Túy Tịch Lan nhanh chóng ném suy nghĩ kia ra khỏi đầu, xoay người hỗ trợ đám người lấy hoa.

________________________

Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm đứng trước hang động của Phá Diễm Minh Điểu, cất bước tiến vào.

Hang động tối om không có ánh sáng, nhưng lại có thứ gì đó màu trắng nhỏ xíu xuất hiện ở trên mặt đất, tất nhiên những ánh sáng bé xíu này căn bản không thể chiếu sáng toàn bộ hang động, bất đắc dĩ Thiên Xích Viêm xuất ra Hoả nguyên tố, soi sáng khắc hang động.

Hang động này nằm ở lưng chừng núi lửa, độ nóng đối với người thường chính là thiêu đốt da thịt, nhưng với hai người đặc biệt là Mặc Nguyệt đã chịu qua Hoả Vân Lưu Ly Diễm, hoàn toàn không chút ảnh hưởng.

Các thảo dược Hoả hệ sinh ra cũng không ít, nhưng Mặc Nguyệt căn bản không thu, đi lướt qua chúng, nắm tay Thiên Xích Viêm tiến vào chỗ sâu nhất trong hang động. Nơi đó có một hồ nước màu tím đặc biệt toả sáng, Linh Khí nồng đậm.

Mạch Vôi Dịch !!! Mặc Nguyệt bước tới gần, ngắm nhìn hồ nước xinh đẹp một chút sau đó xuất ra dị hoả. Nàng gọi ra Vô Diệm Tâm Liên, lại không thể gọi ra Hoả Vân Lưu Ly Diễm, Mặc Nguyệt cảm thấy kỳ quái, triệu gọi một lần nữa cũng không có tác dụng, nó không trả lời.

Ngay lúc đó, giọng Thiên Xích Viêm trầm trầm ấm áp vang lên bên tai nàng :

-" Nguyệt nhi, màu đỏ trên tóc nàng, biến mất hết rồi."

Mặc Nguyệt vén lấy mái tóc, nhìn một hồi, mày của nàng đột nhiên nhíu chặt, màu đỏ trên tóc nàng không phải để trưng diện cho đẹp, nó có ý nghĩa như thế nào nàng đều hiểu rất rõ.

Không lời báo trước nàng vươn tay, nhanh như thiểm điện tóm lấy ngọn lửa rực rỡ cháy lơ lửng giữa không trung, ngọn lửa bị nàng siết đến đau, vội vàng la lớn cứu mạng :

-" Aaa, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô phát điên cái gì a ?!!"

-" Hoả Vân Lưu Ly Diễm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

Nàng không cảm thấy đau đớn nếu Hoả Vân Lưu Ly Diễm mạnh mẽ chặt đứt khế ước với nàng mà nó giống như tan biến vào hư vô, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, như hoà vào không khí khiến Mặc Nguyệt cũng bất ngờ, nàng không biết từ khi nào và vì sao ? Nó lại biến mất vô tung vô ảnh.

-" Cho ta một lời giải thích !"

Nếu không thì ngươi không xong với ta đâu !

Vì chủ nhân bây giờ là Mặc Nguyệt, Vô Diệm Tâm Liên dù muốn dù không vẫn phải nói ra tất cả.

-" Hai dị hoả khi ở cạnh nhau nếu cùng cấp bậc thì sẽ xảy ra xung đột bài xích, nhưng nếu không cùng cấp bậc, dị hoả cấp cao hơn sẽ cắn nuốt dị hoả còn lại."

Thiên Xích Viêm vuốt vuốt cằm, nói.

Vô Diệm Tâm Liên đã cắn nuốt Hoả Vân Lưu Ly Diễm, thực lực tăng lên không ít.

-" Tiểu tử, ngươi thật hiểu biết đó, nhưng ta chưa hoàn toàn cắn nuốt hết Hoả Vân Lưu Ly Diễm, nào, mau mau đưa ta xuống Mạch Vôi Dịch !"

Vô Diệm Tâm Liên nói, kích động lượm lờ trên tay Mặc Nguyệt, nếu ở dạng người, nó nhất định sẽ khoa tay múa chân đến điên cuồng.

-" Fufufu, chủ nhân, chỗ này không ngờ còn gặp được dị hoả cấp bậc cao như vậy..."

Một giọng nói không biết từ đâu vang lên, lại thêm cái điệu cười kinh dị đó làm da đầu Mặc Nguyệt run rẩy, nàng giật giật mí mắt, quay đầu hỏi nam nhân bên cạnh :

-" Viêm, huynh..."

-" Không phải ta."

Hắn đâu có cái điệu cười kinh dị như thế ! Tuyệt đối không !

Vô Diệm Tâm Liên đột nhiên im lặng khác thường, không nhảy nhót kích động, lại yên lặng pha chút run rẩy sợ hãi. Mặc Nguyệt cảm thấy rõ ràng, Vô Diệm Tâm Liên đang sợ, rất sợ.

Vô Diệm Tâm Liên đứng hàng thứ ba trên dị hoả bảng, thứ có thể làm nó sợ như thế, chỉ có hai dị hoả cấp bậc cao hơn mà thôi.

Trong lòng Vô Diệm Tâm Liên phun tào không ngừng, thầm mắng lão bất tử nào đó sao còn chưa chết ? Đã qua hàng trăm vạn năm rồi còn đâu !!!

Mặc Nguyệt sau đó bị hấp dẫn bởi một ánh sáng màu xanh ngọc bích, xuất hiện trên vai  Thiên Xích Viêm.

-" Chủ nhân, ta ăn nó nhé, fufufu ?"

Đó là một mỹ thiếu niên nhỏ bằng hai ngón tay, đang ngồi vắt chéo chân trên vai Thiên Xích Viêm, cả người đều là một màu xanh ngọc bích xinh đẹp, đôi mắt cùng màu sắc lạnh, khẽ liếc qua Vô Diệm Tâm Liên.

-" Aaa tiểu tổ tông, cứu mạng !!!!"

Vô Diệm Tâm Liên rít lên một tiếng chói tai, hoá thành một thiếu niên cũng bằng hai ngón tay, cả người là màu đỏ rực rỡ, nhào lên ôm chặt lấy cổ nàng, trốn sau tóc nàng. Hai bàn tay bé xíu gắt gạo nắm chặt lấy cổ nàng, sống chết không buông !

-" Fufufu, Vô Diệm Tâm Liên, gặp bổn gia còn không mau mau cút lại đây hành lễ ?"

Mỹ thiếu niên kia rất ưu nhã nâng một ngón tay, ngoắc ngoắc, mặt đầy kiêu ngạo.

Vô Diệm Tâm Liên ló đầu ra, mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi, lắc đầu như trống bỏi.

Nó mà qua đó, còn không phải sẽ bị lão bất tử kia chỉnh chết sao ?!

Không muốn, nó còn muốn sống !!!

Vô Diệm Tâm Liên bây giờ đáng yêu hệt như tiểu thê tử bị bắt nạt, vừa dễ thương vừa buồn cười làm Mặc Nguyệt bật cười.

Thiên Xích Viêm rất không hảo tâm búng đầu mỹ thiếu niên màu xanh ngọc bích một cái :

-" Ai cho phép ngươi tự động ra ngoài, kiêu ngạo cái gì, cút xuống kia đi !"

Hắn hung bạo nắm lấy mỹ thiếu niên dễ dàng, ném mạnh xuống Mạch Vôi Dịch.

-" Ngươi cũng xuống đi."

Mặc Nguyệt tâm tình tốt, rất ôn nhu nhẹ nhàng đưa Vô Diệm Tâm Liên xuống Mạch Vôi Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện