ý, mặt đã đỏ lại thập phần đỏ hơn, e lệ muốn đặt mông ngồi xuống. Đổng Nhã Tịnh chọn vị trí ngay bên cạnh Thiên Xích Viêm, vén y phục muốn ngồi. Nhưng mông chưa chạm tới ghế, Thiên Xích Viêm ánh mắt lạnh lẽo quét qua, chân nhanh chóng đem cái ghế đá bay, vì vậy Đổng Nhã Tịnh ngồi hụt, té bịch xuống đất, đau đớn kêu lên :

-" A....."

Kha Tiêu Tuyết che miệng hoảng sợ lùi lại, nhưng vì lùi lại vướng phải chân của Mặc Nguyệt liền lập tức té ngã. Nàng thong thả rút chân về như vừa không có chuyện gì xảy ra. Đại hoàng tử Thiên Hà Nam và bát hoàng tử Thiên Thiền vội vã chạy lại, hấp tấp đỡ hai người lên. Thiên Hà Nam lập tức quay lại chất vấn :

-" Cửu đệ, đây là ý gì ?"

-" Thỉnh đại hoàng tử gọi Vương gia."

Mặc Nguyệt chống tay lên cằm, từ từ sửa lại lời nói sai của Thiên Hà Nam, trên môi nàng treo một nụ cười nhàn nhạt. Thiên Hà Nam muốn phát tác, lại ngây ngẩn nhìn nàng chăm chăm, nước miếng muốn chảy ra ròng ròng. Trước đây y thấy nàng trên cung yến sớm đã bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn, một năm không gặp nàng thậm chí còn đẹp hơn, thật khiến y không thể dời mắt.

Mặt Thiên Xích Viêm sớm đã hoá đen, hập hực hùng hổ liếc mắt uy hiếp Thiên Hà Nam, dám can đảm nhìn chằm chằm vào nàng, đây chính là muốn thiên đường có cửa không đi, cố tình địa ngục không cửa lại muốn đâm đầu vào, hắn nói :

-" Đại hoàng huynh, thu lại cái ánh mắt đó đi, không đến lúc bổn vương nhầm tưởng con cẩu đực nào đang đến thời phát tình không biết khống chế thì sẽ cho người loạn côn đánh chết đấy. Thật mất hết mặt mũi hoàng thất."

Lời hắn nói nhẹ nhàng như một cánh hoa đào nhẹ rơi xuống mặt nước, hoàn toàn không khách khí một chút nào, cũng đồng thời vũ nhục trần trụi. Thiên Hà Nam cứng người một thời gian, sau đó hoàn toàn phát điên ! -" Thiên Xích Viêm, thân là đệ đệ sao có thể nói lời như vậy ?"

-" Đúng thế Thiên Xích Viêm, ngươi còn chưa trả lời, đẩy Kha cô nương và Đổng cô nương là ý gì đây hả ?"

Thiên Thiền cũng không nhịn được hét lớn, nhìn hai mỹ nhân đang khóc thút thít uấn ức, hắn có chút đau lòng, muốn dỗ dành an ủi hai người.

Thiên Hà Nam không dám làm xằng bậy, không dám đánh nhau với Thiên Xích Viêm, nhưng y có thể lấy danh nghĩa đại hoàng tử, danh nghĩa huynh trưởng lên giọng giáo huấn :

-" Ta dù sao cũng là đại hoàng tử đương triều, xét về bối phận ta cũng là hoàng huynh của đệ, sao đệ có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy ?"

Nhưng Thiên Xích Viêm không nửa điểm phản ứng, ánh mắt nhu hoà nhìn Mặc Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi yên xem kịch vui, mỉm cười ôn nhu hỏi :

-" Nguyệt nhi, nàng thấy thế nào ? Cho nàng toàn quyền quyết định !"

Mặc Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, nàng nào có liên quan đến việc này, lôi nàng vào làm gì ? Bất quá nàng gật gù, nói :

-" Thứ nhất, xét bối phận Viêm là Vương gia, chỉ đứng sau Thái tử, các hoàng tử khác không có quyền nói chuyện ngang hàng, phải xưng hô " Vương gia " cũng không có quyền gì gọi thẳng tục danh của Vương gia, đây là lỗi cơ bản nhất, cũng là tội nhẹ nhất."

-" Ngươi vu khống đại hoàng tử !"

Một tiểu thư trong đó ái mộ Thiên Hà Nam lập tức tức giận quát lớn.

Mặc Nguyệt chỉ nhàn nhạt cười, lặp lại lời nói của Thiên Hà Nam :

-"" Ta dù sao cũng là đại hoàng tử đương triều, xét về bối phận ta cũng là hoàng huynh của đệ, sao đệ có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy ?" ta nói có thiếu từ nào không ?"

-" Nhưng.....nhưng đây chỉ là một cuộc nói chuyện huynh đệ....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện