Hồ Bất Vi an bài hết thảy liền quay sang thấp giọng nói với Đường Văn Chính: "Văn Chính huynh, ta nhất định sẽ tra việc này đến nơi đến chốn, huynh không cần lo lắng." Lão nói chỉ nói sẽ tra ra đầu đuôi, chứ không hề nói cấp cho Đường Văn Chính một cái công đạo.
Đường Văn Chính trong lòng thầm mắng, (Tra cái quái gì mà tra? Việc đã rõ rành rành ra như vậy còn gì, không lo lắng? Con gái ta bị thằng con khốn khiếp nhà ngươi bắt đi, bây giờ còn không biết nó thế nào), Nghĩ đến đây gã kìm lòng lại, bi phẫn nói: "Hồ đại nhân, chúng ta mau chóng trở về đi!" Do Hồ Bất Vi là quan lớn, nên dù cho gã có phẫn nộ nhiều hơn nữa cũng phải đè nén xuống.
Xe ngựa bắt đầu chạy tiếp, Hồ Bất Vi cho Hồ Thiên Hùng chạy về trước là để làm rõ chân tướng sự việc, (Nếu như lời Đường Văn Chính là thật thì cho gã đi may ra có thể cản con mình làm chuyện điên rồ. Cưỡng đoạt con gái nhà lành, mà còn không phải con của dân thường, là đoạt con gái của mệnh quan triều đình, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ vô cùng bất lợi với Hồ gia, coi như là Hoàng Thượng ân sủng mình đi nhưng đạo lý dù sao cũng không đứng về phía mình), trong lòng Hồ Bất Vi rất rõ ràng.
Lúc này tình cảnh ở Thượng Thư Phủ vô cùng hỗn loạn, lúc đầu Đường Thiết Hán mang tới hơn hai mươi người, nhị đệ Đường Thiết Thành của gã biết tin cũng cuống quít gọi hơn năm mươi người gấp rút chạy đến, Đường Thiết Hán mặc dù là anh cả trong nhà, nhưng so về độ táo bạo thì phải là Đường Thiết Thành đứng đầu, sau khi đến Đường Thiết Thành dẫn năm mươi người mạnh mẽ đập khuyên cửa(Cái vòng trước cửa trong phim đó).
Đường Thiết Hán quay sang Đường Thiết Thành nói: "Nhị đệ, ta đập cửa cả buổi, bên trong nhất quyết không chịu mở!" Nói đến chất lượng thì cửa của Thượng Thư Phủ hẳn là không tệ.
Đường Thiết Thành tức giận trừng mắt nhìn đại ca một cái, sau khi nghe chuyện ở đây hắn đã chửi ầm lên, kể cả là đại ca cũng chửi, Đường Thiết Hán mang theo hơn hai mươi người tới lại trơ mắt nhìn tên con đần độn của Hồ Bất Vi bắt em gái của mình đi, phải nói là ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc, Đường Thiết Thành phất tay hét lớn: "Làm, phá cửa ra!" Thủ hạ phía sau gã liền chia ra một phần chạy đi chặt cây, một phần chạy đi tìm thang.
Đường Thiết Hán tới cạnh em trai, thấp giọng nói: "Nhị đê, đây là phủ thượng thư..."
Nộ khí đầy bụng của Đường Thiết Thành đều bị chọc giận phát tiết ra hết, gã giận giữ hét: "Phủ thượng thư thì sao? Dù là ông trời dám đoạt em gái của ta, ta cũng chém hắn..." Ba đứa con của Đường gia một người này so với người kia độ nóng tính còn lớn hơn, khi nổi giận thì người thân cũng không nhận. Đường Thiết Hán vội vàng bịt miệng gia hỏa này, lời này nếu còn cứ tiếp tục sẽ càng ngày càng quá đáng.
Đường Thiết Thành giãy dụa thoát khỏi bàn tay to lớn của gã kia, giận giữ hét: "Bọn người bên trong banh lỗ tai ra nghe đây, các ngươi chọc giận lão tử, lão tử sẽ cho một mồi lửa đốt cháy phủ thượng thư!"
Hơn mười tên gia đinh hộ viện của Hồ gia, đều cùng tụ tập ở cửa sau, nghe bên ngoài huyên náo như vậy, cả đám trở nên rối loạn. Lương Đại Tráng trèo cầu thang lên tường nhìn thì thấy ngoài cửa đã có hơn trăm người tụ tập, một đám đứng đó chặt cây, một đám đang bê thang tới, Lương Đại Tráng nhanh chóng chèo xuống, nói với đám gia đinh xung quanh: " Lớn chuyện rồi, bọn chúng cầm thang tới, đã chặt cây xem ra muốn phát động tấn công rồi."
Hồ Phật lo lắng chà xát hai tay : " Làm thế nào bây giờ." Chủ nhân thượng triều còn chưa về, lại đúng lúc phu nhân về quê, mọi chuyện lớn nhỏ trong Hồ gia đều do lão quản gia Hồ An quản lý, nhưng đúng hôm nay lão lại bệnh liệt giường, về phần vị thiếu gia đã gây ra rắc rối kia, lúc này nói không chừng đang hưởng thụ a, toàn bộ phủ thượng thư như rắn mất đầu.
Cả đám trong nhà đang bàn kế thì bên ngoài đã kiếm được thang chuẩn bị leo lên, Lương Đại Tráng dẫn vài tên gia đinh leo lên trên tường lợi dụng gậy gộc trong tay ngăn cảm đám người kia trèo lên, Lương Đại Tráng cùng một gã gia đinh khác hợp lực hất cái thang ra khiến cho hai tên đang trèo kêu thảm bay ra xuống.
Đường Thiết Thành tức giận tới mức hai mắt bốc hỏa, lúc này cây đại thụ đã được chặt xuống, hơn mười người liền nâng lên, gào thét xông tới cửa sau phủ thượng thư.
Hồ Phật dẫn hơn mười tên gia đinh dùng tất cả mọi thứ có thể cố gắng chống cửa lại.
Rầm! Một tiếng thật lớn vang lên, cửa sau bị chấn động, bụi đất bay lên, hai gã gia đinh không chịu nổi lực chấn động liền ngã lăn ra đất, lệ khí của Đường Thiết Hán dường như cũng bị ảnh hưởng bởi em trai cũng đùng đùng tăng lên, gia hỏa này liền cởi áo, lộ ra một thân đầy cơ bắp, nâng thân cây lên hét lớn: "Con bà nó, để ta đụng!"
Lương Đại Tráng nhìn ra tình hình không ổn liền lảo đảo bò xuống, sợ hãi nói: "Ta... Ta đi bảo hộ thiếu gia..."
Một đám gia đinh tỏ ra vô cùng khinh bỉ nhìn tên này, mẹ muốn chạy nhất thiết phải moi cái lý do vô sỉ đó ra sao? Rầm! tiếng đụng thứ hai kinh thiên động đia vang lên, với sự hiệp lực của cả đám, thân cây thô to đụng vào cánh cửa, ván cửa vững chãi rút cục cũng không chịu nổi lực đáng vào cường đại, chốt cửa đứt gãy, ván cửa liền sập xuống đè trúng ba gã gia đinh không kịp chạy trốn, tiếng kêu vô cùng thảm thiết không ngừng vang lên.
Hai thân thể anh em Đường Thiết Hán, Đường Thiết Thành to như cột sắt từ trong bụi mù đi ra, dưới con mắt của đám gia đinh thì không khác nào thiên thần hạ phàm. Đằng sau hai người còn có hơn trăm tên tay chân hùng dũng, thoạt nhìn như thần binh giáng trần. Hai huynh đệ này đã đỏ cả mắt rồi, hôm nay phải bắt lão già Hồ gia cho chúng ta một cái công đạo!
Hồ Tiểu Thiên tuy ở trong nội viện, nhưng động tĩnh bên ngoài lớn tới vậy không có khả năng là hắn không nghe thấy, hắn đem Đường Khinh Tuyền vào phòng mình, đúng lúc đặt cô nàng lên giường thì cô ta liền tỉnh lại.
Bốn đứa con của Đường gia, nếu nói đến độ nóng nẩy cùng liều mạng thì coi như Đường Khinh Tuyền là lớn nhất, nàng mở hai mắt ra thấy toàn thân bị trói chặt chả khác nào một cái bánh chưng, cả người ướt sũng lại nằm trên một cái giường xa lạ, nàng sợ tới mức hét ầm lên một tiếng, miệng nàng vừa há ra đã bị Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng bịt lại, Hồ Tiểu Thiên giơ con dao sáng loáng ra trước mắt nàng, nói: "Ngươi còn dám gào thét ta liền rạch nát mặt ngươi!" Đe dọa, tuyệt đối là đe dọa dù cho để cho hắn vẽ, hắn cũng chưa chắc vẽ được.
Dù vậy đe dọa cũng tỏ ra tương đối hiệu quả, trên đời có cô nàng nào không quan tâm tới dung mạo của mình? Dọa rạch nát mặt nàng còn có tác dụng gấp vạn lần nói giết, Đường Khinh Tuyền cắn chặt môi lại, mắt chớp chớp nhìn Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cuối cùng đã chậm rãi thu tay lại, không dám hét lên nữa, nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc, ngồi xuống ghế thái sư đối diện giường, một chân vắt lên ghế, gia hỏa này còn chưa mặc lại quần áo, vừa nhấc chân lên liền thấy Đường Khinh Tuyền đột nhiên nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới ý thức được mình còn vẫn còn thả rông, thậm chí còn chưa thay quần áo, động tác vô ý vừa nãy, rất đáng quan ngại a, gia hỏa này ho khan một tiếng nói: "Ngươi hỏi cái này có thể nói là rất ngu xuẩn a, đem ngươi đến đây, ngươi nói ta muốn làm gì?" Hồ Tiểu Thiên vẫn cảm giác mình chưa có bỉ ổi lắm, rõ ràng muốn nói một ít việc bỉ ổi tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Đường Khinh Tuyền mở mắt ra, tức giận nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ngươi muốn cưỡng đoạt ta, ta có thể nói cho ngươi biết, cha ta là mệnh quan triều đình, giá bộ thị lang Đường Văn Chính, ngươi dám xấc láo, cẩn thận cha ta tố cáo với hoàng thượng, liền tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà ngươi!"
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cô nàng này, thầm nghĩ (ngươi đủ độc, lão tử đã làm quái gì ngươi? Mà ngươi đã muốn giết cả nhà, tịch thu tài sản? Mẹ thằng khốn khiến nào trói nó thành dạng này vậy? Trói kiểu làm cho chỗ lồi chỗ lõm toàn thân hiện ra rất rõ ràng a, rất chuyên nghệp a, bình thường cách buộc này chỉ có trong phim av a.)
Đường Khinh Tuyền thấy hắn nhìn mình cằm chằm cũng không khỏi bối rối, dù sao cũng chỉ là nữ hài tử, lại bị trói lại như cái bánh trưng, không thể nào động tay động chân.
Hồ Tiểu Thiên nói: "giá bộ thị lang là rất lớn hả? Không phải là một gã chăn ngựa sao."
"Ngươi... "
Hồ Tiểu Thiên đang muốn tiếp tục đả kích sự kiêu ngạo của cô ả, chợt nghe thấy tiếng Lương Đại Tráng thở không ra hơi vang vào: "Thiếu gia... lớn chuyện rồi...chuyện lớn rồi..."
Hồ Tiểu Thiên cầm lấy con dao trên bàn, vừa ra khỏi phòng liền nhanh chóng đóng cửa lại, đã thấy Lương Đại Tráng đang cong lưng lại, hai tay chống lên đùi, thở hồng hộc: "Giết... Giết vào rồi... Bọn chúng giết... giết... vào được..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy hai huynh đệ Đường gia dẫn gần trăm tên đại hán hùng hổ xông vào hoa viên.
Lương Đại Hán sợ tới mức mặt trắng bệch, luc trước đã nghĩ qua chạy trốn, nhưng đi được một hai bước, nhưng lại nghĩ đến chức trách của mình, nếu như chạy đi chỉ sợ sau này ở Hồ gia liền không còn có đất dung thân cho gã, sau khi cân nhắc thiệt hơn, tên này liền rút đao ra, lấy hết dũng khí nói: "Thiếu... Ách... Thiếu gia... Người trốn trước đi... Ta... Ta yểm hộ... "
Hồ Tiểu Thiên khinh thường nhìn tên này, toàn thân tính từ lông mi đến đầu ngón tay không một chỗ nào là không run rẩy, đã sợ vỡ mật còn nói bảo vệ mình cái quái gì. Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi không hiểu cái gì gọi là ném chuột sợ vỡ bình à?"
Lương Đại Tráng lắc đầu.
"Ngươi không hiểu cái gì gọi là bất chấp tất cả?"
Lương Đại Tráng lại lắc đầu.
"Mẹ kiếp! Đúng là vô văn hóa, người còn ở trong tay chúng ta, sợ sợ cái rắm à?" Hồ Tiểu Thiên thực sự không chịu được bộ dạng yếu bóng vía của tên này, nhịn không được bốc hỏa.
Như người tỉnh mộng, Lương Đại Tráng nghe nói vậy, lập tức hét lên: "Không... Sợ ... Không sợ! Ta cái gì cũng không sợ!" Gia hỏa này điên cuồng hét lên, làm cho màng nhĩ Hồ Tiểu Thiên vang lên ông ông, nói, mẹ nô tài cuối cũng vẫn là nô tài, đau hết cả tai, phí bao nhiêu miệng lưỡi dạy bảo ngươi.
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo nói: "Đi đi, đem cô ả kia ra, lấy dao kề cổ nàng."
Lương Đại Tráng gật đầu liên tọi, quay người đi vào, gia hỏa này dường như nhớ ra một việc: "Thiếu gia, nàng mặc... Y phục chưa? "
Hồ Tiểu Thiên phát hiện gia hỏa này quả là cực phẩm, cái cần khôn thì không khôn, cái không đáng nghĩ tới lại suy nghĩ rất chi là... toàn vẹn, hắc hắc cười nói: "Trơn bóng, tiện nghi cho ngươi rồi!"
Ừng ực! Lương Đại Tráng nuốt nước bọt một cái, trước mắt hiện ra hình ảnh da thịt mềm mại của cô nàng kia, không đợi hắn tỉnh lại, Hồ Tiểu Thiên đã hung hăng vỗ một cái: "Mẹ, nữ nhân của lão tử ngươi cũng dám nghĩ đến?"
Đường Văn Chính trong lòng thầm mắng, (Tra cái quái gì mà tra? Việc đã rõ rành rành ra như vậy còn gì, không lo lắng? Con gái ta bị thằng con khốn khiếp nhà ngươi bắt đi, bây giờ còn không biết nó thế nào), Nghĩ đến đây gã kìm lòng lại, bi phẫn nói: "Hồ đại nhân, chúng ta mau chóng trở về đi!" Do Hồ Bất Vi là quan lớn, nên dù cho gã có phẫn nộ nhiều hơn nữa cũng phải đè nén xuống.
Xe ngựa bắt đầu chạy tiếp, Hồ Bất Vi cho Hồ Thiên Hùng chạy về trước là để làm rõ chân tướng sự việc, (Nếu như lời Đường Văn Chính là thật thì cho gã đi may ra có thể cản con mình làm chuyện điên rồ. Cưỡng đoạt con gái nhà lành, mà còn không phải con của dân thường, là đoạt con gái của mệnh quan triều đình, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ vô cùng bất lợi với Hồ gia, coi như là Hoàng Thượng ân sủng mình đi nhưng đạo lý dù sao cũng không đứng về phía mình), trong lòng Hồ Bất Vi rất rõ ràng.
Lúc này tình cảnh ở Thượng Thư Phủ vô cùng hỗn loạn, lúc đầu Đường Thiết Hán mang tới hơn hai mươi người, nhị đệ Đường Thiết Thành của gã biết tin cũng cuống quít gọi hơn năm mươi người gấp rút chạy đến, Đường Thiết Hán mặc dù là anh cả trong nhà, nhưng so về độ táo bạo thì phải là Đường Thiết Thành đứng đầu, sau khi đến Đường Thiết Thành dẫn năm mươi người mạnh mẽ đập khuyên cửa(Cái vòng trước cửa trong phim đó).
Đường Thiết Hán quay sang Đường Thiết Thành nói: "Nhị đệ, ta đập cửa cả buổi, bên trong nhất quyết không chịu mở!" Nói đến chất lượng thì cửa của Thượng Thư Phủ hẳn là không tệ.
Đường Thiết Thành tức giận trừng mắt nhìn đại ca một cái, sau khi nghe chuyện ở đây hắn đã chửi ầm lên, kể cả là đại ca cũng chửi, Đường Thiết Hán mang theo hơn hai mươi người tới lại trơ mắt nhìn tên con đần độn của Hồ Bất Vi bắt em gái của mình đi, phải nói là ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc, Đường Thiết Thành phất tay hét lớn: "Làm, phá cửa ra!" Thủ hạ phía sau gã liền chia ra một phần chạy đi chặt cây, một phần chạy đi tìm thang.
Đường Thiết Hán tới cạnh em trai, thấp giọng nói: "Nhị đê, đây là phủ thượng thư..."
Nộ khí đầy bụng của Đường Thiết Thành đều bị chọc giận phát tiết ra hết, gã giận giữ hét: "Phủ thượng thư thì sao? Dù là ông trời dám đoạt em gái của ta, ta cũng chém hắn..." Ba đứa con của Đường gia một người này so với người kia độ nóng tính còn lớn hơn, khi nổi giận thì người thân cũng không nhận. Đường Thiết Hán vội vàng bịt miệng gia hỏa này, lời này nếu còn cứ tiếp tục sẽ càng ngày càng quá đáng.
Đường Thiết Thành giãy dụa thoát khỏi bàn tay to lớn của gã kia, giận giữ hét: "Bọn người bên trong banh lỗ tai ra nghe đây, các ngươi chọc giận lão tử, lão tử sẽ cho một mồi lửa đốt cháy phủ thượng thư!"
Hơn mười tên gia đinh hộ viện của Hồ gia, đều cùng tụ tập ở cửa sau, nghe bên ngoài huyên náo như vậy, cả đám trở nên rối loạn. Lương Đại Tráng trèo cầu thang lên tường nhìn thì thấy ngoài cửa đã có hơn trăm người tụ tập, một đám đứng đó chặt cây, một đám đang bê thang tới, Lương Đại Tráng nhanh chóng chèo xuống, nói với đám gia đinh xung quanh: " Lớn chuyện rồi, bọn chúng cầm thang tới, đã chặt cây xem ra muốn phát động tấn công rồi."
Hồ Phật lo lắng chà xát hai tay : " Làm thế nào bây giờ." Chủ nhân thượng triều còn chưa về, lại đúng lúc phu nhân về quê, mọi chuyện lớn nhỏ trong Hồ gia đều do lão quản gia Hồ An quản lý, nhưng đúng hôm nay lão lại bệnh liệt giường, về phần vị thiếu gia đã gây ra rắc rối kia, lúc này nói không chừng đang hưởng thụ a, toàn bộ phủ thượng thư như rắn mất đầu.
Cả đám trong nhà đang bàn kế thì bên ngoài đã kiếm được thang chuẩn bị leo lên, Lương Đại Tráng dẫn vài tên gia đinh leo lên trên tường lợi dụng gậy gộc trong tay ngăn cảm đám người kia trèo lên, Lương Đại Tráng cùng một gã gia đinh khác hợp lực hất cái thang ra khiến cho hai tên đang trèo kêu thảm bay ra xuống.
Đường Thiết Thành tức giận tới mức hai mắt bốc hỏa, lúc này cây đại thụ đã được chặt xuống, hơn mười người liền nâng lên, gào thét xông tới cửa sau phủ thượng thư.
Hồ Phật dẫn hơn mười tên gia đinh dùng tất cả mọi thứ có thể cố gắng chống cửa lại.
Rầm! Một tiếng thật lớn vang lên, cửa sau bị chấn động, bụi đất bay lên, hai gã gia đinh không chịu nổi lực chấn động liền ngã lăn ra đất, lệ khí của Đường Thiết Hán dường như cũng bị ảnh hưởng bởi em trai cũng đùng đùng tăng lên, gia hỏa này liền cởi áo, lộ ra một thân đầy cơ bắp, nâng thân cây lên hét lớn: "Con bà nó, để ta đụng!"
Lương Đại Tráng nhìn ra tình hình không ổn liền lảo đảo bò xuống, sợ hãi nói: "Ta... Ta đi bảo hộ thiếu gia..."
Một đám gia đinh tỏ ra vô cùng khinh bỉ nhìn tên này, mẹ muốn chạy nhất thiết phải moi cái lý do vô sỉ đó ra sao? Rầm! tiếng đụng thứ hai kinh thiên động đia vang lên, với sự hiệp lực của cả đám, thân cây thô to đụng vào cánh cửa, ván cửa vững chãi rút cục cũng không chịu nổi lực đáng vào cường đại, chốt cửa đứt gãy, ván cửa liền sập xuống đè trúng ba gã gia đinh không kịp chạy trốn, tiếng kêu vô cùng thảm thiết không ngừng vang lên.
Hai thân thể anh em Đường Thiết Hán, Đường Thiết Thành to như cột sắt từ trong bụi mù đi ra, dưới con mắt của đám gia đinh thì không khác nào thiên thần hạ phàm. Đằng sau hai người còn có hơn trăm tên tay chân hùng dũng, thoạt nhìn như thần binh giáng trần. Hai huynh đệ này đã đỏ cả mắt rồi, hôm nay phải bắt lão già Hồ gia cho chúng ta một cái công đạo!
Hồ Tiểu Thiên tuy ở trong nội viện, nhưng động tĩnh bên ngoài lớn tới vậy không có khả năng là hắn không nghe thấy, hắn đem Đường Khinh Tuyền vào phòng mình, đúng lúc đặt cô nàng lên giường thì cô ta liền tỉnh lại.
Bốn đứa con của Đường gia, nếu nói đến độ nóng nẩy cùng liều mạng thì coi như Đường Khinh Tuyền là lớn nhất, nàng mở hai mắt ra thấy toàn thân bị trói chặt chả khác nào một cái bánh chưng, cả người ướt sũng lại nằm trên một cái giường xa lạ, nàng sợ tới mức hét ầm lên một tiếng, miệng nàng vừa há ra đã bị Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng bịt lại, Hồ Tiểu Thiên giơ con dao sáng loáng ra trước mắt nàng, nói: "Ngươi còn dám gào thét ta liền rạch nát mặt ngươi!" Đe dọa, tuyệt đối là đe dọa dù cho để cho hắn vẽ, hắn cũng chưa chắc vẽ được.
Dù vậy đe dọa cũng tỏ ra tương đối hiệu quả, trên đời có cô nàng nào không quan tâm tới dung mạo của mình? Dọa rạch nát mặt nàng còn có tác dụng gấp vạn lần nói giết, Đường Khinh Tuyền cắn chặt môi lại, mắt chớp chớp nhìn Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cuối cùng đã chậm rãi thu tay lại, không dám hét lên nữa, nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc, ngồi xuống ghế thái sư đối diện giường, một chân vắt lên ghế, gia hỏa này còn chưa mặc lại quần áo, vừa nhấc chân lên liền thấy Đường Khinh Tuyền đột nhiên nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên lúc này mới ý thức được mình còn vẫn còn thả rông, thậm chí còn chưa thay quần áo, động tác vô ý vừa nãy, rất đáng quan ngại a, gia hỏa này ho khan một tiếng nói: "Ngươi hỏi cái này có thể nói là rất ngu xuẩn a, đem ngươi đến đây, ngươi nói ta muốn làm gì?" Hồ Tiểu Thiên vẫn cảm giác mình chưa có bỉ ổi lắm, rõ ràng muốn nói một ít việc bỉ ổi tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Đường Khinh Tuyền mở mắt ra, tức giận nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ngươi muốn cưỡng đoạt ta, ta có thể nói cho ngươi biết, cha ta là mệnh quan triều đình, giá bộ thị lang Đường Văn Chính, ngươi dám xấc láo, cẩn thận cha ta tố cáo với hoàng thượng, liền tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà ngươi!"
Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cô nàng này, thầm nghĩ (ngươi đủ độc, lão tử đã làm quái gì ngươi? Mà ngươi đã muốn giết cả nhà, tịch thu tài sản? Mẹ thằng khốn khiến nào trói nó thành dạng này vậy? Trói kiểu làm cho chỗ lồi chỗ lõm toàn thân hiện ra rất rõ ràng a, rất chuyên nghệp a, bình thường cách buộc này chỉ có trong phim av a.)
Đường Khinh Tuyền thấy hắn nhìn mình cằm chằm cũng không khỏi bối rối, dù sao cũng chỉ là nữ hài tử, lại bị trói lại như cái bánh trưng, không thể nào động tay động chân.
Hồ Tiểu Thiên nói: "giá bộ thị lang là rất lớn hả? Không phải là một gã chăn ngựa sao."
"Ngươi... "
Hồ Tiểu Thiên đang muốn tiếp tục đả kích sự kiêu ngạo của cô ả, chợt nghe thấy tiếng Lương Đại Tráng thở không ra hơi vang vào: "Thiếu gia... lớn chuyện rồi...chuyện lớn rồi..."
Hồ Tiểu Thiên cầm lấy con dao trên bàn, vừa ra khỏi phòng liền nhanh chóng đóng cửa lại, đã thấy Lương Đại Tráng đang cong lưng lại, hai tay chống lên đùi, thở hồng hộc: "Giết... Giết vào rồi... Bọn chúng giết... giết... vào được..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy hai huynh đệ Đường gia dẫn gần trăm tên đại hán hùng hổ xông vào hoa viên.
Lương Đại Hán sợ tới mức mặt trắng bệch, luc trước đã nghĩ qua chạy trốn, nhưng đi được một hai bước, nhưng lại nghĩ đến chức trách của mình, nếu như chạy đi chỉ sợ sau này ở Hồ gia liền không còn có đất dung thân cho gã, sau khi cân nhắc thiệt hơn, tên này liền rút đao ra, lấy hết dũng khí nói: "Thiếu... Ách... Thiếu gia... Người trốn trước đi... Ta... Ta yểm hộ... "
Hồ Tiểu Thiên khinh thường nhìn tên này, toàn thân tính từ lông mi đến đầu ngón tay không một chỗ nào là không run rẩy, đã sợ vỡ mật còn nói bảo vệ mình cái quái gì. Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi không hiểu cái gì gọi là ném chuột sợ vỡ bình à?"
Lương Đại Tráng lắc đầu.
"Ngươi không hiểu cái gì gọi là bất chấp tất cả?"
Lương Đại Tráng lại lắc đầu.
"Mẹ kiếp! Đúng là vô văn hóa, người còn ở trong tay chúng ta, sợ sợ cái rắm à?" Hồ Tiểu Thiên thực sự không chịu được bộ dạng yếu bóng vía của tên này, nhịn không được bốc hỏa.
Như người tỉnh mộng, Lương Đại Tráng nghe nói vậy, lập tức hét lên: "Không... Sợ ... Không sợ! Ta cái gì cũng không sợ!" Gia hỏa này điên cuồng hét lên, làm cho màng nhĩ Hồ Tiểu Thiên vang lên ông ông, nói, mẹ nô tài cuối cũng vẫn là nô tài, đau hết cả tai, phí bao nhiêu miệng lưỡi dạy bảo ngươi.
Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo nói: "Đi đi, đem cô ả kia ra, lấy dao kề cổ nàng."
Lương Đại Tráng gật đầu liên tọi, quay người đi vào, gia hỏa này dường như nhớ ra một việc: "Thiếu gia, nàng mặc... Y phục chưa? "
Hồ Tiểu Thiên phát hiện gia hỏa này quả là cực phẩm, cái cần khôn thì không khôn, cái không đáng nghĩ tới lại suy nghĩ rất chi là... toàn vẹn, hắc hắc cười nói: "Trơn bóng, tiện nghi cho ngươi rồi!"
Ừng ực! Lương Đại Tráng nuốt nước bọt một cái, trước mắt hiện ra hình ảnh da thịt mềm mại của cô nàng kia, không đợi hắn tỉnh lại, Hồ Tiểu Thiên đã hung hăng vỗ một cái: "Mẹ, nữ nhân của lão tử ngươi cũng dám nghĩ đến?"
Danh sách chương