Ở Bắc Kinh người ta kháo nhau rằng mối quan hệ giữa Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh rất tệ, thậm chí đã tới mức như nước với lửa.

Một bên là thiên kim Bùi gia, một bên là cậu ấm Chu gia, hai nhà đều là tài phiệt hàng đầu, có tầm ảnh hưởng lớn ở Bắc Kinh thậm chí là cả nước. Thế nhưng hai người thừa kế lúc nào cũng bị đồn là bất hòa.

Hiện tại hai người đồng thời xuất hiện ở buổi bán đấu giá, coi đối phương như không khí, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có cũng gián tiếp chứng thực tin tức bất hòa.

Nhóm người biết chuyện nhao nhao lấy di động ra truyền tin tức ra ngoài.

Buổi đấu giá đã bắt đầu, nhưng tâm điểm chú ý đêm nay hiển nhiên đã lệch khỏi quỹ đạo.

Người chủ trì buổi đấu giá ở trên bục giới thiệu một cái ghim cài áo phỉ thúy. Dưới đài, Bùi Vũ Ninh ưu nhã ngồi ngay ngắn, không yên lòng mà nghe, ngẫu nhiên liếc xéo sang người đàn ông ngồi bên cạnh một cái.

Anh ta không nhìn về sân khấu, ánh mắt cụp xuống, có lẽ đang xem tư liệu đấu giá, trông rất tùy ý.

Anh ta tùy ý như vậy làm cô có vẻ quá cứng nhắc.

Nghĩ đến đây, Bùi Vũ Ninh chậm rãi dựa ghế dựa sau lưng, toàn thân thả lỏng đồng thời đầu cũng lơ đãng mà cúi xuống.

Cô không nghĩ tới động tác này lại làm cô lần nữa thấy được hoa văn làm cả người cô đều không thoải mái kia.

Không nhìn thì khó chịu, nhìn thì càng khó chịu hơn.

Bùi Vũ Ninh gian nan thu hồi tầm mắt, suy nghĩ lại quyết định dùng chân đạp lên chỗ đó, tránh cho lát nữa lại không cẩn thận nhìn thấy.

Cô im hơi lặng tiếng mà hạ chân xuống, người cũng thoáng dịch sang bên cạnh một chút.

Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu nhìn người chủ trì buổi đấu giá, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Một chân lặng lẽ di chuyển ở dưới váy, khi đoán là ở đúng vị trí lại cảm giác giẫm phải thứ gì đó nhô lên hơi cứng.

Mặt Bùi Vũ Ninh không hề gợn sóng, nghi ngờ mà giẫm thêm vài cái, cho đến khi phát hiện không thích hợp ——

Cô rũ mắt, liền thấy mình giẫm trên mũi giày của Chu Thời Duật.

“……”

Người này để chân ở chỗ này từ khi nào?! Rõ ràng vừa nãy không có!

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Thời Duật cũng nhíu mày.

Môi Bùi Vũ Ninh mấp máy, theo bản năng muốn giải thích vài câu, lại gặp đúng lúc kết thúc đấu giá một món, hội trường vỗ tay rào rạt.

Chu Thời Duật trông giống như khinh thường nghe giải thích, lạnh nhạt xoay người qua, cùng mọi người vỗ tay.

Phản ứng của anh làm Bùi Vũ Ninh có chút khó chịu, giống như nhận định là cô cố ý, định tội cho cô luôn.

Bùi Vũ Ninh kiêu ngạo cũng xoay người qua, đúng lúc này người chủ trì buổi đấu giá nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ đấu giá hạng mục số 1838, viên kim cương cam hồng.”

Tới món đồ mình thích rồi, Bùi Vũ Ninh cũng ngồi thẳng lên, chuyên chú nghe giới thiệu.

Kim cương màu cam vốn rất hiếm, viên này nghe nói đã từng là vật thuộc hoàng gia nước ngoài, màu cam ở bên trong có chút hồng nhạt, có một không hai.

Một trong những sở thích của Bùi Vũ Ninh chính là sưu tầm các loại châu báu quý hiếm.

Giới thiệu xong trọng lượng, màu sắc, độ trong suốt, bối cảnh, người chủ trì buổi đấu giá nói:

“Giá khởi điểm 1000 vạn, mời các vị ra giá.”

Có người giơ bảng: “1200 vạn.”

“1400 vạn.”

“1500 vạn.”

Bùi Vũ Ninh không lập tức ra giá, cô đang đợi.

Chờ đến lúc người thứ năm ra giá 1800 vạn, cô rốt cục không nhanh không chậm, với tư cách người thứ sáu đấu giá để cho Lâm Úy giơ tay —— “3000 vạn.”

Mọi người xôn xao.

Bùi Vũ Ninh nâng giá cao như vậy hiển nhiên tỏ rõ quyết tâm muốn có viên kim cương này, kỳ kèo cũng không có ý nghĩa.

Hội trường nghị luận sôi nổi, người chủ trì buổi đấu giá thấy không có ai giơ bảng nữa liền nói: “Bùi tiểu thư 3000 vạn, còn có ai ra giá không, 3000 vạn lần thứ nhất……”

“3500 vạn.” Một giọng nam đột nhiên lên tiếng.

Bùi Vũ Ninh cho rằng đã nắm chắc sửng sốt, men theo giọng nói quay người.

Không thấy rõ Chu Thời Duật, anh ta chỉ chừa một bên sườn mặt lạnh nhạt.

Bùi Vũ Ninh không rảnh lo nghĩ nhiều, lập tức nâng giá: “4000 vạn.”

“4500 vạn.” Trợ lý Chu Thời Duật nhanh chóng theo sát.

Hội trường vừa nãy còn náo nhiệt rơi vào yên tĩnh kỳ lạ, không ai nói chuyện, mọi người đều lặng lẽ quan sát hai vị như nước với lửa trình diễn “oanh tạc” hiện trường.

Dù đã gặp qua đủ loại trường hợp người chủ trì buổi đấu giá cũng có chút khó xử, cầm microphone gượng cười: “Xem ra cô Bùi và Chu tổng có sở thích rất giống nhau……”

Lời vừa nói ra, lại cảm thấy không khí càng lạnh hơn.

Bùi Vũ Ninh cười lạnh, khoanh tay ngồi trên khán đài, không yếu thế chút nào: “6000 vạn.”

Những thứ cô muốn chưa từng có ai có thể cướp đi, Chu Thời Duật hẳn là hiểu rõ đạo lý này.

Giá cả vừa ra, mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh.

Viên kim cương này trước buổi đấu giá được định giá trên dưới 2800 vạn, bây giờ ước chừng tăng lên gấp đôi còn chưa chốt.

Lần này Chu Thời Duật không lập tức theo, người chủ trì buổi đấu giá nắm lấy điểm này, nhanh chóng hỏi sau ba lần gõ búa ——

“Chúc mừng cô Bùi, chốt giá 6000 vạn!”

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay, Bùi Vũ Ninh lấy người thắng tư thái quay đầu nhìn Chu Thời Duật, lại thấy người nọ hình như là cười một cái, ý cười không sâu, rất nhẹ, thoáng qua trong giây lát.

Anh đứng dậy, mấy trợ lý bên cạnh đồng loạt đuổi theo, cứ như vậy đón ánh mắt của mọi người rời khỏi hội trường.



“Em chỉ là không cẩn thận giẫm phải giày của anh ta thôi, có cần phải nâng giá với em như vậy không?” Trên đường trở về Bùi Vũ Ninh còn tức giận, không ngừng oán hận với Lâm Úy: “Anh ta giỏi, anh ta thanh cao, em thấy anh ta chính là cố ý.”

Lâm Úy vừa nghe vừa cười: “Đổi lại góc độ, hôm nay em lấy được thứ Chu tổng thích, có phải đột nhiên lại thoải mái rồi không.”

Bùi Vũ Ninh nghiêng đầu: “Cũng được.”

Mặc kệ nói như thế nào thì tối nay người lấy được viên kim cương là mình, không phải Chu Thời Duật.

Nhớ tới cuối cùng anh ta phải tay không mà về, đúng là rất sung sướng.

Cục tức ở ngực của Bùi Vũ Ninh nháy mắt lại thông. Cô lấy chiếc điện thoại đã rung ở trong túi cả tối còn chưa kịp xem ra.

Đầy tin nhắn WeChat chưa đọc, tất cả đều là bạn bè ở Bắc Kinh biết được cô về nước gửi tới.

Lâm Úy liếc liếc mắt một cái nói: “Vừa nãy cô Tống có gọi cho chị một cuộc, nói là tổ chức tiệc chào mừng em về.”

Không cần Lâm Úy nói, trên WeChat, Tống Nguyên Nguyên đã gửi mười tin.

“Cậu trở về khi nào thế? Bọn họ nói cậu đang ở Trung tâm triển lãm à?”

“Má, cậu chơi đánh lén đúng không?”

“[Địa điểm], chỗ này, sau khi kết thúc mau tới đây, tiệc tẩy trần cho bảo bối nhất định phải có.”

“Nhận được thì trả lời tớ!”

Bùi Vũ Ninh không hẳn muốn tham gia, nhưng mới 8 rưỡi tối, phụ lòng tốt của mọi người cũng không tốt lắm.

Cô liền gõ phím: “Có những người nào?”

Tống Nguyên Nguyên: “Một đám thường chơi với chúng ta!”

Bùi Vũ Ninh để tay trên màn hình, đầu ngón tay dừng vài giây, cuối cùng vẫn trả lời: “Tớ thay quần áo rồi qua.”

Mặc lễ phục khi tụ họp rất bất tiện, cô về nhà thay một bộ váy ngắn thoải mái thì lại ra ngoài.

Địa điểm Tống Nguyên Nguyên chọn là một hội quán mới mở ở trung tâm thành phố.

Những buổi tụ họp của các cậu ấm, cô chiêu như thế này Lâm Úy không tiện đi theo, khi xe dừng lại cô dặn dò Bùi Vũ Ninh: “Em uống ít rượu thôi, khi nào kết thúc chị tới đón em.”

“Được.”

Nhân viên phục vụ trong hội quán cung kính mời Bùi Vũ Ninh vào cửa. Khi lên đến tầng hai, Bùi Vũ Ninh đứng trước phòng, theo bản năng mà ngẩng đầu ——

Số phòng là V6.

Nhìn con số này, mày Bùi Vũ Ninh giãn ra, trong lòng tự nhiên thấy vui vẻ.

Loại thoải mái này thậm chí còn xua tan khó chịu khi nãy.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, dưới ánh đèn, dây áo trên váy đen đơn giản của Bùi Vũ Ninh trở nên vô cùng hút mắt.

Hai dây mảnh nạm đầy kim cương, để lộ xương quai xanh và viền cổ gợi cảm, giày cao gót mũi nhọn lúc đi bước đi càng thêm uyển chuyển.

Là người nổi tiếng hàng đầu, có tiếng trong giới thời trang, Bùi Vũ Ninh thường xuyên trở thành đối tượng mà mấy nữ minh tinh trong giới giải trí học theo. Đáng tiếc nhiều thời điểm các minh tinh muốn học cũng theo không kịp.

Ví dụ như chiếc váy màu đen trên người cô là nhãn hiệu thiết kế riêng cho Bùi Vũ Ninh, trên thế giới chỉ có một bộ.

Mấy cô bạn thân thấy cô đến thì ồn ào ——

“Bảo bối, tớ nhớ cậu muốn chết!”

“Trước tiên hôn hai cái nào!”

“Chờ một chút, sao ngực lại thế này, tại sao trưởng thành rồi mà còn phát triển bất hợp pháp thế hả?”

“Son môi màu gì thế? Đợi lát nữa bí mật nói cho tớ.”

……

Người cầm đầu quây lấy Bùi Vũ Ninh chính là Tống Nguyên Nguyên và những người bạn chơi chung từ cấp ba, nhưng đêm nay cũng không chỉ những người này tới.

Có một số thành viên mới của Hội tỷ muội tới gặp hội trưởng, có một vài người bạn nam giới thường chơi chung, cả nam lẫn nữ thêm hơn mười mấy người.

Bởi vì có thêm mấy thành viên mới lần đầu tiên gặp mặt nên lời nói và cử chỉ của Bùi Vũ Ninh kiềm chế hơn so với ngày thường. Cô ngồi ở giữa mọi người, thẳng lưng cho ra dáng hội trưởng mới tùy ý nói: “Chỗ này do ai mở vậy, trang trí cũng rất được.”

Bạn thân của Tống Nguyên Nguyên trả lời: “Là Thịnh Thiêm, có vẻ như Chu Thời Duật cũng có cổ phần.”

Rượu vừa mới đưa đến môi liền dừng lại, một chút lạnh lẽo chạm vào đầu lưỡi, cả người Bùi Vũ Ninh dường như bị ba chữ “Chu Thời Duật” làm giật mình.

Có lẽ là cái tên này thật sự vang dội, vài người bên cạnh cũng thảo luận:

“Nhắc mới nhớ, tại sao hôm nay không gọi anh Duật tới đây?”

“Thôi bỏ đi, cậu đã thấy anh ấy tham gia mấy loại hoạt động về đêm kiểu này bao giờ chưa?”

“Đừng nhắc nữa, tớ đã gửi tin nhắn cho anh ấy là Ninh Ninh đã quay về nhưng anh ấy không trả lời.”

“Đây không phải hành động ngày thường của anh ấy sao?”

Tống Nguyên Nguyên là cái người bị Chu Thời Duật làm lơ, quay qua hỏi Bùi Vũ Ninh: “Ninh Ninh, cậu ra nước ngoài mấy năm nay có liên hệ với anh ấy không?”

Tay đang cầm ly rượu của Bùi Vũ Ninh siết lại trong chớp mắt, mặt lại không đổi sắc nói: “Không.”

Mọi người liền tỏ vẻ “tớ biết ngay mà”.

Buổi xã giao không quan trọng, Chu Thời Duật sẽ không bao giờ lãng phí thời gian.

Dù sao khi những người ở đây còn đang học đại học, Chu Thời Duật đã tự mở công ty cho mình rèn luyện.

Vào thời điểm bọn họ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, các loại đi bar, chơi xe thể thao thì Chu Thời Duật đã ngồi vững ở vị trí người thừa kế của Chu gia. Thậm chí là công ty anh mở để rèn luyện kia cũng dễ dàng lên sàn.

Dùng từ ngữ của bọn họ để mô tả —— Chu Thời Duật người này chính là thần quỷ kết hợp.

Chỉ số thông minh cao như thần, bình tĩnh và kỷ luật đáng sợ như ma quỷ.

Rõ ràng tất cả đều lớn lên cùng nhau, Chu Thời Duật lại làm cho bọn họ giống như một đám bỏ đi.

Cho nên, Bùi Vũ Ninh nói hai năm du học không có liên hệ với Chu Thời Duật cũng quá bình thường, hầu như không ai nghi ngờ tính chân thật của câu trả lời này.

Đương nhiên ——

Ngoại trừ Bùi Vũ Ninh.

Ở chỗ không có ai để ý, cô mất tự nhiên mà ho khan vài tiếng, tầm mắt nhìn sang hướng khác.

“Không đúng nha Bùi Vũ Ninh.” Tống Tinh Dã ngồi ở một góc chơi game lười biếng ngẩng đầu: “Tớ nghe nói tối nay anh Duật cũng đến Trung tâm triển lãm, chẳng lẽ hai người không gặp nhau?”

Tống Tinh Dã và Tống Nguyên Nguyên là chị em song sinh.

Bùi Vũ Ninh liếc xéo cậu ta một cái, dáng vẻ cậu không nói lời nào không ai bảo cậu là người câm.

Cô cũng không muốn nói về việc đấu giá của mình và Chu Thời Duật, cũng không biết vì lý do gì, vẻ mặt của người nọ trước khi rời đi làm cô cảm thấy kỳ lạ.

Bùi Vũ Ninh nghi ngờ có ẩn tình.

Đúng lúc này di động trong tay vang lên, cô mượn cớ đứng dậy: “Tớ đi ra ngoài nghe điện thoại đã.”

Cuộc gọi từ Lâm Úy, cô ấy nói là trên đường trở về xe bị nổ lốp.

Bùi Vũ Ninh đứng ở ngoài phòng hỏi: “Chị không sao chứ?”

“Không sao cả, chị nói tài xế ở nhà đổi xe khác tới đón em.”

“Không cần.” Bùi Vũ Ninh còn chưa quen với tài xế mới tới: “Đợi lát nữa em nói Nguyên Nguyên đưa em về.”

Cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh nhìn thấy WeChat lại có thêm mấy tin nhắn chưa đọc.

Là có người vừa gửi vài đoạn video ngắn về bữa tiệc vào nhóm của bọn họ, thời lượng đều khoảng mười giây.

Bùi Vũ Ninh không có hứng thú xem, vừa muốn thoát ra lại lơ đãng nhìn thấy mình trong video cuối cùng.

Tiện tay nhấn mở, trong bầu không khí náo nhiệt, cuộc đối thoại từ loa phát ra ——

“Đây không phải hành động ngày thường của anh ấy sao?”

“Ha ha ha ha ha!”

“Ninh Ninh, cậu ra nước ngoài mấy năm nay có liên hệ với anh ấy không?”

“Không.”

Bùi Vũ Ninh nhìn mình ở trong video, trong đầu quay cuồng, không nói được gì, vội mở ảnh đại diện của các thành viên trong nhóm ra.

Nếu như nhớ không lầm thì vị thần kia hình như cũng có trong nhóm.

Không chờ Bùi Vũ Ninh tìm ra đáp án, đoạn đối thoại này lại từ một cái di động khác phát ra, văng vẳng bên tai từ xa lại gần.

Bùi Vũ Ninh sửng sốt, ngẩng đầu.

Cách lối đi năm mét, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, một tay cầm vest, một tay cầm điện thoại. Video phát xong thì cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên tĩnh lặng.

Cho đến khi anh đi đến trước mặt, dừng một chút, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy cô.

“Sao vậy?” Anh cúi xuống nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Mất trí nhớ à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện