Vụ Thiên Tinh bên ngoài nhíu nhíu mày đắn đo, cân nhắc lợi hại nhưng bên trong sớm đã cười như điên, một bộ chính là cười khi người gặp hoạ. Không biết Tô gia này vận khí như thế nào, đen đủi đến mức chọc phải một nữ tử khủng bố không chút kiêng dè bất cứ thứ gì, ngay trước mặt bao nhiêu người không khách khí chém bay đầu mấy kẻ Tô gia. Y có chút mặc niệm cho Tô gia, còn không phải một gia tộc nhỏ bé thượng vị dựa vào Tứ đại Tông phái làm hậu thuẫn sao, tuy nói bây giờ có được địa vị hơn hẳn Phượng Thiên Tông, hoành hành ngang ngược, nhưng chẳng phải vẫn bị Phượng Thiên Tông áp chế sao, vẫn chẳng dám làm ra chuyện gì trước mặt Phượng Thiên Tông.

-" Có thể."

Một câu nói chứng minh thái độ Vụ gia rất rõ ràng. Tô gia có xảy ra chuyện gì, Vụ gia sẽ không can thiệp. Vụ Ô bất mãn kêu lên :

-" Thiên Tinh thúc thúc ! Hôn sự của con..."

Vụ Thiên Tinh ném cho y một nụ cười lạnh, ánh mắt hiện lên đạo sắc bén :

-" Còn dám nhắc tới hôn sự, chuyện ngươi nháo với Tô gia về việc nạp Vân Cảnh Tuyết làm thiếp trước khi thành thân đã gây bao nhiêu chuyện để phụ thân ta thay ngươi gánh vác rồi hả ? Nếu ngươi còn tiếp tục gây chuyện, vậy thì Vụ gia chỉ có thể từ bỏ ngươi."

Vụ Thiên Tinh dừng một chút, nói tiếp :

-" Huống hồ chi ngươi chỉ là một chi thứ !"

Vụ gia thu lưu Vụ Ô chạy từ đại lục bên kia tới đã đủ nhân từ rồi, Vụ gia chủ cũng coi trọng một phần hôn ước với Tô gia và thiên phú Vụ Ô mà đối đãi tử tế với y, không ngờ y không biết tốt xấu, không chỉ muốn nạp Vân Cảnh Tuyết làm thiếp, mà còn nháo đòi hôn ước với tiểu thư Tô gia, tiểu thư Tô gia kia là cái dạng gì, căn bản là một đố phụ !

Không những ganh ghét thành tánh, còn ở khắp nơi gây chuyện thị phi, người như nàng ta sẽ cho Vụ Ô nạp thiếp trước khi thành thân ? Chỉ sợ đến cả sau này nạp thiếp cũng không có cửa ấy chứ !

Vậy mà Vụ Ô lại nháo muốn thú bằng được tiểu thư Tô gia, còn chẳng phải vì nàng ta là kẻ có quyền lực trong Tô gia ? Mọi chuyện y gây ra đều phải để Vụ gia chủ tự mình ra mặt.

Mặc Nguyệt nheo nheo mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vụ Thiên Tinh, xem ra Vụ gia vốn chẳng an lành gì như vẻ bề ngoài. Mà Vụ Ô nhìn ôn nhu nho nhã lại là kẻ nháo Vụ gia đến gà bay chó sủa.

-" Được rồi, chúng ta đến Phượng Thiên thành thôi."

Mặc Kinh Phong thúc giục Mặc Nguyệt. Nàng thu hồi tầm mắt, nối gót theo hắn, Vụ Ô và Vân Cảnh Tuyết tạm thời tha cho một mạng, nếu không phải nàng đã gây chuyện với Tô gia và không muốn rước thêm một đám phiền phức Vụ gia, nàng sẽ khiến hai kẻ đó táng thân tại đây.

-" Tha cho bọn chúng dễ như vậy ?"

Mặc Kinh Phong khó hiểu thì thầm với nàng, nghe giọng hắn rõ ràng là giận đến nghiến răng nghiến lợi.

-" Chưa được, tạm thời đừng động tới Vụ gia, Vụ Thiên Tinh muội nhìn rất quen mắt, huống hồ chúng ta đã kết thù với Tô gia, muội không muốn Tô gia cùng Vụ gia liên hợp lại với nhau."

Nếu không đến lúc đó sẽ rất phiền phức, mà nàng cũng rất muốn biết, rốt cuộc vì sao nàng lại nhìn Vụ Thiên Tinh có vẻ quen mắt, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng gặp y. Mặc nguyệt vẫn không thể nhớ ra, đành vứt vấn đề đó ra sau đầu, không thèm nghĩ nữa.

Không ai để ý đến ánh mắt Vụ Thiên Tinh vô cùng phức tạp nhìn về phía Vân Nhược Vũ.

________________________________

Phượng Thiên Thành, một thành trì không lớn nhưng vô cùng kiên cố, nằm dưới chân dãy núi hùng vĩ, mây mù lượn quanh, che mất đỉnh núi.

Ba chữ " Phượng Thiên thành " sững sững trông vô cùng khí phách. Mặc Nguyệt nhíu mày, tim đập có chút nhanh. Qua thành trì này, phía trên ngọn núi kia chính là nhà của nàng, là ngôi nhà mà nàng chưa từng bước chân tới, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm....

Phượng Thiên Tông Phượng Thiên gia....phụ thân....mẫu thân.....sẽ sớm thôi, nàng sẽ gặp lại hai người họ, sẽ sớm thôi nàng sẽ có một gia đình mới.

Điều này làm nàng cảm thấy vô cùng phấn khích.

Vụ Thiên Tinh ôm quyền với nàng, nói :

-" Đã tới Phượng Thiên thành, tại hạ cáo từ."

-" Cáo từ !"

Mặc Nguyệt cũng ôm quyền cúi chào, người ta dù sao cũng là trưởng bối, khách khí một chút cũng không chết ai, nhưng sau đó nàng lại phát hiện hai đạo ánh mắt tràn đầy căm hận bắn tới nàng, nếu ánh mắt có thể giết người thì trên người Mặc Nguyệt đã bị đâm thủng hai lỗ to.

Mặc Nguyệt chỉ nâng môi cười nhạt, âm thầm dưới ống tay áo ngón tay xinh đẹp như ngọc khẽ ngoắc ngoắc đầy ý khiêu khích.

Có giỏi thì tới đây !

Hành động này chỉ có Vụ Ô và Vân Cảnh Tuyết thấy được càng như đổ thêm dầu vào lửa, gương mặt hai người bọn họ tức đến đỏ bừng lên, ánh mắt có thể phun ra lửa.

-" Mặc Nguyệt !"

Vân Cảnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nguyền rủa nàng. Thù này nàng ta nhớ ! Dám sỉ nhục Vân Cảnh Tuyết ta, ta sẽ bắt ngươi phải trả lại cả vốn lẫn lãi !!!!

Mặc Nguyệt, Mặc Kinh Phong và Vân Nhược Vũ thoải mái đi trên đường phố tấp nập, đều là tuấn nam mỹ nữ, Mặc Nguyệt lại mặc hắc bào thêu long, càng thêm bắt mắt người qua đường.

-" Bây giờ chúng ta đến Đan Y Đường xem thử tin tức Như Mộng thu thập trước đã rồi hẵn đến Phượng Thiên Tông."

Mặc Nguyệt đưa ra đề nghị, nàng đi trước dẫn đường.

-" Cũng được !"

Mặc Kinh Phong híp mắt gật đầu đồng ý, chỉ cần là lời của muội muội bảo bối thì cái gì cũng được !

Bỗng nhiên ngay thanh lâu trước mắt tụ lại rất nhiều người, hấp dẫn tầm mắt ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện