Vốn Vân Nhược Vũ cũng không nhìn thấu cấp bậc của Phượng Thiên Tiên Nhu, nàng chỉ là một Luyện Khí kỳ ngũ cấp mà thôi.
Lúc nghe lời Vân Nhược Vũ nói, một tiểu thư đứng bên cạnh không nhịn được bật cười :
-" Cô nương có lẽ không biết, Tiên Nhu tiên tử đã là Luyện Khí kỳ bát cấp rồi ! Còn Phượng Thiên Tiên Nhiên đúng là một phế vật không tài không não."
-" A, thì ra là vậy, Luyện Khí kỳ bát cấp bây giờ đã trở nên rác rưởi đến thế, cả một phế vật cũng có thể hạ dược được dễ dàng."
Vân Nhược Vũ ngây thơ che miệng cười, như một tiểu cô nương mới trải sự đời.
Nhưng lời này của nàng lại làm tất cả mọi tiếng chỉ trích xung quanh biến mất hết, cả không gian lâm vào một sự tĩnh lặng đến lạ thường. Tất cả người xem dần dần hướng ánh mắt quái dị lên Phượng Thiên Tiên Nhu, sau đó chuyển sang Phượng Thiên Tiên Nhiên. Đột ngột có người à lên một tiếng, những người khác như tỉnh ngộ bắt đầu bàn tán xì xào.
Sao bọn họ có thể quên mất một phế vật như Phượng Thiên Tiên Nhiên có thể hạ dược Phượng Thiên Tiên Nhu ? Nam tử cầm chiếc phiến mặt có chút tái tái, im lặng không nói một lời. Đây rõ ràng là cho Cố Tiêu Thất hắn một cái tát ! Luyện Khí kỳ bát cấp là rác rưởi, nữ nhân này vậy mà dám mắng tiên tử trong lòng hắn là rác rưởi...
Một nam tử tuấn tú nhìn rất thư sinh đứng ra, bạc y khẽ bay, tay phe phẩy quạt xếp, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường rõ ràng bắn tới Vân Nhược Vũ, hắn ta nói :
-" Hừ, phiền cô nương nên biết giữ lấy miệng của mình, nên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nếu cô nương còn vũ nhục vị hôn thê của ta một lần nữa, đừng trách Như Viễn ta không nể tình ra tay với cả nữ nhân !"
Như Viễn ?
Đứng trong đám đông Mặc Nguyệt ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Như Viễn. Nàng có chút tò mò không biết Như gia này có bao nhiêu quan hệ với Như Mộng. Nhưng nàng ngày lập tức giũ bỏ suy nghĩ đó, Như Mộng không phải người Nam đại lục, không thể có quan hệ gì với Như gia được.
________________________________
Vân Nhược Vũ nhíu nhíu mày, không nhanh không chậm nói :
-" Như công tử đang bảo vệ Phượng Thiên Tiên Nhiên cô nương ?"
Phượng Thiên Tiên Nhiên có vị hôn phu là Như công tử, như vậy Như công tử ở đây chỉ có Như Viễn mà thôi.
Như Viễn lập tức hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đã lạnh lại càng thêm lạnh, hắn ta ném một cái khinh thường về phía Phượng Thiên Tiên Nhiên đang bị chế trụ :
-" Một phế vật thì làm sao có thể xứng làm vị hôn thê của ta, người đó chỉ có thể là Tiên Nhu tiên tử mà thôi."
-" Vậy a..."
Ngay lúc Vân Nhược Vũ định nói tiếp, thiếu nữ bị nam nhân chế trụ đã nhanh chóng hạ gục toàn bộ nam nhân. Phượng Thiên Tiên Nhiên chỉnh lại mái tóc rối và phủi bụi trên y phục, mắt lạnh bắn tới Như Viễn, nàng cất lên giọng thanh thúy dễ nghe :
-" Ngươi nói đúng, một phế vật không xứng với ta !"
Như Viễn kinh ngạt nhìn thiếu nữ đang thu hồi ánh mắt, quét qua Vân Nhược Vũ. Vân Nhược Vũ bị ánh mắt của Phượng Thiên Tiên Nhiên quét qua, toàn thân bỗng xuất hiện một luồng khí lạnh, nàng cười gượng gạo :
-" Vân Nhược Vũ, rất vui được biết Phượng Thiên cô nương."
-" Phượng Thiên Tiên Nhiên, lúc nãy đa tạ đã nói giúp ta."
Phượng Thiên Tiên Nhiên thu hồi ánh mắt sắc lạnh, thay vào đó nở một nụ cười hữu hảo với Vân Nhược Vũ.
Nàng tới dị giới này không lâu, vốn nguyên chủ là phế vật nhận lấy bao nhiêu khi dễ, nàng còn chẳng biết chuyện gì đã rơi vào âm mưu của đám nam nhân này, chỉ vì muốn loại bỏ nàng giúp Như Viễn, như vậy hôn ước giữa nàng và hắn ta liền rơi lên đầu Phượng Thiên Tiên Nhu.
Lúc nàng gặp chuyện không ai đứng ra nói giúp nàng một câu, cái kế hoạch trăm chỗ hở đó mà không ai nhìn ra, chỉ có Vân Nhược Vũ là giúp nàng. Phượng Thiên Tiên Nhiên cảm thấy ở dị giới này không phải ai cũng xấu.
Phượng Thiên Tiên Nhiên có thể dễ dàng thoát khỏi tay đám nam nhân to khoẻ nhờ vào ngân châm mà Phượng Thiên Tiên Nhiên cắm vào tử huyệt của chúng. Những hành động của nàng làm rất nhanh nhưng chưa hề qua được mắt Mặc Nguyệt, nàng khẽ cong môi cười.
Phượng Thiên Tiên Nhiên có vẻ không đơn giản.
-" Dám hạ dược Tiên Nhu tiên tử, ngươi phải cho nàng một công đạo !"
Một nam tử trẻ tuổi tính nóng như lửa vọt ra, chỉ vào Phượng Thiên Tiên Nhiên hét lớn.
-" Công đạo, vậy ngươi muốn thế nào !"
Phượng Thiên Tiên Nhiên ánh mắt rét lạnh quét qua, nam tử kia liền run lên, nhưng rất nhanh lấy lại phóng thái, đột nhiên tên đó xông thẳng về phía Phượng Thiên Tiên Nhiên :
-" Đỡ một quyền của Dạ Dật ta !"
Nam tử tên Dạ Dật kia không khách khí vận động Hoả nguyên tố, hắn ta đã là một Luyện Khí kỳ ngũ cấp, đánh một quyền này lên người một phế vật như Phượng Thiên Tiên Nhiên, đảm bảo không chết thì cả đời này đừng mong xuống được giường.
-" Vô sỉ !"
Vân Nhược Vũ hét lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng, nàng chưa thấy bất kỳ một nam nhân nào có thể vô sỉ đến trình độ này, đối với một thiếu nữ yếu ớt mà cũng có thể ra tay được !
Mặc Kinh Phong mặt đen đi khi thấy Vân Nhược Vũ xông ra, muốn tiến lên che chở cho nàng lại bị Mặc Nguyệt nắm lấy bả vai, nàng khẽ lắc đầu :
-" Để đại tẩu tự đối phó đi, huynh che chở được cho nàng ấy hôm nay không có nghĩa huynh có thể che chở cho nàng ấy cả đời."