Vốn Mặc Nguyệt chẳng muốn tham gia mấy chuyện ồn ào náo nhiệt này, Mặc Kinh Phong cũng không, Vân Nhược Vũ tò mò muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy nhưng Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong không đi, nàng cũng không thể đi, căn bản Mặc Kinh Phong không cho phép nàng rời khỏi hắn nữa bước chân, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, liền ba người ghé đến một tiệm bán thức ăn cách đó không xa mua chè. Vân Nhược Vũ nghe tiếng ồn ào càng cảm thấy ngứa ngáy chân, lập tức nhân lúc hai người Mặc Nguyệt không chú ý lẻn đi.

Mặc Nguyệt ánh mắt vô tình liếc về phía thân ảnh bạch y như tuyết chạy tới chỗ náo nhiệt kia, âm thầm thở dài.

Đại tẩu đúng là có tính tò mò, lát nữa đại ca sẽ nổi điên cho xem.

Quả nhiên đúng như Mặc Nguyệt dự đoán, Mặc Kinh Phong quay đầu không thấy Vân Nhược Vũ, liền giật mình nhảy dựng lên, mặt mày xám ngoét :

-" Nguyệt nhi, Vũ nhi đâu ?"

-" Đại tẩu bên kia xem náo nhiệt, huynh không cần lo."

Mặc Nguyệt gặm một miếng bánh, tinh thần lực của nàng lúc nào cũng theo sát Vân Nhược Vũ, nếu không nàng sẽ không tùy tiện để Vân Nhược Vũ chạy đi xem náo nhiệt.

-" Xem ra phải dạy dỗ lại nàng ấy thôi, tính tò mò có ngày sẽ gây hoạ cho nàng ấy !"

Mặc Kinh Phong xắn tay áo, mặt không đỏ không thở gấp nói giọng đầy giận dữ.

-" Dạy dỗ ? Ca, có gì để buổi tối phu thê lên giường rồi dạy dỗ !"

Mặc Nguyệt ánh mắt thâm thúy liếc qua hắn, mặc dù nàng biết ý câu nói của hắn không phải như thế kia, nhưng xuyên tạc một chút cũng đâu có sao.

-" Huynh không nói như thế !"

Mặc Kinh Phong bị nàng chọc đến mặt đỏ bừng, rống giận.

-" Câu nói của huynh rất có ý nghĩa kia đó !"

-" Không có thật mà !"

Mặc Kinh Phong muốn nổi điên, nhưng khi nhìn đến gương mặt giống mình như đúc cùng đôi con ngươi đen sâu thẳm kia, tức giận trong lòng lại tiêu tan. Mặc Kinh Phong rũ đầu xuống, có chút không biết nên nói cái gì. Hắn cảm thấy làm đại ca như mình thật lực bất tòng tâm.

Ai bảo nàng là muội muội bảo bối của hắn ! Thật sự rất bất lực.

_________________________

Bên kia, Vân Nhược Vũ làm sao cũng không chen vào được, huống hồ nàng còn bài xích nam nhân, vì thế Vân Nhược Vũ quyết định làm một động tác to gan lớn mật.

Vân Nhược Vũ phi thân, đạp lên vai mấy người kia nhảy vào trong, trong lòng áy náy thầm xin lỗi mấy người bị nàng đạp.

Ngay trước cửa thanh lâu, vài ba nam nhân to khoẻ đang chế trụ một thiếu nữ y phục rách nát dơ bẩn, đầu tóc thiếu nữ có chút rối xù, nhưng khi thiếu nữ ngẩng đầu lên lại lộ ra gương mặt thanh tú đáng yêu, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm tú bà thanh lâu và năm nam tử trẻ tuổi đang che trở một nữ tử mày ngài mắt phượng, xinh đẹp mỹ miều đang khóc thút thít, thoạt nhìn rất khiến người ta thương tiếc.

Nhìn một màn này, gương mặt Vân Nhược Vũ trở nên tái nhợt như tờ giấy trắng, ký ức đáng sợ khi bị một đám nam nhân đè mình xuống chuẩn bị lột da mặt bỗng nhiên ùa về trong đầu.

Nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trên trán nàng vẫn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nam tử cầm một chiếc phiến trong số những nam tử đang che chở nữ tử khóc thút thít đứng ra, gương mặt tức giận nói với tất cả mọi người :

-" Các vị, đây là muội muội của Tiên Nhu tiên tử, nàng ta vậy mà dám hạ dược tỷ tỷ mình rồi bán vào thanh lâu !"

-" Thật đáng sợ, đây chẳng phải là Phượng Thiên Tiên Nhiên sao, không ngờ một phế vật mà dám mơ tưởng hạ dược Tiên Nhu tiên tử !"

-" Ha hả, nghe nói Phượng Thiên Tiên Nhu cướp vị hôn phu của Phượng Thiên Tiên Nhiên, nàng ta tức giận cũng phải thôi !"

-" Một phế vật mà thôi, bị người ta bỏ cũng là đáng đời, còn dám đi hạ dược Tiên Nhu tiên tử ! Đáng giận !"

-" Tiên Nhu tiên tử và Như công tử rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, rõ ràng là một phế vật mà còn vô sỉ đi làm tiểu tam !"

-"....."

Lời nghị luận, chỉ trích chĩa về phía thiếu nữ đang bị vài năm nhân chế trụ kia, thiếu nữ muốn phản bác nhưng đáng tiếc bị một đại hán bịt miệng lại, mọi câu nói đều bị ép nuốt vào cổ họng. Vân Nhược Vũ có thể nhìn thấy trong mắt thiếu nữ chính là khao khát, khao khát sức mạnh, như vậy sẽ không bị khi dễ, cũng sẽ không vô dụng như bây giờ.

Vân Nhược Vũ mặt trầm xuống, thân là một tiểu thư đại tông phái, lại có một tỷ tỷ Vân Cảnh Tuyết, thủ đoạn nào mà nàng chưa thấy, chỉ sợ chuyện này là một đám người kia dựng chuyện để hãm hại thiếu nữ Phượng Thiên Tiên Nhiên kia.

Nàng không thể để một thiếu nữ cứ như vậy mà bị hại đời, lập tức đứng ra :

-" Xin cho tiểu nữ nói một câu !"

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Vân Nhược Vũ. Nàng không hoảng mà treo trên môi nụ cười nhàn nhạt :

-" Không biết tiểu cô nương đây muốn nói gì không ?"

Nam tử cầm chiếc phiến có chút bất ngờ, hỏi.

-" Đại danh công tử là ?"

-" Tại hạ họ Cố gọi Tiêu Thất !"

Biết được tên của nam tử cầm chiếc phiến, Vân Nhược Vũ bắt đầu nói :

-" Tiểu nữ có chút không hiểu phiền Cố công tử giải thích, vị cô nương Phượng Thiên Tiên Nhiên này hạ dược tỷ tỷ nàng, nhưng Cố công tử lại nói nàng là phế vật, mà tỷ tỷ là Phượng Thiên Tiên Nhu cô nương đây hình như là...Luyện Khí kỳ thất cấp, không biết một phế vật làm sao có thể hạ dược một Luyện Khí kỳ thất cấp ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện