Vô Diệm Tâm Liên vẫn không buông ngón tay của nàng, cảnh giác cao độ nhìn chăm chăm mỹ thiếu niên đang rất thoải mái thích thú bơi ở giữa hồ.

Nó lại quay lại nhìn Mặc Nguyệt, ánh mắt như cún con bị chủ bỏ rơi, đáng thương hề hề.

Đừng bỏ nó lại, nó không cần thăng phẩm cấp cái gì đâu, nó sẽ bị lão bất tử kia chỉnh chết mất !!!

Mặc Nguyệt vỗ đầu Vô Diệm Tâm Liên, xem như nàng đang trấn an nó. Vô Diệm Tâm Liên rất không tình nguyện buông ngón tay của nàng ra, lại cảnh giác nhìn mỹ thiếu niên, cố gắng kéo dài khoảng cách nhất có thể.

-" Đi xem xung quanh không ?"

Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm thong thả bỏ đi xem xung quanh, ngoài kia Phá Diễm Minh Điểu còn chưa thăng cấp xong, vẫn còn chút thời gian.

-" Kia, nó là dị hoả sao ?"

Mặc Nguyệt tò mò hỏi Thiên Xích Viêm.

-" Đúng vậy, bài danh thứ hai trên dị hoả bảng, Bá Vương Thương Hoả."

Thiên Xích Viêm nói, lại nhân cơ hội vòng tay qua eo nàng sờ sờ, ăn chút đậu hủ. Mặt Mặc Nguyệt hoá đen, trên trán rơi xuống vài đạo hắc tuyến.

Tên kia, huynh sờ chỗ nào đó hả ?!!!

Mặc Nguyệt không khách khí đánh bay cái móng heo đang sờ loạn trên eo mình, hừ một tiếng bỏ đi trước. Nàng cũng không có hứng hỏi đến Bá Vương Thương Hoả nữa.

Thiên Xích Viêm thấy nàng giận, gấp gáp chạy theo phía sau cố gắng dỗ ngọt nàng, có đôi khi còn làm nũng cọ cọ tóc nàng, đáng tiếc Mặc Nguyệt không thèm để ý đến hắn.

Hai người cứ thế một trước một sau đi vòng quanh hết cả hang động rộng lớn.

Kỳ chân dị bảo nơi này cũng không có nhiều lắm, có lẽ bởi vì nhiệt độ quá nóng, đáng giá nhất vẫn là Mạch Vôi Dịch kia, còn lại cũng có châu báu vàng bạc hay cái gì đó quý giá, Mặc Nguyệt không thu lấy bất kỳ thứ gì cả.

-" Nguyệt nhi, nàng đừng giận nữa, ta đưa Bá Vương Thương Hoả cho nàng, hết giận nhé ?"

Đưa Bá Vương Thương Hoả cho nàng ? Mặc Nguyệt nhướng nhướng mày, tên này muốn nàng hết giận mà bỏ ra thứ quý giá như thế ? Còn nói không chớp mắt nữa, cũng chẳng thấy hắn đau lòng hay do dự chút nào.

Mặc Nguyệt bĩu môi, nàng đối với Bá Vương Thương Hoả đúng là rất động tâm cùng hứng thú, nhưng sẽ không vì vậy mà lấy đi thứ vốn dĩ thuộc về Thiên Xích Viêm.

Bá Vương Thương Hoả là của Thiên Xích Viêm, nàng đã có Vô Diệm Tâm Liên rồi.

-" Không cần, Bá Vương Thương Hoả là của huynh, nó sẽ có trợ lực rất lớn giúp huynh, đừng có mà tùy tiện đưa cho người khác như thế."

Mặc Nguyệt nói, hai mắt Thiên Xích Viêm sáng lên, nàng nói thế, chẳng phải gián tiếp thừa nhận nàng không giận nữa sao ?

Hắn muốn nhào lên ôm lấy nàng, lại bị nàng trừng mắt :

-" Ôm ôm ấp ấp, ra thể thống gì ?"

Bị Mặc Nguyệt trừng, hắn ủy khuất cúi đầu. Xem ra hắn nên sớm cưới nàng về nhà, đến lúc đó còn sợ không ôm được mỹ nhân sao ?

Mặc Nguyệt lại đi xem thêm một chút nữa, bỗng nhiên có một quả cầu hấp dẫn ánh mắt của nàng, đó là một quả cầu màu đen, xung quanh còn có lôi điện bao phủ như một tầng bảo vệ quả cầu an toàn.

Mặc Nguyệt tò mò, lại gần nhìn, lại vẫy vẫy tay với Thiên Xích Viêm, kêu hắn lại xem.

Thiên Xích Viêm cũng không biết quả cầu đen đó rốt cuộc để làm gì, muốn chạm vào lại bị điện giật tê liệt bàn tay. Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm sau khi tò mò ngắm nghía một chút, cuối cùng nghĩ không ra nó là thứ gì đành bỏ qua một bên, tìm thứ khác thú vị hơn.

Hai canh giờ sau, Phá Diễm Minh Điểu vẫn đang cố gắng chống trọi lại thiên lôi.

Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm nhàm chám lại soi xét quả cầu màu đen, Vô Diệm Tâm Liên không biết từ chỗ nào nhảy ra. Chạy như điên muốn lao đến chỗ Mặc Nguyệt, vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết :

-" Tiểu tổ tông, cứu mạng, cứu mạng a, ta không muốn chết, tiểu tử kia, ngươi mau thu lại lão quái vật này đi, nhanh nhanh thu lại đi !!!!"

Phía sau Vô Diệm Tâm Liên, mỹ nam tử đang mặt lạnh như băng đuổi theo, quanh thân toả ra lửa xanh thuần khiết, lại có sức móng đến cháy da bỏng thịt.

-" Fufufu, Vô Diệm Tâm Liên, bổn gia chưa đánh đã tay, ngươi chạy đi đâu ?"

Hoá ra Bá Vương Thương Hoả đem Vô Diệm Tâm Liên thành bao cát, đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Nắm tay nhỏ bé vung tới, lại mang theo cỗ lực lượng cường đại áp chế tất cả xung quanh. Vô Diệm Tâm Liên mặt mày nhợt nhạt như tờ giấy, lửa màu đỏ rực rỡ cũng trở nên nhạt màu.

Vô Diệm Tâm Liên bị Bá Vương Thương Hoả đánh một quyền, va vào quả cầu thủy tinh đen làm nó vỡ nát, vụn thủy tinh rơi xuống đất, bỗng nhiên từ lõi thủy tinh toát ra một thứ gì đó màu tím tím, nó lượm lờ quanh hang một lúc sau đó liền vọt ra ngoài với tốc độ chóng mặt.

Thiên Xích Viêm đột ngột nói :

-" Linh hồn ?"

Linh hồn ?

Mặc Nguyệt nhíu nhíu mày, sao tự nhiên lại có linh hồn nhốt ở bên trong quả cầu thủy tinh ? Không phải bọn họ vừa gây ra thảm họa gì rồi chứ ?!

Bá Vương Thương Hoả lại muốn đánh Vô Diệm Tâm Liên, Thiên Xích Viêm một tay chộp lấy Bá Vương Thương Hoả, đem nó thu về. Mặc Nguyệt cũng đem Vô Diệm Tâm Liên thu lại, nàng nói :

-" Thực lực của ta tăng trưởng không ít ?"

-" Vô Diệm Tâm Liên hấp thu Hoả Vân Lưu Ly Diễm, lại có thêm Mạch Vôi Dịch mài giũa, phẩm cấp dị hoả tăng lên có thể giúp thực lực tăng lên."

Thiên Xích Viêm chăm chú từng chút từng chút giảng giải cho Mặc Nguyệt.

-" Cái này ta biết."

Mấy kiến thức đơn giản này nàng đương nhiên biết, lúc nãy chỉ thuận miệng nói thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện