Triệu Đông Mai tức đến mắt cũng đỏ bừng, cô ta muốn cào vào mặt của con hồ ly tinh Giang Mật này, để cho cô ta không quyến rũ được Tiêu Lệ và Triệu Đông Hải nữa.
Tiếng bước chân trầm ổn từ trong phòng truyền ra.
Triệu Đông Mai biến sắc, cụp mắt xuống khóc, cố ý lộ ra lòng bàn tay cùng đầu gối bị trầy.
Cô ta khóc nức nở một tiếng, đôi mắt rưng rưng nhìn thấy Tiêu Lệ từ phòng đi ra: "Anh Lệ, em không có ý gì xấu mà chỉ nghĩ muốn đưa bánh bao nhân thịt cho anh cùng Dương Dương và Noãn Noãn ăn nhưng chị Giang Mật dường như không chào đón em, chị ấy đẩy em ngã, bánh bao nhân thịt cũng bị làm bẩn rồi”.
Cô ta nhặt lên bánh bao nhân thịt đã bẩn đặt vào trong rổ: "Anh đừng mắng chị ấy, đều là do em mạo phạm, không nói lời nào đã đến đây tặng bánh bao".
Mắt Giang Mật đảo một vòng, hóa ra là một bông hoa sen trắng to đùng.
Không sao, cô vẫn có thể biểu diễn nghệ thuật trà xanh mà.
"Mai Mai, sao chị có thể không chào đón em chứ, là do em nhắc đến anh trai của em mới khiến chị tức giận, nên không cẩn thận làm em vấp ngã." Giang Mật cúi đầu, dáng vẻ như đã làm sai, lời trong lời ngoài đều là hất bát nước bẩn lên người Triệu Đông Mai: "Chị đã nói với em rất nhiều lần rồi, chồng của chị là Tiêu Lệ, cho dù anh ấy nghèo hay hung dữ như em nói, cũng không có tiền như anh trai của em. Nhưng chị tin rằng chỉ dựa vào sức lực này của anh ấy thì cũng có thể nuôi sống chị”.
"Trước kia chị bị em hù dọa, nghĩ anh ấy thật sự sẽ đánh vợ nên mới làm ồn ào không chịu gả cho anh ấy, nhưng khi kết hôn rồi chị mới phát hiện.... Phát hiện anh ấy không giống với loại người mà em nói, cho dù chị có làm ầm ĩ thì anh ấy cũng không đánh chị”.
Giang Mật lén liếc mắt nhìn trộm Tiêu Lệ một cái, hai má cô đỏ bừng vì xấu hổ, lại không chút mơ hồ mà đổ hết tội lỗi lên đầu Triệu Đông Mai: "Mai Mai, tuy chúng ta là chị em tốt, em rất muốn chị làm chị dâu của em thì chị có thể hiểu được tấm lòng của em. Nhưng mà chị đã gả cho anh Tiêu rồi, xin em đừng nhắc đến anh trai em nữa. Nếu không thì tình chị em của chúng ta coi như chấm dứt, em cũng không cần đến nhà chị nữa!"
Triệu Đông Mai ngạc nhiên nhìn về phía Giang Mật, cái con tiện nhân này dám đổi trắng thay đen! Rõ ràng là do Giang Mật ham giàu sang, xem trọng tiền của anh trai cô ta.
Nhưng những gì Giang Mật vừa nói chắc chắn đã làm Tiêu Lệ hiểu lầm, nghĩ cô ta vì muốn gả cho anh nên mới cố ý bôi đen Giang Mật trước mặt anh, xúi giục Giang Mật ly hôn với anh, sau đó trở thành người yêu của anh trai cô ta!
Cô ta há miệng muốn giải thích.
"Cô quá đáng lắm rồi." Vẻ mặt Tiêu Lệ kỳ lạ liếc nhìn Giang Mật một cái, khuôn mặt nghiêm túc hạ lệnh tiễn khách: "Triệu Đông Mai, cô là một nữ đồng chí lại đi vào trong nhà của tôi để tặng bánh bao là không hề hợp với phép tắc, cho nên sau này đừng đến nhà của tôi nữa."
Trong lòng Giang Mật càng có thiện cảm với Tiêu Lệ hơn, người đàn ông này mặc kệ vợ của mình như thế nào nhưng ở trước mặt người ngoài lại rất bênh vực cho người mình.
Tiếng bước chân trầm ổn từ trong phòng truyền ra.
Triệu Đông Mai biến sắc, cụp mắt xuống khóc, cố ý lộ ra lòng bàn tay cùng đầu gối bị trầy.
Cô ta khóc nức nở một tiếng, đôi mắt rưng rưng nhìn thấy Tiêu Lệ từ phòng đi ra: "Anh Lệ, em không có ý gì xấu mà chỉ nghĩ muốn đưa bánh bao nhân thịt cho anh cùng Dương Dương và Noãn Noãn ăn nhưng chị Giang Mật dường như không chào đón em, chị ấy đẩy em ngã, bánh bao nhân thịt cũng bị làm bẩn rồi”.
Cô ta nhặt lên bánh bao nhân thịt đã bẩn đặt vào trong rổ: "Anh đừng mắng chị ấy, đều là do em mạo phạm, không nói lời nào đã đến đây tặng bánh bao".
Mắt Giang Mật đảo một vòng, hóa ra là một bông hoa sen trắng to đùng.
Không sao, cô vẫn có thể biểu diễn nghệ thuật trà xanh mà.
"Mai Mai, sao chị có thể không chào đón em chứ, là do em nhắc đến anh trai của em mới khiến chị tức giận, nên không cẩn thận làm em vấp ngã." Giang Mật cúi đầu, dáng vẻ như đã làm sai, lời trong lời ngoài đều là hất bát nước bẩn lên người Triệu Đông Mai: "Chị đã nói với em rất nhiều lần rồi, chồng của chị là Tiêu Lệ, cho dù anh ấy nghèo hay hung dữ như em nói, cũng không có tiền như anh trai của em. Nhưng chị tin rằng chỉ dựa vào sức lực này của anh ấy thì cũng có thể nuôi sống chị”.
"Trước kia chị bị em hù dọa, nghĩ anh ấy thật sự sẽ đánh vợ nên mới làm ồn ào không chịu gả cho anh ấy, nhưng khi kết hôn rồi chị mới phát hiện.... Phát hiện anh ấy không giống với loại người mà em nói, cho dù chị có làm ầm ĩ thì anh ấy cũng không đánh chị”.
Giang Mật lén liếc mắt nhìn trộm Tiêu Lệ một cái, hai má cô đỏ bừng vì xấu hổ, lại không chút mơ hồ mà đổ hết tội lỗi lên đầu Triệu Đông Mai: "Mai Mai, tuy chúng ta là chị em tốt, em rất muốn chị làm chị dâu của em thì chị có thể hiểu được tấm lòng của em. Nhưng mà chị đã gả cho anh Tiêu rồi, xin em đừng nhắc đến anh trai em nữa. Nếu không thì tình chị em của chúng ta coi như chấm dứt, em cũng không cần đến nhà chị nữa!"
Triệu Đông Mai ngạc nhiên nhìn về phía Giang Mật, cái con tiện nhân này dám đổi trắng thay đen! Rõ ràng là do Giang Mật ham giàu sang, xem trọng tiền của anh trai cô ta.
Nhưng những gì Giang Mật vừa nói chắc chắn đã làm Tiêu Lệ hiểu lầm, nghĩ cô ta vì muốn gả cho anh nên mới cố ý bôi đen Giang Mật trước mặt anh, xúi giục Giang Mật ly hôn với anh, sau đó trở thành người yêu của anh trai cô ta!
Cô ta há miệng muốn giải thích.
"Cô quá đáng lắm rồi." Vẻ mặt Tiêu Lệ kỳ lạ liếc nhìn Giang Mật một cái, khuôn mặt nghiêm túc hạ lệnh tiễn khách: "Triệu Đông Mai, cô là một nữ đồng chí lại đi vào trong nhà của tôi để tặng bánh bao là không hề hợp với phép tắc, cho nên sau này đừng đến nhà của tôi nữa."
Trong lòng Giang Mật càng có thiện cảm với Tiêu Lệ hơn, người đàn ông này mặc kệ vợ của mình như thế nào nhưng ở trước mặt người ngoài lại rất bênh vực cho người mình.
Danh sách chương