Mặt trời dần dần ngả về tây, sắc hoàng hôn bao phủ khắp nơi tôn lên đường phố treo đủ loại hoa đăng.

Lê Lạc đi phía trước che chở lấy Liễu Nhược Yên dáng người nhỏ xinh ở phía sau khỏi đám người chen chúc nhau. Hắn mặc một thân ngọc bạch nạm lam, áo gấm thêu một đóa sen bằng chỉ vàng kim sắc, phần eo dùng một đai lưng màu lam nửa thước cố định càng lộ rõ vòng eo tinh tế của hắn, cả người đều giống như một vị công tử từ trong tranh bước ra.

Liễu Nhược Yên sắc mặt hơi hơi nhiễm đào hồng thỉnh thoảng lại liếc mắt trộm ngắm Lê Lạc. Nàng vì vậy cũng thay một thân nam trang xanh đậm nhưng vẫn như cũ có thể thấy một nữ hài tử yêu kiều. Nhìn thấy Lê Lạc chiếu cố nàng như vậy, trong lòng không khỏi có chút nhảy nhót, nhìn trong phố có cái gì nàng thích Lê Lạc đều sẽ mua cho nàng.

Nếu Lê Lạc đã đi cũng Liễu Nhược Yên, tự nhiên sẽ không có khả năng để Liễu Nhược Yên trả tiền, hơn nữa hôm nay cũng là nàng sinh nhật. Thời điểm bọn họ đi vào trong cửa hàng bán đèn hoa lớn nhất thành, trongngực Lê Lạc đã có nhiều rất đồ vật.

Lúc Lê Lạc cùng Liễu Nhược Yên bước vào cửa hàng đã hấp dẫn vô số tầm mắt.

Một nam nhân mặc vải thô trong tay cầm một hoa đăng hình cá vàng và một hoa đăng hình bán nguyệt và tiểu nhị cười lấy lòng nói: “Ngài nhìn xem đèn hoa đăng này, thủ công thô sơ nhưng chiếc đuôi cá vàng chỉ hơi hơi đun nóng liền mở ra, thế mà hai mươi văn tiền, không bằng mua hoa đăng hỉnh sen của lão già trong hẻm có mười năm văn tiền.”

Tiểu nhị không ngừng cúi người cười lấy lòng, “Vị khách nhân này, tiểu điếm là cửa hàng mua bán, hoa đăng đều bán ra với giá thấp nhất. Nếu ngài thấy hoa đăng này thật sự không hài lòng, tiểu điếm có thể mang về.”

Liễu Nhược Yên liếc mắt một cái liền thấy được hoa đăng vị khách nhân tức giận kia đang cầm, tức khắc mắt sáng ngời. Nàng bước nhanh hai bước tiến lên, “Vị này đại ca, hoa đăng này ngươi mua ở đâu vậy?”

Vị khách nhân quay đầu nhìn Liễu Nhược Yên mở miệng nói: “Vị tiểu công tử này, ngươi là hỏi ta chiếc hoa đăng trong tay mua ở chỗ nài sao? Xem ngươi cũng thật là tinh mắt, ngàn vạn đừng mua ở cửa hàng chỗ này, ỷ vào đại cửa hàng khinh khách. Này ta mua ở chỗ hẻm phố kia, cửa hàng đó đã có mười mấy năm lịch sử……”

Thời điểm tiểu nhị bên cạnh nghe khách nhân nói chuyện, đau khổ năn nỉ khác nhân kia không được cuối cùng liền trực tiếp duỗi tay giữ chặt khách nhân kia, một bên khuyên bảo, một bên đem hắn kéo ra khỏi điếm.

Liễu Nhược Yên biết được địa chỉ cửa hàng liền kéo Lê Lạc cửa hàng mà khách nhân kia nói.

Hai người xuyên qua dòng người đông đúc, quẹo vào một cái hẻm nhỏ, liền thấy cửa hàng của một lão già như lời khách nhân nói. Tuy rằng nơi này thường thường người đi qua nhưng đối lập với đường phố bên ngoài,có vẻ thập phần quạnh quẽ.

Lúc này trời đã tối, trăng từ sau làn mây như một tầng sa mỏng dần lộ ra.

Càng đi vào bên trong ngõ nhỏ, người đi lại càng ít, thời điểm ở rất xa nhìn thấy cửa hàng bên ngoài treo hai ngọn hoa đăng, Lê Lạc ẩn ẩn cảm giác có chút không đúng. Hắn cảnh giác nhích dần tới bên người Liễu Nhược Yên, làm ra tư thế phòng hộ, tay bên cạnh nắm lấy bội kiếm ở bên eo.

Lê Lạc nhanh chóng nghiêng người, rút bội kiếm bên eo, hướng về một hắc ảnh ở phía sau.

Hắc ảnh lưu loát tránh đường kiếm đâm tới của Lê Lạc, sau đó lại nhảy lên chụp lấy Lê Lạc.

Lúc này Liễu Nhược Yên cũng phát hiện không đúng, nhanh tay nắm lấy túi ở bên eo, lại biết từ nơi nào phóng ra hòn đá điểm trúng huyệt ngủ,lập tức liền ngã xuống ở trên mặt đất.

Lê Lạc nghe được phía sau có một tiếng trầm vang, không khỏi ngây người một chút, bội kiếm đâm lệch vào độc thủ của hắc ảnh, phát ra tiếng kim loại chạm vào nhau leng keng.

Hắc ảnh nhân cơ hội gần người Lê Lạc, đôi tay nhanh chóng xuất chưởng đánh về phía Lê Lạc, Lê Lạc liền lùi về phía sau tránh thoát về, lúc này lực chú ý của hắn đều đặt ở hắc ảnh trước mặt mình, không hề chú ý tới hai hắc ảnh phía sau hắn.

Chờ Lê Lạc phát hiện, hắn đã bị điểm huyệt ngủ mà ngã xuống.

Thời điểm Lê Lạc ngã xuống,liền xuất hiện thêm hai hắc ảnh, năm hắc ảnh vây quanh Lê Lạc cùng Liễu Nhược Yên nhìn lẫn nhau một chút, một người ngồi xổm xuống khiêng Lê Lạc nhảy lên nóc nhà.

Những người khác nhìn thoáng qua Liễu Nhược Yên nằm trên đất, ngay sau đó liền nhanh chóng đem Liễu Nhược Yên nằm ven tường bày ra tư thế say rượu, tiếp theo đều đồng loạt nhảy lên nóc nhà, biến mất không thấy.

******

Tần Dục thẳng đến khi ánh trăng lên tới giữa không trung mới từ thư phòng bước ra, hắn bước chân nhìn như thong thả, kỳ thật so người bình thường tốc độ nhanh gấp đôi trở lại viện. Nhưng đêm nay lại khác với bình thường, lần này hắn không có nhìn thấy Lê Lạc để đèn cho hắn.

Khóe môi Tần Dục nguyên bản hàm chứa một tia ý cười tức khắc có chút nhạt đi, hắn bước nhanh đến trước cửa phòng, một tay đẩy cửa vào phòng, nhìn lướt qua bên trong. Trong phòng tới đen như mực, tất cả chăn gối đều chỉnh tề trên giường, bên trong không có một bóng người.

Tươi cười trên mặt Tần Dục tức khắc biến mất không thấy, hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày.

Theo thói quen của Lê Lạc, lúc này khẳng định hắn đã sớm ở trong phòng ngủ.

Hôm nay đây là xảy ra chuyện gì? Tần Dục ra khỏi phòng, đi về hướng thủ vệ ngoài phủ.

Bốn binh linh vừa thấy Tần Dục tới, lập tức liền hướng Tần Dục hành lễ. Tần Dục giơ tay ngăn lại bọn họ, sau đó mở miệng hỏi: “Các ngươi có hay không nhìn thấy Tô phụ tá?”

Trong đó một sĩ binh mở miệng trả lời nói: “Tô phụ tá cùng Liễu tiểu thư chạng vạng đã đi ra ngoài, hiện tại còn chưa có trở về.”

Cùng Liễu Nhược Yên đi ra ngoài? Hơn nữa đến bây giờ còn không có trở về?!

Tần Dục nghe binh lính nói xong, trên mặt tức khắc liền đen một mảnh.

Hắn rõ ràng đã sớm cùng hắn nói qua, không cùng Liễu Nhược Yên có nhiều tiếp xúc. Không nghĩ hiện tại còn chưa có bao lâu, hắn liền trực tiếp quên mất chuyện đã đáp ứng hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện